Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 328

Sở Tinh Châu hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: “Anh, phải làm sao anh mới có thể tha thứ cho em, em sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì. Em xin anh, cho em một cơ hội.”
Hai mắt Sở Tinh Châu đỏ ngầu, lạnh lùng nói với Tôn Tình Tình: “Đi ra ngoài.”
Tôn Tình Tình cúi đầu, trầm mặc vài giây, vẫn lui ra ngoài.


Sở Tinh Châu cười lạnh: “Dùng người phụ nữ này không còn uy hϊế͙p͙ được anh phải không.”


“Từ đầu tới cuối, tôi và cô ấy không có bất cứ quan hệ nào.” Dung Lan nhìn Sở Tinh Châu, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng: “Nếu không có cô ấy, cậu cũng sẽ không làm ra chuyện đó sao? Cậu cùng lắm chỉ đang lấy cớ mà thôi. Lúc đó, cậu ỷ mình một tay che trời, tất cả đều phải thần phục cậu, tôi là kẻ yếu cần dựa vào cậu mới có thể sống tiếp, căn bản không có tư cách phản kháng… trong lòng cậu đã nghĩ như vậy phải không.”


Sở Tinh Châu siết chặt nắm đấm, không nói một tiếng.
Dung Lan mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Có lẽ bây giờ tôi vẫn không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu cũng tuyệt đối không thể giam cầm được tôi nữa. Tôi không muốn nhắc lại chuyện trước kia, cũng không muốn gặp lại cậu. Cậu đi đi.”


Sở Tinh Châu run giọng: “Những gì anh nói có thể đều đúng, nhưng có một điều, tôi thật sự… thật sự yêu anh, từ nhỏ đến lớn. Thứ tôi muốn không phải sự thần phục của anh mà chỉ muốn anh ở lại bên tôi mà thôi. Chuyện này, anh có gì muốn nói không.”


Dung Lan khàn giọng: “Cậu không xứng nói chữ này với tôi.”


Trong mắt Sở Tinh Châu chỉ toàn đau đớn, trong lòng khó chịu như bị xé nát. Hắn thật hối hận lúc ấy hắn đã dùng sai cách mới khiến Dung Lan hận hắn thế này. Nhưng Dung Lan không thích hắn, hắn phải dùng cách nào mới có được người này? Có một thứ bạn khát cầu non nửa đời người, đã gần đến vậy, đã có thể chạm tay đến, nhưng nó lại không thuộc về bạn. Sự tuyệt vọng này có thể khiến người ta trở nên điên cuồng bất chấp hậu quả. Vì thế hắn đã không thể chống lại sự mù quáng mà làm ra chuyện không thể cứu vãn. Bây giờ khoảng cách giữa hắn và Dung Lan đã càng ngày càng xa, hắn quả thật không biết còn phải làm những gì, khẽ nói: “Anh, anh có thể tha thứ cho em không.”


Cơ thể Dung Lan run lên, không nói gì hết, xoay người bỏ đi.
Sở Tinh Châu nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Lan, cho đến lúc cuối cùng khi góc áo kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới đau đớn nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên không biết đời này hắn còn có thể theo đuổi cái gì.


Sau khi về phòng, Dung Lan không thể chống đỡ nổi nữa, run rẩy ngồi xuống ghế, hít sâu vài hơi. Hắn nhìn tay mình, chúng hãy còn đang hơi run rẩy. Hắn cảm nhận được Sở Tinh Châu vẫn ở phòng khách, dao động năng lượng kia quá mạnh, thậm chí áp sát nó quá sẽ khiến cho người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt. Bây giờ, khi đối mặt với Sở Tinh Châu, Dung Lan cảm thấy áp lực từ tận đáy lòng, những ký ức từng bị người này ép buộc nhoáng cái nhồi đầy trí não khiến hắn cảm thấy mình như trần trụi trước mặt Sở Tinh Châu. Cảm giác xấu hổ này khiến hắn ê chề vô cùng.


Cũng không biết qua bao lâu, năng lượng của Sở Tinh Châu biến mất.


Lần này Sở Tinh Châu đến quả thật cũng vì Tôn tiên sinh. Dung Lan không biết hắn và Tôn tiên sinh đã nói gì, nhưng sau đó, Tôn tiên sinh đi cùng hắn đến phía Tây. Dung Lan không ngăn cản, bất cứ chuyện nào Tôn tiên sinh làm ra thì đều có ý nghĩa, hắn sẽ không vì tư tình mà làm ảnh hưởng đến chuyện gì đó liên quan đến dân sinh đại sự. Có điều Tôn tiên sinh đi rồi, hắn lại càng không có ai để trò chuyện. Thỉnh thoảng Dung Lan giật mình nhận ra có lẽ phải đến mười ngày nửa tháng hắn không nói chuyện với ai. Hắn không muốn tiếp xúc với ai, cũng không có ai dám chủ động bắt chuyện với