Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 245

Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Vừa sợ phiền vừa sợ lạnh, anh cứ ở bẩn đi vậy.”


Sau khi Trang Nghiêu đưa ra kết quả phân tích này, ai cũng trầm mặc hồi lâu. Thật ra nhìn từ kết quả thì đây cũng chẳng khác mấy kết luận mà họ có được căn cứ theo thông tin của Giang Doanh tại căn cứ thành ngầm của hắn ở Thanh Hải, đều phải mau chóng tiêu diệt bằng sạch dị nhân và động vật biến dị thì mới có thể hạ thấp giá trị đánh giá nguy hiểm của ý thức Cambri. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của hai kết luận này là, một cái cho thấy người gây ra tai họa này có thể là tổ tiên của họ chứ không phải ý thức Cambri.


Họ vẫn tin chắc vào chuyện thảm họa kỷ Cambri trở lại bùng nổ do ý thức Cambri thức tỉnh. Ba năm qua, dù có phủ định kết luận của mình thế nào song chỉ điều ấy là họ chưa từng nghi ngờ. Nhưng lúc này, ngay cả chuyện đó mà họ cũng phải hoài nghi. Có lẽ từ đầu chí cuối, ý thức Cambri căn bản chưa từng thức tỉnh, ít nhất là vẫn chưa tới lúc, thứ đã gây nên kiếp nạn vô tiền khoáng hậu khiến bốn tỷ người tử vong này có khả năng là bàn tay con người, hoặc nói do những “vị thần” gây nên. Thần chúng viễn cổ mà họ thờ phụng, những dị nhân đã lên đến đỉnh cao, tiên đoán được rằng hàng triệu năm sau, loài người sẽ tiến hóa đến trình độ ý thức Cambri không thể dễ dàng tha thứ, cho nên đã chuẩn bị sẵn từ trước, dùng việc phá hủy nền văn minh nhân loại, hy sinh phần lớn nhân số của hành tinh này để đổi lấy số ít con người có thể sống sót, khiến loài người có thể tiếp tục duy trì, vĩ đại làm sao, lại tàn nhẫn đến nhường nào.


Vậy còn họ – những dị nhân đã kế thừa nguồn gene viễn cổ ấy rốt cuộc bị coi là gì? Thần chúng viễn cổ lưu truyền gene thần tới nay để có ngày ngọc Con Rối sẽ đánh thức chúng, nhanh chóng tiến hóa, lợi dụng họ chống lại động thực vật biến dị cấu thành nguy hiểm với người thường. Sau đó, họ và số động thực vật biến dị đó sẽ cùng nhau đi đến điểm cuối của tiến hóa – hủy diệt. Cuối cùng, nền văn minh nhân loại quay về thuở sơ khai, địa cầu trở về trạng thái nguyên thủy nhất như nó vốn có, còn loài người từng xưng bá địa cầu sẽ giống như các giống loài khác, vất vả đấu tranh mưu sinh trong vòng thức ăn luân hồi. Nhưng, chỉ cần kế hoạch này thuận lợi, loài người sẽ tiếp tục sống sót, hơn nữa còn tồn tại lâu dài, cho đến lúc họ lại tiến hóa đến độ vượt qua báo động của ý thức Cambri.


Thoáng nghe như thể mọi người đều vui.


Nhưng còn họ là gì? Cho tới nay, họ đều tưởng rằng dị nhân mới là nhân vật chính trong thời đại tận thế, không có bất cứ ai nghi ngờ điều đó, bất luận là dị nhân hay người thường. Sau khi tận thế, những dị nhân có được thể lực siêu nhân và bộ não bác học, ai cũng tiền đồ rộng mở, họ được vạn người kính ngưỡng, được hưởng sự an toàn lớn nhất và vật chất tốt nhất, còn người thường chỉ có thể sống dưới sự che chở của họ như con sâu cái kiến, tranh giành bên bờ ấm no. Ai lại tin được, ai lại chấp nhận, thật ra họ căn bản không phải nhân vật chính, họ là vật hi sinh, họ chỉ là con trâu con dê được hiến cho ý thức Cambri, bị bắt phải tiến hóa, bắt phải chiến đấu với động thực vật biến dị lớn mạnh cuối cùng, họ bị bắt phải hủy diệt. Còn nhân vật chính thật sự, những người thật sự có thể chiếm được sự cho phép sống tiếp từ tự nhiên sau tận thế, hóa ra chính là người thường yếu như con sâu cái kiến đó. Họ đấu tranh ba năm qua chẳng qua là vì bảo vệ số người đó không bị động thực vật biến dị bức hại, cho đến ngày họ phải chết sạch cùng với đám động thực vật biến dị đó.


Chẳng trách, chẳng trách tất cả dị nhân đều mất khả năng sinh sản, họ là vật hi sinh dùng xong sẽ bị vứt bỏ, trọng trách sinh sản đời sau, giữ gìn hương khói gia tộc đều sẽ do người thường gánh vác.


Cho dù mọi chuyện đều là vì để loài người tiếp tục tồn tại, nhưng có ai chấp nhận được kết quả này? Có ai cam lòng trở thành vật tế?!


Liễu Phong Vũ đột nhiên đá mạnh một cái vào tường: “Đờ mờ chúng nó, giỡn cái gì vậy, mấy đứa đang nói rằng mọi chuyện này đều không phải do ý thức Cambri gây ra, từ đầu tới cuối căn bản nó còn chưa thức tỉnh, miếng ngọc Con Rối chết tiệt kia do người xưa để lại, chúng ta biến thành thế này cũng do họ gây ra. Hàng triệu năm trước họ đã sắp xếp tất cả kế hoạch ra đâu vào đó, muốn giải quyết chúng ta trước khi ý thức Cambri phát động đại thanh tẩy á!”


Tùng Hạ vò đầu thật mạnh, trán toát mồ hôi lạnh. Cậu cảm thấy mình vừa được nghe câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, mọi thứ đều làm người ta hoảng sợ. Nó không chỉ hoàn toàn đảo điên sự tưởng tượng của họ mà còn gần như đẩy họ xuống dưới vực sâu. Càng muốn sống, họ càng liều mạng tiến hóa, song thật ra họ chỉ đang càng đưa mình vào chốn địa ngục. Ý nghĩa của sự tiến hóa ấy là nâng cao giá trị bình quân của ý thức Cambri với muôn loài, sau đó sẽ lại bị chém đứt… Họ cũng là con người cơ mà! Vì sao lại bắt họ chấp nhận số phận như thế? Sau tận thế, kẻ bước trong máu lửa chính là họ, kẻ không ngừng đổ máu hy sinh chính là họ, kẻ cống hiến tất cả sức lực chống lại sinh vật biến dị hùng mạnh, kẻ hết lòng lo lắng cho công cuộc dựng xây loài người cũng chính là họ… Ba năm qua, họ giữ vững lòng tin, chỉ cần cố gắng hết sức là có thể cứu được loài người, cũng cứu được chính mình, nhưng kết quả thì sao? Họ liều mạng vào sinh ra tử lại chỉ để người khác có thể sống tiếp ư? Rốt cuộc thì sự hy sinh của họ có nghĩa gì? Nếu ngay từ đâu, cái kết chết chóc đã được quyết định, vậy mà chờ bị vắt cạn tất cả giá trị lợi dụng, thứ chờ đợi họ cũng chỉ còn lại là sự hủy diệt?


Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Tuy không ai cam tâm chấp nhận kết luận ấy, nhưng đây quả thật là giải thích hợp lý nhất trước mắt chúng tôi tính ra được. Suy nghĩ từ lối này, rất nhiều mâu thuẫn đều có thể giải quyết dễ dàng.”


Liễu Phong Vũ cả giận: “Vậy giờ chúng ta còn đánh làm gì? Lần trước khi mấy đứa nói đến chuyện này, tôi thấy cần tập trung lại rồi liều mạng, dù sao thì chúng ta cũng đã cố gắng lâu như vậy… Nhưng nếu mọi chuyện đều do đám cổ nhân đần độn ấy sắp xếp thì sao? Ngay cả chuyện hàng triệu năm sau họ còn có thể tính ra, có khi mẹ nó rặt một đám dị nhân tiến hóa não bộ cấp bảy phải không? Ngay cả tương lai cũng có thể nhìn thấy thì chúng ta có thể tránh được mưu kế của họ ư? Chúng ta tốn ba năm tìm ra được đáp á