Dung Lan rất thích mẫu người thông minh thức thời như vậy, gật đầu: “Để chúng ta cùng nhau sống sót.”
Sở Tinh Châu và Dung Lan lấy khách sạn làm cứ điểm, vượt qua ngày đen tối nhất kể từ sau khi động đất. Đây là thời kỳ chết chóc đỉnh cao của con người, xác chết la liệt khắp nơi, bị xé xác, chết đói, chết cóng, chết do vết thương nhiễm trùng… Loài người đang sống chỉ không lâu trước đây nay như đàn chó hoang phơi thây đầu đường xó chợ, khắp cả thành phố giống như địa ngục nhân gian.
Bởi vì bất ngờ phát hiện ra năng lực biến dị nên chí ít hai người có thể đảm bảo không bị chết đói. Họ chọn những ngày có ánh sáng tốt để ra ngoài đi săn vài con, đến tối thì ở lại trong khách sạn. Do thức ăn không thể giữ được lâu nên gần như một ngày họ chỉ có thể được ăn một bữa. Một tuần sau, khách sạn ngừng cấp nước, họ đã sớm có chuẩn bị nên đã tích rất nhiều nước, nhưng ba ngày sau số nước kia bắt đầu bốc mùi khiến họ bắt buộc phải rời khỏi khách sạn, đi tìm nơi có nguồn nước lưu động gần nhất.
Hai người nhét đầy ba lô, lo sợ bất an rời khỏi khách sạn. Họ quyết định đến đường vào cao tốc tìm một chiếc xe có thể nổ máy do mọi con đường trong nội thành hoặc đã nứt gãy, hoặc bị cỏ dại bao trùm, căn bản xe cộ không thể đi lại. Họ chỉ có thể hy vọng đường cao tốc vẫn còn đường thẳng.
Trên đường, họ tránh thoát vài cuộc nguy hiểm nhưng vẫn mấy lần bị động vật biến dị tập kích, song lần nào cũng do Sở Tinh Châu giải quyết. Sức mạnh của Sở Tinh Châu càng ngày càng tăng, cách thức bành trướng nhanh chóng này tuy có thể khiến người ta trở nên càng ngày càng mạnh, nhưng chung quy tốc độ quá nhanh cũng khiến họ hết sức lo lắng sức mạnh này có đột nhiên đánh trả lại hắn hay không.
Sau khi đi bộ hơn một giờ đồng hồ, họ đã gặp được người sống đầu tiên hôm nay – một cô gái trẻ tuổi. Cô gái kia chạy tới phía họ từ con phố đối diện, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, bộ váy trắng trên người đã bẩn đến không ra màu sắc gì nữa. Cô bước đi ngả nghiêng, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sau đó, chỉ thấy bốn, năm người đàn ông đuổi theo phía sau cô gái, vừa đuổi vừa hô hào ngôn từ ô uế không chịu nổi.
Cô gái kia lập tức ngã xuống đất, nằm vật xuống đất gào khóc tuyệt vọng, đám đàn ông phía sau xông lên bắt được, tha cô gái vào một góc khuất.
Dung Lan mắng thầm một tiếng: “Súc sinh.”
Sở Tinh Châu cởi ba lô ném xuống đất, nắm dao đi qua.
Một người đàn ông nhìn thấy Sở Tinh Châu, hung tợn nói: “Đừng xen vào việc của người khác, giờ này ai quản được ai.”
Sở Tinh Châu không hề nói lại một câu, khẽ vung tay một cái, gã đàn ông kia rầm một tiếng quỳ xuống đất, trên người giống như có một tảng đá đè nặng xuống, hộc ra một ngụm máu.
“Có chuyện gì thế?”
“Thằng đó là dị nhân, chúng mày tránh hết ra!” Một người đàn ông dáng người cao gầy đi tới, gã sờ sờ mũi, cười dữ nhìn Sở Tinh Châu: “Tao đây chưa gặp đối thủ bao giờ đâu, thử với mày vài trận xem sao.” Nói xong, cơ bắp toàn thân hắn đột nhiên nhanh chóng bành trướng, cơ thể lực lưỡng vạm vỡ như một con tinh tinh lớn.
Sở Tinh Châu hơi sửng sốt, Dung Lan kêu lên: “Tinh Châu, cẩn thận một chút.”
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hai người đụng phải dị nhân nào khác ngoại trừ Sở Tinh Châu, xem ra suy đoán của họ không sai, con người cũng sẽ biến dị, có điều hiển nhiên số lượng ít hơn động thực vật rất nhiều.
Sở Tinh Châu lạnh lùng nhìn kẻ có cơ bắp biến dị kia, khi gã lao đến phía mình, hắn vẫn không hề cử động. Ngay khi nắm đấm của gã to xác sẽ bay vào mặt hắn, hành động của gã ta đột nhiên ngưng lại như cảnh quay chậm, động tác vung nắm đấm bị buộc phải dừng lại giữa không trung, tấm lưng cũng bị ép gù xuống, giống như đang bị thứ gì đè xuống vậy.
Khóe miệng gã to xác vẫn còn ứa dãi, hai mắt lồi ra, cố sức nói: “Mày… mày đã… làm… gì…”
Sở Tinh Châu lạnh giọng nói: “Thật ra tao cũng không thể xác định, có điều căn cứ theo cách thức mấy ngày qua tổng kết lại, tao đoán khả năng của mình liên quan đến khống chế trọng lực.”
“Trọng lực…”
Sở Tinh Châu một cước gạt ngã gã ta xuống đất, ánh mắt như đang nhìn một người chết: “Tao vẫn chưa giết người, có điều loại rác rưởi như mày sống chỉ biết gây họa hại người vô tội.”
“Không, đừng giết tôi, tôi xin anh…” Gã to xác sợ tới mức xanh cả mặt. Từ lúc phát hiện mình biến thành đại lực sĩ đến giờ, bất luận con người hay động vật biến dị, không ai là đối thủ của gã hết, có nằm mơ gã cũng không ngờ người đàn ông này dù chưa hề chạm vào mà đã khiến gã như bị đá tảng ngàn cân ép trên người, không còn sức phản kháng!
Sở Tinh Châu dời mắt khỏi người gã. Giây tiếp theo, đầu của gã ta nổ bùm một tiếng như quả dưa hấu!
Một màn vừa rồi khiến đồng bọn của gã sợ tè ra quần, ai nấy đều quỳ xuống đất xin tha.
Đối với cảnh tượng làm người ta thấy khó chịu này, Dung Lan hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng không thông cảm với hạng súc sinh đó.
Sở Tinh Châu đã dần dần có thể cảm nhận trên người những người khác có năng lượng biến dị hay không. Hắn biết ngoại trừ kẻ cơ bắp này, những người khác đều là người thường, cho dù không giết họ thì mất đi sự bảo kê của kẻ cơ bắp, họ cũng chẳng sống thêm được bao lâu, vì thế khi những người đó bò lết chuồn mất, hắn cũng không quan tâm.
Dung Lan đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn: “Tinh Châu, cậu không sao chứ?”
Sở Tinh Châu quay đầu, bình tĩnh nhìn xác chết trên mặt đất: “Em không sao, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra…” Hắn có chút lo lắng nhìn Dung Lan: “Anh, em không làm sai chứ.”
Dung Lan vỗ vỗ vai hắn: “Cậu không sai.”
Cách đó không xa, cô gái váy trắng quỳ rạp trên đất, khóc lóc nức nở, xem ra đả kích phải chịu trong mấy ngày qua đã dọa cô gái đến chết khϊế͙p͙.
Hai người đi qua, Dung Lan cúi người xuống: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Cô gái run rẩy chậm rãi ngẩng đầu.
Cho dù đầu tóc rối bù, mặt mũi nhem nhuốc bẩn thỉu vô cùng nhưng Dung Lan vẫn cảm thấy người này thật là quen mắt.
“Dung… Dung đại ca?” Cô gái kia kinh ngạc thốt lên.
“Cô Tôn?” Dung Lan hết sức kinh ngạc, không ngờ cô gái này chính là thiên kim tiểu thư đêm trước tận thế đã ăn tối với họ. Cũng vì cô gái này mà tối hôm đó hắn và Sở Tinh Châu mới cãi nhau.
“Dung đại ca!” Giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, Tôn Tình Tình nắm chặt ống tay áo Dung Lan, thất thanh gào khóc.
Dung Lan thở dài, trông vẻ ngoài thảm hại này là biết hơn một tuần lễ qua cô gái này đã phải chịu khổ bao nhiêu. Một người phụ nữ yếu đuối tại nơi tựa như địa ngục này có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Sở Tinh Châu cũng cúi người xuống, nhìn thấy quả nhiên là cô gái Tôn Tình Tình nọ. Tuy hắn không có hảo cảm với cô nhưng cuộc cãi vã của họ không phải do lỗi của cô ta, huống chi tuy chỉ ăn với nhau một bữa cơm nhưng cũng xem như người có quen biết, không thể bỏ mặc như vậy được.
Hai người dìu Tôn Tình Tình sang một bên, Sở Tinh Châu lấy từ trong ba lô ra nước và một túi bánh quy đóng gói chân không. Tôn Tình Tình hai mắt tỏa sáng, cầm lấy túi bánh quy ăn ngấu nghiến. Bữa cơm ngày ấy, đại tiểu thư từ thái độ lề lối đến cách ăn cách nói đều khá xuất chúng nay chỉ là nạn dân đói khát.
Dung Lan nhắc: “Cô ăn từ từ, đừng nghẹn.”
Tôn Tình Tình vừa ăn vừa nước mắt tuôn rơi, trông thật sự đáng thương. Đợi đến khi cô ăn xong, cảm xúc mới tính là ổn định lại, đứt quãng kể lại những chuyện mình đã gặp phải trong khoảng thời gian này.
Sau khi tận thế, Tôn Tình Tình và cha mình vẫn trốn trong nhà không dám ra ngoài, sau đó đến khi đói khát vô cùng mới phải ra đường kiếm ăn, nhưng cha cô lại bị một loại cỏ dại siết chết tươi. Cô gái một thân một mình lưu lạc vài ngày, sở dĩ không chết vì cô cũng biến dị, nhưng loại khả năng này chỉ có thể tự vệ mà không có khả năng tấn công gì hết.
“Cô cũng biến dị? Khả năng biến dị của cô là gì?”
Tôn Tình Tình nói: “Khứu giác, khứu giác trở nên rất nhạy, cách mấy con phố cũng có thể ngửi được thứ nguy hiểm, cho nên em có thể tránh thoát động vật biến dị.” Cô nức nở: “Nhưng em quên mất… còn có những kẻ không bằng súc sinh, may mà gặp được hai anh, không thì…”
Sở Tinh Châu lẩm bẩm: “Hóa ra có nhiều phương thức biến dị như vậy.”
Dung Lan vỗ vỗ vai cô: “Cô Tôn, năng lực của cô tuy không thể tự vệ nhưng cũng có thể phát huy tác dụng rất quan trọng, có thể giúp chúng ta tránh né nguy hiểm hoặc đi săn có mục đích. Cô có muốn đi cùng chúng tôi hay không? Chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cô.”
Tôn Tình Tình hai mắt ngấn nước, gật đầu thật mạnh: “Cho dù… cho dù hai anh không cho em đi cùng, em cũng sẽ đi, không thì em không sống thêm được vài ngày nữa.”
Sở Tinh Châu không chút vui vẻ nào với con người chẳng hơn gì một cái bóng đèn như vậy, thế nhưng hắn cũng không có lý do từ chối. Dung Lan nói đúng, khả năng của Tôn Tình Tình rất hữu dụng, có thể nâng cao tỷ lệ sinh tồn cho họ.
Họ tìm trong ba lô quần áo và giày cho Tôn Tình Tình thay.
Thay quần áo, lại dùng nước lau mặt sạch sẽ, cột mái tóc rối bời lên, lộ ra gương mặt tuy không quá xinh đẹp nhưng thanh tú ưa nhìn. Cô gái trắng trẻo xinh xắn, giọng nói nhỏ nhẹ, dáng người bé xinh này rất có thể kích thích lòng ham muốn bảo vệ của đàn ông. Sở Tinh Châu thấy Dung Lan khách khí với cô như vậy, trong lòng chợt ngập tràn phiền muộn. Hắn biết Dung Lan khác mình, Dung Lan không thích đàn ông, nếu Tôn Tình Tình dám cướp đi thứ hắn quý trọng nhất, có thể hắn sẽ giết chết cô ta.
Tôn Tình Tình thấy hai người đều đang nhìn mình, ngượng ngùng chải tóc: “Bây giờ em nhếch nhác quá…”
Dung Lan cười nhạt: “Không sao, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Cô gái hắng giọng: “Dung đại ca, Sở đại ca, cám ơn hai anh đã cứu em, em nợ hai anh một mạng, em sẽ cố gắng hết sức dùng khả năng của mình giúp hai anh, không để mình thành gánh nặng.”
Dung Lan rất thích mẫu người thông minh thức thời như vậy, gật đầu: “Để chúng ta cùng nhau sống sót.”
Tôn Tình Tình hỏi: “Tiếp theo hai anh có tính toán gì không? Ba em… đã qua đời, trong nhà không còn người vướng bận, cho nên em đi đâu cũng được.”
“Chúng tôi muốn về Thượng Hải, bây giờ tính ra lối ra đường cao tốc xem xem có thể tìm được xe còn đi được hay không.”
Tôn Tình Tình thở dài: “Mấy hôm trước em vừa gặp một cặp vợ chồng quay về từ đường cao tốc. Chỗ đó hầu như không thể đi xe, cho dù có thì sau khi ngừng cấp điện, trạm xăng dầu không thể bơm xăng được nữa, xe hết xăng phải neo lại ở ven đường. Nghe họ nói hai bên đường cao tốc hầu như đã biến thành rừng rậm nguyên thủy, cái gì cũng có, nguy hiểm hơn nội thành mấy lần.”
Sở Tinh Châu và Dung Lan liếc nhau, Sở Tinh Châu nói: “Trạm xăng không bơm xăng được, chúng ta còn có thể lấy xăng từ bình xăng của các ô tô khác, thế nhưng chuyện đó không thể đảm bảo cho chúng ta có đủ xăng đi đến thành phố tiếp theo.”
Dung Lan gật đầu: “Không sai, trên đường đầy những thứ không thể xác định, nếu thật sự neo xe ở ngoại thành thì thật sự rất nguy hiểm.”
Tôn Tình Tình nói: “Em hiểu tâm trạng muốn về nhà của hai anh. Nếu các anh nhất định phải đi thì em sẽ đi cùng, thế nhưng em đề nghị các anh đừng đi lúc này. Khứu giác của em tiến hóa mỗi ngày, hôm sau sẽ nhạy hơn hôm trước, phạm vi cảm giác càng xa Sở đại ca, năng lực của anh nhất định cũng đang tịnh tiến. Một khi đã vậy thì vì sao chúng ta không đợi đến lúc năng lực trở nên mạnh hơn, đến lúc không còn lo sợ gì nữa rồi mới nghĩ cách lên đường? Bây giờ, chung quy giữ mạng mới là chuyện quan trọng nhất.”
Sở Tinh Châu nói: “Cô nói không sai, hơn nữa, tôi có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì?”
Sở Tinh Châu chán ghét nhìn thoáng qua gã cơ bắp bị nổ đầu dưới đất: “Xem ra trong thành phố đã xuất hiện những nhóm nhỏ lấy dị nhân làm thủ lĩnh. Nếu loại rác rưởi này còn có thể tìm được người đi theo thì vì sao chúng ta không thể. Sức mạnh của ba người chúng ta còn quá mỏng yếu, con người là động vật quần cư, đến lúc tập trung đầy đủ những nhân tài khác biệt là có thể phát huy sức mạnh gấp trăm lần, nâng cao tỷ lệ sinh tồn và chống lại động thực vật biến dị. Chỉ cần có thể hình thành quy tắc nhất định, bất luận là thực phẩm, ô tô hay xăng dầu thì đều sẽ có cách giải quyết.”