“Năng lượng mà ngọc Con Rối giao cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng phải thu hồi thì mới tính là hoàn chỉnh.”
Ba người ngồi trên nền tuyết lạnh toát, nhìn chằm chằm ngọc Con Rối hơi lóe sáng lập lòe dưới ánh đèn pin chiếu xuống, hồi lâu nói không thành lời.
Còn có chuyện gì khiến người ta suy sụp hơn chuyện tưởng rằng đã tập trung tất cả các mảnh vỡ miếng ngọc nhưng ghép vào rồi lại phát hiện thiếu một miếng cơ chứ.
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không thể nào, chúng tôi đã dò khắp toàn cầu, không còn miếng ngọc thất lạc nào nữa. Năng lượng của ngọc Con Rối rất mạnh, thiết bị dò ngọc không thể để sót được, chuyện này giống như dùng máy dò nhiệt kiểm tra một khu vực vậy, các nơi khác đều chỉ 30 độ, nhưng ngọc Con Rối tận 3.000 độ, sao có thể bỏ sót được cơ chứ.”
Thành Thiên Bích nói: “Vậy thì vì sao? Nó vốn bị khuyết như vậy? Chỗ khuyết này giống như hình gì đó, nhưng ở đây tối quá không thấy rõ, phải ra ngoài nắng mới xem được.”
Tùng Hạ nhìn chằm chằm ngọc Con Rối: “Quả thật có hình dạng gì đó, giống ngôi sao năm cánh.”
“Giống ư?” Trang Nghiêu cũng xán đến nhìn cả buổi: “Hơi giống thật… hòn ngọc này đen như mực, thôi bỏ đi, sáng sớm ngày mai đi xem.”
Tùng Hạ thở dài, nắm ngọc Con Rối trong tay. Cậu vò đầu thật mạnh. Cũng không biết từ bao giờ cậu lại có tật xấu này, cứ thấy phiền não là lại muốn vần vò đầu tóc, càng đau lại càng khiến cậu hưng phấn, hận không thể dùng sức mạnh hơn khiến đau đớn phân tán suy nghĩ càng ngày càng ứ đọng của cậu.
Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu, tách mở ngón tay ra: “Vò nữa sẽ trọc đấy.”
Tùng Hạ khẽ nói: “Không đâu, nếu tôi muốn thì một lát là tóc dài hơn cả Mục Phi Thông Ma ấy chứ.”
Trang Nghiêu nói: “Thật sao? Kích thích lông tóc mọc dài?”
“Phải.”
“Mái tóc của Mục Phi và Thông Ma thật ra chính là cành lá. Cành lá của họ dài ra mỗi ngày nên tóc cũng không ngừng dài ra. Thần kỳ lắm phải không, một sinh mệnh siêu cấp. Nếu thế giới này không bức tử chúng ta, nếu có thể sống tiếp thì sẽ có bao nhiêu điều mới mẻ đáng để chúng ta học hỏi nghiên cứu.” Trang Nghiêu nói đến đây, giọng điệu dần dà trở nên nặng nề hơn: “Giáo sư Tùng, thậm chí cả Trang Du đều có rất nhiều lý tưởng. Họ đều có lý tưởng thành lập quy tắc mới trong thế giới hầu như hoàn toàn mới mẻ này. Chuyện này giống như trò game Transport Tycoon Deluxe [305] trước kia rất nổi tiếng vậy, mỗi một nhà khoa học đều hy vọng dựa vào thực lực của mình tạo ra thế giới hiệu quả năng lượng [306] trong lý tưởng. Đương nhiên những người khác cũng có lý tưởng, người thường muốn cơm no áo ấm, dị nhân muốn có cuộc sống ưu việt hơn. Những người may mắn sống sót khỏi kiếp nạn đều muốn một lần nữa tìm về niềm tin và lối sống của mình trong thời đại tận thế không có lựa chọn nào khác này. Nhất là sau khi cuộc chiến Hoa Nam kết thúc, tất cả đều tưởng đã tập trung hoàn chỉnh ngọc Con Rối là có thể bắt đầu công cuộc tái kiến thiết xã hội loài người. Đa số những người không biết nội tình đều đang ngập tràn hy vọng, chỉ có chúng ta ngồi đây, chỉ có chúng ta, ký thác toàn bộ hy vọng của loài người, lại phải đồng thời vác trên vai thất vọng và tuyệt vọng.”
[305] Transport Tycoon Deluxe: Một game kinh điển đình đám về mô phỏng quản lý rất nổi tiếng ra mắt vào năm 1994. Người chơi đóng vai trò là chủ của doanh nghiệp vận tải, xây dựng đư