Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 352

Ngô Du bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phong cảnh này, tôi muốn chia sẻ với anh đầu tiên. Niềm vui đột phá cấp ba, trở nên mạnh hơn, tôi cũng muốn chia sẻ với anh đầu tiên.”


Sau khi vất vả thoát khỏi khốn cảnh nhện khổng lồ biến dị, đoàn người chạy không ngừng nghỉ đến mấy km, trong lúc này Trần thiếu vẫn bị Ngô Du ôm vào trong ngực. Ngô Du không có thời gian tìm quần áo cho Trần thiếu nên đã bọc hắn trong quần áo của mình.


Cuối cùng, đoàn người xử lý tổn thất tại một mảnh đất trống. Trên người rất nhiều người đều bám một đoạn tơ nhện, để không làm rách quần áo chống lạnh nên họ không thể dùng lửa đốt hay đóng băng, chỉ có thể tạm để như vậy, trông hết sức buồn cười.


Ngô Du tìm cho Trần thiếu một bộ quần áo: “Anh tạm thời duy trì hình thái con người đi, tơ nhện này dính trên lưng anh, nếu biến dị, không biết có làm rách da hay không.”


Sau khi Trần thiếu thay quần áo, Ngô Du lại lấy một lò sưởi bằng năng lượng mua từ Bắc Kinh đặt vào lòng hắn. Trần thiếu run cầm cập ôm lấy nó, tay chân cóng buốt rốt cuộc đã dần dần có chút tri giác.


Ngô Du ngồi xuống cạnh hắn, ôm hắn vào lòng, hai người ngồi sau đầu con chó Golden, phần lớn mọi người không nhìn thấy họ, hội Băng Sương đều biết xưa nay hai người ngủ chung một phòng, nhìn thấy nhưng không thể trách.
Sắc mặt tái nhợt của Trần thiếu chậm rãi có chút huyết sắc.


Ngô Du xoa xoa tay hắn, dịu dàng hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Trần thiếu gật đầu.
Ngô Du ấn đầu hắn, dùng sức hôn một cái: “Muốn đông đá đám nhện kia thành bột phấn quá.”
Trần thiếu run giọng: “Không phải mày đã làm vậy sao.”


“Chưa đủ, khiến anh chịu lạnh thế này, con nào cũng đáng chết.”
Trần thiếu hừ nhẹ một tiếng: “Vô vị.”
“Thấy ấm hơn chưa? Nếu chưa thì tôi ôm anh thêm.”
“Đủ rồi.” Trần thiếu đẩy hắn ra, sợ người khác nhìn thấy.


Ngô Du cười: “Tôi mặc kệ người khác thấy thế nào… Đúng rồi, anh biết không, Tùng Hạ biết quan hệ của chúng ta rồi?”
Trần thiếu trừng mắt: “Cái gì? Sao biết?”


“Ánh mắt né tránh lúc cậu ta nhìn chúng ta, tuy tôi không biết sao mà biết được, nhưng nhất định là biết.” Ngô Du cười khẽ: “Nói không chừng rất nhiều người đã biết, có điều anh không muốn thừa nhận mà thôi.”
Trần thiếu bực bội: “Mày đừng tuyên truyền khắp nơi là đủ rồi.”


Ngô Du mỉm cười: “Chờ chúng ta trở về từ Thanh Hải…”


Câu nói tiếp theo hắn chưa nói ra nhưng đại khái Trần thiếu cũng có thể đoán được. Có lẽ khi họ quay về từ Thanh Hải, Ngô Du sẽ thật sự làm giống ngày đó đã nói trước mặt cha mẹ hắn, tổ chức một hôn lễ chấn động khắp cả Trùng Khánh. Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ mất hết mặt mũi, không… có lẽ căn bản không cần chờ đến lúc đó, từ ngày hắn trở thành bại tướng dưới tay Ngô Du, hắn đã mất hết mặt mũi rồi. Ngô Du nói đúng, thật ra rất nhiều người đều biết quan hệ của họ nhưng làm bộ không thấy mà thôi.


Đoàn người chuẩn bị xuất phát, vài ngày sau thì tới Tây Ninh.


Mọi thứ ở Thanh Hải đều khiến họ khϊế͙p͙ hồn khϊế͙p͙ vía, ở Tây Ninh thậm chí đã dựng một bức tường cách ly đặt tên là thành Quang Minh, tất cả dân thường sinh sống bên trong bức tường đó, mà thành Quang Minh do một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có thể đã tiến hóa hơn cả cấp bốn nắm quyền.


Sau khi tiếp xúc với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ấy, một lượng lớn thông tin của Thanh Hải ập vào họ, mọi thứ ở đây đều làm người ta khϊế͙p͙ sợ, đồng thời cũng khiến nhiệm vụ của họ gặp phải rất nhiều nguy