Liễu Phong Vũ lườm hắn trắng mắt: “Xem ra cậu chỉ có thể bắn với đàn ông thôi ha.”
Yến Hội Dương nói: “Tôi vừa phái người đi xem, đã khai chiến toàn diện. Mặt khác, tư liệu của sáu người trong hội Phụng Lam đến nay vẫn chưa mang về, sợ là chúng ta không dùng được.”
Trang Nghiêu nói: “Là không cần dùng, chúng tôi đã giết ít nhất hai hoặc ba người, sức mạnh của họ kém xa so với chúng tôi tưởng tượng.”
Yến Hội Dương kinh ngạc: “Mọi người đã giết hai hoặc ba người? Là những ai?”
“Một kẻ tên A Văn, dị nhân tiến hóa ngược lớp thú, một kẻ gọi Triệu ca, có thể là dị nhân tiến hóa sức mạnh có trình độ tiến hóa rất cao, còn một người tiến hóa tốc độ, nhưng không xác định được người kia có phải người của Phụng Lam hay không.”
“Dị nhân tốc độ kia trông như thế nào?”
Đường Nhạn Khâu mô tả lại một chút.
Yến Hội Dương nói: “Không phải hội Phụng Lam, đó là người của Diêu Hoàng, tôi biết gã ta.”
Trang Nghiêu nói: “Ở sân sau chúng tôi còn giết mấy người, nhưng không thể xác định có phải người của hội Phụng Lam hay không. Cứ tạm đoán rằng bây giờ hội Phụng Lam còn lại bốn người, nếu bốn người đó có trình độ không kém hai người kia là bao thì cũng dễ đối phó.”
Yến Hội Dương không nhịn được nhìn nó một cái, nghĩ thầm khẩu khí thật lớn.
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn thấu tâm tư của hắn: “Người của Phụng Lam giao cho chúng tôi đi đối phó, người của Triệu Phấn Diêu Hoàng sẽ chết không ít trong cuộc chiến với Ngụy Tử, Lục Vân nhân dịp xông vào mới có thể ép họ một bậc.”
Yến Hội Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã sắp bốn giờ: “Khi nào chúng tôi hành động?”
“Một tiếng nữa đi, chờ họ đánh được kha khá rồi cũng chính là lúc chúng ta kết thúc.”
Yến Hội Dương gật đầu, siết chặt nắm đấm.
Đặng Tiêu nói: “Ông chủ Yến, tôi muốn ăn cơm, đói quá.” Cậu vừa tiêu hao rất nhiều thể lực, cần thức ăn để bổ sung gấp.
Tùng Hạ cau mày: “Cậu là động vật máu lạnh, tiêu hóa hẳn là rất chậm, sao cậu mau đói thế?”
“Chắc do dạ dày em bự.” Đặng Tiêu không thèm để ý, nói: “Được rồi ông chủ Yến, quần áo của tôi có còn bộ nào không, bị lựu đạn nổ sạch rách bươm rồi.” Cậu đau lòng kéo bộ quần áo mới mặc được không đến hai tiếng, lớp lông phía sau lưng đã bị lộ ra, gần như là treo ở trên người, chỉ có tác dụng che chắn chứ đã không thể chống lạnh được nữa.
Đại chiến sắp tới, Yến Hội Dương sao mặc kệ cậu được, không yên lòng nói: “Thức ăn có, quần áo không có.”
“Vậy ăn đã, sau đó cho tôi bộ quần áo bình thường, chết rét rồi.”
Yến Hội Dương gọi người mang đến rất nhiều thức ăn và nước cho họ.
Đặng Tiêu thay quần áo mới, đang gặm một cái đùi dê nướng rất lớn, những người còn lại cũng đói bụng, đều ăn.
Trang Nghiêu đuổi nhóm Yến Hội Dương đi, rồi nói: “Mọi người phải nhớ kỹ rằng mục tiêu của chúng ta là ngọc Con Rối, không phải bất cứ cá nhân nào. Lát nữa sau khi xuống núi, Tùng Hạ lập tức cảm ứng vị trí của ngọc Con Rối, sau khi lấy được ngọc, chúng ta lập tức rời khỏi đây, ở đây không còn bất kỳ thứ gì đáng để chúng ta ở lại hay chiến đấu cả, đừng lãng phí sức lực.”
Mọi người gật đầu.
Trang Nghiêu nhìn về phía Đặng Tiêu: “Nhất là anh.”
Đặng Tiêu ngẩng đầu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dính đầy mỡ, ngơ ra, nói: “Anh thì làm sao?”
“Đừng mang bản tính tranh cường háo thắng của cá nhân anh vào kế hoạch tác chiến của cả tập thể, chúng tôi muốn anh lui, anh phải lập tức lui, không được hành động theo cảm tính, không được phân ra