Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 339

Trần thiếu nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Ngô Du cứ như đang nhìn một con ba ba đã chui vào hũ.


Bữa cơm này quả thật đúng là giương cung bạt kiếm, ẩn chứa sát khí. May mà hình như nhóm người này đúng là không định ở lại Trùng Khánh, mục đích của họ là Bắc Kinh, Ngô Du cũng không phải lo đến chuyện họ sẽ liên thủ với Trần thiếu đối phó hắn, không thì hắn đúng là phần thắng xa vời.


Tính toán một hồi, đây là lần thứ ba hắn chạm mặt Trần thiếu ở Trùng Khánh, nhưng cùng với sự sụp đổ của bang Hồng Uy, hắn cảm thấy sát ý của Trần thiếu với hắn nay đã không thể che giấu thêm nữa. Chung quy hội Băng Sương cũng dễ đối phó hơn bang Hồng Uy, chỉ cần hạ được hắn là Trần thiếu có thể hoàn toàn thống lĩnh toàn bộ Trùng Khánh.


Sau khi cơm nước xong xuôi, hắn tự động rời đi.
Nhóm người kia rất thông minh, đại khái biết Trùng Khánh sẽ biến đổi nên không chậm trễ dù chỉ một ngày, sau khi sắp xếp người của khu công nghiệp đâu vào đó thì lập tức lên đường. Ngô Du cố ý chờ họ tại đường ra khỏi Trùng Khánh.


Ngoại trừ mèo lớn, nhóm người đó còn lái một chiếc xe đã được cải tạo có đường kính bánh xe cao bằng một người. Ngô Du đứng giữa đường không cần tránh né, nhóm người dừng lại trước mặt hắn. Ngô Du tỏ vẻ hứng thú, nói: “Xe này có vẻ không tồi, lốp xe lớn như vậy, có thể đi qua rất nhiều địa thế.”


Nhóm người nhìn hắn, không tỏ vẻ gì.
Ngô Du nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là dị nhân tốc độ, nói thẳng: “Cậu là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phải không.”


Chỉ thấy con ngươi của người đàn ông tên Thành Thiên Bích kia co lại, ánh mắt chợt lóe đầy sát ý. Do dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên quá hiếm nên luôn là đối tượng tranh đoạt hòng mượn sức của các thế lực, Ngô Du có thể hiểu vì sao người này muốn che giấu thân phận của mình. Nếu lúc trước tin tức của hắn đủ linh thông, hắn cũng sẽ không vừa xuất hiện ở Trùng Khánh mà đã để lộ khả năng.


Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Có ý gì.”


Ngô Du nói dối rằng mình đã giao thủ với Triệu Tiến, lại cải biên chuyện trước kia hắn gặp người đàn ông dẫn theo con chó ở trên đường khiến đối phương cảm thấy mình đã hoàn toàn đoán trúng, thật ra trong lòng hắn mới chỉ chắc chắn 70%. Ngô Du cười: “Căn cứ theo những gì người đàn ông kia nói, tôi phân tích một chút, có thể cách không hình thành lực cản vô hình và hình thành vũ khí sắc bén phía sau một người…”


Đột nhiên, hắn cảm thấy một luồng năng lượng hỗn loạn chứa sát khí đang lao về phía mình. Ngô Du theo bản năng phất tay một cái, dựng lên quanh thân một bức tường băng phòng hộ. Ngay sau đó, một vật thể vô hình sắc nhọn va mạnh vào mặt băng khiến nó lập tức nứt vỡ từ ngay chính giữa!


Ông cụ non trong nhóm la lên: “Thành Thiên Bích, dừng tay!”
Ngô Du cười lạnh: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên gió.”
Người đàn ông tuấn tú khác tên Tùng Hạ vội nói: “Thiên Bích, vết thương của cậu chưa lành, đừng lộn xộn.”


Con mèo lớn phía sau họ cũng kêu lên dồn dập, không khí nơi này nhất thời hết sức căng thẳng.


Đứa trẻ kia hỏi rốt cuộc thì hắn có mục đích gì, Ngô Du cười hỏi họ có muốn hợp tác với hắn trừ khử Trần thiếu hay không. Quả nhiên hắn bị từ chối. Với hắn mà nói, nhóm người này rời khỏi Trùng Khánh, vĩnh viễn không quay lại mới là tốt nhất, hắn cũng không định hợp sức với người ngoài phân chia Trùng Khánh… với người đàn ông kia. Hôm nay Ngu Du đến đây chỉ để xác định hai chuyện: Thứ nhất, nhóm người này sẽ không ở lại làm vướng tay vướng chân hắn. Thứ hai, hắn không phải dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên duy nhất, nhất định trên thế giới còn có nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hơn nữa, điều này khiến hắn hết sức hưng phấn.


Sau khi nhóm người kia đi rồi, hắn quay về nội thành, cũng biết dọc đường đi đều có người của Trần thiếu bám theo, có điều cũng không quan trọng, ngày kia chính là sinh nhật của Trần Thanh Nham, đến hôm đó trận tỉ thí này sẽ có kết quả, hắn đã nóng vội muốn nhấm nháp quả ngon của chiến thắng lắm rồi.


Ngày mừng sinh nhật Trần Thanh Nham, Trùng Khánh yên bình hệt như ngày thường. Trần Thanh Nham yêu cầu Trần thiếu giữ bí mật chuyện này, tự nhiên chỉ có những người có uy danh ở Trùng Khánh mới được tham dự tiệc mừng của ông ta.


Ngày đó, Ngô Du cố ý mặc một bộ vest được cắt may hợp thể, sửa soạn chỉnh chu lại bản thân. Hắn nhìn mình trong gương, mỉm cười hài lòng. Không biết Trần Thanh Nham còn có thể nhận ra hắn hay không, lần cuối hắn gặp ông ta đại khái chỉ có bảy, tám tuổi. Điều khiến hắn tức giận là hắn gần như liếc mắt đã nhận ra Trần thiếu, song Trần thiếu lại hoàn toàn không nhớ ra hắn, thậm chí nghe tên của hắn cũng không có bất cứ phản ứng nào, thật là khiến người ta tức giận!


Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngô Du trầm xuống. Tuổi thơ của hắn tràn ngập hồi ức với Trần thiếu. Thằng bé độc tài phách lối ấy từng khiến hắn vừa căm hận lại vừa ngưỡng mộ. Mỗi lần bị Trần thiếu bắt nạt, hắn đều nghĩ sẽ có một ngày lớn lên, hắn sẽ trả thù thật mãnh liệt, nhưng chưa đợi hắn lớn lên mà cha hắn đã qua đời, hai nhà gần như mất hẳn quan hệ. Xa cách gần 20 năm, hắn không ngờ họ lại gặp nhau bằng cách này. Cho dù cảnh còn người mất nhưng cũng chẳng khác suy nghĩ hồi bé của hắn là mấy, rốt cuộc hắn đã có cơ hội bắt lấy Trần thiếu trong tay. Hơn nữa lúc này, hắn nhất định sẽ đạt được một số phần thưởng ngon miệng đến bất ngờ.


Chuẩn bị một món quà, Ngô Du cứ thế đi đến nhà Trần thiếu. Hôm nay, hắn đưa đi theo hai thuộc hạ.


Tại nhà Trần thiếu hiển nhiên đã có không ít người. Trước tận thế, nơi này luôn chật kín các loại xe cộ sang trọng, buồn cười ở chỗ bây giờ bên ngoài căn biệt thự lớn ấy lại ngồi một đống động vật biến dị, chó, mèo, bồ câu… con gì cũng có. Trong thời đại xăng dầu cực kỳ khan hiếm mà tình hình giao thông lại cực kém này, xe hơi gần như đã bị đào thải.


Ngô Du cũng để con chó Golden của mình ở ngoài cửa, dẫn Tiểu Huy và A Hòa đi vào biệt thự. Hắn đã chuẩn bị cho Trần Thanh Nham một chai rượu ngon, nét mặt cũng đã diễn đâu vào đó.
Vừa vào biệt thự, tất cả khách khứa số lượng không nhiều trong nhà đều nhìn về phía hắn.


Đây là lần đầu tiên Ngô Du chính thức xuất hiện trong các buổi xã giao ở Trùng Khánh. Trong vòng hơn hai tháng kể từ khi đến đây, thật ra Ngô Du vẫn hết sức im hơi lặng tiếng, âm thầm phát triển thế lực, giấu mình chờ thời ở phía Nam thành phố, cho nên Trần thiếu đã từng hạ thấp cảnh giác với hắn, đợi đến khi mức ảnh hưởng quá lớn thì cũng đã muộn.


Trước khi Triệu Tiến chết, đối với địa vị người mạnh nhất Trùng Khánh, mọi người còn có tranh luận. Nay Triệu Tiến đã chết, Ngô Du hoàn toàn xứng đáng là dị nhân mạnh nhất thành phố này. Hắn vừa xuất hiện, tất cả dị nhân đều cảm nhận được dao động năng lượng lớn mạnh tỏa ra quanh hắn, cảm giác áp bức đến khó thở này tôn thêm vẻ ung dung điềm đạm, khiến lòng người càng thêm kiêng kị Ngô Du. So từ khí thế, hắn mạnh hơn Triệu Tiến rất nhiều.


Trần thiếu đi tới: “Hội trưởng Ngô, đa tạ đã vui lòng đến dự.”
Ngô Du cười: “Tôi đã nói rồi, được mời tham dự tiệc mừng thọ của tướng quân Trần là vinh hạnh của tôi, là Trần thiếu đã coi trọng tôi mới đúng.” Hắn liếc nhìn một cái, Tiểu Huy lập tức dâng quà.


Trần thiếu cười: “Khách khí quá rồi, không phải cậu đã tặng quà rồi sao.”
“Tay không mà đến thì không hợp cho lắm. Hơn nữa, tôi cũng đã chuẩn bị cho Trần thiếu một món quà.”
“Ồ? Cho tôi? Vì sao?”


A Hòa dâng lên một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, Ngô Du tự tay mở quà, bên trong là hai hộp thuốc lá Marlboro. Ngô Du cười nói: “Không có vì sao hết, chỉ là biết Trần thiếu thích thuốc lá, tôi lại đúng lúc có được hai hộp, đầu tiên đã nghĩ đến Trần thiếu.”


Trần thiếu mỉm cười nhìn hắn: “Đa tạ hội trưởng Ngô, món quà này tôi thích.”


Lúc này, Ngô Du nhìn thấy một người đàn ông trung niên rất có uy nghiêm đi đến phía họ. Hắn liếc mắt đã nhận ra đó là Trần Thanh Nham, nhiều năm như vậy rồi mà ông ta cũng chẳng thay đổi, trẻ hơn tuổi thật một chút.


Trần Thanh Nham đánh giá Ngô Du không chút khách khí, từ xa đã vươn tay, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hội trưởng Ngô thật là thanh niên tài tuấn, nghe danh đã lâu.”


Ngô Du vội cười đi tới bắt tay với Trần Thanh Nham, hết sức khiêm tốn nói: “Tướng quân Trần nói như vậy thật khiến vãn bối cảm thấy vinh hạnh.”
Ánh mắt của Trần Thanh Nham cẩn thận dò xét gương mặt Ngô Du, hơi có một chút nghi ngờ, hỏi: “Hội trưởng Ngô là người ở đâu.”


“Người Hàng Châu.” Hắn cố ý nói nguyên quán của mẹ. Tuy rằng bị Trần Thanh Nham nhận ra cũng không sao, nhưng tốt nhất là không phải lúc này. Nếu nhìn bằng bề ngoài, chỉ e Trần Thanh Nham sẽ không nhớ ra hắn vì hồi bé trông hắn giống con gái. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu năm đó Trần thiếu trêu đùa hắn.


Trần Thanh Nham “ồ” một tiếng: “Tôi thấy cậu có chút quen mắt.”
Ngô Du không tỏ vẻ gì, chỉ cười: “Có lẽ do tôi hợp mắt ngài chăng.”
Trần Thanh Nham làm tư thế “mời”: “Cậu và con trai tôi tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, hy vọng hai đứa có thể trở thành bạn bè.”
“Nhất định.”


Trần Thanh Nham âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Trần thiếu, Trần thiếu nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Ngô Du cứ như đang nhìn một con ba ba đã chui vào hũ.


Sau khi ngồi xuống, một đại mỹ nữ mắt sáng răng trắng ngồi đối diện bàn Ngô Du tươi cười hào phóng mỉm cười với hắn, quyến rũ ngây ngất. Ngô Du cũng không phụ tâm ý mỹ nhân, mỉm cười đáp lại.


Bữa tiệc hôm nay của Trần Thanh Nham mời rất ít người, chỉ có bốn, năm mươi người, đa phần là những người Ngô Du chỉ thấy qua tài liệu ảnh chụp, nhưng hắn có trí nhớ rất tốt, nhanh chóng phân rõ thế lực khắp nơi. Cha con Trần gia một mình hùng mạnh, nhưng tranh đấu quyền lực bên trong quân đội vẫn là mạch ngầm mãnh liệt, cha con họ có thể giữ vững giang sơn thì tốt, song nếu xuất hiện bất cứ sơ xuất nào thì sẽ lập tức bị những con người dã tâm như hổ rình mồi này nuốt chửng. Vậy nên không ai có tâm trạng ăn uống gì, họ đều đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của những người chung quanh, nhất là cuộc đấu bí mật giữa Ngô Du và Trần thiếu.


Tiệc được một nửa, Ngô Du gõ nhẹ tay Tiểu Huy ở dưới bàn, sau đó đứng lên, cười nói: “Các vị chậm rãi trò chuyện, tôi đi rửa tay.” Nói xong xoay người đi ra sân sau.


Lúc hắn đi ra khỏi toilet đã thấy tiểu mỹ nhân Vương Tâm đứng trong vườn hoa, rõ ràng là đang chờ hắn, thấy hắn đi ra thì liền mỉm cười.
Ngô Du đi tới: “Không phải Vương tiểu thư đang chờ tôi chứ.”
Vương Tâm cười nói: “Ngô hội trưởng đoán xem.”


Ngô Du chớp mắt: “Như vậy tôi đoán cô đang đợi tôi đi.”
Vương Tâm áp sát vào hắn một chút, vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng chạm vào áo hắn, quyến rũ cười nói: “Vậy hội trưởng Ngô đoán xem vì sao tôi lại chờ anh.”


Ngô Du đưa tay ôm chặt eo cô, dịu dàng nói: “Có phải tôi đoán gì là được đó hay không? Nếu vậy tôi sẽ to gan mà đoán một chút.”


“To gan cỡ nào?” Vương Tâm cười khanh khách, thuận thế dựa vào lòng hắn, dịu dàng: “Hội trưởng Ngô, em vẫn ngưỡng mộ đại danh của anh, không ngờ anh còn trẻ thế, lại còn đẹp trai nữa… có điều em chỉ là người thường, không biết hội trưởng Ngô có thể có hứng thú với em hay không.”


Ngô Du cười nói: “Vương tiểu thư chỉ cần đứng một chỗ cũng khiến đàn ông cảm thấy tràn ngập hứng thú.”
Vương Tâm cười khẽ, ánh mắt Ngô Du chợt lóe sáng, linh hoạt đỡ lưng Vương Tâm, trầm giọng nói: “Chúng ta đổi chỗ khác trò chuyện đi.”
Vương Tâm tỏ vẻ thẹn thùng.


Ngô du thầm nghĩ, Trần thiếu vậy mà định dùng mỹ nhân kế với hắn, chỉ mới hiểu kẻ địch chút ít như vậy mà đã ngông cuồng hành động, quả thật thất bại đã được định đoạt. Nếu muốn quyến rũ hắn thì Trần thiếu cần đích thân ra trận mới đúng…