“Trong ba năm qua, chúng ta thay đổi nhiều quá, hồi lần đầu gặp Tùng ca, anh gầy nhẳng, nhìn thấy gì cũng sợ tái cả mặt, vừa nhìn đã biết là dạng gà rù…”
“Quái lạ… Không có gì hết.” Tùng Hạ mở to mắt, nhìn Trang Nghiêu đầy vẻ ngờ vực.
Trang Nghiêu cau mày: “Là sao? Không có gì đặc biệt?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Không phải, giống lúc tôi nhìn thấy khi ở dưới chân núi.”
Lúc này mọi người đang ở nơi khai quật ngọc Con Rối, cũng chính là ngay phía trên tòa thành ngầm, Tùng Hạ vốn chờ mong khi tiến vào đá ngũ sắc tại “thủy nguyên” này là sẽ có thay đổi đặc biệt gì. Đương nhiên, đá ngũ sắc từng biến hóa một lần. Điều cậu chờ mong là sau khi biến hóa, đá ngũ sắc có thể cho cậu chỉ dẫn để phong ấn ngọc Con Rối, kết quả không có gì cả, điều này khiến cậu hết sức thất vọng.
Trang Nghiêu gật đầu: “Thôi vậy, tôi đã đem bảng đối chiếu Hán Triện – Giản thể cho anh rồi, anh nghiên cứu chữ viết trước vậy.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”
Mấy người trèo lên người A Bố, đi xuống núi.
Mới đi xuống không được bao xa, một luồng ánh sáng vàng kim chớp nhòa từ xa lao đến, Thành Thiên Bích ngẩng đầu: “Là Dung Lan.”
Quả nhiên, giây tiếp theo, luồng sáng hơi chói mắt đó dừng lại cạnh họ, từ tia sáng dần dần hóa thành hình người. Gương mặt Dung Lan được ánh sáng vây quanh, từ trên cao nhìn xuống họ.
Tùng Hạ hỏi: “Minh chủ? Ngài đến đây làm gì?”
Dung Lan nói: “Đi dạo.”
Tùng Hạ ngượng ngùng “ồ” một tiếng. Cậu hơi hối hận vì mình đã lắm miệng.
Trang Nghiêu nói: “Ngài đến tìm vị trí hang động phải không.”
Dung Lan không trả lời mà nhìn hướng mà họ đi đến đây.
Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Đi.”
A Bố chạy về phía trước.
Giọng nói của Dung Lan vang lên sau lưng họ, âm điệu lạnh lẽo hòa với cái giá rét mùa xuân lại không hề thấy chút kỳ lạ nào: “Nó ở đâu?”
Trang Nghiêu nói: “Ngay đằng sau, mặt đất có đánh dấu.”
Dung Lan vừa định đi, Trang Nghiêu nói tiếp: “Đổi lại, anh cũng trả lời một câu hỏi của tôi đi.”
Dung Lan dừng lại một chút: “Nói.”
“Anh đột phá cấp bốn bao lâu rồi? Ít nhất chúng ta quen nhau đã một năm, vì sao anh chưa đột phá cấp năm?”
“Từ sau cấp bốn, tiến độ cực kỳ chậm chạp.”
“Dựa theo tỉ lệ phần trăm mà nói, hiện tại anh đến đâu rồi?”
Dung Lan lạnh nhạt: “Tôi chỉ nợ cậu một đáp án.” Nói xong ánh kim chợt lóe, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Minh chủ đi đến đó làm gì vậy.”
Trang Nghiêu nói: “Không biết, có lẽ là đi tưởng nhớ Tôn tiên sinh?”
Đường Nhạn Khâu liên tiếp quay đầu nhìn lại: “Chúng ta không đi theo xem sao à?”
“Bỏ đi, nếu đi dễ phát sinh xung đột.” Trang Nghiêu nói: “Hắn ta cấp bốn đó.”
Thành Thiên Bích lẩm bẩm: “Sau khi đột phá cấp bốn thì dừng lại không tiến nữa?”
Tùng Hạ nói: “Chắc chỉ là tiến độ quá chậm thôi, chuyện này cũng hợp lý, mỗi một lần thăng cấp đều hao phí thời gian và tốn nhiều tinh lực hơn lần trước.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Cũng có khả năng là họ đã gặp phải chướng ngại gì đó, nếu dựa theo công thức thặng dư để tính thì chuyện này không thuyết phục.”
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Chướng ngại? Là chướng ngại gì nhỉ.”
“Kể cả có hỏi hắn với Sở Tinh Châu thì họ cũng chưa chắc sẽ nói cho chúng ta biết, vẫn nên đợi Thành Thiên Bích đột phá cấp bốn đi, đến lúc đó tự khắc chúng ta sẽ biết.”
Tùng Hạ nhìn sang Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, tiến độ của cậu thế nào?”
“Đại khái còn cần ba, bốn tháng.”
“Ba, bốn tháng, vậy cách rất gần thời gian chúng ta đi Hoa Nam. Tôi đoán trừ anh và Thẩm Trường Trạch, những người khác rất khó đột phá cấp bốn trước lúc chúng ta lên đường.”
Thành Thiên Bích nói: “Thời gian của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du cũng không kém là bao, những người khác chắc hẳn không có khả năng, nhưng giờ họ đều đang tu luyện hết sức có thể, cho dù không thể đột phá cấp bốn thì xét thực lực thôi cũng đã gấp trước mấy lần.”
Tùng Hạ nói: “Ít nhất sau khi tất cả đều có thể nguyên tố hóa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên gần như là giết không chết rồi.”
Trang Nghiêu cười cợt: “Đúng vậy, họ là người giết không chết, song sẽ tự mình đi về hướng hủy diệt vì tiến hóa.”
Liễu Phong Vũ cười: “Hê, nhóc còn nói người khác chi, chúng ta không như thế chắc, biết đâu cuối cùng đầu nhóc sẽ nổ ‘bùm’ một tiếng ấy chứ.”
Trang Nghiêu trợn trắng mắt nhìn hắn: “Thế còn hơn anh thối đến chết.”
Liễu Phong Vũ trừng mắt lại: “Nói cho mà biết, đây bây giờ càng tiến hóa càng thơm nhé.” Hắn vung tay trước mặt Trang Nghiêu, một mùi hương kỳ lạ lập tức tỏa ra trong không khí.
Đó là một mùi hương cực kỳ khó có thể hình dung, nói nó thối thì chưa chắc đã vậy, nói nó thơm lại thật sự không làm người ta thấy ưa mũi, tóm lại chính là ai ngửi phải sẽ thấy không thoải mái, Trang Nghiêu nhăn mũi: “Tránh ra, nếu tiến hóa khứu giác thì vừa rồi bị anh xông chết rồi đấy.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Chờ tôi đột phá cấp bốn, nhất định sẽ thành thơm, mùi này bây giờ còn có thể tạo chút ảo giác, mấy đứa muốn thử không? Lần trước tôi tìm người thử rồi, say hơn rượu.”
Tùng Hạ nhớ tới lần trước Tống Kỳ đột nhiên hưng phấn nhún nhảy lắc lư như dùng thuốc, còn bị Triệu La Manh đánh cho một trận: “Liễu ca, hóa ra do anh làm.”
Liễu Phong Vũ nhún vai: “Ai kêu tên đó cướp nước hoa của anh đi lấy lòng bạn gái.”
Đường Nhạn Khâu đột nhiên hỏi: “A Bố… tiến hóa đến trình độ nào rồi?”
“Hơn nửa cấp hai thì phải.”
Đường Nhạn Khâu nhíu mày: “Vậy nó có thể to hơn cao hơn không?”
Liễu Phong Vũ nói: “Sau đó nổ tung?”
Trang Nghiêu hầm hầm trừng mắt nhìn hắn.
Đặng Tiêu ôm siết một tai A Bố: “A Bố, đừng nghe!”
Liễu Phong Vũ cười phá lên: “Có chúng ta ở đây, cậu sợ cái gì.”
Mọi người đã lâu không được ra ngoài một chuyến, nơi này trời xanh mây trắng, không khí thoáng đãng mát rượi, bốn phía lại yên tĩnh, quả thật khá thích hợp để “đi dạo”. Cứ thế, họ vô thức để A Bố bước chậm lại, vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi xuống núi.
Sau khi về, mỗi ngày Tùng Hạ ngoại trừ tu luyện thì nhiệm vụ mới cần bỏ sức nhất chính là phiên dịch chữ Triện trong đá ngũ sắc. Một ít nội dung đơn giản bên trong cậu đều đã học được từ trước, bây giờ cậu ch