Tùng Hạ xoa tóc hắn, nghiêng đầu lại, tìm đến bờ môi hắn, hôn lên: “Thiên Bích, tôi thích cậu, cậu biết phải không.”
Tùng Hạ đi vào phòng của mình, điều khiến cậu kinh ngạc chính là gian phòng này không nhỏ như bề ngoài, mặc dù tiết kiệm không gian, bố cục dài và hẹp, thoạt nhìn có vẻ không thoải mái cho lắm, thế nhưng diện tích tổng thể cũng không nhỏ, hơn nữa tất cả công dụng đều có đủ, nói là ký túc xá nhưng lại giống một nhà trọ cho người độc thân hơn. Nếu một người ở thì nơi này cũng đủ rộng rãi.
Tùng Hạ nằm vật xuống giường lớn, duỗi người, toàn thân thả lỏng.
Bây giờ cậu vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ, rốt cuộc họ đã đến Bắc Kinh rồi, hơn nữa cậu còn được gặp chú. Nơi này khiến cậu có cảm giác an toàn