Chú ý: Đây là chương thứ 2 trong ngày, chương trước: Chương 240
Qua hồi lâu, Mục Phi mới nói: “Vậy lấy phô mai nhạt nhé, chọn xong rồi thì không đổi được đâu nha.”
Sau khi thưởng thức một biển trời đêm trong một tiếng, ba người đều sắp lạnh đến choáng váng, lúc này mới chịu quay về biệt thự ấm áp, Tam Nhi thì tạm biệt họ để về nhà.
Đến giờ ngủ, Mục Phi chuẩn bị phòng khách cho họ. Tuy nói là phòng khách nhưng vẫn rất rộng rãi thoải mái, so với phòng tiêu chuẩn của viện khoa học, nơi này càng có vị “nhà” hơn.
Mục Phi trải chăn cho họ: “Hai cậu tới đúng lúc thật đấy, hai hôm trước có nắng, chăn vừa được phơi đó, hai cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tùng Hạ cười: “Mục Phi, hôm nay cám ơn anh, đã lâu lắm rồi chúng tôi không được sống thoải mái như vậy.”
Mục Phi chớp chớp mắt: “Vậy ở lại thêm một thời gian đi.”
“Được, vậy chúng tôi không khách khí nữa.” Tùng Hạ không nhịn được cúi đầu hít hà mùi chăn, lập tức, cậu ngửi thấy mùi hương khoan khoái tràn ngập vị nắng của chăn đệm đã phơi dưới ánh thái dương, trong phòng còn thoang thoảng hương thơm của hoa cỏ.
Sau khi Mục Phi rời đi, Tùng Hạ cầm cốc thủy tinh đặt ở đầu giường: “Thiên Bích, cậu xem, còn có sữa này.”
Thành Thiên Bích đang đưa lưng về phía cậu cởi quần áo, nghe vậy quay đầu lại, quét mắt nhìn cậu một thoáng: “Anh uống đi.” Nói đoạn, hắn cởi áo dài, lộ ra cơ thể cao lớn cường tráng, đường cong tấm lưng, vòng hông và hai chân thon dài quả thật hoàn mỹ đến độ không thể bắt bẻ. Tùng Hạ nhìn chằm chằm xương bả vai chìm xuống của hắn đến ngẩn ngơ, nuốt ừng ực mấy ngụm sữa.
Thành Thiên Bích cởi hết quần áo, ung dung bước tới. Trái tim Tùng Hạ đột nhiên nhảy dựng lên, hai người từng thấy nhau ở trần vô số lần, sao lúc này cậu lại cảm thấy hồi hộp chứ?
Thành Thiên Bích đi đến bên giường, cúi người đặt vòng tay sang hai bên Tùng Hạ, nhìn thẳng vào cậu, khẽ nói: “Chưa uống hết?”
Tùng Hạ vô thức nắm chặt cốc thủy tinh, đột nhiên có chút bối rối: “A, còn… còn một ngụm.”
Thành Thiên Bích nói: “Cho tôi thử.”
Tùng Hạ ngẩn ra, đưa cốc tới bên môi Thành Thiên Bích, hắn uống một hớp nốt chỗ sữa, đưa tay cầm lấy cốc đặt sang một bên. Giây tiếp theo, hắn miết cằm Tùng Hạ, lấp kín miệng cậu.
Chất lỏng ấm nóng từ miệng Thành Thiên Bích rót vào miệng cậu, hương sữa thơm nồng nhất thời bung tỏa trong khoang miệng hai người, còn có một chút sữa chảy xuống từ khóe miệng Tùng Hạ, lướt qua yết hầu và xương quai xanh, biến mất trong áo.
Thành Thiên Bích đè Tùng Hạ xuống giường, kéo quần áo cậu ra, đầu lưỡi từ cằm lướt xuống, ɭϊếʍƈ láp sữa rơi trên da cậu. Tùng Hạ nhất thời có chút bất ngờ với một Thành Thiên Bích nhiệt tình như vậy. Quần áo cậu nhanh chóng bị cởi xuống, hai người trần truồng lăn trên giường, mặc sức vuốt ve hôn môi.
“Thiên Bích… Cậu, ha ha, từ bao giờ cậu cũng xài mấy mánh này vậy…”
Thành Thiên Bích cắn môi cậu, khẽ nói: “Chỉ là muốn làm vậy mà thôi.”
Cơ thể Tùng Hạ nhanh chóng bị mở ra, cậu mặt đỏ tai hồng để cho Thành Thiên Bích tiến vào. Khoảnh khắc cơ thể được lấp đầy, Tùng Hạ hít sâu một hơi, người nóng như phát sốt, khoái cảm khó có thể hình dung đột ngột lan ra toàn thân cậu giống như điện giật.
Thành Thiên Bích cố định hông cậu, ra sức đưa đẩy, bất luận là tốc độ hay sức bền thì cũng mạnh mẽ trước sau như một. Lồng ngực lấp lánh mồ hôi và khuôn mặt anh tuấn đậm nét ấy khiến Tùng Hạ dẫu trong cơn mê loạn vẫn không tài nào có thể dời mắt.
Khi hai người làʍ ȶìиɦ, Thành Thiên Bích rất ít khi nói chuyện, bình thường đều đè Tùng Hạ rồi làm một trận mãnh liệt, còn Tùng Hạ thường thì ngoại trừ rên rỉ ra cũng không phát ra được âm thanh nào khác. Người trầm tĩnh hướng nội như Thành Thiên Bích chỉ lộ ra thú tính thẳng thắn trong những trận tình. Tuy hắn không miệt mài sa đọa nhưng lại thường xuyên khiến Tùng Hạ không xuống nổi giường.
Trong điều kiện thoải mái ấm áp như thế này, họ thả lỏng toàn thân để cảm nhận đối phương, hấp thu vui sướng điên cuồng từ cơ thể của nhau, mặc cho bên ngoài trời đông rét mướt, muôn trùng nguy hiểm, giờ khắc này, trong thế giới của họ chỉ còn lại riêng nhau mà thôi.
Sáng hôm sau, Tùng Hạ quả nhiên không thể xuống giường, cho dù năm giờ sáng lúc Thành Thiên Bích dậy đi chạy bộ cậu cũng đã tỉnh, có điều đợi hắn đi rồi cậu lại lơ mơ tiếp. Đã lâu lắm rồi không được thư giãn thế này, mấy ngày tới cậu chỉ muốn sống cuộc sống của con người bình thường, ngủ một giấc đã đời đã lâu cậu chưa được hưởng thụ.
Ngủ thêm lại thấy vừa sâu vừa ngọt, cho đến lúc cậu bị Thành Thiên Bích gọi dậy. Tùng Hạ mở đôi mắt lim dim, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Thành Thiên Bích, cười một thoáng.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ mặt cậu: “Dậy ăn sáng đi, anh có biết Mục Phi đang làm gì không.”
“Làm gì?”
“Sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, bánh ngô.”
Tùng Hạ vươn người lên ngồi dậy, kết quả lưng hông đau nhức chưa tan, cậu kêu “ái” một tiếng, chống hông run run.
Thành Thiên Bích xoa xoa hông cho cậu: “Vẫn đau à?”
Tùng Hạ ngượng ngùng nói đau, lén lút điều động năng lượng chữa trị cơ bắp mệt nhọc quá độ, sau đó vội vàng xuống giường, bữa sáng này nếu cậu bỏ lỡ, lúc về có khi Đặng Tiêu lại cắn cậu mất.
Thành Thiên Bích đưa quần áo cho cậu, mỉm cười nhìn cậu tròng quần áo vào người, mau lẹ rửa mặt đánh răng, sau đó hai người cùng ra khỏi phòng.
Trên bàn sớm đã bày biện đầy đủ bữa sáng phong phú. Những chiếc bánh bao xinh xắn thơm lừng, sữa đậu nành mới nấu nóng hổi, quẩy xốp giòn được chiên vàng óng, thậm chí còn có mấy món ăn sáng. Trên bàn là bữa sáng cho người, bên kia sô pha còn đặt một chậu “thức ăn cho mèo” lớn, Nê Nê đang nằm trên đất ăn ngon lành. Cho đến lúc nó còn có thể vào nhà được, tất nhiên nó cũng thích vào trong nơi ấm áp này hơn.
Thấy họ đến, Mục Phi cười tủm tỉm: “Chào buổi sáng, hai cậu ngủ có ngon không.”
Tùng Hạ nhìn Mục Phi, quả thật cảm thấy mình gặp thiên sứ: “Ngon lắm,