Thành Thiên Bích lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt lóe lên tâm trạng phức tạp.
Bên trong đường ống nước thải đã bỏ hoang tối thui, ánh sáng từ đèn pin chỉ cung cấp cho họ tầm nhìn khoảng bảy, tám mét phần lớn ánh sáng đều bị nuốt hết trong bóng đêm khiến người ta hít thở không thông.
Đám cỏ dại dưới chân bị họ giẫm lên tạo thành những tiếng xàn xạt. Côn trùng trong bụi cỏ kêu vang liên tiếp. Tùng Hạ đã lâu chưa được nghe thấy những âm thanh gần gũi với thiên nhiên như vậy, cậu đã nghe quen những tạp âm ô nhiễm bị con người tạo ra, lúc này lại thấy không quen. Không, nào chỉ là không quen, trong đường ống nước thải mà đưa tay không thấy năm ngón, quả thật giống một hang động dưới đất bị thảm thực vật bao trùm, không biết sẽ thông đến đâu, cũng không biết phía trước có những thứ gì đang đợi họ. Sự sợ hãi sâu sắc này khiến Tùng Hạ cảm thấy khó thở.
Để bớt căng thẳng, Tùng Hạ chỉ có thể ra sức bắt chuyện với Thành Thiên Bích.
“Binh ca, chúng ta nói chuyện đi.”
“Này, rốt cuộc thì cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi? Hai mươi ba?”
“Binh ca, cậu không sợ sao? Cậu có đói bụng không? Thức ăn của chúng ta đều để lại cả rồi, sau này chúng ta sẽ ăn gì, hay là chịu khó ăn chút cỏ dại vậy.” Tùng Hạ bây giờ đã thấy đói bụng, nhớ tới nồi thịt khỉ ăn chưa hết buổi trưa, cậu không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Thật ra Thành Thiên Bích còn đói hơn cả cậu. Từ khi nhận ra thân thể biến hóa đến nay, hắn vẫn bị vây trong trong trạng thái đói bụng, chỉ là hắn không có thời gian để ăn no, vả lại bây giờ cũng không còn gì để ăn nữa.
Nhưng, động thực vật tiến hóa nhanh như vậy, ai biết những thứ cây cỏ này có tiến hóa ra độc tố gì hay không, hắn không thể ăn bậy ăn bạ được.
Thành Thiên Bích nói: “Chịu đựng, đi ra khỏi đây rồi hãy tính.”
“Tôi sợ cậu đói, cậu là sức chiến đấu duy nhất giữa chúng ta, cậu phải duy trì thể lực.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi còn chưa đói đến nỗi phải gặm cỏ, đi nhanh lên, rời khỏi nơi này rồi nghĩ cách tìm thức ăn.”
Tùng Hạ thở dài, lại một lần nữa vì sự vô dụng của mình mà cảm thấy chán nản. Cậu thậm chí không thể tìm ra chút đồ ăn gì cho người bạn đã hai lần cứu mình.
Hai người không ngừng bước đi vào sâu bên trong, đi gần ba cây số vẫn không thấy miệng ra nào. Chẳng qua, Tùng Hạ chú ý tới lớp cỏ dại dưới chân họ dần dần thưa đi, thay vào đó là các loại thực vật bào tử dần dần gia tăng, không khí trở nên ẩm ướt khiến việc hô hấp vô cùng khó chịu. Đường đi dưới chân cũng càng ngày khó đi, đất mọc đầy rêu ẩm ướt và đủ loại nấm vô cùng trắng mịn, mỗi bước đi đều giống như đang đạp lên một thứ chất nhầy nào đó.
Tùng Hạ sơ ý một chút, trượt té lộn nhào một cái, đặt mông dưới đất, khi tay cậu tiếp xúc với thảm thực vật ẩm ướt nhớp nhúa trên mặt đất, cậu cảm thấy ghê tởm nói không thành lời.
Thành Thiên Bích lôi cậu dậy: “Cẩn thận dưới chân.”
Tùng Hạ ra sức lau tay vào quần, căm ghét nói: “Kinh quá, dinh dính này.”
Thành Thiên Bích soi đèn pin ra chung quanh, những nơi lọt vào tầm mắt đều được phủ kín bởi đủ màu sắc, các loại nấm lớn nhỏ mọc lên chi chít khiến người nhìn vào vô cùng khó chịu.
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, theo bản năng nắm lấy tay Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Buông ra.”
Tùng Hạ gần như muốn khóc: “Đại binh ca, cậu cho tôi bám một chút, nơi này mẹ nó chứ kinh lắm, tôi sắp không đi nổi nữa rồi.”
Thành Thiên Bích liếc cậu một cái.
Tùng Hạ nắm thật chặt tay Thành Thiên Bích, lòng bàn tay hắn dày và ấm áp mang theo những vết chai cứng rắn khiến cậu cảm thấy hai chân đã tìm về chút động lực. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu để cậu một mình trong cái chỗ quái quỷ này, cậu tuyệt đối sẽ nổi điên sau năm phút đồng hồ. Thành Thiên Bích chính là cọng rơm cứu mạng khiến cậu hận không thể lấy băng dính dính mình lên người Thành Thiên Bích luôn cho rồi.
Nếu không phải không đúng chỗ, Thành Thiên Bích rất muốn đánh ngất Tùng Hạ.
Hắn cảm thấy phiền chán và không biết làm sao với sự yếu đuối của Tùng Hạ, nhưng chỉ cần hắn chưa chết, chỉ cần hắn vẫn mặc quân trang, hắn không thể dễ dàng từ bỏ nhiệm vụ của mình, huống hồ, hắn từng nhận ơn của giáo sư Tùng, hắn nhất định phải đưa được Tùng Hạ về Bắc Kinh.
Thành Thiên Bích đành phải để Tùng Hạ nắm lấy tay mình, chuyện này cũng có thể đề phòng chuyện hai người trượt chân.
Hai bàn tay đang nắm lấy nhau rất nhanh thì chảy ra mồ hôi, sự hồi hộp trong lòng khiến Tùng Hạ càng nắm càng chặt, rất sợ mất đi trụ cột duy nhất trong lòng cậu.
Con đường dưới chân càng ngày càng trở nên trơn trượt, hai người gần như là đi được ba bước thì phải cố gắng ổn định cơ thể, dù thế nhưng cũng đã bị ngã nhiều lần. Ngã xuống lớp thực vật trắng mịn này thì không đau, nhưng cảm thấy rất buồn nôn.
Kỳ thật phần lớn những cây nấm này đều rất đẹp, rất khó tưởng tượng ra tại chỗ không thấy ánh mặt trời lại nhìn thấy thảm thực vật rực rỡ nhiều màu thế này, nhưng thường thì thực vật càng đẹp thì càng độc, Tùng Hạ khắc chế lòng hiếu kỳ của mình, cố gắng tránh khỏi những cây nấm xinh đẹp này.
Cứ như vậy đi hơn một giờ, hai người đều đầm đìa mồ hôi, đi trên đám thực vật bào tử này không được một km, lại còn mệt hơn cả đi mười km trên đất bằng.
Dần dần, họ phát hiện phía trước xuất hiện ánh sáng màu xanh lam tối mờ. Đó rất có thể là đường ra, hai người đều lên tinh thần, đi đến nơi phát ra ánh sáng.
Đi hơn nửa giờ, ánh sáng màu xanh ấy càng lúc càng lớn, khi họ đi rẽ sang một đường ống nước thải khác, trước mắt sáng tỏ thông suốt, cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến họ khϊế͙p͙ sợ.
Đó là một hang động hết sức rộng lớn, đường kính ít nhất một trăm mét, trên tường đá có đầy các loại nấm màu sắc hình dạng khác nhau, có rực rỡ, có giản dị, có cây nấm còn phát quang. Mà khiến người ta chú ý nhất chính là cây nấm khổng lồ mọc giữa trung tâm hang động tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt u tối trong suốt.
Cây nấm đó cao tầm tòa nhà ba tầng, đường kính sáu mươi, bảy mươi mét. Nó chỉ có một bộ rễ thô to như chiếc xe hơi. Thân nấm có hình dạng cái bát, phình ra trên bộ rễ như một cái ô bị gió thổi. Thân nấm khổng lồ, toàn thân trong suốt, dưới lớp biểu bì là đầy những đường kinh mạch nhỏ màu xanh nhạt mắt thường có thể trông thấy được, giống như mao dẫn mạch máu vậy, chi chít li ti, đan xen khắp nơi. Hơn nữa, những “mạch máu” này không chỉ sống trên thân nó mà còn từ thân thể của nó lan ra mặt đất, giống như một mạch nước ngầm. Như thể kéo dài theo toàn bộ hang động này, tất cả sinh vật trong đây đều nằm trong cái “lưới” của nó vậy.
Mặt khác, giữa giải đất trung tâm ô nấm có một vật sáng màu xanh thẫm, không thấy nó là cái gì, nhưng có vẻ như tất cả “mạch máu” này đều từ chỗ đó mở rộng ra ngoài.
Cây nấm khổng lồ kia ở trong hang động đang nhẹ nhàng đung đưa, nhẹ nhàng lắc lư, biên độ lay động rất nhỏ, giống như tiếng hư hư nhẹ nhàng theo khúc hát ru. Thân nấm trong suốt, những mao mạch phát ra ánh sáng màu xanh nhạt và hình thể khổng lồ không gì sánh kịp khiến nhìn qua thì nó có một vẻ đẹp thần bí ma quỷ, nhưng bất luận có đẹp thế nào, cảnh tượng này chỉ khiến hai con người ở đây sởn cả gai ốc.
Đây là nấm gì, sao nó lại to như vậy! Tùng Hạ gào lên trong lòng. Cậu thấy hối hận vì lúc trước không học thêm chút kiến thức về thực vật bào tử, nếu thế có lẽ bây giờ có thể có chút công dụng.
Thành Thiên Bích lui về sau một chút, thấp giọng nói: “Chúng ta quay lại ngã rẽ vừa rồi, đi vòng qua nó.”
Tùng Hạ lần đầu tiên nghe thấy sự vội vàng trong giọng nói của Thành Thiên Bích.
Hôm nay, họ đã hai lần chạm phải những chuyện đe dọa đến tính mạng, mặc dù vô cùng đáng sợ, nhưng rốt cuộc thì đó đều là những sinh vật họ nhận ra và biết rõ, chẳng qua là cơ thể chúng đã trở nên lớn hơn một chút, nhưng tập tính và nhược điểm vẫn không thay đổi, còn sinh vật trước mắt này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của họ.
Tùng Hạ không thể ngờ rằng, từ sau khi xảy ra trận động đất đến bây giờ mới ngắn ngủi trên dưới ba mươi tiếng đồng hồ mà thành phố nơi cậu tự cho là đã quen thuộc lại lặng lẽ thai nghén ra những thứ đáng sợ này, toàn những sinh vật siêu việt lạ thường.
Hai người rón rén từng bước một lui về phía sau, dù phải luẩn quẩn thêm bao nhiêu đường, họ cũng sẽ không tới gần cây nấm khổng lồ đó.
Vừa bước được hai bước, họ đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân rung động, ngay sau đó, mặt đất dưới chân bỗng vùng dậy, hai người cúi đầu nhìn, hóa ra họ vừa giẫm phải một cây nấm màu đỏ nâu. Cây nấm lớn như vậy mà họ vẫn cho là mặt đất!
Cây nấm hất họ ngã xuống đất, trong khoảnh khắc sắp chạm đất, một cây nấm khác cũng “vùng” lên, ném họ tới cây nấm tiếp theo.
Cả hai dính đầy chất nhầy trắng mịn, căn bản không thể đứng lên, cũng chẳng thể chạy trốn, chỉ có thể bị đám nấm đáng sợ kia tiếp sức đẩy về phía cây nấm khổng lồ kia. Họ ngã trái ngã phải, Thành Thiên Bích nắm thật chặt khẩu súng, nã đạn vào cây nấm to, nhưng viên đạn lại như một hạt bụi, sau khi xuyên vào thân nấm thì lặng yên biến mất.
Thành Thiên Bích xoay người lại, tránh khỏi sự tấn công của một cây nấm. Bàn tay mang theo kình phong cách không bổ ra, một luồng sáng trắng được tạo ra trong không khí theo động tác của hắn, vang lên một tiếng “bộp”, cây nấm bị đánh cho nghiêng ngả, co thân lại như biết đau, Thành Thiên Bích cũng rơi xuống đất theo.
Nhưng không đợi hắn đứng vững, cây nấm dưới chân hắn bật mạnh lên, gia nhập vào hàng ngũ đưa đẩy hắn.
Cứ như vậy, chỉ hơn mười giây, hai người giống như hai gói hàng bị đám nấm kia vận chuyển vào trung tâm hang động, cuối cùng thân thể của họ bị hất lên không trung, sau đó cây nấm khổng lồ kia há “miệng”, nuốt cả hai vào.
Hai người tiến vào trung tâm của ô nấm, ngã vào một vũng nhầy sâu đến mắt cá chân.
Mùi của chất nhầy kia không khó ngửi cho lắm, có mùi ngai ngái của thực vật, thế nhưng cảm nhận thì vô cùng ghê tởm, lau sạch đống dinh dính trong tay, hai người vật lộn nửa ngày mới đứng lên được, cảnh giác quan sát bên trong cơ thể cây nấm.
Nhìn từ bên trong, thân nấm đẹp không gì sánh được, trong cơ thể dày và trong suốt khảm đầy những mạch nhỏ như dây thần kinh màu xanh tối. Thịt nấm bên trong nhẹ nhàng co bóp, những mạch máu xanh lam kia lúc sáng lúc tối, giống như ánh sao trên bầu trời khiến người nhìn vào cho rằng mình đang bước vào thế giới thần bí huyền ảo, tất cả đều mơ hồ như vậy.
Tùng Hạ cúi đầu nhìn lại, tại nơi sâu nhất của chấy nhầy, ánh sáng màu xanh thẫm mà họ nhìn thấy khi còn ở bên ngoài đang bị thịt nấm và vô số dây thần kinh li ti chằng chịt màu xanh lam bao vây chính giữa. Ánh sáng màu xanh thẫm dịu dàng sung mãn là vậy nhưng kể cả với cự ly gần, họ vẫn không thể thấy rõ rốt cuộc đó là cái gì.
Nếu như mao mạch màu xanh nhạt là dây thần kinh của nấm, như vậy cái thứ màu xanh thẫm này là buồng tim của nó ư?
Một câu nói của Thành Thiên Bích kéo lại suy nghĩ của cậu: “Đừng nhìn nữa, chúng ta sắp bị ăn rồi.”
Tùng Hạ ngẩn người, bỗng nhiên phát hiện chất nhầy dưới lòng bàn chân bắt đầu trào lên những bọt khí li ti giống như nước sắp sôi. Mật độ bọt khí càng ngày càng dày đặc, chất nhầy cũng đang từ từ nhiều hơn. Tùng Hạ nghe thấy tiếng “ùng ục”, đế giày của cậu đang bị ăn mòn!
Tùng Hạ vội vàng nhảy sang một bên, tránh khỏi bãi nhầy, nhưng cậu cũng chỉ có thể tránh được nhất thời. Đợi dịch nhầy dâng lên đến độ cao nhất định, họ sẽ bị hòa tan trong đống nhầy buồn nôn này, trở thành chất dinh dưỡng của cây nấm khổng lồ.
Ngón tay Thành Thiên Bích vuốt lên vách tường thịt trơn tuột của cây nấm, sau đó rút mã tấu ra, đâm mạnh vào nó. Thân nấm co lại một chút, nơi bị đâm chảy ra chất lỏng trong suốt, nhưng nó rất nhanh mở rộng ra.
Có phản ứng!
Thành Thiên Bích nắm chặt mã tấu, liên tiếp đâm vào thân nấm, chất lỏng trong suốt phun ra, còn chưa rơi xuống đất đã đột nhiên ngưng tụ thành những sợi giữa không trung, quấn lấy tay chân Thành Thiên Bích, treo hắn lên giữa không trung.
Tùng Hạ vội vàng chạy tới, ra sức kéo những sợi thừng hình thành từ chất lỏng trong suốt kia ra. Thứ này vô cùng đàn hồi, mềm dẻo không gì sánh được, kéo kiểu gì cũng không đứt, kể cả dùng mã tấu cũng không cắt được.
Tùng Hạ cuống đến độ sắp khóc: “Binh ca, cậu cố lên, cậu nhất định phải cố gắng… tôi… tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu ra.” Lúc nói lời này, chính cậu cũng thiếu tự tin.
Thành Thiên Bích vùng vẫy nửa ngày, vật lộn khiến người đầy mồ hôi, nhưng vẫn không thoát khỏi sợi thừng trong suốt trói buộc mình. Hắn bình tĩnh nói: “Đám dây này vừa vặn làm thang cho anh, anh thử trèo ra ngoài xem có được không, nếu chạy được thì cứ chạy đi.”
Tùng Hạ mặt buồn rười rượi: “Tôi sẽ không đi một mình, rời khỏi cậu tôi cũng chết, không bằng chúng ta cùng chết.”
Thành Thiên Bích nhìn chung quanh, thật sự hắn không nghĩ ra họ có cách gì để rời khỏi được đây. Khắp nơi quanh đây đều là đồ tử đồ tôn của cây nấm này, chỉ sợ dù trèo ra được ngoài nhưng cũng chẳng thể trốn thoát.
Tùng Hạ đi vòng quanh đống nhầy một vòng, ánh mắt lại bị ánh sáng màu xanh thẫm kia hấp dẫn.
Trái tim…
Tùng Hạ nhìn chằm chằm nó, đôi mắt tỏa sáng dị thường.
Sự sôi trào của dung dịch gần như sắp lên tới đỉnh, bề ngang mặt nước cũng đã dâng lên ba, bốn centimet. Không bao lâu nữa, họ sẽ bị nhấn chìm, nếu vậy, không bằng thử một phen!
Thế nhưng, nghĩ tới đế giày vừa bị dung dịch ăn mòn… Nếu như cậu nỗ lực tiếp cận “trái tim”, chỉ sợ cậu sẽ bị hóa thành một vũng máu mất.
Nhưng, Binh ca có thể sống.
Nếu cậu không làm, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết, nhưng nếu như cậu cố gắng, Binh ca rất lợi hại, có lẽ sẽ thoát được.
Tùng Hạ run rẩy nắm mã tấu, đứng bên cạnh bãi nhầy, môi cũng run lên, cậu dứt khoát bước vào trong đó, làm chuyện to gan nhất đời này của cậu.
Thành Thiên Bích xem thấu ý đồ của cậu, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nụ cười cứng đờ: “Binh ca, tôi vẫn tò mò một chuyện, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đã nhập ngũ mấy năm? Cậu nói cho tôi biết đi.”
Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát: “Hai mươi mốt, bốn năm.”
Tùng Hạ cười he he: “Quả nhiên không khác tôi đoán là mấy, cậu nhỏ hơn tôi năm tuổi, cậu thật lợi hại. À thì… nếu không phải đưa tôi đi cùng, nói không chừng cậu đã rời khỏi Côn Minh từ lâu rồi. Ngại quá, luôn làm liên lụy tới cậu.”
Thành Thiên Bích lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt lóe lên tâm trạng phức tạp.
Tùng Hạ hít sâu một hơi, cắn răng một cái, một cước đạp vào, hơn nữa nhân lúc trước khi dây thần kinh đau đớn tạo ra phản ứng, cậu bước nhanh vào trung tâm bãi nhầy.
Đi chưa được hai bước, cơn đau như bị bỏng truyền vào đầu óc cậu, Tùng Hạ thét to một tiếng, cậu có cảm giác da thịt trên bắp chân mình đều bị đốt trụi!
Thành Thiên Bích nhíu mày, nắm tay siết chặt.
Tùng Hạ chưa bao giờ được nếm trải cảm giác đau đớn như vậy, giống như có thứ gì đó đang cố lột da cậu ra tách rời cơ thể, mỗi sợi thần kinh của cậu đều đang gào lên: Đau! Đau! Đau!
Tùng Hạ hét lớn một tiếng, quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm mã tấu đâm mạnh vào ánh sáng màu xanh thẫm kia.
Ô nấm co bóp kịch liệt, toàn bộ thân nấm đều điên cuồng rung lắc như đang động đất, chất nhầy không ngừng sủi bọt, quanh người Tùng Hạ đầy máu loãng. Những bộ phận chìm trong chất nhầy của cậu đã bị ăn mòn thấy cả xương lộ ra!
Thành Thiên Bích nhắm chặt hai mắt.
Tùng Hạ hai mắt đỏ ngầu, không ngừng ấn mã tấu xuống như điên như dại, cho đến khi mũi đao đụng phải một vật cứng.
Tức thì, cây nấm dừng co bóp, chất nhầy cũng ngừng sôi trào, một khắc kia, giống như thời gian đang dừng lại.
Đột nhiên, màu xanh thẫm của “trái tim” trở nên rực rỡ chói lọi, chiếu cho cả hang động sáng như ban ngày. Mặt đất kịch liệt chấn động, Tùng Hạ không thể cầm chắc được mã tấu nữa, thân thể cậu đã không còn chút sức lực nào. Trước mắt cậu là một vùng sáng trắng gai mắt, sau đó cậu mất đi ý thức.
Giới thiệu nhân vật: