Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 287

71f1c1ffjw1ezk2pt68rlj20ji0qh42a
Triệu La Manh chọc chọc lỗ tai: “Sắp bị mấy người làm phiền đến chết rồi.”


Từ sau khi tổ chức dị nhân “chia nhà”, chuyện tắm rửa cho rất nhiều thú nuôi khổng lồ trở thành vấn đề lớn, nhất là trong mùa đông khắc nghiệt, căn bản không có chỗ nào thích hợp cho chúng vệ sinh thân thể. Đến khi mùa đông sắp qua, lúc thời tiết bắt đầu ấm lại, rốt cuộc các chủ nuôi mới lần lượt phát hiện mùi hương kỳ lạ từ trên người chúng, vì thế quyết định đưa chúng đến thẩm mỹ viện thú nuôi – nơi duy nhất trên toàn quốc có nhà ấm, có thiết bị chuyên dụng để tắm rửa cho thú cưng của mình.


Sau khi nhận được điện thoại, A Thanh liền nói tin ấy cho Tùng Hạ, hỏi họ có muốn cùng đưa A Bố đến không, Tùng Hạ vui vẻ: “Được, cũng đã lâu rồi A Bố không gặp đám Đa Cát, tôi sẽ dẫn cả A Bố và Tráng Tráng đến.”


A Thanh cười: “Tốt quá tốt quá, mau đến đây đi, tôi đỡ phải bật riêng nhà ấm cho A Bố, đắt chết đi được.”
Tùng Hạ 囧: “Hóa ra vì chuyện này cậu mới nói cho tôi biết đó hả.”


“Ấy, tiết kiệm năng lượng mà. Xem ra lúc trước tôi không chuyển đi với nhóm A Bạch là đúng. Anh biết không, mấy tháng qua có nhiều người dẫn thú nuôi từ bên ngoài về tắm rửa lắm, bây giờ chỉ có chỗ tôi có điều kiện này, đợi đến mùa hè sẽ ít khách đi một chút, lúc đó tôi lại chuyển đi.”


Tùng Hạ cười: “Đừng nóng vội, không thì sau này chúng tôi lại làm phiền cậu vậy.”
“Hết cách rồi mà, thằng em trai tôi đó, hồi bé nó hay bám tôi lắm.”
“Hồi bé? Giờ thì sao?”
A Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ trong mắt nó chỉ có thống lĩnh của mình mà thôi.”


Tùng Hạ cười phá lên.


Cúp máy, Tùng Hạ nói chuyện muốn dẫn A Bố đi tắm. Lúc này đã cách lần đi Bắc Kinh mua đồ lần trước được hai tháng, vì kết cấu ngoại thất của nhà cửa thay đổi không tính là quá lớn nên hai tháng qua tiến triển rất nhanh, trang trí bên ngoài đã hoàn tất, ổ mèo cao cấp cho A Bố cũng đã làm xong, chỉ cần trang trí nội thất nữa là đủ. Hai tháng qua A Bố lăn lê làm nũng trong công trường, đã sớm bẩn đến không nỡ nhìn, đúng lúc chuyện công trường đã kết thúc, đưa nó đi tắm, sau này không cho nó tùy tiện lăn đất nữa, cũng có thể chuyển nó vào nhà mới.


Đặng Tiêu đang ôm một bắp ngô to hơn cánh tay mình ra sức gặm, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Dạ? Đa Cát, Bạch Linh với Tiểu Ngũ cũng đến ạ?”
“Cũng đến.”


“Chà, vậy A Bố nhất định sẽ vui lắm, A Bố thích Bạch Linh nhất.” Đặng Tiêu gạt vụn ngô bên mép: “Có điều em thích Tiểu Ngũ nhất, con két ấy thú vị chết đi được, cứ líu ra líu ríu, trông còn đẹp nữa.”
Tùng Hạ cười phụt một tiếng: “Giống cậu lắm phải không.”


Đặng Tiêu vỗ đùi: “Tùng ca khách khí quá, cứ khen em đẹp trai là được.”
Liễu Phong Vũ nhặt hạt ngô ném vào mặt cậu ta, cười mắng: “Không biết xấu hổ.”
Đặng Tiêu há miệng phun ra chiếc lưỡi mảnh dài, lập tức cuốn lấy hạt ngô vào miệng.
“Đậu má, anh nhặt dưới đất lên đấy.”


“Đậu má, chuột sống em còn ăn rồi, cái này có thể độc chết em chắc.”
Trang Nghiêu cau chặt mày lại: “Sau này đừng bạ đâu ăn nấy như thế.”
“Vì sao?”
“Nhìn thấy ghê.”


Đặng Tiêu thè ra chiếc lưỡi dài màu xanh tím, màu lưỡi kia vừa nhìn đã biết có kịch độc, đầu lưỡi chẻ ngọn rất nhọn, cậu nhăn nhở lắc lắc cái lưỡi.
Trang Nghiêu cầm một bắp ngô ném vào cậu.
Đặng Tiêu nghiêng đầu tránh: “Làm gì thế, ngầu thế cơ mà.”


Đường Nhạn Khâu cười: “Tốc độ nhanh thật, không biết tôi có bắn trúng được không.”
Đặng Tiêu run run: “Đường ca, anh đừng thử nha.”
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn Đặng Tiêu.
Tùng Hạ bỏ cơm vào hộp giữ nhiệt: “Tôi mang cơm sang phòng làm việc cho Mục Phi đây.”


Thành Thiên Bích đặt bát xuống: “Tôi đưa anh đi, tôi cũng ăn xong rồi.”


Hai người đạp lên tuyết đọng đi đến phòng làm việc phía đối diện, chỗ đó vốn là biệt thự có kết cấu giống chỗ ở của họ, giờ đã được cải tạo thành phòng làm việc, thư phòng và phòng thể chất. Mục Phi và Thông Ma mất ăn mất ngủ thiết kế, trông coi, trang trí, bận rộn vô cùng. Dù sao thì họ cũng có năng lượng dư thừa, có thể lực gần như không bao giờ cạn nên thường không biết mệt mỏi là gì.


Tùng Hạ hít một hơi lạnh: “Thời tiết ấm áp hơn rồi nhỉ, mùa đông này, chúng ta lại chịu đựng qua rồi.”
“Phải, hy vọng theo sự tiêu tan của năng lượng Cambri, phần tử lạnh cũng có thể từ từ biến mất.”


“Có điều, hình như đa phần những người còn sống qua mùa đông này đều tìm được cách sống qua giá rét, khả năng thích ứng của con người thật là phi thường.”
“Phải, ít nhất số người chết năm nay ít hơn mùa đông năm ngoái nhiều.”
Tùng Hạ vươn tay, nắm chặt tay Thành Thiên Bích.


Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn cậu, Tùng Hạ vừa lúc ngẩng đầu, hai người nhìn nhau cười.


Tùng Hạ lắc lắc tay hắn, vui vẻ: “Cậu đã thấy chưa, mấy ngày trước mầm cây trong sân sau đã nhú lên một chút, sức sống của loại hạt giống biến dị này thật là ương ngạnh, lạnh như vậy mà cũng sống được.”
“Thấy rồi, anh đã quy hoạch xong đất trồng rau chưa?”


“Rồi đó, đợi trời ấm lên một chút, tôi định trồng 12 loại rau và 4 loại hoa quả, chỉ cần chúng có thể sống thì nuôi mấy người chúng ta hoàn toàn không thành vấn đề. Liễu ca với Nhạn Khâu phụ trách thông báo tuyển người ở địa phương, quản lý đất trồng, quét tước vệ sinh, nấu ăn, bảo vệ nhà vườn… có rất nhiều việc, phải tuyển ít nhất mười hai mươi người.”


“Tuyển xong thì để tôi xem, đừng để những người mang ý đồ bất chính vào nhà.”
“Yên tâm, có Trang Nghiêu kiểm định rồi mà. Đúng rồi, hôm nay cậu cũng nghe rồi đó, ngày kia tôi định dẫn A Bố đến Bắc Kinh gặp bạn bè của nó, cậu còn nhớ cô gái nuôi Tráng Tráng không.”
“Nhớ.”


“Bây giờ chỉ còn cô ấy với Tráng Tráng sống nương tựa vào nhau, năm nay cô bé vẫn chưa đến hai mươi, cũng không tìm được việc gì nuôi thân. Tôi nghĩ, có thể đưa cả cô bé và Tráng Tráng đến Thiên Tân, để cô bé làm việc ở đây được không.”


Thành Thiên Bích nói: “Được, A Bố cũng có bạn.”
Tùng Hạ cười: “A Bố hẳn sẽ vui lắm. Chờ thêm một tháng nữa là chúng ta có thể chuyển vào nhà mới rồi, tôi thấy đồ họa nội thất trong máy tính Mục Phi rồi đấy, đẹp lắm, sống như vậy cứ như đang mơ ấy.”


Thành Thiên Bích nắm chặt tay cậu: “Giấc mộng của chúng ta đã trở thành sự thật.”
Tùng Hạ gật đầu thật mạnh.


Khi họ đưa cơm đến, Mục Phi và Thông Ma lại đang bận đến mức không có thời gian ăn uống. Hai người đang quỳ gối trên một bản vẽ lớn, chụm đầu cong mông bàn bạc chuyện gì đó, mái tóc dài xõa ra trên nền giấy trắng như tuyết khiến người ta có ham muốn được chạm vào.


Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Tôi bảo này, hai người không cần chăm chú vậy đâu, dậy ăn cơm, nghỉ ngơi một lát đã.”
Mục Phi ngẩng đầu: “Tùng Hạ, cậu biết rõ chúng tôi căn bản không cần ăn, chỉ là thích ăn mà thôi.”
“Vậy thì ăn đi, tay nghề của tôi không tệ đâu.”


“Thế nhưng bây giờ có chuyện hấp dẫn chúng tôi hơn ăn uống, thế nên hai cậu ăn đi.” Nói xong, anh tiếp tục vùi đầu thầm thì thảo luận với Thông Ma, hưng phấn đến độ hai má cũng đỏ lên.


Tùng Hạ đợi hồi lâu, thấy hai người không ăn thật, đành phải để cà mèn lại, đi về với Thành Thiên Bích.


Qua mấy ngày, Tùng Hạ, Thành Thiên Bích và Đặng Tiêu dẫn A Bố đến Bắc Kinh, họ vào nội thành đón Tráng Tráng trước. Mỗi lần Tùng Hạ đưa A Bố đến chỗ Tráng Tráng chơi đều sẽ để lại chút tiền cho chủ của Tráng Tráng. Vừa nhìn thấy cô gái, lại nghĩ đến em trai vô tội xấu số bị sâu ăn mòn cơ thể của cô, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng không được dễ chịu.


Sau khi gặp mặt, A Bố và Tráng Tráng đều vô cùng hưng phấn, chạy đuổi nhào vào nhau quanh sân lớn, khiến tuyết đọng trong sân bay lên khắp trời.


Mấy người cười ha ha nhìn chúng náo loạn một lát, Tùng Hạ kéo cô gái kia sang một bên nói chuyện. Cô gái kích động bật khóc, cô không có bất cứ lý do gì từ chối công việc ai cũng hâm mộ này, nó có ý nghĩa từ nay về sau cô không cần phát sầu vì ấm no nữa.


Tùng Hạ trấn an vỗ vai cô: “Em dọn dẹp hành lý đi, bọn anh dẫn hai đứa nó đi tắm trước, lúc về sẽ thuận đường đón em.” Sau đó mới gọi: “A Bố, Tráng Tráng, chúng ta đi.”
Họ ngồi trên lưng A Bố, nhanh chóng chạy đến chỗ A Thanh.


Từ rất xa, một con Ngao Tạng khổng lồ màu đỏ rực từ phố cuối lao đến chỗ A Bố, miệng phát ra tiếng kêu vui mừng.
So với Đa Cát, hình thể Tráng Tráng trông nhỏ hơn hẳn, nó có chút sợ hãi nhìn Đa Cát, A Bố thì vui vẻ chạy tới dụi cọ Đa Cát, lăn mình trong tuyết.


Ba người nhanh chóng nhảy từ người A Bố tới người Tráng Tráng, bất đắc dĩ nhìn hai con thú nuôi khổng lồ kêu la om sòm kia. Chúng vừa đi vừa đùa, cuối cùng cũng đến tiệm của A Thanh. Một con bạch mã anh tuấn đứng nghiêm trong tuyết, toàn thân nó không có một sợi lông khác màu nào, gần như hòa làm một thể với nền tuyết.


A Bố vừa thấy nó lại càng hưng phấn, kêu meo meo rồi xông đến, lập tức nhào vào người Bạch Linh, cái chân lớn ôm hông Bạch Linh, dùng sức cọ đầu vào cổ nó.
Bạch Linh không chút phản ứng, chỉ nhàn nhã phất đuôi để mặc nó cọ, thỉnh thoảng quay đầu sang chạm chạm vào mũi A Bố.


Đồng thời, một con chim lớn có đôi cánh sặc sỡ bay xuống từ trên trời: “Tao tới rồi, tao tới rồi, a a a a tao tới rồi!”
Tiểu Ngũ bay lòng vòng rồi đáp xuống đất, Tống Kì và Triệu La Manh nhảy xuống từ trên người nó.


Tùng Hạ mừng rỡ: “Quả nhiên là hai người, tôi đoán hai người sẽ dẫn chúng đến mà.”


Tống Kì đắc ý: “Tất nhiên, trừ tôi ra thì còn có mấy người có thể tùy ý ra vào thành Quang Minh và thành Huyền Minh chứ. Tôi đến chỗ Dung Lan đón Bạch Linh trước, sau đó một đường xuôi Bắc, lại đón Đa Cát. Con tiểu súc sinh Đa Cát này mẹ nó rất không nghe lời, nhanh như chớp đã chạy biến đi đâu mất, thêm con két mắc dịch không chịu ngậm miệng lại này nữa, đi đường mệt chết tôi.”


Triệu La Manh trừng mắt: “Anh còn nói, không phải tại anh thích chọc bọn nó à, đi đường miệng anh cũng có nhàn rỗi đâu.”
Tống Kì cười nhăn nhở: “Vợ à, không phải anh sợ em buồn sao.”
Triệu La Manh chọc chọc lỗ tai: “Sắp bị mấy người làm phiền đến chết rồi.”


Tiểu Ngũ vung cánh gào ầm lên: “Phiền chết, phiền chết!”
A Thanh chạy ra từ trong thẩm mỹ viện, nhìn mọi người, trong mắt đều là tờ tiền trắng bóc, vui vẻ ra mặt: “Ôi chao, mau vào nhà, trong nhà ấm lắm.”


Đặng Tiêu lại gần sờ cánh Tiểu Ngũ: “Nhớ cảm giác ngủ dưới cánh nó quá, ấm chết đi được.”
Tiểu Ngũ vung cánh, hất bay cậu ra, the thé rú trong tuyết: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra!”


Bạch Linh cao quý rướn cổ, chậm rãi đi vào trong sân vận động. A Bố nhún nhảy bên cạnh nó, đôi mắt như pha lê tím ngập nước, tiếng kêu hết sức ngọt ngào. Đa Cát và Tráng Tráng đi sau A Bố, vui vẻ chạy vào trong sân, Tiểu Ngũ thì nhảy đổng vào.


Trong sân rất ấm, xem ra A Thanh đã chịu chi thật, bật hết máy sưởi lên. Tất cả nhân viên trong quán của A Thanh đều được võ trang hạng nặng, chuẩn bị tốt một ngày chiến đấu hăng hái.


Nhưng khi bắt đầu tắm rửa, cảnh tượng dần dần vượt tầm kiểm soát. Đa Cát hoàn toàn có thể đổi tên thành “Động-kinh Cát”. Chủ nhân nó sợ nhất không có ở đây, nó một khắc cũng không chịu ngồi yên, hiếu kì chạy chỗ này, lủi chỗ kia, người đầy xà phòng và nước nhỏ bôi ra khắp nơi trong sân vận động. Nếu Tiểu Ngũ là con người thì chính là một bà cô điển hình, cái miệng kia quả nhiên từ đầu tới đuôi chưa dừng một lần, khắp sân vang vọng tiếng gào rú ầm ĩ của nó. So ra, A Bố và Tráng Tráng ngoan ngoãn hơn vì Bạch Linh vẫn luôn trầm tính điềm tĩnh đứng đó. A Bố nằm bên cạnh chỗ nó đứng, thỉnh thoảng cọ vào mũi và cổ nó, Tráng Tráng cũng ngoan ngoãn đứng cạnh A Bố.


Một lần tắm rửa này người ngã ngựa đổ, cuối cùng Tống Kì không thể không đứng trên lưng Đa Cát kiềm chế nó thì mới miễn cưỡng tắm xong.


Mấy con thú khổng lồ tắm xong làm tất cả mọi người đều mệt lử, Tống Kì khóc nói: “Sau này mặc xác Sở Tinh Châu nói gì, tôi sẽ không bao giờ đưa Đa Cát ra ngoài nữa, mệt chết đi được.”
Triệu La Manh cười mắng: “Đáng đời.”


Tùng Hạ cười: “Dù so với ai, A Bố của chúng ta cũng vừa ngoan vừa đẹp nhất.”
Đặng Tiêu đắc ý nói: “Chuẩn mà.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Rất biết nghe lời.”


Một đầu khác, đám thú nuôi được tắm rửa thơm phức nằm xuống sàn nhà ấm áp, bắt đầu gật gà gật gù. Chúng đã nô đùa cả ngày, quả thật cũng đã mệt mỏi, với mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái và bộ lông mềm mại, chúng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.


Trong lúc ngủ mơ, A Bố kề đầu vào Bạch Linh, đuôi vắt lên người Đa Cát, nhìn thế này, nhất định là một giấc mơ vô cùng ngọt ngào.
Tùng Hạ tựa vào chân A Bố, nở nụ cười thỏa mãn.