Kỳ nghỉ Đông ngắn ngủi trôi qua. Trường học lại bắt đầu nhịp điệu vốn có của nó.
“Minami, tớ đói rồi, xuống canteen ăn thôi.” – Acchan vỗ vỗ vai Takamina. Cô lùn không phản ứng mà chỉ ngây người giương mắt nhìn về một phía, Acchan phồng môi khó chịu, chuyển tầm mắt về hướng Takamina đang nhìn, thì ra là cặp đôi Kojima Haruna và Oshima Yuko đang ở đó.
“NyanNyan~ Lúc nào cậu cũng thơm hết! Tớ không muốn ăn trưa, tớ muốn ăn cậu được không a?” – Yuko lại giở chất giọng mè nheo nổi da gà của mình ra nhõng nhẽo với Haruna.
“Hôm qua cậu ăn còn chưa đủ sao!?”
Haruna trong vô thức đã bật ra câu nói này mà không ý thức được rằng đây là điều không nên nói.
“A~ NyanNyan sao lại có thể nói chuyện đó to như vậy chứ!” – Yuko xấu hổ nhanh chóng che mặt mình lại nhưng trong mắt những người xung quanh thì đây lại là một hình ảnh không thể nào giả tạo hơn được nữa.
Ngắm nhìn cảnh cặp đôi bên kia tình tứ với nhau mà Acchan cũng cảm thấy vui lây. Con đường họ đi không hề dễ dàng, công bằng mà nói, chính là con đường khó khăn nhất. Họ phải đối mặt với dư luận, gia đình, và còn nhiều điều khác nữa. Thế nhưng nhìn cảnh họ cười vui vẻ ấm áp bên nhau thì Acchan có thể hiểu rằng họ đủ kiên định để bước đi trên con đường của mình.
“Họ thật hạnh phúc nhỉ?” – Takamina cảm thán nói.
“Ừ, cậu có muốn hạnh phúc như họ không?”
“Sao?”
“Không có gì. Đi ăn thôi nào.”
Acchan rất nhanh đã bác bỏ câu nói vừa nãy của mình, nắm tay Takamina kéo ra khỏi lớp. Chuyện như vậy xảy ra nhiều đến nỗi Acchan cũng chẳng thể đếm được. Luôn bắt đầu bằng một câu hỏi, và kết thúc là một câu trả lời không liên quan.
Dạo gần đây Takamina bỗng nhiên trở nên rất khác. Và điều đó khiến cho Acchan cảm thấy không yên tâm.
Sau khi đã lấy phần ăn trưa thì cả hai người cùng ngồi xuống bàn ăn quen thuộc. Acchan hôm nay ăn cơm cà ri, trong khi Takamina thì là cơm với sốt khoai tây.
“Ưm~ Ngon quá đi!” – Acchan mặt đầy thỏa mãn ăn từng muỗng cơm nóng hổi. Majihabara đúng là cái gì cũng trên cả tuyệt vời. Thật là một quyết định đúng đắn khi trở thành nhân viên của dịch vụ tình yêu.
“Cậu ốm mà ăn nhiều thật. Thật không công bằng mà!”
Acchan không trả lời mà chỉ gật gật đầu xem như đồng ý. Là vì miệng cô lúc này đã bị lấp đầy bởi thức ăn rồi. Răng và lưỡi cũng đang hoạt động hết công suất. Takamina lắc đầu mất hứng, cuối đầu xuống xiên một miếng khoai tây bỏ vào miệng.
Acchan cắm cúi ăn một hồi thì cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường Takmina lúc nào cũng liếng thoắng miệng nói không ngừng, sao hôm nay lại ngoan ngoãn ăn cơm thế? Cô ngẩng đầu lên thì bất giác rùng mình, và rồi một cảm giác sợ hãi không rõ len lỏi khắp mọi tế bào. Ánh mắt. Mặc dù vẫn đang cúi đầu ăn cơm nhưng lâu lâu Takamina lại ngẩng mặt lên nhìn về một hướng. Chính là cái ánh mắt đó. Ánh mắt mà không bao giờ dành cho Acchan.
Đến khi nào thì cậu mới nhìn tớ như vậy đây?
“Oi~ Takamina, nãy giờ cậu nhìn Haruna của tớ hơi bị nhiều rồi đấy nhé!” – Yuko từ đằng xa hung hăng chạy đến la oai oái. Trên mặt hiện rõ một chữ ghen.
Ra là nhìn Haruna sao? Mà thôi, mình cũng đoán ra được rồi mà.
“A, không có, không có. Tớ chỉ nhìn cái cây đằng kia thôi mà.” – Takamina như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, luống cuống giải thích.
“Còn chối nữa!?”
“Mou, Yuko, cậu đừng có làm khó Takamina đi.” – Acchan giơ tay lên ngăn chặn cuộc đấu khẩu, nhưng thật ra trong lòng cô đang rất là để tâm.
“Hừ, Acchan mau dạy cho cái tên lùn tịt này ngoan ngoãn hơn đi.”
“Gì chứ!?”
Takamina nhảy cẩng lên vì bị nói trúng điểm mà bản thân ghét nhất. Cũng may là bây giờ cô đã không còn đeo nơ trên đầu như năm cấp hai nữa, nếu không thì nó cũng sẽ đung đưa theo từng nhịp nhảy. Yuko chắc chắn không nhịn được mà cười bò ra đất mất.
Haruna từ tốn gắp từng quả cà chua bi vào miệng, thích thú ngắm nhìn Yuko của mình phát ghen lên ở bên kia bàn. Sóc nhỏ khi ghen quả là rất khả ái. Cô đang tận hưởng khung cảnh trước mắt thì có vài tiếng xì xào của một nhóm nữ sinh nào đó lọt vào tai. Haruna thường không quá quan tâm những chuyện bên ngoài. Nếu có lỡ vô tình nghe được thì cũng sẽ nhanh chóng quên đi. Thế nhưng đây lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Vậy tin đồn Yuko-sama và Kojima-senpai là người yêu là thật sao?”
“Hình như là vậy đó.”
“Không phải Yuko đang quen với một đàn em lớp dưới sao?”
“Ừm, nói mới nhớ. Hôm nọ tớ còn thấy Yuko-sama hôn một cô gái nào nữa.”
Cứ thế một nhóm bốn năm nữ sinh quay đầu vào nhau bàn tán. Mà khổ một nỗi là Haruna lại vô tình nghe thấy hết.
Tâm trạng cô hiển nhiên rất nhanh chùng xuống. Không phải là cô không tin Yuko. Yuko rất chung tình, cô biết. Nhưng Yuko cũng đồng thời cũng rất đa tình.
Chuyện tình yêu đúng là không phải lúc nào cũng dễ dàng.
- O0o-
“Minami, cậu có chuyện gì giấu tớ và mọi người không?”
Acchan nắm tay Takamina lại khi cô lùn chuẩn bị bước ra khỏi lớp học. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học đã vang lên tầm mười phút. Mọi người cũng đã về hết. Lúc này chỉ còn Acchan và Takamina hai người nán lại.
“Chuyện gì?”
“Có chuyện gì thì cậu cứ nói ra với tớ. Biết nhau lâu như vậy không lẽ cậu không tin tưởng tớ sao?”
“Cậu đang nói gì thế?”
“Cậu thích Kojima-san đúng không?” – Acchan mất bình tĩnh vào trọng tâm.
Takamina có chút phản ứng không kịp. Thích sao? Cô thích Haruna sao?
“C-Cậu... Cậu nói gì vậy chứ!? Yuko mà nghe được là chết tớ đấy!”
“Cậu sợ Yuko như vậy thì sao vẫn có gan nghĩ thế a!!?”
Acchan đập bàn giận dữ. Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân sinh khí là vì cái gì.
“Thích... Tớ không có thích Kojima-san!”
Nhưng ánh mắt của cậu đã phản bội cậu!
Acchan đau lòng nghĩ. Cô rất muốn thốt ra câu này. Nhưng không thể. Bởi vì tận sâu đâu đó trong lòng, cô vẫn muốn đây không phải là sự thật. Nghĩ lại thì cảm thấy thật buồn cười. Cô và Takamina chỉ là bạn, có quyền gì chen chân vào sâu thật sâu chuyện của người ta chứ? Phải rồi. Vậy thì cô sẽ biện hộ cho bản thân bằng lý do bảo vệ tình yêu cho Yuko vậy.
“Haruna là người yêu của Yuko. Cậu nhớ cho rõ. Nghĩ cũng đừng bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó biết chưa?”
Acchan lạnh lùng ghé sát tai Takamina gằn từng tiếng một.
Sau khi cô nàng rời khỏi một lúc thì Takamina mới hoàn hồn trở lại, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Acchan quả thật là đáng sợ. Nhưng cô lại không bận tâm chuyện này nhiều bằng câu nói của Acchan khi nãy. Cô thật sự có cảm giác như thế với Haruna sao? Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Hoặc cũng có thể là tình cảm này đã nảy sinh trong vô thức. Cô sẽ không bao giờ biết nếu như Acchan ngày hôm nay không nói ra.
“Không! Minami! Mày đang nghĩ gì thế này!?” – Takamina tát mạnh vào mặt mình hai cái, hòng xua đi cái ý nghĩ sai lệch trong đầu.
- O0o-
Sáng hôm sau. Trường trung học nữ sinh Majihabara.
Haruna bước vào cổng trường, đi đến phía tủ giày quen thuộc của mình. Cửa tủ hôm nay hơi cứng, có vẻ như là bị kẹt gì đó. Haruna cố sức dồn lực vào cánh tay để mở cửa tủ ra. Cạch một tiếng thật lớn, cô theo quán tính mà hơi ngã người ra phía sau một tí. Một loạt những tấm hình rơi ra từ tủ để giày. Haruna cúi người xuống nhặt một tấm. Cô lặng người.
Yuko hôm qua có đi tiệc tùng một chút, và uống hơi quá đà. Kết quả là bây giờ đang nằm ôm đầu khổ sở gục trên bàn học. Cô chỉ đợi cho Haruna bước vào lớp là nhảy vào mè nheo ngay thôi.
Cửa lớp bật mở. Haruna bước vào. Trên người tỏa ra khí chất nữ vương. Chỉ là hôm nay dường như còn mạnh mẽ hơn.
“NyanNy-..!”
Chát!
Một tiếng vang lên chói tai. Cả lớp lặng người cả đi. Yuko nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, thẫn thờ. Mãi cho đến khi cảm nhận được một mùi vị tanh tanh trong miệng, cô mới nhận ra rằng mình vừa mới bị tát.