Thành Thiên Bích mở miệng: “Chi bằng thử một lần đi, cho chúng tôi xem thực lực của Long Huyết nhân.”
Tùng Hạ cẩn thận đánh giá vị thủ lĩnh của tộc Long Huyết, người này hình như có tuổi tác tương đương Thành Thiên Bích, có điều so với Thành Thiên Bích trên cơ bản không có nét mặt thì Thẩm Trường Trạch có vẻ giống thanh niên trẻ trung tầm hai mươi tuổi hơn. Hơn nữa, quả nhiên lời đồn không sai, đối với ba mình, Thẩm Trường Trạch chỉ sợ là nói gì nghe nấy. Nếu là Diêu Tiềm Giang, cho dù có hiếu thuận thế nào thì chắc cũng sẽ không có chuyện để mẹ vò đầu mình trước mặt người khác còn mặt không đổi sắc như vậy. Dù sao cũng là thủ lĩnh của một trong bốn bang phái lớn ở Bắc Kinh, trước mặt người xa lạ vẫn cần phải có uy nghiêm, không thì khiến người khác kính phục như thế nào. Cậu quy kết chuyện này cho việc Thẩm Trường Trạch tuổi còn nhỏ, không suy tính đến phương diện này.
Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Anh biến thành con nít kiểu gì đấy? Đuôi với vảy của anh đâu? Mau biến ra cho bọn em xem.”
Thiện Minh “sặc” một tiếng: “Thằng nhóc này, chú em coi con trai anh là khỉ diễn xiếc à, đừng có chặn cửa nữa, không vào thì đi mau.”
Đặng Tiêu lắc mình một cái chạy ù vào trong: “Bên trong còn có Long Huyết nhân không, em muốn xem xem rốt cuộc thì Long Huyết nhân là… wowww!”
Một cái bóng đen bay qua trước mắt mọi người, Tùng Hạ nhìn xuyên qua khe hở của hai người nhìn vào bên trong, một người có hình dạng không khác Đường Nhạn Khâu là mấy bay qua, có điều, Đường Nhạn Khâu không có đuôi.
Đặng Tiêu hưng phấn hét lớn: “Tùng ca, các anh mau vào xem, ngầu cực luôn.”
Trang Nghiêu đẩy Thiện Minh ra muốn chen vào, Thiện Minh dùng một ngón tay gõ vào trán nó, cười đùa: “Thằng bé này ở đâu đến đây vậy? Nè, Trường Trạch, mày xem có phải nó có nét giống mày hồi nhỏ không?”
Thẩm Trường Trạch liếc mắt nhìn Trang Nghiêu: “Không giống.”
Trang Nghiêu lập tức đẩy tay Thiện Minh ra, trừng mắt: “Khớp xương cổ tay của anh do vất vả mà sinh bệnh nghiêm trọng, xương ngón tay thứ hai đã biến dạng cường độ thấp, mật độ sợi cơ chỉ được 85% người bình thường. Anh từ bé đã vận động quá nhiều phải không? Còn dùng ngón tay chạm vào đầu tôi, tôi sẽ quan sát năng lực sinh dục của anh.”
Thiện Minh ngẩn người, cười ha ha: “Trường Trạch, thằng nhỏ này thú vị hơn mày hồi nhỏ đó. Có điều, năng lực sinh dục của đây không có chút vấn đề gì hết.”
Đường Đinh Chi nói: “Cậu ta là dị nhân tiến hóa não bộ.”
Thiện Minh nói: “Nhìn là biết mà, y xì anh.”
Thẩm Trường Trạch bắt được tay Thiện Minh, nhíu mày: “Khớp xương cổ tay ba do vất vả mà sinh bệnh nghiêm trọng?”
“Trường kỳ vác súng, có gì kỳ lạ.” Thiện Minh lắc lắc tay, không thèm để ý đến hắn: “Được rồi, vào đi.”
Mọi người đi vào sân huấn luyện.
Đó là một sân huấn luyện vô cùng rộng lớn, ít nhất lớn bằng năm sáu sân bóng rổ cộng lại, hình như có đủ các loại trang thiết bị tập thể hình, còn có rất nhiều máy móc mà họ căn bản không nhận ra.
Trong sân huấn luyện có hai, ba mươi người, nói là “người” cũng không đúng cho lắm bởi vì có ít nhất một nửa “người” không xuất hiện bằng hình thái con người, thậm chí còn có một vài người nước ngoài.
Liễu Phong Vũ huýt sáo: “Ối chà, này là vườn bách thú đấy hả?”
Trên sân huấn luyện có bảy tám con quái vật thân phủ lớp vảy tối màu, sau lưng mọc đôi cánh thịt, trên đầu có sừng, phía sau có đuôi, những người này và con quái vật con trong lòng Thiện Minh mà họ nhìn thấy vào ngày đến Bắc Kinh chỉ khác nhau hai chỗ, một là lớn nhỏ bất đồng, hai là màu sắc lớp vảy.
“Đây là… Long Huyết nhân?” Tùng Hạ kinh ngạc nhìn những người vừa nhìn đã biết là vô cùng mạnh mẽ này. Cho dù ngoại hình dũng mãnh của họ đặt trong tận thế cũng chẳng có gì là lạ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện những con quái vật này đã từng xuất hiện trong thời đại văn minh từ hai mươi năm trước, Tùng Hạ lại hết sức cảm khái. Chưa nói đến chuyện thời đại tận thế có bao nhiêu bí mật mà họ không biết, cho dù là thời đại văn minh trước kia, những chuyện mà họ không biết cũng có rất nhiều.
Ánh mắt Đặng Tiêu tỏa sáng: “Ngầu quá, vừa có cánh vừa có đuôi, nếu em cũng có cánh thì tuyệt.”
Đường Đinh Chi nói: “Nếu cậu muốn có cánh, tôi có thể giúp cậu.”
“Hả? Anh giúp kiểu gì?”
Đường Đinh Chi nghiêm túc đáp: “Cậu là dị nhân tiến hóa ngược loại bò sát lưỡng cư phải không, thể trạng cường tráng, tôi có thể tự mình tiến hành thí nghiệm cải tạo gene Long Huyết, biến cậu thành người giống như họ.” Khi nói xong lời cuối cùng, hai mắt anh toát ra ánh sáng khác thường, nhìn chằm chằm cơ thể rắn chắc của Đặng Tiêu.
Trang Nghiêu trợn trắng mắt: “Anh ta không cần bất cứ thí nghiệm gì, kể cả không có cánh nhưng anh ta cũng hơn Long Huyết nhân rồi.”
Thiện Minh nhíu mày: “Khẩu khí không nhỏ.”
Đặng Tiêu cười “he he”, mấy lời kia thật ra là thật.
Thành Thiên Bích mở miệng: “Chi bằng thử một lần đi, cho chúng tôi xem thực lực của Long Huyết nhân.”
Thẩm Trường Trạch cười nhẹ nhàng: “Cũng được.” Hắn nhìn những người khác dần dần tập trung lại, nói với một người trẻ tuổi hiền lành phúc hậu: “Hoàng Oanh, anh thử với cậu ta xem thế nào?”
Người trẻ tuổi nở nụ cười chất phác khiến người ta yêu mến: “Được chứ, giáo sư Tùng, mời giáo sư giới thiệu xem những người bạn này là ai.”
Tùng Chấn Trung nói: “Họ là nhóm người vừa tới Bắc Kinh…”
“Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió?” Trong đám người truyền ra một giọng nói.
Nét mặt mọi người đều thay đổi, ánh mắt tìm tòi trong sáu người, cuối cùng tất cả đều dừng lại trên người Thành Thiên Bích. Trong số sáu người, thoạt nhìn thì người có thực lực mạnh nhất chính là Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu, nhưng Đường Nhạn Khâu quanh năm cung không rời người, cho nên cho dù Thành Thiên Bích đã dùng thiết bị để che giấu dao động năng lượng nhưng người sáng suốt vẫn nhìn ra hắn khác biệt.
Thành Thiên Bích thản nhiên quét mắt nhìn họ.
Đặng Tiêu đắc ý: “Không sai, Thành ca của chúng tôi chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió.”
Thẩm Trường Trạch nheo mắt lại, đánh giá Thành Thiên Bích.
Đường Đinh Chi nhìn Thẩm Trường Trạch: “Hai người các cậu không được phép tỷ thí ở trong này, sân huấn luyện ngầm dưới đất này rất quý giá.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi có làm gì đâu, cho thằng nhóc kia thử với Hoàng Oanh đã, thử xem thực lực của Long Huyết nhân.”
Liễu Phong Vũ nói: “Không công bằng, Tiểu Đặng nhà chúng tôi không bay được.”
“Hoàng Oanh cũng không bay được.” Đường Đinh Chi nói.
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Hả? Cậu ta không phải Long Huyết nhân sao?”
Tùng Chấn Trung nói: “Đúng vậy, nhưng Long Huyết nhân căn cứ theo nồng độ trong máu khác biệt mà thực lực chênh lệch khá lớn, trước mắt trong số những Long Huyết nhân ở Bắc Kinh chỉ có hai người có nồng độ máu vượt quá 60%, một là Thẩm Trường Trạch, một là Al Maurell, chỉ có đôi cánh của họ là bay được, cánh của những người khác chỉ có tác dụng phụ trợ.”
Trang Nghiêu nói: “Ra là như vậy, chẳng lẽ anh không thử cố gắng trong phương diện biến đổi gene hay sao?”
Đường Đinh Chi nói: “Còn trong giai đoạn thí nghiệm, cậu có muốn hỗ trợ không?”
“Không, tôi không rảnh.” Trang Nghiêu từ chối.
Hoàng Oanh cười nói: “Chú em, cậu họ Đặng à, xin chào.”
Đặng Tiêu cười nói: “Chào đại ca, sao tên anh lại là tên con gái thế.”
“Hoàng Oanh không phải tên của tôi mà là danh hiệu của tôi trong đội chiến đấu Long Huyết, cậu gọi tôi như vậy là được.” Thân thể Hoàng Oanh run lên, con ngươi đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, làn da màu đồng cổ trên người chậm rãi bị lớp vảy màu xám tối bao trùm, phủ từ lòng bàn chân đến cổ, hai tay hai chân vươn ra móng vuốt, sau lưng mọc ra đôi cánh thịt dài nửa mét, trên đầu mọc cặp sừng như nhung hươu cuối cùng, một cái đuôi dài hơn một mét vỗ cái rầm xuống sàn gỗ, Hoàng Oanh cười nói: “Nếu không muốn chơi thì cứ nói, tôi không muốn làm cậu bị thương.”
Đặng Tiêu cười nói ha ha: “Đại ca, em mới là người không muốn làm anh bị thương ấy chứ.”
Đặng Tiêu cởi áo khoác và quần ngoài, Tùng Hạ đưa tay nhận: “Nào, đưa quần áo cho anh.”
Đặng Tiêu cởi đến lúc chỉ còn lại có áo may ô và quần đùi, cậu gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt phình lớn, bắp thịt nở ra, trong thời gian vài giây đã hóa thân từ một thiếu niên đẹp trai ngời ngời thành một con quái vật thằn lằn thân cao ba mét, lưng hùm vai gấu, toàn thân phủ lớp da nhăn màu xanh thẫm, sau lưng cũng mọc ra một cái đuôi thô dài.
“Chà, tạo hình dữ ghê.” Một Long Huyết nhân trêu chọc.
Đặng Tiêu dùng cái chi bự chảng gãi gãi cái đầu giờ đã trụi lủi, gương mặt bị làn da thô cứng bao trùm nở một nụ cười quái dị: “He he, đẹp lắm phải không.”
Hoàng Oanh cười nói: “Thú vị, có vẻ cậu rất lợi hại.”
Đặng Tiêu đắc ý: “Đương nhiên là lợi hại, đại ca, anh phải cẩn thận một chút đấy.”
Tùng Chấn Trung nói: “Mọi người lui về phía sau.”
Tất cả mọi người đều lui về phía sau, để lại khoảng trung tâm cho hai người họ.
Đặng Tiêu lắc lắc cánh tay, hét to một tiếng: “Đến đây!”. Cậu giẫm mạnh một cái xuống đất, cơ thể khổng lồ giống như một mũi tên bắn về phía Hoàng Oanh, nắm tay lớn như đầu người không chút do dự đấm vào mặt Hoàng Oanh.
Trong nháy mắt, ánh mắt Hoàng Oanh cũng trở nên nghiêm túc, gã nhanh chóng lắc mình tránh né cú đấm này, một tay bắt được cánh tay Đặng Tiêu, thân thể linh hoạt lộn ngược lại, hai chân lập tức kẹp lấy cổ Đặng Tiêu.
Hai móng vuốt lớn của Đặng Tiêu hung tợn đâm tới phần hông bụng Hoàng Oanh.
Hoàng Oanh ghì đầu cậu rồi nhảy lên, đá một cái vào lưng cậu, đạp Đặng Tiêu bắn ra ngoài vài mét.
Lần đầu tiên so chiêu cùng lắm chỉ xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủi, tốc độ của cả hai đều nhanh đến nỗi khó có thể tưởng tượng, khung cảnh đánh nhau vô cùng phấn khích.
Tùng Hạ nói nhỏ: “Sức mạnh và tốc độ của Long Huyết nhân này đều kém hơn Tiểu Đặng một chút.”
Thành Thiên Bích nói: “Gã là lính đặc chủng chuyên nghiệp, cách chiến đấu và kĩ xảo của Tiểu Đặng không được.”
Sau khi ổn định thân thể, Đặng Tiêu lại lao đến tấn công Hoàng Oanh. Thành Thiên Bích nói rất đúng, mỗi người ở đây đều là những người từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, họ rất dễ dàng để nhìn ra tốc độ và sức mạnh của Hoàng Oanh hơi rơi xuống thế hạ phong song trước tận thế, Đặng Tiêu chỉ là một cậu học sinh bình thường, nhiều nhất là vận động tương đối nhiều mà thôi, lúc này cậu ta căn bản không cùng một cấp bậc với lính đặc chủng thành thục có kinh nghiệm thực chiến phong phú như Hoàng Oanh. Dù nắm đấm của Đặng Tiêu có nặng hơn nhanh hơn nữa cũng không thể đánh trúng Hoàng Oanh. Nhưng Hoàng Oanh cũng không chiếm được thế thượng phong, Đặng Tiêu da dày thịt béo, căn bản chính là “máu trâu [152]”. Dưới tình hình không có vũ khí, dùng tay trần thật sự rất khó làm cậu ta bị thương.
[152] Máu trâu: Một cách gọi lấy từ game, hay còn gọi trâu đất, nhân vật chuyên hứng đạn cho cả đoàn, ám chỉ những người khỏe mạnh, sức bền.
Đặng Tiêu không đánh trúng Hoàng Oanh, dần dần nôn nóng. Cậu ta vốn là người lòng ngay dạ thẳng, hớn hở nhanh mà tức giận cũng nhanh. Đặng Tiêu hét lớn một tiếng, hai tay vỗ đất, biến thành tư thế bò sát, dưới trạng thái chạy bằng bốn chân, tốc độ của cậu nhanh gấp bội có thừa so với lúc chạy bằng hai chân!
Hoàng Oanh cả kinh, dùng sức vỗ cánh, cho dù không bay nổi nhưng muốn nâng người lên cách mặt đất mấy cm thì vẫn làm được, hơn nữa như vậy vô hình trung sẽ gia tăng tốc độ của gã.
Đặng Tiêu thoắt cái đã bò đến chỗ gã, trong nháy mắt tiến sát Hoàng Oanh, hai chân trước đặt dưới đất, hai chân sau đột nhiên vọt lên, cái đuôi thô dài quét mạnh qua cẳng chân Hoàng Oanh.
Hoàng Oanh nhảy dựng, vất vả né được cái đuôi kia. Bản thân gã cũng có đuôi, đương nhiên biết sự lợi hại nếu dùng đuôi tấn công. Nếu chỉ so về độ mạnh yếu dùng bộ phận cơ thể tấn công, bất luận là Long Huyết nhân hay là dị nhân tiến hóa ngược bò sát lưỡng cư thì đuôi hoàn toàn xứng đáng là thứ đứng đầu. Lấy một Long Huyết nhân trưởng thành bình thường mà nói thì lực đánh đập của cái đuôi trong khoảng 250kg. Bất cứ chiếc xương nào trong cơ thể người nếu phải thừa nhận lực va đập 250kg thì gãy là chuyện không thể nghi ngờ, huống chi là Long Huyết nhân đã được huấn luyện. Lấy bản thân Hoàng Oanh mà nói, thí nghiệm lực tấn công của cái đuôi gần nhất của gã là 325 kg, Thẩm Trường Trạch đã vượt quá 400kg, đừng nói xương người, sắt thép cũng phải gãy. Cậu bạn tiến hóa ngược trước mắt, nếu chỉ so sức mạnh bắp thịt, chỉ sợ còn cao hơn Thẩm Trường Trạch. Không, phải nói rằng, ngoài những khả năng có máu a-xít, bay, tự lành vết thương, thể năng của dị nhân tiến hóa ngược bò sát lưỡng cư này vượt quá Long Huyết nhân, lực phòng ngự cũng không dưới Long Huyết nhân, trúng phải một đuôi này, có thể gã sẽ không chịu nổi.
Sau khi rơi xuống đất, Hoàng Oanh cấp tốc lui về phía sau.
Đặng Tiêu xoay người dựng lên, nhảy lên trần nhà, bốn chân như miệng hút dính chặt vào trần nhà, bắt đầu bò trên đầu Hoàng Oanh.
Một Long Huyết nhân la lên: “Á, cái tên trắng trẻo vừa nói không công bằng đó, Hoàng Oanh của chúng tôi không bò được trên trần nhà đâu.”
Liễu Phong Vũ trả lời lại một cách mỉa mai: “Ghen tị cũng vô dụng.”
Hoàng Anh nhìn Đặng Tiêu, cười khổ: “Cậu còn có chiêu này cơ à.”
Đặng Tiêu cười khà khà: “Vừa mới tiến hóa ra trong thời gian trước.”
Đường Đinh Chi vỗ vỗ tay: “Được rồi, dừng lại ở đây.”
“Cái gì? Em còn chưa đánh đủ đâu!” Đặng Tiêu trách móc kêu lên.
Hoàng Oanh lập tức gỡ bỏ tư thế phòng ngự, lui về phía sau.
Đặng Tiêu nhảy xuống: “Cụt hết cả hứng, em còn chưa…”
Tùng Hạ túm áo may ô của Đặng Tiêu lôi cậu trở về: “Được rồi Tiểu Đặng, dừng lại ở đây.”
Đặng Tiêu không quá cam tâm biến trở về nguyên hình, Hoàng Oanh cười nói: “Tiểu Đặng, cậu rất lợi hại, sau này có cơ hội thì luận bàn lại.”
Đặng Tiêu cười nói: “Đại ca cũng rất lợi hại, khi nào về em sẽ tìm Thành ca dạy em cách đấu, không thì không đánh trúng anh.”
Thiện Minh cười cười: “Tiểu tử này thật sự có tài.”
Đường Đinh Chi nói: “Tôi dẫn các cậu đi tham quan nơi này một chút, nếu cần thiết bị gì thì bây giờ đăng ký, tôi gọi người lắp đặt.”
“Được.”
Long Huyết nhân tản ra đi huấn luyện, Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch thì đi tuần tra toàn bộ nơi này.
“Đây là phân tích tốc độ phản ứng thần kinh, đây là rèn luyện chiều hướng thị lực, thiết bị này dùng để rèn luyện lực cân bằng, những thiết bị tập thể hình này đều nặng gấp hai đến ba lần so với thiết bị cho người thường dùng.” Đường Đinh Chi giới thiệu một lượt đủ loại thiết bị trong sân huấn luyện cho họ biết.
Sau khi xem xong, Trang Nghiêu liệt kê một danh sách trong đầu, ghi nhớ hết những thứ họ cần, bao gồm những thứ nơi này không có, dự định lúc về sẽ sửa sang lại. Sau khi xem xong, họ ngồi xuống một góc của sân huấn luyện, chỗ đó là khu nghỉ ngơi.
Thiện Minh đốt một điếu thuốc nhét vào miệng, hỏi: “Nghe nói mấy đứa đã đi gặp Diêu Tiềm Giang?”
Trang Nghiêu nói: “Tin tức nhanh nhạy thật.”
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng: “Cả thế giới đều biết vết thương của Diêu Tiềm Giang khỏi hẳn, người của quận Cửu Giang hận không thể rải truyền đơn trên đường ấy chứ, giăng đèn kết hoa như đón Tết.”
“Xem ra các anh không muốn hắn ta khỏi hẳn cho lắm?”
Thiện Minh nói: “Có lợi có hại.”
Tùng Chấn Trung hỏi: “Phương pháp tu luyện hôm qua tôi đưa cho mọi người, mọi người đã thử chưa?”
Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Chúng tôi đã bắt đầu thử, cũng không biết có dùng được hay không.”
Trang Nghiêu nhún nhún vai: “Có ai ép anh dùng đâu.”
Tùng Chấn Trung nói: “Trước mắt mới để một vài dị nhân đẳng cấp cao dùng thử, một thời gian nữa có lẽ sẽ công bố cho mọi người, ít nhất tôi có thể xác định, không ai trong họ nói dối.”
“Phải rồi, xém chút nữa quên béng mất, dị nhân tiến hóa não bộ đều là cỗ máy phát hiện nói dối tự nhiên.” Thiện Minh nhếch miệng cười, giễu cợt: “Al đáng thương.”
Đường Đinh Chi nói: “Al làm sao? Cậu đang giả sử Al nói dối tôi sao?”
“Anh ta có à?”
Đường Đinh Chi nghiêm túc: “Có, nhưng nói dối cũng là một thủ đoạn để duy trì hôn nhân, tôi không vạch trần anh ấy.”
Thiện Minh lộ ra nét mặt không chịu nổi: “Anh lại đọc mấy quyển sách ba xu gì nữa đấy.”
“Trong một tuần gần đây, có 22 kg sách vô ích với tôi, có điều ý kiến đó xuất hiện trong rất nhiều sách nghiên cứu hôn nhân. Mặc dù căn bản là nó không thể đưa ra số liệu nghiên cứu khoa học nhưng tôi quy kết nó là thứ đã được “ước định thành tục” có giá trị phổ biến. Nói cách khác, tuy không thể chứng minh đúng sai, nhưng mọi người đều làm như vậy, giống như ‘cải thảo dùng tay xé nhất định sẽ ngon hơn dùng dao thái [153]’, có vài điều thuộc về kinh nghiệm, tôi không có nhiều kinh nghiệm về cuộc sống hôn nhân, tôi quyết định làm thử theo kinh nghiệm của người khác trước.”
[153]Một quan niệm của người TQ, theo tìm hiểu thì các loại rau xanh nên được xé bằng tay, rau xanh tiếp xúc với lưỡi dao thái sẽ bị nhiễm một chút mùi kim loại, món ăn làm ra bằng rau dùng tay xé sẽ thơm ngon hơn một chút (tất nhiên đây là lời truyền miệng, không có căn cứ khoa học).
Thiện Minh trợn trắng mắt, không buồn đáp lại anh.
Thẩm Trường Trạch như thể cũng đã quen với lời nói và việc làm quái dị của đại tá Đường, lực chú ý của hắn không bị Thiện Minh phân tán mà vẫn tập trung trên người Thành Thiên Bích, hắn nói với Thành Thiên Bích: “Cái gọi là cấp hai, như thế nào?”
Thành Thiên Bích nhìn hắn một cái: “Anh [154] cảm thấy thế nào?”
[154] Theo profile nhân vật tác giả cung cấp, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đều ở tuổi 21, sẽ thống nhất ngôi xưng anh – tôi.
Thẩm Trường Trạch nhìn tay mình: “Tôi không thể tưởng tượng.”
“Hạt nhân năng lượng của anh sắp đầy?”
Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Tôi cảm giác thấy nó, năng lượng trong cơ thể càng ngày càng bất ổn.”
“Cho nên bây giờ chúng ta chỉ có thể gửi hy vọng vào phương pháp tu luyện này, nhưng mọi người phải giữ bí mật, chuyện phương pháp tu luyện là do họ cung cấp, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa câu, cứ mặc bên ngoài suy đoán thế nào.”
Thiện Minh nói cho có lệ: “Giáo sư Tùng, giáo sư nói một lần rồi đấy.”
“Hai lần, đây là lần thứ ba.” Tùng Chấn Trung nghiêm túc đáp.
Thiện Minh nhếch miệng cười: “Tôi đã được huấn luyện giữ bí mật, chỉ cần tôi không muốn nói, không cạy miệng tôi ra được đâu, giáo sư có thể đừng lải nhải nữa được không.”
Thẩm Trường Trạch nhìn Thành Thiên Bích: “Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, hay do anh không muốn nói?”
Thành Thiên Bích thản nhiên quét mắt nhìn hắn một thoáng.
Trang Nghiêu nói: “Không sao, có