Trang Nghiêu nhếch môi cười: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh không sợ, chúng tôi cũng sẽ không sợ.”
Như cậu đã đoán, tri thức cuồn cuộn như biển tràn ra, lập tức nhồi vào trong đầu óc cậu, khiến cậu suýt nữa ngã quỵ. Trong đầu Trang Nghiêu đúng là hỗn loạn, tri thức ký ức cái gì cũng có, cậu cố gắng không xem, nhưng thật sự không thể lảng tránh. Có điều, tri thức của Trang Nghiêu chiếm đa phần trong đầu óc nó, còn ký ức lại bị phủ trong đống thông tin khổng lồ này, cũng không dễ xem như vậy, thỉnh thoảng có mấy ký ức hồi bé của Trang Nghiêu, gần như đều có liên quan đến Trang Du. Cho dù chỉ nhìn những hình ảnh này, Tùng Hạ cũng có thể cảm nhận được hồi còn nhỏ, Trang Nghiêu sùng bái và kính sợ Trang Du đến thế nào. Trang Nghiêu nhất định không muốn cho cậu nhìn thấy những thứ này.
Tùng Hạ ép mình tập trung tinh lực, giúp Trang Nghiêu khống chế năng lượng trong cơ thể.
“Anh thấy rồi à?”
Tùng Hạ giật mình một cái, Trang Nghiêu đang nói chuyện với cậu. Chỉ sợ đây là khả năng đặc biệt của dị nhân tiến hóa não bộ, có thể dùng sóng điện não liên lạc với người khác, trước kia chưa chắc làm được, nhưng trong giây phút năng lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có này, Trang Nghiêu cũng làm được, giống như Trang Du vậy.
“Tôi chỉ nhìn thấy vô số tri thức, yên tâm, tôi không thấy cái gì không nên thấy.”
“Trong đầu tôi không có gì không nên thấy, chỉ có rất nhiều thứ anh thấy không hiểu.”
“Bây giờ cậu còn có tâm trạng nói chuyện với tôi? Tập trung một chút đi, vì kéo dài thời gian thăng cấp nên lúc này cậu rất nguy hiểm.”
“Nếu không phải vì chuyện này thì tôi còn muốn ở trong này thêm chốc lát.” Trang Nghiêu thở dài một hơi: “Kỳ diệu quá, tôi chưa bao giờ thông minh đến vậy, tôi đã nghĩ thông rất nhiều vấn đề mà trước kia không thể giải đáp.”
Tùng Hạ vội la lên: “Cậu còn lo mình không đủ thông minh? Trang Nghiêu, đừng tự tiện nữa, tập trung tinh thần, nếu cậu còn muốn sống mà rời khỏi đây.”
“Tôi muốn sống, nhưng tôi thật sự không muốn rời khỏi đây. Đối với một người khát vọng tri thức mà nói thì đây chính là Thiên đường.”
“Cậu…”
“Tùng Hạ, anh có nghĩ tới chuyện vì sao ý thức Cambri lại tạo ra tôi hay không? Vì sao nó lại tạo ra dị nhân tiến hóa não bộ để chống lại mình?”
“Trang Nghiêu, giờ không phải lúc thảo luận chuyện này.”
“Tôi đột nhiên phát hiện tôi đã nghĩ thông, nhưng tôi rất khó chịu, Trang Du nghĩ ra chuyện đó trước tôi một bước, chẳng trách dạo gần đây ông ta im hơi lặng tiếng đến vậy.”
“Cậu nghĩ thông chuyện gì?”
“Lát nữa sẽ nói cho anh biết, bây giờ không phải anh sẽ giúp tôi đột phá cấp hai hay sao? Tập trung một chút đi.”
Tùng Hạ thật muốn đấm nó hai cái.
…
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người, Trang Nghiêu đã đột phá cấp hai, cũng vì thể lực tiêu hao quá độ mà lâm vào hôn mê.
Tùng Hạ ôm nó ra ngoài, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhạn Khâu đón lấy Trang Nghiêu, nhìn gương mặt trẻ con trắng nõn và đôi môi mềm đo đỏ của nó, cảm thán: “Nếu không nói gì thì Trang Nghiêu chẳng khác gì trẻ con bình thường cả.”
Tùng Chấn Trung xoa xoa đầu Trang Nghiêu: “Nhưng đứa trẻ này lại là ‘bộ não’ của mọi người, cho dù cậu ta nói chuyện không dễ nghe, nhưng mọi người bất luận lúc nào cũng sẽ cần.” Tùng Chấn Trung dừng một chút, nói nhỏ: “Trước đây cậu ta không phải như vậy.”
Tùng Hạ hơi giật mình, sâu trong ký ức của Trang Nghiêu có một đứa trẻ chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường, nếu Trang Nghiêu đúng là con của Trang Du chứ không phải thể nhân bản, với nó mà nói thì chắc sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thành Thiên Bích vỗ lưng Đường Nhạn Khâu: “Đưa nó về phòng nghỉ ngơi đi, ở cạnh nó, có chuyện gì thì báo cho chúng tôi biết.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, ôm Trang Nghiêu đi.
…
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc… rốt cuộc toàn bộ đã thăng cấp.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu, lại nhìn Liễu Phong Vũ, cũng cảm thán: “Ban đầu chỉ có chúng ta.”
Liễu Phong Vũ cười cong cong khóe mắt đào hoa: “Không sai, lúc đầu chỉ có ba người chúng ta, bây giờ chúng ta có nhiều bạn bè cùng tiến cùng lui.”
Tùng Hạ mỗi tay ôm vai một người: “Thiên Bích, Liễu ca, từ ngày đó ba người chúng ta cùng nhau đồng hành, chúng ta đã thề sẽ sống sót, đây là động lực giúp mọi người đi đến ngày hôm nay, hơn nữa sẽ giúp chúng ta tiếp tục tiến bước.”
Ba người ánh mắt kiên nghị, cả nhóm đều thành công thăng cấp làm cho niềm tin của họ tăng lên gấp bội, ngay cả Thanh Hải mà trước đây họ vô cùng sợ hãi cũng chẳng còn xa không thể với nữa.
Hai ngày sau, Đặng Tiêu và Trang Nghiêu đều đã tỉnh táo, họ hồi phục khá nhanh, so với các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, họ không chịu quá nhiều đau khổ.
Trang Nghiêu vừa tỉnh đã nằm không yên, muốn lập tức gặp Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi.
Mọi người tập trung tại phòng họp, họ cũng rất hiếu kỳ, trong hơn ba mươi tiếng thăng cấp, rốt cuộc Trang Nghiêu đã đột phá như thế nào. Nhất là Tùng Hạ, Trang Nghiêu chỉ nói một nửa với cậu khiến hai ngày này cậu cứ tâm thần không yên.
Trang Nghiêu chỉ sợ là rất nóng vội, ngay cả quần áo cũng chưa thay, mặc luôn áo ngủ gấu Pooh xuất hiện ở phòng họp.
Liễu Phong Vũ kéo kéo cổ áo nó, trêu: “Áo ngủ này hợp với cậu ghê lắm, mắt thẩm mỹ của tôi không tồi phải không?”
Trang Nghiêu lườm hắn: “Quần áo chỉ cần mặc được là được, tôi không thèm để ý nó trông thế nào. Có điều, nếu sau này anh còn mua kiểu này cho tôi thì nhớ suy xét đến tuổi tế bào của tôi đã 34 rồi.”
Liễu Phong Vũ cười tủm tỉm: “Tuổi tế bào 34 không liên quan đến tâm trí cậu, cậu vẫn mới sống 12 năm, tôi biết cậu sẽ thích mà, Sim Simi [213] với Khủng Long con [214]chắc cậu cũng thích phải không?”
[213] Sim Simi:
[214] Khủng Long con: Nhân vật chính trong truyện tranh/ phim hoạt hình thiếu nhi TQ “Chú Khủng long A Cống”.
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Ngồi yên đi, tôi muốn nói chính sự.”
Tùng Hạ nhìn nó: “Hôm đó rốt cuộc cậu đã nghĩ thông chuyện gì? Về ý thức Cambri.”
“Chúng ta vẫn bị trói buộc bởi quan niệm ‘vào trước là chủ’ do từ khi động đất đến nay, bên tổn thất nghiêm trọng nhất chính là loài người. Chúng ta đã mất hai phần ba nhân khẩu, văn minh và trật tự mà con người đã mất hàng ngàn năm để thành lập đều bị hủy hoại trong phút chốc, mọi người bị mất đi người thân hoặc bạn bè. Cho nên, chúng ta cho rằng ý thức Cambri nhằm vào con người, nó muốn diệt tuyệt loài người. Nhưng trong mấy chục tiếng thăng cấp, tôi đột nhiên ý thức được, ý thức Cambri không phải muốn diệt tuyệt loài người, nhưng chỉ vì hành động của nó mà đã dẫn đến hậu quả con người đi về hướng diệt tuyệt.”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Hai chuyện này có gì khác nhau?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi từng nói, ý thức Cambri là ý thức cân bằng của địa cầu, nó sinh ra từ ngày địa cầu sinh ra, nó chính là địa cầu. Chúng ta, bất luận là con người hay là động thực vật nào khác thì đều chỉ là một trong số những sinh vật sinh sống trên người nó. Nó bình đẳng với bất cứ giống loài nào, không có yêu ghét. Điều nó muốn chỉ là hành tinh này luôn cân bằng, không có giống loài nào độc bá thế giới, băng đá sẽ không đóng băng đại dương, đại dương sẽ không bao phủ đất liền, vì chỉ khi cân bằng thì mới có thể khiến hành tinh này mãi mãi phồn thịnh. Song trong quá trình sinh sản của giống loài, cuối cùng sẽ có một loài chiến thắng hoàn cảnh tự nhiên và những kẻ địch khác, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, nhất là giống loài tiến hóa ra trí tuệ như con người còn có ý đồ thống trị và cải tạo toàn bộ hành tinh này, đây là chuyện ý thức Cambri không thể chấp nhận. Nhưng tôi không cho rằng ý thức Cambri có trí tuệ.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Nếu ý thức Cambri có trí tuệ, nó sẽ tạo ra địa cầu trong lý tưởng của nó chứ không phải thông qua cách thức cực đoan nhất lần lượt làm cho các giống loài trên địa cầu phải chịu thử thách.”
“Nếu chúng ta giả thiết ý thức Cambri không có trí tuệ thì rất nhiều hành vi của nó đã giải thích được rồi. Chúng ta có thể coi nó như một chiếc máy tính có độ chính xác cao, nó thu thập số liệu toàn cầu, phán đoán giống loài nào sẽ phá hủy sự cân bằng của địa cầu. Một khi giá trị thiệt hại vượt qua giá trị báo động của nó, nó sẽ phát động thiên tai hoạn nạn, dù là giống loài nào thì đều không thể chống cự sức hủy diệt của tự nhiên. Kết cục của giống loài này sẽ bị phủ lấp trong dòng sông của lịch sử, địa cầu sẽ thai nghén ra giống loài mới, chẳng bao lâu rồi sẽ có vô số loài mới thay thế loài cũ, bổ sung vào vòng sinh thái khuyết chỗ, tiếp tục duy trì sức sống của địa cầu. Ý thức Cambri không nhằm vào giống loài nào, đối với sự mất cân bằng của địa cầu, nó phát động công kích hết sức khác biệt. Cách thức của nó rất đơn giản, một khi địa cầu mất cân bằng, nó chỉ cần diệt tuyệt giống loài làm địa cầu mất cân bằng, đổi thành giống loài mới là có thể giải quyết mọi vấn đề, đợi qua hàng trăm triệu năm khi giống loài mới đã trưởng thành, lại khiến địa cầu mất cân bằng, ý thức Cambri sẽ lặp lại hành vi này.”
Tùng Hạ lẩm bẩm: “Nghe cậu nói có vẻ rất khốc liệt, nhưng đối với ý thức Cambri mà nói, chúng ta chẳng khác gì con kiến, con gián…”
Đường Đinh Chi nói: “Nhưng nếu sự thật là vậy thì vì sao ý thức Cambri lại phóng thích năng lượng Cambri? Vì sao lại khiến tất cả giống loài tiến hóa? Nó chỉ cần khiến nhân tố lạnh phân bố ra toàn cầu, làm tất cả mọi người chết cóng là được, chẳng bao lâu sẽ có giống loài mới thích ứng giá lạnh được thai nghén ra. Ý thức Cambri hao tốn tâm sức như vậy là vì sao?”
Trang Nghiêu trầm giọng: “Nếu những chuyện này không phải do ý thức Cambri làm thì sao?”
Mọi người hoảng hốt, Tùng Hạ hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Ý thức Cambri có thể tùy tiện kh