Đội trưởng La hô lớn vào máy phóng thanh: “Khai hỏa!”
Nghe đến đây, mọi người không thể xác định có nên vui thật hay không, dù sao chăng nữa, có thể nhìn ra sai sót của thần chúng viễn cổ cũng là một chuyện tốt. Nhưng nhìn từ góc độ khác mà nói thì Thông Ma nằm ổ ở tít tận Đông Bắc không chịu di chuyển, hy vọng chiến thắng mực khổng lồ của họ lại càng thêm xa vời.
Tùng Hạ nói: “Dựa theo tính toán của thần chúng viễn cổ, Thông Ma sẽ không chạy đến nơi xa như Đông Bắc mà sẽ cắm rễ tại trung tâm đất liền rồi bành trướng ra toàn quốc, ba năm sau mới có thực lực đại chiến một trận với mực khổng lồ. Nhưng bây giờ, nó không chỉ chưa chắc đã có thể đánh thắng mực khổng lồ mà còn cách đây xa như vậy. Cho dù Thông Ma có ý hỗ trợ thì nó biết phải rời khỏi Đông Bắc thế nào.”
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, anh viết một phong thư cho Mục Phi… Không, chúng ta cùng viết một phong thư, tôi đọc, anh viết bằng giọng văn của mình.”
Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, Mục Phi không làm chủ được đâu.”
Trang Nghiêu nhướng mày: “Anh thật sự cho rằng như vậy? Tuy rằng quả thật là Thông Ma khống chế bản thể khổng lồ đó, nhưng ảnh hưởng của Mục Phi với nó là không thể coi thường, chỉ cần Mục Phi đồng ý trợ giúp, chúng ta còn có hy vọng.”
Tùng Hạ nhớ tới một tháng tựa thiên đường họ sống ở dãy Tiểu Hưng An, nhớ tới cuộc sống hoàn hảo của Thông Ma và Mục Phi, thở dài: “Nhưng chưa chắc Mục Phi đã đồng ý.” Muốn cậu khuyên Mục Phi buông tay trút bỏ tâm huyết kiến tạo quần thể nhà cây, vườn tược, đài quan sát, từ bỏ căn nhà được thiết kế tỉ mẩn, từ bỏ cuộc sống yên bình an nhàn ở Đông Bắc, vượt qua 3.000 km lãnh thổ để đi đến điểm cực Nam của Tổ quốc chiến đấu với sinh vật đáng sợ này… cậu thật sự khó lòng mở miệng. Hơn nữa, cho dù cậu có mở miệng thì dựa vào cái gì mà Mục Phi phải đồng ý cơ chứ. Cho dù Mục Phi đồng ý nhưng Thông Ma mà không gật đầu thì cũng vô dụng.
Trang Nghiêu nói: “Giờ họ không đến, chúng ta thắng thì không sao, nếu chúng ta thua, vài năm sau, mực khổng lồ sẽ lấy sức mạnh lớn hơn bây giờ gấp nhiều lần, dẫn theo hằng hà sa số sinh vật biển đã thích ứng với cuộc sống trên đất liền đi tìm Thông Ma. Đến lúc đó, nó có không muốn chiến thì cũng phải chiến, hơn nữa đến lúc đó, nó một thân một mình, kiểu gì cũng thua. Anh cứ gửi thư đi, rốt cuộc là trốn ở Đông Bắc không màng thế sự hay cùng chúng ta đánh đuổi quái vật về biển, tự họ sẽ có đáp án.”
Đặng Tiêu nói: “Nhưng dù họ không đánh lại mực khổng lồ thì cũng có thể chạy mà, mực khổng lồ sẽ không truy đuổi khắp thế giới chứ.”
Trang Nghiêu nói: “Chạy? Chạy đến đâu? Để mặc mực khổng lồ thống trị, kết quả cuối cùng chính là ý thức Cambri sẽ tiêu diệt hết tất cả, Thông Ma chạy được nhất thời thì cũng chẳng tiêu dao thêm được vài năm.”
Đặng Tiêu nói: “Vậy sau khi mực khổng lồ chết đi thì sao? Không phải Thông Ma sẽ thành sinh mệnh siêu cấp duy nhất khiến địa cầu mất cân bằng nhất hay sao? Ý thức Cambri cũng sẽ không tha cho nó.”
Trang Nghiêu cười hừ một tiếng: “Sao anh lại đột nhiên thông minh lên thế nhỉ. Anh nói đúng, cho dù đánh thắng mực khổng lồ, Thông Ma cũng giống chúng ta, không thể thoát khỏi số phận bị hủy diệt. Nhưng Thông Ma không biết điều này, chúng ta cũng sẽ không nói cho nó biết. Vốn dĩ trong tính toán của thần chúng viễn cổ, giống như chúng ta, nó đã định là phải chết. Chỉ khi chúng ta tìm được đường sống, Thông Ma mới có khả năng sống sót, mà điều kiện tiên quyết để chúng ta có thể sống tiếp là đánh bại mực khổng lồ, lấy về ngọc Con Rối. Vì thế, trận chiến này không chỉ là trách nhiệm của chúng ta.” Nó nhìn về phía Tùng Hạ: “Trong thư không thể nói quá rõ, Thông Ma không phải chúng ta, biết đâu sau khi biết chuyện, nó sẽ chọn thanh thản sống thêm vài năm chứ không chịu mạo hiểm.”
Tùng Hạ gật đầu một cái nặng trịch: “Tôi hiểu.”
Thành Thiên Bích nói: “Cậu chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”
Trang Nghiêu nói: “Nhiều nhất 70%. Dù sao thì chúng ta cũng không thể mang bí mật của thần chúng viễn cổ ra thuyết phục họ được, mấu chốt nhất vẫn phải xem Mục Phi có đồng ý giúp đỡ hay không. Nếu họ để mặc chúng ta sống chết, cũng không thể từ bỏ Đông Bắc, vậy thì nhất định sẽ không đến. Chắc hẳn Mục Phi biết cơ hội chiến thắng của chúng ta không cao, anh ta tâm địa thiện lương, đầu óc cũng không ngốc, phải xem anh ta có thể trơ mắt nhìn chúng ta đi chết hay không. Nói thật, nếu họ không đến, khả năng thất bại của chúng ta trong trận này được tính là 99%.”
Thẩm Trường Trạch cười mỉa mai: “1% phần thắng? Cao hơn tôi đã tưởng đấy.”
Trang Nghiêu tàn khốc nói: “1% cuối cùng, là chúng ta dùng bom nguyên tử đồng quy vu tận với chúng.”
Liễu Phong Vũ trợn mắt: “Vậy không phải nhất định là thua hay sao.”
“Ít nhất coi như bất phân thắng bại đi. Chúng ta thiệt hại nghiêm trọng, dù có mất hết tất cả các thành phố duyên hải, ít ra có thể giết nó. Có điều, muốn phóng bom nguyên tử cần hai điều kiện tất yếu: Thứ nhất, chúng ta đã lấy được ngọc Con Rối, bằng không cho dù ngọc Con Rối không bị phá hủy bởi vụ nổ hạt nhân thì cũng sẽ cùng chìm xuống rãnh Manila với mực khổng lồ, trong vòng vài năm tới chúng ta không thể lấy được. Thứ hai, phải sơ tán cư dân trong các thành phố duyên hải. Có nhiều tỉnh thị như vậy, tính sơ sơ phải đến hàng trăm vạn người, ai có thể chịu trách nhiệm hại chết hàng trăm vạn người ấy. Hai điều kiện này, cái nào cũng vô cùng khó khăn, cho nên, hãy cố gắng hết sức đừng nghĩ đến sự lựa chọn đồng quy vu tận này, chấp nhận hiện thực mình sẽ thất bại còn thực tế hơn.”
Thiện Minh cau mày: “Còn chưa đánh đã cảm thấy thua trước rồi, thế này mẹ nó là cái logic chó má gì. Tôi nói cho cậu biết, cậu nhóc, khi lên chiến trường, phải cho rằng ông đây bách chiến bách thắng, trong lòng không thể có chút do dự băn khoăn gì cả, nhìn thấy ai cũng phải có khí thế ‘Mày sẽ chết trong tay tao’. Chưa chi đã nghĩ ‘Tôi sẽ thua’, trận này còn đánh thế nào?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Tôi chỉ giải thích tình hình thực tế cho các anh mà thôi, còn những người khác thì đương nhiên không thể nói như vậy được. Anh cứ chờ mà nghe lời thề dõng dạc trong bài diễn thuyết của tư lệnh Tào trước khi xuất quân đi.”
Thiện Minh hừ một tiếng: “Khỏi phải sợ con mực đó, đến lúc đó cùng nhau thái lát nó ra cho con mèo con của mấy đứa ăn với cơm.”
Sau khi cuộc họp ngắn kết thúc, mấy người của tộc Long Huyết rời khỏi đấy.
Trang Nghiêu vừa tìm hiểu cuộc sống một tháng của Tùng Hạ ở Đông Bắc và cách chung sống, cách nói chuyện của cậu với Mục Phi, vừa phác thảo trong đầu bức thư viết cho anh.
Tùng Hạ cầm bút, viết loạn trên giấy. Cậu hơi chột dạ, tuy Trang Nghiêu đã nói phải lấy đại nghĩa làm trọng, tuy họ là cực chẳng đã, tuy Thông Ma đến đây coi như cũng là chiến đấu cho mình, nhưng họ vẫn có sự lựa chọn khác, chuyện này chẳng khác gì là lừa gạt Mục Phi và Thông Ma từ Đông Bắc đến đây cả. Cho dù thế nào, Mục Phi coi cậu là bạn, làm vậy khiến cậu cảm thấy không yên lòng chút nào.
Viết thư xong, Trang Nghiêu tìm người đi gửi qua đường bưu điện.
Tùng Hạ thở dài, sầu não nhìn Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích xoa xoa đầu cậu: “Đừng nghĩ ngợi nữa, chuyện quan trọng nhất lúc này là đánh bại mực khổng lồ, sau này giải thích với họ sau.”
Đặng Tiêu rụt cổ rụt vai: “Thông Ma mà không đến thì chúng ta chết chắc rồi, cho dù nó có đến, nếu biết chúng ta lừa nó, có lẽ cũng chẳng tha cho chúng ta đâu.”
Liễu Phong Vũ nói: “Dù sao thì không thể giết chúng ta được.”
Đường Nhạn Khâu: “Tôi cảm thấy khả năng họ đến không lớn. Thông Ma vốn không muốn di chuyển, Mục Phi cũng là người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. Hơn nữa, họ đã cắm rễ ở Đông Bắc sâu như vậy, muốn rút ra cũng không dễ.”
Trang Nghiêu: “Tôi sẽ liên lạc với quân đội địa phương bố trí di tản cư dân ra khỏi đấy.”
“Ngộ nhỡ nó không đi thì sao.”
“Vậy cũng phải chuẩn bị trước.”
Đặng Tiêu xoa xoa bàn tay: “Tùng Thụ đại gia, nhất định phải tới đó.”
Lúc này, có người gõ cửa gọi Trang Nghiêu đi, nói là Tùng Chấn Trung muốn nói chuyện với nó.
Trang Nghiêu đi rồi, Thành Thiên Bích giục mọi người tu luyện. Chiến sự đã cháy sém đến nơi, thật ra họ có làm gì cũng không tĩnh tâm được, chỉ có tu luyện là có thể khiến cho họ thấy bớt khó chịu một chút.
Nhân lúc mọi người tu luyện, Tùng Hạ tiếp tục chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng. Trong hơn một năm qua, cậu đã vài lần cải tiến công cụ phòng thủ, tính năng tốt hơn hồi mới chế tạo gấp bảy, tám lần. Đương nhiên, công cuộc chế tác cũng cần hao phí càng ngày càng nhiều tinh lực, cho nên cậu chỉ có thể để lại mấy miếng tốt nhất cho nhóm mình.
Buổi tối khi ăn cơm, Trang Nghiêu ném mấy tập tài liệu lên bàn, để họ truyền tay nhau đọc.
Tùng Hạ mở ra xem, là khoa học thường thức chi tiết về loài mực khổng lồ. Trong ảnh, cơ thể mực khổng lồ chỉ dài tầm ba, bốn mét, tính chiều dài cả xúc tu cũng không quá mười mét, trước khi tận thế đã là loài khổng lồ rồi. Cơ thể nó có màu đỏ sẫm, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh, giống như bị lột một lớp da vậy. Nó được đặt trên bàn thí nghiệm, đã chết hẳn, mười chiếc xúc tu dài bị tách ra cho con người mổ xẻ nghiên cứu. Ngón tay Tùng Hạ khẽ lướt qua giác hút của xúc tu trên bức ảnh, nghĩ đến miếng thịt màu đỏ sậm, những vòng răng cưa sắc bén co duỗi linh hoạt trên bề mặt, rồi thoáng chốc đã xé nát cơ thể con người, những miếng thịt mở ra giác hút rậm rạp hút trôi máu thịt sạch sẽ… cảnh tượng tà ác mà đáng sợ kia không thể xua tan khỏi đầu cậu. Lẳng lặng, sợ hãi bung tỏa.
Lật tài liệu xem, Diêu Tiềm Giang lên tiếng: “Tôi từng nghĩ tới chuyện rốt cuộc thì kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt là con gì, còn tưởng sẽ cá mập hay gì đó, mực là tệ nhất rồi, sống ẩn dưới nước, loài giỏi đối phó với con người nhất chính là loại có một đống xúc tu này, vừa nhạy bén, sức tấn công lại mạnh.”
Trang Nghiêu nói: “Nói từ cấu trúc sinh lý thì quả thật loại sinh vật có xúc tu như này là thứ lợi hại nhất để đối phó với con người. Nếu là những loài như cá mập thì cũng chỉ có một bộ hàm cắn được, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn bao nhiêu. Có điều, thật ra chuyện nó là sinh vật gì cũng không phải thứ có thể tạo ra nguyên nhân thất bại lớn nhất của chúng ta. Nó có trí tuệ của con người, hơn nữa có thể khống chế các loại cá khác mới là yếu tố đó. Nếu đối thủ của chúng ta chỉ có nó thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ thắng, đánh luân phiên kiểu gì cũng sẽ dần nó một trận chết tươi.”
Thành Thiên Bích nói: “Cho nên, chúng ta nhất định phải giết được 70-80% sinh vật biển đổ bộ, đồng thời với lúc đó, tiêu diệt mực khổng lồ. Bởi vì đó là lúc nó yếu ớt nhất.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Động vật biển lên bờ đều cần thời gian để tiến hóa, một khi chúng ta giết được lượng lớn, trong một khoảng thời gian ngắn, chúng sẽ không thể hồi phục. Đây là cơ hội duy nhất cho chúng ta đánh bại mực khổng lồ. Từ chuyện phi công 283, ta có thể thấy được, lòng tự ái của nó khá cao, hãy không ngừng chọc giận nó, khiến nó phải chiến đấu với các anh. Bằng không chờ đến lúc nó trốn về biển sâu, cố gắng và hy sinh của chúng ta đều sẽ uổng phí.”
Tùng Hạ búng tay vào tấm ảnh chụp mực khổng lồ vừa nhìn đã biết rất hung mãnh, cười khổ: “Chọc giận nó à…”
Ngày thứ tư sau khi 283 bị đánh rơi, tám vùng biển đều đã được bố trí hoàn tất, nhân viên toàn bộ đã vào vị trí. Để đảm bảo sự an toàn cho chỉ huy tối cao, Tào Tri Hiền và Tùng Chấn Trung ở lại căn cứ quân sự Trạm Giang. Nơi đó có đủ quân đội bảo vệ, viện khoa học điều đến tất cả dị nhân tiến hóa não bộ, sắp xếp tại các vùng biển.
Mấy ngày nay, Tùng Hạ thường xuyên có thể cảm thấy năng lượng của mực khổng lồ. Cậu không biết là do năng lượng của mực khổng lồ quá mạnh hay do khả năng cảm giác của cậu quá mẫn cảm nữa. Thật ra cậu không muốn cảm thấy nó chút nào cả, cảm giác trái tim bị quái vật lớn áp bức thật khiến người ta kinh hãi.
Sang ngày thứ sáu, rốt cuộc Tùng Hạ đã giao cho những người khác và A Bố vài công cụ phòng thủ bằng năng lượng hoàn hảo nhất cho đến bây giờ. Độ kiên cường bền chắc của loại công cụ phòng thủ này là có thể tiến bước bất chấp súng máy. Đương nhiên, càng là công cụ phòng thủ có khả năng bảo vệ tốt thì lượng tiêu hao năng lượng với người sử dụng nó lại càng đáng sợ. Về phần Thành Thiên Bích, cậu có thể bổ sung năng lượng cho hắn bất cứ lúc nào, nhưng những người sẽ ở lại doanh trại chống động vật biển lên bờ vốn không có tên hắn. Bởi vậy, Trang Nghiêu mang về từ Bắc Kinh rất nhiều thuốc năng lượng, đến thời điểm mấu chốt thì tiêm vào, tuy hiệu quả và tính tiện dụng kém hơn Tùng Hạ rất nhiều, nhưng méo mó có còn hơn không.
Mỗi người đều đang dùng cách của riêng mình chuẩn bị cho trận chiến mà họ đã lên kế hoạch từ lâu, trận chiến… hầu như không có phần thắng này.
Ngày thứ tám sau khi 283 bị đánh hạ, họ tra ra ngọc Con Rối đang di chuyển. Đồng thời, họ cũng nhận được cảnh báo được phát đến từ căn cứ Trạm Giang, nói ngọc Con Rối đang di chuyển về hướng Tây Bắc, dao động năng lượng của động vật biển thuộc đường ven biển phía Nam đang đồng loạt lên cao. Chúng đang ồ ạt ập lên bờ với số lượng rất lớn, dự tính sau khi mặt trời xuống núi sẽ bắt đầu đổ bộ lên bờ.
Họ biết, ngày này đã đến.
Chỉ thị của căn cứ Trạm Giang là: Tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tạm thời ở lại căn cứ cùng nhau chống lại động vật biển đổ bộ, đợi thời cơ chín muồi, căn cứ sẽ báo cho họ rời bến, nghênh chiến mực khổng lồ.
Mà tại phía Đông Bắc, chắc hẳn bức thư của họ đã sớm đến nơi. Nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì, trong lòng mọi người đều đã không còn ôm ấp hy vọng gì nữa. Dù sao thì lúc này, các địa khu quan trọng đã kịp thời khôi phục hệ thống thông tin, nếu Thông Ma đồng ý đến thì họ đã sớm biết, lâu vậy rồi mà vẫn không có phản ứng gì, hoặc là họ còn đang suy xét, hoặc là không định đáp lại.
Tuy rằng đã sớm lường trước được kết quả này song mọi người vẫn hết sức thất vọng. Trước khi nhìn thấy bản thể của mực khổng lồ, họ còn ôm hy vọng thắng lợi rất lớn, nhưng sau khi nhìn thấy nó… họ mới nhận ra, Thông Ma là điểm then chốt lớn nhất nếu họ muốn thắng. Thông Ma không đến, thật sự là họ sẽ phải liều mạng “chơi” với mực khổng lồ.
Hơn sáu giờ tối cùng ngày, sắc trời dần u ám, chỉ lát nữa thôi, mặt trời sẽ hoàn toàn khuất bóng trời Tây. Lựa chọn phát động tấn công vào buổi tối là điều họ đã đoán được từ lâu, đám sinh vật biển này thường có đôi mắt căm ghét kích thích từ ánh sáng mạnh, có điều… Tùng Hạ nhìn lên vài cái đèn pha siêu khủng tạm thời dựng lên ở trên đài quan sát, không khỏi cười lạnh mấy tiếng. Đó vốn là đèn chuyên dụng để chiếu sáng cho tàu đánh cá trên biển, mắt người nhìn gần vài giây là có thể mù, nhìn xa một chút không có ảnh hưởng lớn với con người. Huống chi họ đều đã chuẩn bị kính bảo hộ Goggles, đám động vật biển này, cứ mù hết lượt đi hẵng nói sau.
Bước chân lên bờ của động vật biển càng ngày càng gần, đến gần bờ tìm bừa một dị nhân, người đó cũng có thể cảm giác thấy làn sóng dao động năng lượng càng ngày càng mạnh. Và rồi nhóm động vật biển xấu xí khổng lồ đầu tiên trồi lên khỏi mặt nước, chúng lên bờ và vẩy nước trên người như loài chó vừa ướt nước, bằng các hình thù quái dị, từng bước áp sát doanh trại của họ.
Đội trưởng La mở loa phóng thanh: “Động vật biển đã đổ bộ, động vật biển đã đổ bộ, quân đội chuẩn bị sẵn sàng, nghe theo lệnh của tôi.”
Trang Nghiêu cũng cầm ra một chiếc điện thoại: “A lô, giáo sư Tùng, động vật biển đổ bộ từ vùng biển nào?”
“Không khác chúng ta đoán là mấy, lần lượt đổ bộ từ vùng biển số 3, 4, 5. Nửa tiếng sau, nếu năm vùng biển khác vẫn không có động vật biển lên bờ, vùng biển 2, 6, 7 sẽ phân công một nửa lính gác sang xung quanh trợ giúp. Một tiếng sau nếu vẫn không có địch, các vùng biển 2, 6, 7 lại phân công một nửa số lính gác còn lại đến trợ giúp. Vùng biển 1, 8 vốn không có nhiều người, hơn nữa khoảng cách quá xa, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì canh giữ tại chỗ.”
“Tôi hiểu rồi, duy trì liên lạc bất cứ lúc nào.” Trang Nghiêu nhìn động vật biển không ngừng chui ra từ dưới biển như thủy triều, giống như loài ma quỷ xấu xí chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng, kéo bè kéo lũ lên bờ từ lòng biển tối đen như mực, làm chật ních bãi biển dài hơn trăm mét. Con lớn cao hơn mười mét, con nhỏ chỉ có một mét, số lượng càng ngày càng nhiều, ùn ùn không dứt, liếc mắt nhìn qua, đâu chỉ là hàng ngàn hàng vạn.
Đội trưởng La hô lớn vào máy phóng thanh: “Khai hỏa!”
Từ lô cốt phòng thủ kéo ra được 100 mét có đặt hơn 60 chiếc súng máy hạng nặng. Những tay bắn tỉa đã được chuẩn bị từ lâu, thần kinh căng thẳng trong giây phút khai hỏa, súng máy bắt đầu điên cuồng bắn phá vào nhóm động vật biển đổ bộ đầu tiên. Dưới sự cắn nuốt của làn đạn súng máy, nhóm quái vật đầu tiên nhanh chóng bị xẻ thành từng mảnh. Cơ thể chúng dẫu có khổng lồ kiên cố thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ là thân phàm mắt thịt.
Nhưng tất cả đều biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Rất nhanh, nhóm quái vật biển thứ hai đạp lên xác đồng loại trèo lên bờ. Chúng không biết suy nghĩ, không biết tránh né, cũng không biết sợ hãi, chỉ biết cố chấp lao lên bờ. Một đám ngã xuống lại có đám tiếp theo xông lên. Chúng hy sinh bản thân để có thể tiến lại càng ngày càng gần lô cốt phòng thủ, cho đến lúc cách lô cốt không đến 20 mét.
Đội trưởng La nhìn thấy động vật biển chi chít trên bờ cát, biết đã đến lúc, hét lớn: “Bật đèn!”
Hơn mười chiếc đèn pha đột ngột bật lên, ánh sáng trắng cường độ cao lóa mắt rọi thẳng vào hàng đàn động vật biển, lập tức có rất nhiều con ngã quỵ xuống đất, đau đớn lăn lộn. Tốc độ lên bờ của chúng rõ ràng đã chậm đi rất nhiều, chúng lại không mở được mắt, tạm thời mất phương hướng.
Đội trưởng La hô lớn: “Súng máy ngừng bắn, lính cận chiến xông lên!”
Cái gọi là lính cận chiến, thật ra chính là dị nhân. Súng đạn là đồ sẽ tiêu hao không thể hồi phục, còn thể lực sinh học lại có thể, cho nên dị nhân và súng máy phải thay phiên