Anh ta cầm lấy tay vợ: “Không sao đâu em, dù có là tận thế, chúng ta về cùng chết với gia đình.”
Hai người vừa bước ra khỏi siêu thị đã bị âm thanh huyên náo bên ngoài hấp dẫn.
Một đám người trong trạng thái kích động la ó đi tới đây, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ muốn lui vào trong siêu thị, lại bị một bác gái kéo lại, to tiếng nói bên tai họ: “Mấy đứa còn muốn tìm cái gì, bây giờ còn gì ăn được! Sắp chết đói cả rồi, cả thế giới cũng loạn rồi, điện bị cắt, nước cũng sắp chẳng còn, chính phủ không ra mặt nói chuyện. Đi, chúng ta đến tòa thị chính!” Vừa nói vừa kéo Tùng Hạ đi theo chân họ.
Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ lại, lạnh lùng nhìn bác gái kia.
Chột dạ dưới ánh nhìn ấy, bác ta nói: “Mấy đứa thật sự không đi theo chúng tôi hả? Càng đông càng mạnh, chí ít sẽ khiến chính phủ phát chút thức ăn cho chúng ta. Nếu không hai ngày nữa chỉ có thể gặm cỏ, mà cỏ cũng chẳng còn, chờ chết đói đi.”
Thành Thiên Bích không nói một lời, lôi Tùng Hạ đi.
Tùng Hạ lấy đi động ra xem một chút: “Mất sóng rồi, internet nhất định đã tê liệt. Xong, xem ra chúng ta đã mất liên lạc với bên ngoài rồi.”
Thành Thiên Bích nói: “Không phải lo những thứ này, mau đến sân bay.”
“Bây giờ những con đường chính đều kẹt cứng xe hơi, có lẽ ra khỏi thành phố đường sẽ thông, đến lúc đó chúng ta nghĩ cách trộm một chiếc xe.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Phải rời khỏi đây trước đã.”
Hai người không dám trì hoãn thêm, đi về hướng đường cao tốc, nhưng đoạn đường này vô cùng bất ổn. Họ không ngừng thấy những chuyện phá hoại cướp bóc xảy ra. Ai có thể tưởng tượng ra vào ngày hôm qua, thành phố này vẫn còn ngay ngắn trật tự, an toàn sạch sẽ?
Chỉ qua một ngày, cỏ dại mọc lên tràn lan từ những khe hở cố ý trên đường, cao quá bắp chân người cây cối được cắt tỉa tỉ mỉ điên cuồng sinh trưởng, chỗ nào cũng thấy những tủ kính bị đập vỡ, những cửa hàng bị cướp sạch không còn lại gì. Khi đi ngang qua một con phố, thậm chí họ còn thấy một đàn chuột rất bự đang cắn xé xác của một người đàn ông lang thang.
Trên đường lại nhìn thấy những con người bất thường khác, toàn bộ thành phố tràn ngập không khí thối rữa và tuyệt vọng, đúng là một thế giới ác mộng.
Càng đi theo hướng đường cao tốc, họ càng gặp phải nhiều người lưng đeo hành lý. Xem ra có rất nhiều người có ý tưởng giống họ, đều muốn chạy trốn khỏi thành phố này.
Họ dành hai tiếng để đi bộ từ trung tâm thành phố đến sát ngoại thành. Sau khi rời khỏi đường chính, tình trạng kẹt xe rõ ràng giảm đi rất nhiều. Thành Thiên Bích cạy cửa một chiếc xe ra, y hệt như trộm xe trên TV, ma sát hai sợi dây đánh lửa rồi kéo động cơ. Hai người ngồi trên xe, đi vào đường cao tốc.
Chiếc xe này không còn nhiều xăng, mà hai trạm xăng họ tìm thấy dọc theo đường đi đều không một bóng người, cây xăng đã bị mấy chục chiếc xe hơi chờ đổ xăng bao vây. Đồng thời, những chiếc xe hơi này đều bị gạt sang một bên, không có ngoại lệ.
…
Xe hơi còn chạy trên đường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trên đường cao tốc đến sân bay, họ chạy thêm được bốn, năm cây số thì hoàn toàn hết xăng.
Lúc này, sắc trời đã tối sầm, Tùng Hạ đã đi một ngày đường, vô cùng mỏi mệt. Cậu nhìn quanh con đường cao tốc trước không nhà sau không cửa, phân tích: “Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên tiếp tục đi nữa, nên ở lại trong xe nghỉ ngơi. Khi trời tối, tầm nhìn vô cùng thấp, hai bên đường toàn cỏ dại cao cỡ đầu người, có quỷ mới biết bên trong có thứ gì đang ẩn núp. Hơn nữa, ngộ nhỡ lại đột nhiên hạ nhiệt độ thì sao, tốt nhất là chúng ta nên ở lại trong xe nghỉ ngơi đi.”
Thành Thiên Bích suy tính nửa phút: “Từ đây đến sân bay còn khoảng hai mươi cây số, chúng ta đi theo cao tốc, trước khi trời sáng là có thể đến nơi. Càng sớm đến sân bay, xác suất rời được khỏi đây càng lớn, không nên ở lại, lãng phí thời gian.”
“Nhưng chỗ này không hề có chút ánh sáng nào, cậu có nghe thấy âm thanh trong đám cỏ dại kia không? Chúng ta hoàn toàn không biết chúng là gì.” Tùng Hạ sợ hãi nhìn cỏ dại còn cao hơn đầu người. Rốt cuộc thì bên trong có gì, căn bản không thể đoán được. Họ cứ lần mò mà đi như vậy, có thể đi được bao xa? Cậu không thể không lo sợ.
“Nếu quả thật có gì đó, ở lại trong xe thì an toàn chắc?” Thành Thiên Bích xuống xe trước tiên: “Xuống xe, chúng ta vừa đi vừa đón xe ven đường, ở đây thỉnh thoảng còn có xe đi qua, có thể chở chúng ta đến sân bay.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo hắn.
…
Nhân lúc mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, hai người đi nhanh dọc theo đường cao tốc về phía trước, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đi qua lại không chịu dừng lại. Có thể trên xe đã đủ nhân số, có thể lúc này lòng người hoang mang, chẳng ai có tâm trạng đâu mà nghĩ đến người khác. Nói chung, họ cứ đi thẳng đến khi mặt trời khuất núi, xe cộ đi qua cũng không dừng lại.
Vẻ mặt Thành Thiên Bích không có gì thay đổi, Tùng Hạ thì sắp không chống đỡ được nữa. Đói khát, mỏi mệt, chán chường, nhất là sợ hãi khiến mỗi bước đi của cậu đều hốt hoảng lo lắng, con đường không nhìn thấy đầu này khiến cậu cũng không nhìn thấy hi vọng đâu.
Ngay trong lúc Tùng Hạ hầu như tuyệt vọng, rốt cuộc có một chiếc xe dừng lại khi cậu phất tay.
Ngồi trên xe là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, vừa nhìn đã thấy vô cùng hiền lành. Hành lý hai người họ cũng không quá nhiều, sau khi nhồi vào trong cốp và chiếm nửa ghế phía sau, còn dư lại một nửa chỗ ngồi, hai người đàn ông tuy rằng phải ngồi chen nhau nhưng tốt hơn việc đi bộ nhiều lắm.
Tùng Hạ gần như muốn thiên ân vạn tạ [19], hai người nhanh chóng lên xe.
[19] Thiên ân vạn tạ: Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần, nói quá, chỉ sự cảm ơn rối rít.
Không gian ngồi phía sau quả thật rất nhỏ, hai người chỉ có thể một trước một sau ngồi lên nhau, chân Tùng Hạ dính sát vào bắp đùi Thành Thiên Bích. Xuyên qua quần, cậu có thể cảm giác được cơ thịt mạnh mẽ trên bắp đùi Thành Thiên Bích. Tùng Hạ vô cùng hâm mộ dáng người của Thành Thiên Bích, nghĩ đến da thịt cánh tay được sờ hôm nay, trong lòng ít nhiều có chút ngứa ngáy.
Cặp vợ chồng trẻ kia vô cùng tốt bụng nhiệt tình, chủ động dò hỏi: “Hai anh muốn đi đâu?”
“Chúng tôi muốn đến sân bay.”
Anh chồng trẻ tuổi kinh ngạc: “Các anh tới sân bay làm gì? Mọi chuyến bay đều dừng hết rồi, bây giờ giao thông căn bản đã tê liệt, bao nhiêu tiền cũng không bay được đâu.”
T