Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thành Thiên Bích, trong lòng Tùng Hạ vô cùng khó chịu. Cậu nhẹ giọng: “Binh ca, cậu đừng chết.”
Tùng Hạ càng không ngừng lật xem bàn tay của hắn, từ lòng bàn tay vuốt ve lên bắp tay cánh tay hắn, từ cánh tay lại tiếp tục sờ nắn hướng lên trên như thể đang tìm kiếm chỗ mà Thành Thiên Bích khác với người thường vậy.
Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, bắt lại tay cậu: “Anh làm gì đấy.”
Tùng Hạ hỏi như pháo liên châu [18]: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cơ thể có… đột biến khác lạ gì không? Có căng cơ, đau nhức, trướng người không? Có thấy trong cơ thể có gì bất thường không?”
[18] Pháo liên châu: Chỉ hành động nói nhanh như pháo nổ (pháo TQ loại dây nổ từng tép nhỏ).
“Không.”
“Không ư? Hiện nay những động thực vật tiến hóa đều trở nên to lớn, không có ngoại lệ, cậu lại không có cảm giác gì ư? Không thấy cơ thể trướng lên, xương cốt dài ra? Không biết chừng cậu cũng sẽ biến thành người khổng lồ đấy.” Tùng Hạ còn không ngừng lần mò bắp tay thớ thịt của Thành Thiên Bích, cảm giác chạm vào cơ thể này thật là tuyệt, vừa rắn chắc khỏe mạnh vừa đàn hồi co giãn, không biết được tập luyện thế nào?
Thành Thiên Bích nắm cổ tay cậu rồi hất ra: “Rót nước cho tôi.”
Tùng Hạ nhìn đôi môi hơi trắng bệch lại của hắn, biết đây là ảnh hưởng do mất máu tạo thành. Cậu nhanh chóng rót một cốc nước, đưa tới bên môi Thành Thiên Bích: “Đây, uống một chút đi, tôi đi đun nước, lát nữa tốt nhất là uống chút nước ấm.”
Thành Thiên Bích muốn nhận lấy cốc nước, Tùng Hạ hăng hái nói: “Để tôi cầm giúp cậu. Cậu nhân dịp cảm giác kia chưa biến mất, nghiên cứu tay mình đi.”
Thành Thiên Bích vừa muốn mở miệng, cửa sổ sau lưng truyền tới tiếng cộp một cái, cánh cửa sổ bị đập đến rung lên. Hai người đồng loạt nhìn ra cửa sổ, trên tấm thủy tinh còn lưu lại một dấu vết ẩm ướt.
Tùng Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có chút kinh ngạc, không biết vì sao, bên ngoài đã bắt đầu có mưa đá. Có hạt mưa to như quả trứng gà lớn, rơi xuống mặt đường để lại một vũng đá vụn, rơi xuống thân xe càng không ngừng tạo ra tiếng vang to. Hạt đá lớn như vậy mà rơi trúng người, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.
Tùng Hạ run lên. Cuộc vật lộn sống chết vừa trải qua đã khiến họ quên mất mục đích xâm nhập cái nhà này, tinh thần lo lắng cao độ cũng khiến họ quên mất nhiệt độ không khí đã đột ngột hạ xuống. Đến lúc này, cậu mới cảm thấy lạnh giá thấu xương.
Thành Thiên Bích hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn điều hòa một chút. Rõ ràng đã chỉnh lên ba mươi độ mà trong phòng cũng không ấm áp là bao, bên ngoài rốt cuộc đã xuống đến bao nhiêu độ?
Tùng Hạ nói: “Cậu chờ tôi một chút.” Cậu nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, lấy chăn lông và áo lông của chủ nhà ra. Quần áo này Thành Thiên Bích đều không mặc vừa. Sau khi mặc xong quần áo, Tùng Hạ ôm chăn lông ra quấn quanh người Thành Thiên Bích.
Tình trạng này của Thành Thiên Bích nhìn qua rất không tốt, gương mặt hầu như cắt không còn giọt máu, sợ rằng không phải chỉ do mất máu tạo thành.
Tùng Hạ nói: “Hay là cậu vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, bên ngoài có vẻ lạnh lắm, chúng ta cũng không đi ngay được, không bằng cậu đi ngủ một giấc.”
Thành Thiên Bích mệt mỏi nói: “Nấu con khỉ kia lên, ăn chút gì trước đã.”
Tùng Hạ quay đầu lại thoáng nhìn qua con khỉ máu chảy đầy đất kia, cảm thấy da đầu tê dại: “Cậu đói bụng hả? Hay là… thức ăn chúng ta mang theo vẫn còn gói chưa bị hỏng, ăn trước đống này đi.”
“Bây giờ anh không ăn, sau này chỉ sợ không có cơ hội được ăn thịt tươi đâu, anh sẽ hối hận.”
Tùng Hạ khó xử nhìn Thành Thiên Bích. Cậu thật sự không muốn làm gì với con khỉ kia, thậm chí cậu vẫn tránh nhìn vào nó.
Thành Thiên Bích cũng không trông cậy vào cậu, hắn cầm một thanh mã tấu đi đến cái xác kia. Tùng Hạ xoắn xuýt quay mặt đi, chỉ nghe xoạt một tiếng dao cứa vào thịt, cậu có cảm giác da gà đang nổi đầy trên người.
Một lát sau, Thành Thiên Bích cầm một miếng thịt mang vào nhà bếp.
Tùng Hạ hít sâu mấy hơi mới bước vào theo: “Tôi… để đấy tôi làm cho. Vết thương của cậu lại vỡ ra rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Thành Thiên Bích quay đầu lại lạnh lùng nhìn cậu một cái: “Anh xác định?”
“Ừ.” Tùng Hạ cứng nhắc gật đầu.
Thành Thiên Bích ném miếng thịt vẫn còn cả da lẫn máu kia lại rồi bỏ đi.
…
Tùng Hạ mặc niệm ba lần “Đây là thịt heo”, sau đó nấu nước, cạo lông, thái miếng, cho vào nồi. Trong nhà bếp này chỉ có gia vị và các thứ nặng mùi như gừng tỏi linh tinh mới chưa bị hỏng hoàn toàn. Tùng Hạ nấu một nồi thịt kho tàu. Từ rạng sáng đến giờ cậu cũng chưa ăn uống gì, khi mùi thơm kia bay vào mũi, cậu cũng phải khuất phục.
Khi bưng nồi thịt ra, cậu lại nhìn thoáng qua xác con khỉ kia, vừa nghĩ tới chuyện sau này sợ rằng một chút thịt như vậy mình cũng không đủ tiền để trả, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bi ai.
Tùng Hạ đặt nồi thịt lên bàn, thấy Thành Thiên Bích quấn quanh cái chăn, cúi đầu ngồi trên ghế salon, vẫn không nhúc nhích, liền đi qua vỗ vỗ bờ vai hắn: “Binh ca? Ăn cơm thôi.”
Thành Thiên Bích chậm rãi ngẩng mặt lên, sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp dồn dập, hai mắt đầy kín tơ máu, vừa nhìn đã biết là không được bình thường.
Tùng Hạ vội la lên: “Cậu sao thế?”
Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Lạnh.”
Tùng Hạ sờ sờ mặt hắn, quả nhiên gương mặt lạnh lẽo, thông qua làn da chạm vào, cậu có thể cảm giác được thân thể Thành Thiên Bích đang run lên.
Chẳng lẽ vết thương bị nhiễm trùng? Thuốc hạ sốt đã uống, cũng đã rửa qua cồn rồi. Bởi vì thuốc thang có hạn nên họ chỉ có thể làm được như thế, nhưng chuyện cậu lo nhất vẫn xảy ra.
Tùng Hạ vội la lên: “Chúng ta tới bệnh viện, có thể bây giờ bệnh viện vẫn còn người ở đấy.”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Vô dụng.” Hắn liếc nhìn nồi thịt: “Ăn đã, sau đó tôi đi nghỉ ngơi.”
Tùng Hạ cuống đến độ trán toát mồ hôi, lại không thể làm gì được. Trước mắt chỉ có thể mong đợi sau khi ăn xong, hệ thống miễn dịch của Thành Thiên Bích có thể chiến thắng vi khuẩn.
…
Nồi thịt kia được nấu vô cùng ngon miệng, nhưng Thành Thiên Bích nuốt vào lại không cảm thấy vị gì. Lưỡi hắn đã tê dại, chỉ máy móc làm động tác nhai rồi ép mình nuốt xuống.
Hai người rất nhanh lấp đầy dạ dày, Tùng Hạ đỡ Thành Thiên Bích vào phòng ngủ, trải tất cả thảm dày lên giường. Trên người được đắp vài tấm chăn mà Thành Thiên Bích vẫn cả người run rẩy.
Tùng Hạ ngồi bên giường, không ngừng vuốt trán Thành Thiên Bích, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay càng ngày càng thấp, tim cậu cũng chìm xuống theo.
Cậu không muốn đơn độc đối mặt với thế giới này. Nếu Thành Thiên Bích chết, cậu sẽ quay về nhà mình, mặc cho số phận. Nếu ngay cả người có ý chí sinh tồn mạnh mẽ như Thành Thiên Bích mà cũng không sống nổi, cậu không biết mình có thể dựa vào cái gì mà sống sót.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thành Thiên Bích, trong lòng Tùng Hạ vô cùng khó chịu. Cậu nhẹ giọng: “Binh ca, cậu đừng chết.”
Cũng không biết Thành Thiên Bích có nghe được hay không, thân thể hắn không ngừng run lên, cái lạnh đã xâm nhập vào tận cốt tủy, chăn có đắp nhiều hay ít dường như cũng không hề có tác dụng.
Tùng Hạ cắn răng cởi áo lông ra, chỉ mặc áo đơn chui vào trong chăn, ôm chặt lấy thân thể liên tục run rẩy của Thành Thiên Bích.
Làn da lạnh như băng kia cũng khiến Tùng Hạ cóng đến phát run, nhưng thân thể cậu rất nhanh đã bắt đầu điều tiết. Con người là động vật có thân nhiệt ổn định, nhiệt độ thân thể khá cao, hơn nữa nhanh dẫn nhiệt, hiệu nghiệm hơn cả dùng chăn. Nếu thế này rồi mà vẫn không có tác dụng thì cậu cũng không còn cách nào khác. Nếu nhiệt độ thân thể Thành Thiên Bích tiếp tục giảm xuống, hắn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.
Tùng Hạ khẽ nói: “Binh ca, cậu phải cố lên, cậu không thể chết. Tôi rất vô dụng, không giúp được gì cho cậu. Nếu cậu chết, chẳng được bao lâu thì tôi cũng sẽ đi theo cậu. Tôi vẫn muốn cùng cậu rời khỏi đây, cậu đừng chết, tôi xin cậu đừng chết.”
Không biết Thành Thiên Bích còn ý thức hay vô tình, hắn cũng trở tay ôm lấy Tùng Hạ, sức ôm kia thật sự không giống người đang mắc bệnh, chặt đến nỗi khiến xương sườn Tùng Hạ phát đau. Hai thân thể của hai con người kề sát vào nhau. Thân thể Tùng Hạ lúc này tựa như một bếp lửa nhiệt độ ổn định khiến Thành Thiên Bích rốt cuộc cũng ngừng run rẩy.
Mệt mỏi, khốn đốn, đau đớn, tất cả tâm trạng trái khoáy lúc này đều được xả ra trong chăn đệm mềm mại. Hai người ôm nhau thật chặt, chìm vào giấc ngủ.