Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 266

kraken-attack-bylucy-bert2
Tìm đường sống từ trong cõi chết, kiếm hy vọng từ cơn tuyệt vọng…


Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó chợt nghe Tùng Hạ hô: “Mau, mọi người mau đi xem Mục Phi thế nào rồi!” Nói xong lại sốt ruột chui vào trong não mực khổng lồ, hai tay dùng để chém cắt dù đã được nhiều lần cường hóa nhưng vẫn tê dại đến run lên. Giữa đống máu me be bét kia, Tùng Hạ cố nén ghê tởm và nghẹt thở liều mạng tìm kiếm, rốt cuộc, từ bộ não nhô ra, cậu đã bắt được miếng ngọc mà họ trăm cay nghìn đắng mới lấy được. Tùng Hạ vội vàng nhìn thoáng qua miếng ngọc kia, kích động đến độ mắt mũi cay xè. Nó quả thật ít nhất lớn hơn gấp đôi so với bất cứ miếng ngọc nào mà cậu từng gặp, chính vì nó lớn nên mới có thể thai nghén ra quái vật như mực khổng lồ và rất nhiều loài động vật biển khác khắp biển Hoa Nam này. Cũng chính vì nó lớn nên cái giá mà họ phải trả cũng nhiều hơn rất nhiều tất cả nhiệm vụ từng trải.


Tùng Hạ nắm chặt nó trong tay, nhanh chóng chui ra ngoài, run giọng nói: “Tôi lấy được rồi, lấy được ngọc Con Rối rồi!”
Jacqueline lập tức buông lỏng ra tảo biển trói buộc mực khổng lồ, lấy kích thước của nó, Jacqueline đã khó khăn chống đỡ từ lâu rồi.


Tảo biển vừa buông lỏng, cơ thể mực khổng lồ lập tức chìm xuống không còn ràng buộc. Bụi về bụi, đất về đất, sinh mệnh siêu cấp này đến từ biển sâu rồi cũng trở về đáy biển, lẳng lặng mục nát.
Tùng Hạ lau máu trên mắt, vội la lên: “Mục Phi thế nào rồi?”


Thành Thiên Bích bắt lấy cậu bay lên người Thông Ma. Cành lá của Thông Ma bị acid ăn mòn tan một đống lớn, nhưng chúng có sức sống cứng cỏi, đã nảy mầm trở lại. Nhưng trải qua cuộc chiến với mực khổng lồ và sự tập kích của Hải Long, Thông Ma vốn đã tổn thất năng lượng vì tự chặt bộ rễ, nay lại càng có vẻ suy nhược.


“Mục Phi… Tùng, Tùng Thụ tiên sinh, ngài thế nào rồi?”
Thành Thiên Bích nói: “Tạm thời không sao, chúng ta nhất định phải lập tức đuổi theo Hải Long, không biết nó muốn làm gì, nhóm Nhạn Khâu rất nguy hiểm.”


Nhìn con thú khổng lồ vỗ đôi cánh vàng kim phía xa, cho dù nhóm Đường Nhạn Khâu đã bay xa ít nhất 20 hải lý, nhưng lấy tốc độ di chuyển của Hải Long, đuổi kịp họ chỉ là chuyện sớm muộn.


Gương mặt Thông Ma hiện lên trên thân cây, nói: “Các ngươi đi trước đi, khỏi quan tâm ta, hồi phục một lát rồi ta sẽ đuổi theo.”


Tùng Hạ đặt ngọc Con Rối lên cành cây của nó: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài không cần đuổi theo chúng tôi, chúng tôi không phải đối thủ của Hải Long. Sau khi hồi phục, ngài hãy mang ngọc Con Rối về căn cứ, nếu chúng tôi không về được thì xin giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.”


Thông Ma cả giận: “Chỉ là ta không quen cách đánh của nó thôi, các ngươi không phải đối thủ của nó không có nghĩa ta cũng…”


“Tùng Thụ tiên sinh!” Tùng Hạ gầm lên: “Xin lỗi, hai người vốn không cần đến đây, tôi biết ngài không muốn đến, hai người đang sống cuộc sống như thiên đường, lại vì chúng tôi mà… Dù sao chăng nữa, hai người nhất định phải sống sót trở về, nếu loài người thất bại cũng chẳng liên quan đến hai người. Hai người là cây cối, đổi chỗ khác sống thật tốt, đừng đuổi theo chúng tôi, về thẳng căn cứ, mang ngọc Con Rối về căn cứ là nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi, xin nhờ tiên sinh.”


Gương mặt vô cảm của Thông Ma không nhìn ra cảm xúc, ngọc Con Rối chậm rãi bị nó hòa vào trong thân cây, biến mất không thấy tăm hơi.
Tùng Hạ nghẹn ngào: “Cám ơn.”
Thành Thiên Bích nhấc cậu lên, một hàng bảy người nhanh chóng đuổi theo Hải Long.
“Tùng Hạ!”


Tùng Hạ sửng sốt, giọng điệu kia… Cho dù Thông Ma và Mục Phi chung một khuôn mặt, nhưng cậu có thể phân biệt ra họ từ biểu cảm. Giọng nói hoàn toàn giống nhau của họ lại vì sự khác biệt âm điệu mà có thể dễ dàng nhận ra là ai đang nói. Cậu biết tiếng hô ấy đến từ Mục Phi.


Mục Phi nhẹ giọng nói: “Tùng Hạ, chờ mọi người quay về thì đến nếm thử bánh ngọt tôi mới học được cách làm.”
Tùng Hạ không dám quay đầu lại, một tiếng “được” theo gió biển đưa tới, quanh quẩn giữa cành lá, hồi lâu không tiêu tan.


Hải Long thể tích kinh người, bay ở tầng trời thấp lại có lực cản rất lớn nên tốc độ không thể nhanh được, nhưng nó lại có khả năng nhẫn nại vô cùng vô tận, nếu nhóm Đường Nhạn Khâu không ngừng lại thì rất có khả năng nó sẽ đuổi tới tận đất liền, đuổi tới chân trời góc biển, họ căn bản không có chỗ trốn.


Vì không thể kéo nó về đất liền được nên Đường Nhạn Khâu và Al ngừng lại, Đặng Tiệp Vân dẫn theo đội quân bọ ngựa đứng quây xung quanh. Có điều loài bọ ngựa vốn có bản năng sinh học mẫn cảm hơn con người, nỗi sợ Hải Long khiến cơ thể chúng run rẩy.


Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhanh chóng đuổi theo, đến sớm hơn họ một bước là dàn máy bay chiến đấu đang bay vòng vòng trên tầng trời cao. Ánh mắt của họ đều đặt trên người con quái thú.


Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên bay vòng qua Hải Long, nhập vào đàn bọ ngựa, ai nấy cũng nét mặt nghiêm trọng, đều mang dáng vẻ thấy chết không sờn, chỉ có một người có biểu cảm hơi khác lạ chính là Al.


Nét mặt của Al hòa lẫn giữa sợ hãi và mong đợi, như thể khó lòng kiềm chế, đôi mắt màu xanh biếc của hắn đăm đăm nhìn Hải Long, giống như linh hồn cũng bị hấp dẫn vậy. Đường Nhạn Khâu không thể không ba lần bảy lượt đánh thức hắn.


Chu Phụng Lam nói với Al: “Này, đây chính là tổ tông Hải Long của mấy người đó, nếu mà đánh thật thì có cảm tưởng gì không?”


Al cười gượng: “Cậu nói xem là cảm tưởng gì? Hôm nay đúng là một kỳ tích, tôi không ngờ rằng lại nhìn thấy nó, mấy người không thể biết cảm giác này thế nào đâu, nó giống như…”
Thành Thiên Bích trầm giọng: “Cảm giác tìm được đồng loại?”


Al lặng đi vài giây: “Phải, đúng là cảm giác tìm được đồng loại.”
Diêu Tiềm Giang cau mày: “Anh biết mình là người rồi chứ.”


“Đương nhiên tôi biết, nhưng khi dòng máu Long Huyết trong cơ thể chảy còn nhiều hơn dòng máu con người, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi.” Al nói: “Yên tâm, đến chết tôi vẫn đứng về phía con người, nhưng có thể nhìn thấy nó… thật là quá tốt.”
Ngô Du hừ lạnh: “Còn chúng tôi thì không thấy tốt.”


Hải Long càng bay càng gần, gần đến độ mọi người đã bị sức gió tạo ra từ đôi cánh của nó lay cho không thể đứng vững.


Trong cổ họng Đặng Tiệp Vân phát ra âm thanh con người không nghe hiểu, đại quân bọ ngựa lại xôn xao. Tùng Hạ ngẩng đầu, hô: “Chị Đặng, đừng để chúng hy sinh vô ích, có mọi người đến hỗ trợ, nhiệm vụ của bọn em đã hoàn thành rồi. Bây giờ chị về đi, vậy bọn em mới còn mặt mũi nói chuyện với Đặng Tiêu.”


Đặng Tiệp Vân phẫn nộ quát: “Con nít ranh còn bày đặt mặt ngầu, không đưa được mấy đứa về thì chị đây còn mặt mũi nào nói chuyện với con trai.”
“Chị Đặng, chị cũng không lớn hơn bọn em được mấy tuổi…”
“Cấm cãi!”


Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chị Đặng, chúng tôi đang nói nghiêm túc. Với chúng tôi mà nói thì chúng chỉ là bọ ngựa, nhưng với chị thì chúng là thành viên trong gia tộc. Chúng tôi không phải đối thủ của con quái vật này, chị và chúng ở lại cũng chỉ là chịu chết. Trở về đi, đã quá nhiều hy sinh rồi.”


Đặng Tiệp Vân trầm mặc vài giây, hạ giọng nói: “Gắng mà đừng chết.” Nói xong, chị ra lệnh cho bọ ngựa đón lấy ba lớn một bé đang hôn mê từ tay Đường Nhạn Khâu và Al. Đàn bọ ngựa bắt đầu rút lui về hướng Bắc.


Hải Long vốn đang bay tới phía họ lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đuổi theo đội quân bọ ngựa.
Chu Phụng Lam nói: “Mẹ nó, quả nhiên bám theo Thẩm Trường Trạch mà, ném thằng nhóc lại cho nó đi.”
Al hầm hừ trừng mắt liếc nhìn hắn.


Chu Phụng Lam nhướng mày: “Trừng cái rắm, chẳng lẽ để cả đám chết cùng nó?”
Al trầm giọng: “Khỏi cần.” Hắn bay nhanh qua, đón lấy Thẩm Trường Trạch từ tay Đặng Tiệp Vân: “Nếu nó đến vì cậu ta thì mấy người mau đi đi.”


Myron nói: “Này, anh nói gì vậy, chúng tôi sẽ không tùy tiện bỏ mặc đồng đội.”
Thành Thiên Bích nói: “Đợi chị Đặng đi xa, chúng ta sẽ chia binh chạy trốn, ở đây tốc độ của tôi nhanh nhất, tôi đưa Thẩm Trường Trạch đi, những người khác đi đường vòng quay về căn cứ.”


Jacqueline nhìn đại dương mênh mông: “Chạy đi đâu được?”
“Kiểu gì cũng không phải đất liền.”
Al lắc đầu: “Đây là vận mệnh của Long Huyết nhân, khỏi cần người khác chôn cùng, mấy người mau đi đi.”


Đang lúc nói chuyện, Hải Long đã bay đến trước mặt họ, hình thể vĩ đại che trời lấp đất ngăn cách bầu trời và mặt nước, khiến trong tầm mắt của họ chỉ còn lại nửa người bao trùm lớp vảy vàng kim của nó.


Mọi người gắng sức ngẩng đầu song cũng chỉ có thể nhìn thấy một chân của nó, thậm chí so ra thì họ còn chẳng bằng cái móng chân cái của nó nữa.
Hải Long đứng trước mắt họ, vẫy cánh bất động.


Tùng Hạ quay đầu lại, thấy đàn bọ ngựa đã bay cách họ khá xa, nhưng chí ít phải đợi đến lúc chúng biến mất khỏi tầm nhìn thì mới thật sự tính là an toàn, không thì một khi họ bỏ trốn, đàn bọ ngựa có tốc độ di chuyển chậm nhất sẽ trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của Hải Long.


Thành Thiên Bích giao Tùng Hạ cho Đường Nhạn Khâu, siết chặt nắm đấm, quanh thân nổi gió: “Để chúng tôi cầm chân nó hai mươi phút.”
“Hai mươi phút?” Diêu Tiềm Giang cười cười, cơ thể biến thành dòng nước trong suốt: “Tự tin quá thì phải.”


Thành Thiên Bích hừ lạnh: “Chỉ hy vọng được anh hai phút.”
Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại: “Vậy thì thử xem.”
Sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lập tức nguyên tố hóa, bay vù vù lên trời cao, tiến vào trạng thái chiến đấu.


Hải Long lại chậm rãi ép mình xuống, cúi thấp cái đầu vĩ đại, bay về hướng Al. Al đang ôm Thẩm Trường Trạch, giống bị trúng bùa định thân, không thể cử động, mắt nhìn chằm chằm Hải Long.
Đường Nhạn Khâu tóm cánh tay Al kêu lên: “Anh thất thần cái gì vậy!”


Al đẩy hắn ra, lẩm bẩm: “Đừng chạm vào tôi…”


Mọi người đứng vây quanh Al, ai nấy cũng đều căng thẳng đến ứa mồ hôi lạnh. Bây giờ họ có muốn chạy trốn cũng đã không kịp, Hải Long phun ra một bãi acid là có thể hóa họ thành xương cốt trong nháy mắt, chỉ có thể đợi thời cơ… Nhưng rốt cuộc thì Hải Long muốn làm gì? Từ chỗ Đường Đinh Chi mà Tùng Hạ biết rằng Long Huyết nhân có thể đánh hơi được mùi của nhau, cũng sẽ có cảm ứng đồng loại nhất định, nhưng loại cảm ứng này chẳng phân biệt được tốt xấu, cũng sẽ không vì có chuyện nhìn thấy đồng loại mà vui mừng hạnh phúc. Ngược lại, rất nhiều Long Huyết nhân đều rất hung hãn khát máu, không đánh nhau đã là tốt lắm rồi.


Đầu của Hải Long càng cúi càng thấp, cuối cùng, đôi mắt đỏ tươi to như chiếc xe bọc giáp đối diện với Al. Đôi mắt ấy tựa pha lê màu đỏ máu, long lanh đỏ tươi, đăm đăm nhìn Al và Thẩm Trường Trạch không hề chớp mắt. Al cũng không biết là vì quá sợ hay quá hưng phấn mà sắc mặt tái trắng, cơ thể run lên nhè nhẹ.


Mọi người nín thở, không dám thở mạnh một hơi.
Hải Long lại hơi ngẩng đầu, dí lỗ mũi vĩ đại vào Al, hai lỗ mũi như hố đen phun ra mùi chua loét, mùi vị khá nồng nặc khiến Al nhíu mày, thiếu chút nữa là sốc mùi nôn ọe.


Hải Long cứ như vậy ngửi ngửi vài cái rồi lại chuyển mắt về phía Al, trong mắt rõ ràng in hằn hình ảnh Al và Thẩm Trường Trạch. Al nhìn mình được phản chiếu trong đôi mắt như pha lê màu máu kia, hơi ngẩn ra, đột nhiên, hắn nhìn thấy trong hình ảnh phản chiếu, Thẩm Trường Trạch giật mình một cái. Al vội cúi đầu, thấy Thẩm Trường Trạch đã tỉnh lại thật. Bình thường nếu biến thành con nít do kiệt sức, Thẩm Trường Trạch chí ít phải ngủ hai đến ba ngày mới có thể hồi phục, đây tuy rằng là một cơ chế tự vệ nhưng cũng là nhược điểm khá lớn.


Thẩm Trường Trạch mở mắt, hai mắt đỏ tươi y như Hải Long, có chút mơ màng nhìn nó.
Cái đuôi dài gần ngàn mét của Hải Long từ sau lưng giơ đến đây, dùng khúc đuôi cuối cùng cuốn lấy hông Al.
Mọi người bàng hoàng sửng sốt, Al nâng tay lên ý bảo họ đừng vội làm gì.


Sau khi cái đuôi kia cuốn một vòng quanh hông Al thì lần đến vùng ngực hắn, mũi đuôi khá nhọn chậm rãi mò về phía Thẩm Trường Trạch, cũng dùng mũi đuôi phủ đầy với lớp vảy mềm cọ cọ vào bộ ngực yếu ớt của Thẩm Trường Trạch.


Thẩm Trường Trạch vươn ra cánh tay núc ních be bé ôm lấy mũi đuôi, hắn há miệng song không nói ra được chữ nào, chỉ có thể bập bẹ phát ra mấy tiếng o e.


Cơ thể vĩ đại của Hải Long vẫn không hề nhúc nhích, những người khác ngay cả tiếng hít thở cũng phải đè thấp, trong không khí chỉ còn tiếng Hải Long vỗ cánh.


Đột nhiên, Hải Long ngẩng đầu lên, từ trong họng phát ra tiếng kêu gầm trầm thấp, âm thanh kia nghe vào không ngờ lại mang vài phần bi thương, nặng nề đến độ làm người ta cảm thấy áp lực cùng lúc đó, cái đuôi cuốn lấy hông Al của nó cũng siết chặt trong giây phút ấy. Al nhăn mi, sắc mặt hơi khó coi.


Thành Thiên Bích chuẩn bị sức gió, chỉ đợi Hải Long nổi loạn là họ cũng sẽ lập tức ra tay.


Song không biết vì sao mà dường như Tùng Hạ có thể cảm nhận được cảm xúc của Hải Long, có lẽ do cậu quá mẫn cảm dao động năng lượng nên đối với hỉ nộ ái ố của vật thể mang năng lượng cũng có thể dựa vào trực giác mà cảm ứng được một chút, cảm xúc của con quái thú vĩ đại này quả thật là vô cùng thương xót.


Hải Long cứ như vậy rên rỉ vài tiếng, dần dần, lưu luyến không rời, thật cẩn thận rút đuôi mình về, tha thiết nhìn Thẩm Trường Trạch rồi bay rụt về phía sau, cho đến khi rời xa mấy trăm mét thì mới xoay người lại bay về vùng biển của mình.


Mọi người thấy con quái thú tiền sử này chậm rãi biến mất khỏi mặt biển, nhất thời đều khϊế͙p͙ sợ đến nói không thành lời.
Thẩm Trường Trạch sụp mí mắt xuống, giống như có ngàn cân đè nặng, lại âm trầm thϊế͙p͙ đi.


Tùng Hạ lập tức cảm thấy rã rời sức lực, đầu choáng mắt hoa, thiếu chút nữa ngất xỉu. Đường Nhạn Khâu nói: “Anh không sao chứ?”
“Tôi…” Tùng Hạ hoảng hốt nhìn bầu trời xanh lam, mây bay trắng xóa, nở một nụ cười khờ dại: “Đời này, chưa bao giờ khỏe như bây giờ.”


Myron kích động: “Chúng ta… xong chưa? Đã xong chưa?”
Chu Phụng Lam thở dài một hơi: “Có cậu mới xong ấy, là cuộc chiến xong rồi.”
Jacqueline hất ngược tóc rủ trên trán ra sau đầu, bàn tay dù đang run rẩy nhưng giọng nói lại tràn ngập sung sướng: “Đêm ác mộng đã kết thúc, chúng ta đều còn sống.”


Ngô Du nói: “Đây là một đêm dài nhất đời này tôi từng vượt qua.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Lời này không sai.”
Thành Thiên Bích bay đến bên cạnh Đường Nhạn Khâu, đón lấy Tùng Hạ từ trong tay hắn, ôm chặt lấy người, giọng nói khàn trầm: “Chúng ta lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ.”


Tùng Hạ nghẹn ngào: “Lại một lần nữa sống sót.”


Lại một lần nữa… Sau khi trải qua tuyệt vọng và đau đớn người thường khó có thể gặp phải, họ lại một lần nữa đấu tranh và sống sót. Tùng Hạ không khỏi nghĩ rằng, giống loài cứng cỏi như con người, dựa vào cái gì lại phải biến mất khỏi hành tinh này? Dù cho chỉ có nửa phần hy vọng, họ cũng sẵn lòng dốc hết toàn lực.


Một con chim yến đen trắng giao nhau bay từ phương Nam đến đây, trên lưng chở theo một người cơ thể trần truồng, tóc dài bay theo gió.
“Tùng Thụ tiên sinh!”


Chim yến lượn vòng ở tầng trời thấp rồi hạ xuống dưới, sắc mặt Thông Ma trắng bợt như tờ giấy, tuy rằng nhìn bề ngoài thì cơ thể tay chân hoàn chỉnh không chút xước xát, nhưng tất cả đều biết nó đã bị thương rất nặng, năng lượng hao tổn cũng khá khổng lồ. Thông Ma mở lòng bàn tay, lộ ra miếng ngọc trong suốt màu đen: “Đồ của các ngươi, trả lại các ngươi.”


Tùng Hạ cầm nó lên, vừa đưa năng lượng vào trong cơ thể Thông Ma vừa nức nở: “Cám ơn hai người, Tùng Thụ tiên sinh, Mục Phi, cám ơn.”
Thông Ma rút tay về: “Ngươi không phải phí sức, chút năng lượng này của ngươi không chữa hết được cho ta, tự ta dần dần hồi phục.”


Tùng Hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, hơn nữa ngọc phù tích trữ năng lượng trên người cậu một miếng cũng không còn, thật ra cũng không thể bổ sung năng lượng cho Thông Ma được.


Trong giây phút ấy, mọi người như trút được gánh nặng. Ngô Du tạo ra trên mặt biển một tấm băng trôi, tất cả nằm nhoài xuống mặt băng, chờ bộ chỉ huy phái trực thăng đến đón họ. Nhìn bầu trời trong xanh quang đãng, niềm vui sướng và cảm động sống sót sau tai nạn âm thầm chảy xuôi trong lòng mỗi người.


Một chiếc trực thăng vận chuyển từ xa bay tới, mở cửa cabin giữa không trung, mọi người lần lượt trèo lên.
Trên trực thăng đã sớm chuẩn bị sẵn quần áo cho họ, Tùng Hạ ôm vài món đồ đến, gọi họ lại mặc quần áo.


Thành Thiên Bích mặc quần áo, Tùng Hạ cũng thay bộ đồ rách nát ướt nhẹp trên người, Thông Ma thì cầm bộ quần áo bông vần vò cả buổi rồi ném xuống đất: “Không mặc cái này.”
“Hả? Vậy ngài mặc gì?”
“Áo dài.”
Tùng Hạ cười: “Ngài chỉ biết mặc áo dài thôi sao?”


Thông Ma lạnh lùng nhìn cậu: “Ta chỉ thích mặc áo dài, không mặc quần áo khác.”
Tùng Hạ khuyên: “Nhưng trong thế giới loài người, *** là không tốt, ngài để Mục Phi mặc vào đi.”


Thông Ma cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, sau đó đột ngột ngẩng đầu, nét mặt thay đổi, kích động bắt lấy tay Tùng Hạ: “Tùng Hạ, chúng ta đều còn sống, tốt quá.”


Tùng Hạ cũng kích động: “Mục Phi, nếu hai người không đến thì chúng tôi đã sớm bị mực khổng lồ giết chết rồi, là hai người đã cứu toàn bộ loài người, cả ngọc Con Rối nữa, hòn ngọc ký thác hy vọng của cả loài người cũng nhờ hai người xuất hiện nên mới có thể đoạt lại.”


Mục Phi cười: “Đúng vậy, ngọc Con Rối không chỉ là kẻ địch của con người mà còn là hy vọng của chúng ta. Hơn nữa, đất liền là của sinh vật đất liền, thứ trong nước vẫn nên về lại trong nước.”
Tùng Hạ không nhịn được ôm chầm lấy anh, vỗ vỗ lưng anh, không ngừng nói “cám ơn”.


Tự chặt đứt bộ rễ sinh trưởng ba năm, từ bỏ nhà vườn hoàn hảo một tay tạo ra, đi mấy ngàn kilomet đến Hoa Nam giúp họ một tay… sự hy sinh của Thông Ma và Mục Phi lớn hơn họ rất nhiều. Tùng Hạ vừa nghĩ đến đây thì vừa áy náy lại vừa cảm động. Cậu quyết định sau khi trở về căn cứ thì tìm cơ hội thẳng thắn chân tướng với họ. Thông Ma bất luận từ khả năng hay từ tuổi thọ thì đều mạnh hơn sống lâu hơn dị nhân rất nhiều. Nếu đại họa cuối cùng này không thể ngăn cản, đợi dị nhân chết hết, chỉ e họ sẽ phải một mình đối mặt với sự trừng phạt của ý thức Cambri, họ nên được biết sự thật.


Khi trực thăng bay qua bầu trời trên đảo Hải Nam, đường bờ biển phía Nam bị máu tươi và thi thể lấp kín rõ ràng đập vào tầm mắt mọi người. Con đường ven biển dài 400 km do tám vùng biển nối liền mà thành đã biến thành bãi chứa xác, đâu đâu cũng là khói đặc và ánh lửa ngùn ngụt, máu me nhuộm đỏ từ đất liền ra gần biển, hỗn độn đổ nát.


Họ không biết rốt cuộc thì một đêm này đã chết bao nhiêu động vật biển, bao nhiêu con người, chỉ biết riêng cuộc chiến với mực khổng lồ tại rãnh Manila, số động vật biển tử vong đã có đơn vị trăm ngàn con, có vô số máy bay rơi tan, mà trận chiến ở đường bờ biển phía Nam, số lượng động vật biển đổ bộ có thể còn nhiều hơn nữa, mà dị nhân và quân nhân là người thường canh gác tám vùng biển này, chỉ e phần lớn đều lành ít dữ nhiều.


Tùng Hạ lo lắng: “Chắc nhóm Liễu ca sẽ an toàn thôi nhỉ.”
Thành Thiên Bích nói: “Yên tâm, lấy khả năng của họ thì hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình.”
Đường Nhạn Khâu cũng nói: “Cùng lắm là chạy trốn cũng không sao hết. Có thể họ đã đang ở bộ chỉ huy chờ chúng ta rồi.”


Một tiếng sau, trực thăng đáp xuống căn cứ quân sự Trạm Giang.


Cửa cabin vừa mở ra, khi họ bước xuống, tất cả binh lính trong căn cứ đều đã xếp hàng thẳng lối đứng quanh bốn phía sân bay, tào Tri Hiền hô lớn một tiếng: “Kính lễ!” Mọi người đồng loạt nâng tay phải lên, chào họ bằng kiểu chào nhà binh tiêu chuẩn.


Mấy người ngẩn ra, Thành Thiên Bích là người đầu tiên phản ứng lại, sống lưng thẳng tắp, cũng chào lại. Những người khác lần lượt nâng tay lên, cho dù tư thế không được tiêu chuẩn như Thành Thiên Bích, cho dù ngón tay đều đang hơi run rẩy, nhưng trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người ở đây đều đã tâm linh tương thông… Không, phải nói rằng, trong khoảnh khắc đó, hết thảy con người đều đã tâm linh tương thông.


Con người ngoan cường, bất diệt, không thể chế ngự. Tìm đường sống từ trong cõi chết, kiếm hy vọng từ cơn tuyệt vọng hành trình dẫu có gian nan hiểm trở, muôn trùng hiểm nguy, song họ chưa từng buông tay. Bắt đầu từ ngày động đất xảy ra đến bây giờ đã sắp bốn năm, hơn một ngàn ngày ngày đêm đêm, họ đã từng hoang mang trước cảnh quê hương đổ nát, từng đối mặt với vô số kẻ địch hung ác tàn độc, từng chứng kiến hàng tỷ đồng bào tan thành tro bụi, từng trải qua sinh ly tử biệt đau khổ nhất thế gian và họ cũng từng ngờ vực sự kiên định của mình, từng oán giận niềm tin tưởng của bản thân… Nhưng cuối cùng, họ đã lau khô huyết lệ, từng bước đi tới ngày hôm nay, lần lượt tập trung những mảnh ngọc vỡ từ khắp nơi trên thế giới. Bất luận có thể chấm dứt kiếp nạn tàn khốc này hay không, dù cho đến cuối cùng vẫn chẳng thể thoát khỏi sự hăm dọa của cái chết, họ cũng không hối hận, không hối hận ba năm qua vì muốn sống mà rơi lệ đổ máu. Bởi lẽ hơn một ngàn ngày đêm kề vai chiến đấu ấy, họ đã gặt hái được điều quan trọng nhất, đó chính là ý nghĩa của sự sống. Vì sinh mệnh quý giá của mình, vì những người quan trọng bên cạnh, vì để loài người tiếp tục tồn tại mà không ngừng anh dũng chiến đấu, đó là ý nghĩa sống của họ, là ý nghĩa mà trời cao đã giao cho họ khả năng đặc biệt.


Tào Tri Hiền đi tới, nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đứa con trai khiến ông kiêu ngạo, đồng thời cao giọng hô: “Thay mặt cho toàn bộ loài người, tôi xin cám ơn những người anh hùng của chúng ta, chúc mừng những người anh hùng của chúng ta, khải hoàn trở về!”


Thủy Thiên Thừa: Viết xong câu cuối cùng, không biết hình dung tâm trạng thế nào nữa, giống như vừa hoàn thành một chuyện lớn vậy.
—Hết quyển 7—
Fi:
Cho ai thắc mắc vì sao lại post sớm thế…
– Trời ấm rồi post bài thôi. m/
– Nhà mạng sửa xong rồi vô WP được rồi post bài thôi. m/


– Sắp (lại) sửa cáp (không biết bao giờ mới xong) tiếp rồi post bài thôi. m/
– Mùng 3 tháng 3 ngày đẹp post bài thôi. m/


Thế đó, vậy nên ta cứ thuận theo thiên thời địa lợi nhân hòa post thôi ha.:”) Có thể bạn không biết với word của mình sau khi trình bày văn bản chia trang chia đoạn các kiểu 9 chương này tròn 100 trang đó òÓ dữ dội hem, đến mình còn không tin nữa cơ mà. =”)) Nên là ai có tâm sự gì hãy tâm sự đi trước khi mình xong việc rồi đình công. xD