Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 34

Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Đường đến Bắc Kinh càng ngày càng thú vị.”
Tùng Hạ dựa vào cạnh Thành Thiên Bích, khép lại đôi mắt mệt mỏi, chậm rãi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Bởi vì đã đi một ngày đường nên thể lực bị tiêu hao rất lớn, cậu ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.


Tùng Hạ dụi mắt ngồi dậy, thấy Liễu Phong Vũ đang ngồi trên đất nghịch một cành cây, Thành Thiên Bích thì dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu nói: “Liễu ca, sao không gọi tôi dậy gác đêm?”
Liễu Phong Vũ không ngẩng đầu: “Cậu ta gác thay cậu rồi.”


Tùng Hạ cảm thấy rất không tốt, nhìn quầng mắt hơi thâm lại của Thành Thiên Bích, trong lòng cậu không thể nói rõ là cảm giác gì.


Cậu biết Thành Thiên Bích thật sự rất tốt với cậu, bất luận là nhiệm vụ hay thật sự coi cậu thành bạn đồng hành, cậu cũng rất cảm động. Cậu cũng không biết phải báo đáp thế nào, chỉ cần là chuyện cậu có thể làm được, cậu sẽ sẵn lòng làm cho Thành Thiên Bích.


Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Cậu ta đúng là quá tốt ha, hai người không phải chuyện đó chứ?”
Tùng Hạ lúng túng: “Liễu ca đúng là cái gì cũng đùa được.”


“Thế có là gì cơ chứ, anh thấy nhiều rồi, đâu có gì mới mẻ.” Liễu Phong Vũ cười hì hì nhìn cậu: “Tiểu Hạ, vừa nhìn đã biết cậu là trai tân, Liễu ca khuyên cậu một câu, chúng ta không biết chừng sẽ mất mạng vào một ngày nào đó, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không? Chẳng nhẽ cậu muốn đến chết vẫn làm trai tân?”


Tùng Hạ đỏ mặt: “Chớ nói lung tung, bây giờ chúng ta đâu còn tâm trạng mà suy nghĩ đến những thứ kia.”
Liễu Phong Vũ nhún vai: “Dù sao thì cậu cũng đừng yêu anh đấy. Anh biết anh vừa đẹp trai vừa lợi hại, cậu rất sùng bái anh, nhưng anh chỉ thích kiểu xinh đẹp thôi.”


Tùng Hạ cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhất định tôi sẽ chú ý.”
Liễu Phong Vũ cười tít mắt, tiếp tục nghịch cành cây.
Tùng Hạ hít sâu một cái: “Liễu ca, nói chuyện chính sự.”
“Lạp xưởng thì để ngày mai ăn đi.”
Tùng Hạ dở khóc dở cười: “Không phải chuyện này.”


“Ờ… thế nói đi.”
Tùng Hạ sắp xếp lại một chút: “Có một bí mật mà tôi vẫn chưa nói cho anh.”


Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Anh biết chú em với Thành Thiên Bích lén lén lút lút sau lưng anh nói những chuyện anh không hiểu, nhất định là có việc gì đó giấu anh, cậu không nói anh cũng lười hỏi, bây giờ lại muốn nói, anh sẽ gắng nghe một chút.”


“Nói như thế nào nhỉ, so với thế giới này và các giống loài biến dị thì chuyện đó còn vĩ mô hơn.”
“Vĩ mô đến thế nào?”


“Nói cụ thể vậy, ví dụ như mọi người đều biết sinh vật muốn tiến hóa thì cần phải có sẵn năng lượng trong cơ thể, mà tất cả những giống loài có năng lượng tiến hóa thì đều không thoát khỏi nguyên tố Ngũ hành.”


“Ồ?” Liễu Phong Vũ hứng thú: “Ý cậu là, tất cả những loài biến dị đều có liên quan đến nguyên tố Ngũ hành?”
“Có thể nói như vậy.”
“Đó là nguyên tố gì?”
“Hoa đại vương thuộc Hỏa trong Ngũ hành, năng lượng trong cơ thể anh là năng lượng Hỏa.”


“Thế còn Thành Thiên Bích?”
“Năng lượng Mộc, sức gió là hợp chất diễn sinh [45] của năng lượng Mộc.”
[45] Hợp chất diễn sinh: Hợp chất tạo thành sau khi hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp, ví dụ như khí than có chứa hợp chất diễn sinh của benzen và amoniac.


“Vậy… cậu thì sao?” Liễu Phong Vũ nheo mắt lại nhìn cậu.
“…”


“Đừng nói với anh là cậu không biến dị đấy, tuy anh không cảm giác được dao động năng lượng của cậu, thế nhưng cậu đã nhiều lần biểu hiện mình không giống bình thường. Chẳng hạn như tối qua thân thể cậu đột nhiên phát nhiệt, hôm nay thị lực của cậu đột nhiên được nâng cao. Còn nữa, khi con ếch kia chết, anh còn có thể cảm nhận được năng lượng của nó, thế nhưng khi đến gần một chút, năng lượng đó lại bị giảm bớt, đồng thời rất nhanh biến mất. Anh vốn nghĩ rằng chuyện đó do nó đã chết, kiểu hồn vía bay đi đấy, nhưng vẫn có chút hoài nghi.”


Tùng Hạ có chút kinh ngạc. Trong mắt Liễu Phong Vũ vẫn luôn có vài phần như đang đùa nghịch, giống như hắn ta chẳng hề nghĩ gì, cũng chẳng hề để tâm đến chuyện gì, không ngờ sức quan sát của hắn lại nhạy cảm như thế, vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của họ, chỉ có điều không nói gì mà thôi.


Xem ra, trong lúc họ phòng bị và quan sát Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ cũng đang phòng bị và quan sát họ.
Chỉ là cùng đi một đường, họ ít nhiều đã thành lập sự tin tưởng, cho nên Tùng Hạ mới muốn thẳng thắn với Liễu Phong Vũ, còn Liễu Phong Vũ cũng không còn che giấu nghi vấn của mình nữa.


Tùng Hạ nói: “Muốn giải thích vấn đề này thì có chút phức tạp, nhưng sau này cũng sẽ nói đến. Nói chung, động thực vật tiến hóa không phải lung tung, mặc dù hình thái tiến hóa nhìn như không giống nhau, thế nhưng xét đến cùng thì đều không rời khỏi nguyên tố Ngũ hành. Bất kỳ sự tiến hóa nào cũng xảy ra do một nguyên tố trong các nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ quá thịnh.”


Liễu Phong Vũ gật đầu, có một nhận thức hoàn toàn mới với các nguyên tố Ngũ hành.
Không biết từ lúc nào, Thành Thiên Bích đã tỉnh, vẫn dựa vào thân cây, lẳng lặng nhìn họ.
Tùng Hạ cho hắn một nụ cười, tiếp tục nói với Liễu Phong Vũ: “Phương diện này còn có một ngoại lệ, chính là tôi.”


Liễu Phong Vũ không chút ngạc nhiên.
Tùng Hạ biểu hiện ra một ít đặc tính của tiến hóa, thế nhưng Liễu Phong Vũ lại không cảm nhận được dao động năng lượng trong cơ thể cậu, chuyện này rất không hợp với lẽ thường, cho nên Tùng Hạ quả thật phải là một người đặc biệt.


Tùng Hạ nói: “Năng lượng trong cơ thể tôi, là ‘năng lượng vô thuộc tính’, hiện nay tất cả năng lượng vô thuộc tính đều có được thông qua hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong, bất luận là năng lượng có thuộc tính gì, sau khi tiến vào cơ thể tôi thì đều hóa thành năng lượng vô thuộc tính. Hiện nay năng lực duy nhất tôi có thể nắm giữ là dùng năng lượng vô thuộc tính cường hóa một bộ phận của thân thể, ví dụ như khiến thân thể duy trì nhiệt độ ổn định, khiến thị lực được tăng cường.”


“Tại sao lại có loại năng lượng vô thuộc tính này?”
“Bởi vì năng lượng vô thuộc tính có ở khắp nơi, trận động đất ở Golmud đã khuếch tán ra toàn cầu một sóng năng lượng rất lớn, đó chính là năng lượng vô thuộc tính.”


Rốt cuộc Liễu Phong Vũ đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Có chắc không?”
“Gần như có thể chắc chắn.”
“Tại sao cậu lại biết nhiều như vậy?”
“Chuyện này tạm thời không thể nói cho Liễu ca, hôm nay, tôi chỉ muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng.”
“Nói đi.”


“Năng lực tiến hóa có thể nâng cao thông qua tu luyện.”
Liễu Phong Vũ mắt sáng như đuốc.
Trong thời kì tận thế, sức mạnh chính là tất cả, sức mạnh chính là đường tắt duy nhất đảm bảo mình có thể sống tiếp, không ai không khát vọng mình thu được sức mạnh lớn hơn cả.


Tùng Hạ thành