Ngô Du cũng hừ lạnh một tiếng: “Tôi vừa không phải tay sai cũng chẳng phải cấp dưới của mấy người. Chúng tôi vào sinh ra tử trên chiến trường, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết sự thật cũng không có? Chỉ vì mấy người cho rằng chúng tôi biết chuyện rồi thì sẽ từ bỏ?”
Ba người thương lượng qua, quyết định về Tây Ninh trước, sau khi báo lại tình hình trước mắt cho nhóm Tùng Chấn Trung rồi sẽ tính bước tiếp theo.
Do đường xá xa xôi nên Tùng Hạ cần không ngừng bổ sung năng lượng cho Thành Thiên Bích thì hắn mới có thể duy trì hình thái nguyên tố hóa bay lượn. Chỉ khổ Trang Nghiêu và Tùng Hạ, kiểu gì cũng không thoải mái như ngồi trên lưng chim được.
Tùng Chấn Trung vẫn dùng thiết bị kiểm tra hướng đi của ngọc Con Rối, sớm biết họ đang di chuyển về Tây Ninh nên trước tiên đã phái chim chóc đi tiếp ứng. Trước khi mặt trời lặn, ba người về đến Tây Ninh.
Tùng Chấn Trung vừa thấy họ về đã hỏi liên thanh không dứt hơi, Trang Nghiêu nói: “Nói ra thì dài, mang hộp bảo vệ đến cất ngọc Con Rối vào trước đã.”
Sau khi đặt ngọc Con Rối vào hộp bảo vệ, Tùng Hạ thở phào một hơi, cảm thấy hòn đá đè lên ngực mấy ngày qua rốt cuộc đã bị chuyển đi.
Trang Du nói: “Tại cấm khu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tùng Hạ nhìn Trang Du một cái, hiển nhiên không định nói trước mặt hắn.
Trang Du khoanh tay ôm ngực nhìn cậu, châm chọc: “Tôi đã đọc được đa phần ký ức của Trang Nghiêu, hơn nữa cũng tham gia vào công cuộc giải mã ký ức của Tôn tiên sinh, cậu biết rõ tôi đã biết hơn 95%, chuyện cậu không biết tôi cũng biết, còn định gạt tôi làm gì?”
Tùng Hạ không chút khách khí: “Tôi không tin anh.”
“Tôi cũng không cần niềm tin của cậu, nhưng ít ra khi giải quyết mối nguy chung của chúng ta, tôi sẽ không làm gì cậu.”
Tùng Chấn Trung mệt mỏi xoa xoa ấn đường: “Tiểu Hạ, Trang Du là người có nghiên cứu sâu nhất về ngọc Con Rối khắp cả viện khoa học vì cậu ta là người đầu tiên phát hiện ra năng lượng Cambri. Hai ngày qua ba người đã trải qua những gì ở cấm khu, cứ nói thẳng đi, trước mắt không cần kiêng dè nhiều như vậy. Chú có linh cảm chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Tùng Hạ miễn cưỡng gật đầu, thuật lại chuyện ở cấm khu.
Càng nghe, sắc mặt mọi người lại càng nặng nề.
Tùng Chấn Trung nói: “Viết lại chữ Triện cháu nhớ cho chú, chú dịch cho cháu.”
Trang Nghiêu nói: “Không cần, trên đường tôi dịch xong rồi.”
Tùng Chấn Trung hỏi: “Trên đó viết gì?”
“Rất tối nghĩa, đại khái chỉ có Tùng Hạ hiểu được.”
Tùng Hạ nói: “Cháu cũng thấy rất khó hiểu, mấy ngày tới cháu sẽ nghiên cứu.”
Trang Du nói: “Như vậy, tiếp theo phải chứng minh sự thực. Chúng ta không thể giết hết tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, vừa không được làm vậy mà cũng chẳng thể làm nổi. Tôi sẽ báo Bắc Kinh triệu tập họ đến Thanh Hải.”
Đường Nhạn Khâu trầm giọng: “Tuy Trương thiên sư cho chúng ta hai lựa chọn, nhưng thực tế chúng ta chỉ có một.”
Thành Thiên Bích sắc mặt âm trầm ngồi một bên, không nói một tiếng. Hắn vốn là người ít nói, mỗi khi nét mặt nghiêm túc như thế lại càng có vẻ khắt khe nghiêm khắc khiến người ta nhìn thấy mà sợ. Hắn không chấp nhận kế hoạch để Tùng Hạ gánh vác mọi hiểm nguy và hậu quả, nhưng hắn lại không thể ngăn cản. Đường Nhạn Khâu nói không sai, họ nhìn như có hai lựa chọn nhưng trên thực tế lại không có lựa chọn nào khác. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không có tinh thần hy sinh hiến dâng bản thân mình, cho dù hắn có nhưng những người khác không có thì cũng vô dụng.
Tùng Chấn Trung nhìn Tùng Hạ, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Tùng Hạ ra vẻ thoải mái: “Thật là thế sự khó đoán, họ lại sắp đến Thanh Hải, ha ha.”
Tùng Chấn Trung âm thầm nghiến răng: “Tiểu Hạ, mấy ngày nay cháu cứ chuyên tâm nghiên cứu đoạn văn thư đó, chờ cháu… chắc chắn, chúng ta sẽ tiếp tục.”
Tùng Hạ vỗ vỗ lưng Tùng Chấn Trung: “Chú yên tâm đi, cháu tin đá ngũ sắc có thể cứu chúng ta.”
Trang Du lạnh nhạt: “Tốt nhất là thế, bằng không một khi cậu thất bại, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch với tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu thực sự có ngày đó, tôi sẽ tiễn anh về Tây Thiên trước.”
Trang Du cười lạnh: “Tôi chết chẳng sao hết, các cậu theo kịp là được.”
Tùng Chấn Trung trầm giọng: “Đủ rồi, lúc này phá nhau có ích lợi gì. Thiên Bích, các cậu đi ăn uống trước. Trang Nghiêu, cậu giúp Tùng Hạ hiểu nghĩa văn thư.”
“Tôi hiểu.”
Sau khi cuộc họp ngắn kết thúc, tất cả đều bận rộn ai làm việc nấy. Tùng Hạ biết trong vòng 3 ngày tới, cậu sẽ lại nhìn thấy mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tập trung ở Thanh Hải, chỉ là lúc này không có chiến tranh, thứ có là mối nguy có thể còn khó giải quyết hơn cả chiến tranh. Bây giờ cậu không dám tưởng tượng khi tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên biết chuyện họ đã giấu diếm rất nhiều bí mật trong thời gian dài như vậy thì sẽ có phản ứng gì.
Khi ăn tối, Tùng Hạ không muốn ăn lắm, nuốt mấy miếng rồi quay sang Trang Nghiêu: “Trang Nghiêu, nếu chúng ta có thể thành công phong ấn ngọc Con Rối, cậu có nghĩ tới chuyện Mục Phi Thông Ma sẽ thế nào hay không? Dù là lúc nào thì họ cũng vượt xa sự tồn tại của con người.”
“Đúng vậy, luận cá thể, quả thật Thông Ma nguy hiểm hơn con người vô số lần, nhưng luận quần thể thì sức uy hϊế͙p͙ từ toàn bộ quần thể cây thông đối với vòng sinh quyển so ra vẫn kém con người. Về phần rốt cuộc thì ý thức Cambri lấy quần thể hay lấy cá thể làm đơn vị đánh giá thì còn đợi chứng thực, nhưng có vài chuyện có thể khẳng định: Nếu Thông Ma cắm rễ tại nơi nào đó trong hàng chục đến hàng trăm năm thì sẽ sinh ra sức ảnh hưởng tuyệt đối đủ cho ý thức Cambri muốn tiêu diệt nó.”
“Vậy chúng ta nên giúp họ thế nào?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Chúng ta làm sao mà giúp được, ngay cả chính mình chúng ta còn không cứu được. Phong ấn ngọc Con Rối có thể khiến nó không điên cuồng sinh trưởng nữa, chỉ thế mà thôi. Chúng ta cũng vậy, phong ấn ngọc Con Rối chỉ trì hoãn sức tiến hóa của dị nhân chứ không thể hoàn toàn ngăn cản. Chắc anh chưa quên mọi chuyện chúng ta đang làm đều chỉ là đang kéo dài thời gian thôi chứ? Nếu may mắn có thể kéo dài 50 năm, đến lúc đó nhóm người chúng ta chết đi là vừa, vậy cũng coi như chết già. Còn ý thức Cambri vẫn là ý thức Cambri, ngọc Con Rối vẫn là ngọc Con Rối, hàng trăm hàng ngàn năm sau chúng có dày xéo nơi này thế nào cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Tùng Hạ nhăn sâu đôi mày: “Nhưng Mục Phi sống thọ đâu chỉ là trăm năm.”
Trang Nghiêu nói: “Không sai, cho nên họ sẽ không chết già, chỉ