Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 354

Cánh tay Ngô Du biến thành một thanh kiếm khổng lồ bằng băng đâm vào miệng tê tê.
Sau khi thành công đoạt được miếng ngọc ở hồ Thanh Hải, họ bắt đầu kế hoạch tiến quân đến cấm khu Golmud.


Trong thời gian nghỉ ngơi hồi phục, nhiệm vụ chủ yếu của họ vẫn là tu luyện, không ngừng tu luyện. Áp lực sinh tồn khổng lồ khiến Ngô Du trở nên trầm mặc ít lời, những cãi cọ xung đột trước kia ở Trùng Khánh đặt ở nơi này hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, mỗi người đều cảm nhận được sự áp bức khi bị bóng ma chết chóc bao phủ. Trong hoàn cảnh này, giữa người với người rất dễ sinh ra sức đoàn kết mạnh mẽ, điều này khiến quan hệ giữa Ngô Du và Trần thiếu đạt được tiến triển trước nay chưa từng có. Hai người không hề xung đột vì vấn đề quản lý Trùng Khánh cách xa ngàn dặm mà bàn bạc làm thế nào để cường hóa bản thân và dị nhân cấp dưới. Họ chung sống càng ngày càng hòa thuận, Ngô Du vì thế mà mừng thầm không thôi.


Trong mấy tháng ở Tây Ninh, vì thời gian bình yên trước cuộc đại chiến rất ngắn ngủi nên tất cả càng thêm quý trọng khoảng thời gian này. Ngô Du và Trần thiếu, sáng thì tu luyện, đến tối thường xuyên triền miên trắng đêm. Có lẽ lo rằng thật sự không thể rời khỏi Thanh Hải nên họ đều ôm suy nghĩ chắc hẳn phải chết mà vượt qua ngày ngày đêm đêm, cho nên chỉ muốn tận tình phóng túng hưởng thụ. Trần thiếu biết mình đã hoàn toàn bị Ngô Du thay đổi, bất luận là cơ thể hay là linh hồn, hắn đã không thể đơn thuần xem Ngô Du như một kẻ địch hay giặc thù nữa. Giữa họ có lẫn quá nhiều ân oán tình thù, hắn thật sự không biết đối xử với Ngô Du như thế nào, chỉ biết người đàn ông này cả đời hắn không thể quên.


Mùa đông năm nay kéo dài một cách đặt biệt, rét lạnh buốt giá, khi họ xuất chinh đến cấm khu, trời còn phủ tuyết rơi như lông ngỗng. Từ Tây Ninh đến Golmud đi mất chừng nửa tháng mới đến trung tâm nơi xảy ra động đất, cũng chính là cấm khu – nơi có vô số sinh vật biến dị cao cấp siêu đẳng trong truyền thuyết.


Tâm địa chấn là một ngọn núi tuyết, sau khi động đất xảy ra, trên núi xuất hiện một cái khe khổng lồ, trong khe có một cửa vào dẫn xuống sơn động trong núi. Căn cứ theo thiết bị kiểm tra, dao động năng lượng của ngọc Con Rối truyền đến từ trong sơn động. Đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào sơn động khổng lồ.


Lúc đầu, tất cả sinh vật biến dị đẳng cấp cao đều náu mình, điều này khiến họ càng thêm run sợ. Cho đến tận lúc họ đã đi hết một ngày một đêm, xâm nhập vào sâu trong sơn động, trước mắt xuất hiện một rừng nấm. Trong rừng nấm, dao động năng lượng mãnh liệt của sinh vật biến dị gần như khiến họ không thể thở nổi, nhưng ngọc Con Rối ở ngay phía trước, họ không thể lùi bước được.


Sinh vật bên trong Cấm khu đều là biến dị nhiều lần, một sinh vật dung hợp đặc tính của mấy loài khác nhau, con nào cũng cực mạnh. Khi đại chiến chính thức bùng nổ, tất cả đều chìm trong hỗn chiến điên cuồng.


Ngô Du ngồi trên người Trần thiếu, dẫn theo người của hội Băng Sương một đường xông về phía trước, một con tê tê biến dị chặn kín đường đi của họ. Trên người nó mọc cánh chim, cơ thể khổng lồ bọc bởi lớp giáp dày cộm, bề ngoài hoàn toàn là sinh vật chỉ có trong tưởng tượng, e rằng ngay cả súng đạn cũng chưa chắc đã bắn thủng.


Ngô Du hô: “Tất cả tiếp tục tiến về phía trước, để tôi đối phó với nó.”
Trần thiếu nói: “Tao đi vòng qua hấp dẫn sự chú ý của nó.”


Ngô Du vỗ vỗ đầu hắn: “Anh tiến về phía trước, đừng xen vào tôi, nếu ngay cả nó tôi cũng không đối phó được thì sao có thể bảo vệ mọi người.” Nói xong, Ngô Du nhảy xuống khỏi người Trần thiếu, đáp xuống mảnh đất phía trước, trong nháy mắt biến thân thành người băng khổng lồ, chạy đến phía con tê tê, một đấm nện xuống đầu nó.


Tê tê lăn ra xa mấy mét, lật người lại, vung móng vuốt vừa to vừa sắc chộp tới phía hắn. Băng giá mọc lên từ dưới mặt đất, nhanh chóng đóng băng cơ thể nó, nhưng quái thú rất khỏe, chẳng bao lâu thì một chân đã thoát được khỏi trói buộc.


Cánh tay Ngô Du biến thành một thanh kiếm khổng lồ bằng băng đâm vào miệng tê tê. Quái thú cúi xuống dùng cái đầu rắn như tấm khiên húc vào kiếm băng, kiếm tuy cứng rắn nhưng rất giòn, mũi kiếm đã bị gãy trước cú húc của tê tê! Một chân của tê tê chộp tới đùi Ngô Du khiến trên tảng băng có một vết nắm sâu hoắm. Ngô Du một tay bóp chặt hàm trên của nó, đề phòng nó khép miệng, thọc khuỷu tay vào trong.


Tê tê không chút do dự cắn xuống, tảng băng cứng rắn bị nó cắn đến phát ra tiếng kèn kẹt, Ngô Du thọc tay kia vào trong miệng nó, nhanh chóng vươn dài kiếm băng bị gãy, một phát đâm xuyên qua miệng quái thú, máu tươi văng khắp nơi. Con tê tê lăn lộn trên đất, tuy rằng nhất thời không chết nhưng đã hoàn toàn không thể chiến đấu thêm nữa.


Ngô Du giải quyết nó xong thì đuổi theo Trần thiếu, đoàn người của hội Băng Sương bị một bầy quái vật đầu người thân ong cản đường, đã có người bị thương.


Trần thiếu da lông dày, hơn nữa có công cụ phòng thủ bằng năng lượng, ong vàng đối với hắn không tạo thành thương tổn quá lớn. Thế nhưng hình thể của hắn quá lớn, lại không am hiểu đối phó với sinh vật bé nhỏ có tốc độ nhanh. Có rất nhiều ong vàng, nhất thời họ đã bị bao vây.


Ngô Du lập tức nhảy lên lưng Trần thiếu, đồng thời cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, nhũ băng lớn như mưa bắn lên trên trời, tấn công đàn ong, phập phập phập phập, rất nhiều nhũ băng đâm xuyên qua người ong vàng. Ngô Du hô về phía Diêu Tiềm Giang – dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thủy cách đó không xa: “Quận vương, cho mượn chút nước.”


Diêu Tiềm Giang đang bận phá vây, không quay đầu lại, vung tay về phía hắn, trên đầu họ lập tức rơi xuống “mưa to”, Ngô Du đóng băng số nước đó trong nháy mắt. Ong vàng bay kín trời, chỉ cần dính phải chút nước, nếu không bị đông đá hoàn toàn thì cũng do cánh quá nặng mà rớt xuống dưới, bị người của hội Băng Sương nhất tề chém giết.


Giải quyết xong ong vàng, Ngô Du túm lông Trần thiếu, vội la lên: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”


“Không, có công cụ phòng thủ chắn cho.” Cơ thể Trần thiếu lớn như thế là mục tiêu tấn công nhiều nhất của ong vàng, nếu không có miếng công cụ phòng thủ kia thì ong vàng mang kịch độc chỉ cần đốt hắn một cái là có thể kiến toàn thân hắn lả đi.
Ngô Du thở phào một hơi: “Quả là thứ tốt.”


Tiểu Huy kêu: “L