Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 169

Loại quái vật này do Trang Du chế tạo ra.


Tùng Hạ hướng vào nơi sâu thẳm trong khu rừng gào hai lần, ngay khi cậu cho rằng Thông Ma sẽ không đáp lại thì đất đai phía trước cách đó không xa đột nhiên bị nâng dậy khỏi mặt đất. Ngay sau đó, một bộ rễ cây tráng kiện vừa cuộn lại rồi dâng lên, vừa hóa thành hình dáng con người. Rất nhanh, thân thể trần trụi của Thông Ma xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng từ phần eo đổ xuống của nó vẫn kết nối với bộ rễ nâu đen dưới đất.


Dáng vẻ Thông Ma không chút kiên nhẫn nào: “Kêu la cái gì, các ngươi muốn đi sao?”


Tùng Hạ cười nói: “Chúng tôi phải đi rồi, muốn nói lời tạm biệt với ngài và Mục Phi. Chúng tôi dự định trong vòng ba đến sáu tháng sẽ xuất phát đi Vân Nam, nhất định sẽ đưa biệt thự của hai người về đây.”


“Ờ, tùy các ngươi, với ta mà nói, thời gian nửa năm chỉ là một quãng rất nhỏ trong sinh mệnh lâu dài của ta, nhưng các ngươi thì chưa chắc đã sống lâu được, tranh thủ thời gian đi.”
Tùng Hạ cười gượng: “Tôi coi đây là lời chúc phúc vậy, chúng tôi nhất định sẽ sống sót trở về.”


Thông Ma dùng nét mặt (- -) hay dùng để nói: “Các ngươi có về hay không cũng không quan trọng, nhưng phải đưa nhà về.”
“Nhất định.”
“Mau đi đi, đừng để lại rác rưởi.”


“Yên tâm, dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.” Tùng Hạ nịnh bợ: “Tùng Thụ tiên sinh, cho chúng tôi chào tạm biệt Mục Phi đi.”


Thông Ma nhìn cậu một lát, sau đó trợn mắt, vung tay lên, đất đai bên cạnh nó cũng bị rễ cây nhô lên, gương mặt giống Thông Ma như đúc song nét mặt (^ ^) khác Thông Ma một trời một vực của Mục Phi xuất hiện trước mặt họ.


Mục Phi cười nói: “Mọi người phải đi rồi à…” Anh thở dài, trong nét mặt và cả giọng nói đều có một sự tịch mịch.


Tùng Hạ nói: “Phải, chúng tôi trở về để khiến mình trở nên mạnh hơn rồi mới đi Vân Nam, đi Thanh Hải, đi Hoa Nam. Dù thế nào thì chúng tôi nhất định sẽ đưa biệt thự của anh về.”


Mục Phi cường ngượng: “Thật ra cho dù không có nhà thì tôi cũng đồng ý trao trả ngọc Con Rối vô điều kiện cho mọi người, có điều…” Anh liếc nhìn Thông Ma, Thông Ma xoay đầu đi, anh nói: “Tôi nghĩ nỗi nhớ nhà của tôi cũng ảnh hưởng đến cậu ấy, dù sao thì tư duy của chúng tôi thông suốt với nhau. Mọi người cứ yên tâm, miếng ngọc này sẽ giữ đến lúc mọi người quay lại đây một lần nữa.”


Tất cả mọi người đều rất có hảo cảm với Mục Phi, dù sao nếu không có anh thì không biết họ phải trả cái giá đắt nào thì mới lấy được miếng ngọc Con Rối này của Thông Ma, chính vì Thông Ma có “nhân tính” nên mới bớt được cho họ một kẻ địch cực mạnh, đây đều là công lao của Mục Phi.


Tùng Hạ vươn tay với Mục Phi, chân thành nói: “Cám ơn anh.”
Mục Phi vươn tay bắt tay với Tùng Hạ, bàn tay ấy lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào của con người, nhưng vẫn khiến Tùng Hạ cảm giác ấm áp tự đáy lòng.
“Chúng tôi đi đây.”


Mục Phi mỉm cười gật đầu: “Đi đi, tư lệnh Trương đã đồng ý chúng tôi, sau này để Tam Nhi đến giúp chúng tôi vận chuyển vài đồ theo định kỳ, tôi nghĩ tôi sẽ không cô đơn như trước nữa.”
Thông Ma bĩu môi: “Ngươi là cây, còn sợ cô đơn gì.”


Mục Phi nói: “Nhưng tôi cũng là người mà.”
Thông Ma không phục: “Nhưng ngươi cũng có ta.”
Mục Phi chớp mắt, sau đó cười một thoáng: “Nói cũng phải, có điều tôi còn cần vài thứ của con người, dù sao tôi đã làm người hơn hai mươi năm, mới làm cây được một năm.”


Thông Ma “hừ” một tiếng: “Ngươi còn phải làm cây mấy trăm năm mấy ngàn năm nữa, sớm muộn gì cũng sẽ quen.”
Mục Phi cười