Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của hắn.
Đi thêm hai kilômét nữa, rốt cuộc thì hai người cũng đi ra khỏi được bụi cỏ tươi tốt kia. Họ phát hiện mình đang ở khu vựa rìa thành phố. Mặc dù nơi này từng có nhà dân cửa hàng nhưng đều đã bị đống thực vật sinh trưởng quá trớn phủ kín. Cả thành phố giờ đã không còn dáng vẻ của đô thị cho người sống nữa, mà như một tòa thành hoang tàn đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Ai có thể tin, những biến hóa này chỉ mới xảy ra trong ba, bốn ngày nay.
Tùng Hạ thở dài một hơi nặng nề, nhìn thành phố mình đã sinh sống ba, bốn năm nay thành ra như vậy, trong lòng chợt tràn ngập phiền muộn.
Hai người đi vào trong thành phố, muốn tìm thức ăn, không thì tìm một chút nước cũng được.
D