Kiss An Angel

Chương 23

Người dịch: Halucky

Alex lái xe đưa Daisy tới một căn nhà nhỏ nằm trên con đường hẹp thuộc khu phố của tầng lớp lao động, không xa vườn thú. Ngôi nhà có một bức tượng Đức Mẹ bằng thạch cao dựng trong cái sân bé tí phía trước, dọc theo nó là một vòng hoa hướng dương bảo vệ một cái ổ bằng cây dạ yên thảo màu hồng. Cô thuê một phòng ngủ phía sau, nhìn ra hàng rào làm bằng một chuỗi dây xích. Trong lúc cô đóng gói số tài sản ít ỏi của mình, anh lén đi giải quyết với bà chủ nhà, chỉ khám phá ra rằng, Daisy đã trả tiền thuê cho cả tháng.

Từ việc tán gẫu với người phụ nữ, anh biết được, Daisy làm lễ tân tại cửa hàng mỹ phẩm suốt cả ngày và phục vụ bàn cho quán rượu dưới phố lúc tối đến. Chẳng trách trông cô mệt mỏi đến thế. Không có ô tô, vì vậy cô hoặc đi bộ hoặc bắt xe buýt tới mọi nơi, cô đang dành dụm tất cả số tiền kiếm được sẵn sàng cho đứa bé. Một thực tế đối lập, vợ anh sống trong cảnh thiếu thốn trong khi anh có tới hai chiếc xe sang trọng, một ngôi nhà đầy những tác phẩm nghệ thuật vô giá, đã đóng cái đinh khác vào cái hòm tội lỗi trong anh.

Khi họ trên đường đi, anh thoáng cân nhắc việc đưa cô tới nhà mình ở Connecticut, rồi anh đành từ bỏ ý tưởng đó. Cô cần nhiều hơn là chỉ chữa lành về thể chất, cô cần được chữa lành cả tinh thần, và có lẽ bầy thú cô yêu quý sẽ giúp anh mang điều đó tới cho cô.

***

Tất cả mọi thứ quá thân thuộc đến nỗi Daisy trải nghiệm lại giây phút hạnh phúc khi chiếc xe tải chồm lên ở bến đỗ. Cô và Alex đang trên đường tiến tới điểm cắm trại mới. Cô đang yêu và mang bầu và—cô giật mình tỉnh lại khi thực tế đụng vang trong cô.

Anh rút chìa khóa khỏi ổ khởi động và mở cửa.

“Anh cần ngủ một chút trước khi anh lái chúng ta vào một cái trụ cầu. Đợi ở đây trong khi anh đặt phòng nhé.”

Anh trèo khỏi xe tải, đóng cửa lại sau mình.

Cô dựa lưng trở lại ghế ngồi. Khi cô nhắm mắt chống lại từng vạt hoàng hôn, cô cũng đóng lại trái tim mình mặc sự êm dịu cô nghe thấy trong giọng nói của anh. Anh lấp đầy tội lỗi, không ai có thể nhìn ra, nhưng cô không thể không nhận thấy. Những lời nói dối anh nói lúc trước không nghi ngờ gì đã khiến anh cảm thấy tốt hơn, nhưng tin tưởng vào chúng chỉ là cái bẫy cho cô. Cô có một đứa con cần bảo vệ, cô không còn khả năng tin vào sự lạc quan ngu ngốc như thế.

Anh đã kể với cô rằng cha cô và Amelia đã giả mạo những viên thuốc ngừa thai, và anh xin lỗi vì không tin cô. Lại thêm tội lỗi. Cô đã khóa anh ở bên ngoài.

Tại sao anh không thể để cô lại một mình? Tại sao cứ phải buộc cô quay lại với anh? Lần đầu tiên trong nhiều tuần, đợt sóng cảm xúc cô từng khó khăn đối phó giờ được chế phục trong cô. Cô ấn những đốt ngón tay lên môi, đấu tranh chống lại những cảm giác đang quay lại cho tới khi, một lần nữa cô trượt vào sau rào chắn an ủi, cái rào chắn đã giúp cô tồn tại tháng vừa qua.

Cho tới khi cô có thể nhớ ra, cô đã là một người nhạy cảm, nhưng cô không còn tiếp tục như thế mà vẫn sống sót. Niềm kiêu hãnh là mọi thứ, Alex đã nói thế với cô, và giờ cô biết anh đúng. Kiêu hãnh đã giúp cô đứng vững. Nó giúp cô thêm nghị lực để trả lời điện thoại và gội đầu hàng ngày, rồi từng tối với những khay nặng nề chất đầy đồ ăn nhờn mỡ khiến dạ dày cô phát buồn nôn. Kiêu hãnh đã giữ cho cô mái nhà trên đầu, giúp cô dành tiền cho tương lai. Kiêu hãnh giữ cô chạy trốn khi tình yêu bị phản bội.

Và giờ thì là gì nhỉ? Lần đầu tiên trong nhiều tuần lễ, cô trải qua nỗi sợ hãi rằng không có gì để làm. Cô thấy sợ Alex. Anh muốn gì ở cô chứ?

Nỗi đe dọa lớn nhất đối với một con hổ nhỏ là một con hổ đực già hơn. Loài hổ không có sự ràng buộc gia đình mạnh mẽ như loài sử tử hay voi. Không phải là bất thường với việc một con hổ cha giết bầy con của chính mình. Cô dò dẫm tay cầm trên cửa xe chỉ để nhìn thấy chồng mình đang sải bước tới.

***

Alex kéo lưng ghế khỏi bàn, nơi phục vụ phòng đã đặt một bữa ăn mà anh gọi.

“Ngồi xuống và ăn đi, Daisy.”

Anh không chọn một nhà trọ nhếch nhác bên đường cao tốc. Thay vào đó, anh đặt cho họ một phòng sang trọng trong khu Marriott mới sáng bóng, tọa lạc dọc theo sông Ohio, ở danh giới giữa Indiana và Kentucky. Cô nghĩ tới cảnh mình đếm từng peny khi bước vào cửa hàng tạp hóa, hay lúc cằn nhằn anh lãng phí mua một chai vang đắt tiền, anh đã cười cô như thế nào.

“Tôi đã nói với anh là tôi không đói.”

“Đừng làm khách với anh”

Nhận lấy chiếc ghế anh giữ cho còn tốt hơn là tranh luận. Anh thắt chặt các nút buộc trên áo choàng vải bông trắng anh khoác vào sau khi tắm, rồi ngồi đối diện với cô. Tóc anh vẫn còn ướt, nó quăn lên một chút bên thái dương. Anh cần cắt tóc.

Cô nhìn xuống khối lượng thức ăn khổng lồ anh gọi cho mình: một đĩa salad buổi tối, một lượng ức gà ngộp thở trong nước sốt nấm, khoai tây nướng, một phần mì ống, hai phần bánh cuộn, một cốc sữa lớn và một mảng bánh pho mát.

“Tôi không thể ăn thứ này.”

“Anh thì đói chết đi được. Anh sẽ ăn giúp em một ít.”

Mặc dù yêu thích thức ăn, anh cũng không phải là người ăn đủ khỏe để làm vơi bớt tất cả chỗ đồ ăn. Cô cảm thấy dạ dày nhộn nhạo. Cô gặp rắc rối trong việc giữ thức ăn ở lại từ khi cô rời bỏ anh nhiều hơn trong suốt toàn bộ ba tháng đầu.

“Thử cái này đi.”

Anh đưa lên một miếng mì ống phẳng (lasagna) từ đĩa của mình, giữ nó gần môi cô. Khi cô mở miệng định phản đối, anh liền đẩy nó vào trong, buộc cô phải nhai.

“Tôi đã nói là không muốn ăn.”

“Chỉ thử một chút thôi. Ngon, phải không?”

Ngạc nhiên, khi cú sốc ban đầu qua đi, miếng mì ống phẳng thực sự ngon, mặc dù cô không định nói cho anh biết. Cô uống một hớp nước.

“Tôi thực sự không muốn ăn thêm gì nữa.”

“Anh không bất ngờ.” Anh chỉ về phía phần gà của cô.

“Trông có vẻ khô.”

“Nó phủ đầy nước sốt. Nó không khô như mắt thấy.”

“Tin anh đi, Daisy. Miếng gà đó khô như da giày ấy.”

“Anh không biết mình đang nói gì đâu.”

“Cho anh thử một miếng.”

Cô đâm dĩa vào miếng gà, khi cô cắt một miếng nhỏ, nước ngọt chảy ra ngoài.

“Nhìn này.” Cô đẩy dĩa về phía anh.

Anh ngoan ngoãn kéo miếng gà bằng răng của mình, nhai, rồi nhăn mặt.

“Khô.”

Cô liền chụp lấy dao, cắt một miếng cho mình và ăn. Như cô dự đoán, nó ngon y như vẻ bề ngoài. Cô ăn miếng nữa.

“Chẳng có vấn đề gì với phần gà này cả.”

“Anh cho là món mì ống ảnh hưởng tới vị giác của mình. Để anh thử món mì ống của em nhé.”

Bị kích thích, cô quan sát anh xoay vòng dĩa trong đĩa mì ống của cô, rồi trượt nó vào miệng anh. Sau một lúc, anh ra lời tuyên bố.

“Quá cay với em.”

“Tôi vẫn thích đồ ăn cay.”

“Đừng nói anh không cảnh báo em.”

Cô chọc món mì ống, làm rớt một ít nước sốt ra khăn trải bàn khi cô đưa nó lên miệng. Nước sốt vừa phải và thật thơm.

“Nó không cay chút nào.”

Cô đưa ra một dĩa đầy khác chỉ để kiểm tra chuyển động trong không trung. Ánh mắt cô bay đến chỗ anh khi cô nhận ra mình đã bị anh lừa, liền đặt dĩa xuống.

“Lại một trò chơi quyền lực khác.”

Những ngón tay xương gầy, dài của anh cuộn quanh cổ tay cô, anh nhìn cô đầy quan tâm khiến cô không thể tin được.

“Làm ơn, Daisy. Em quá gầy khiến tôi lo lắng. Em phải ăn cho con.”

“Anh không có quyền!”

Nỗi đau vội vã chạy qua cô. Cô nghẹn ngào, giữ lại một phần những gì định nói, rút lui về phía sau rào chắn băng giá để giữ mình an toàn. Cảm xúc là kẻ thù của cô. Cô sẽ chỉ nghĩ đến điều tốt nhất cho con mình.

Không nói một lời, cô quay lại bữa ăn, tiếp tục cho đến khi không thể ăn thêm nữa. Cô bỏ qua mọi nỗ lực duy trì cuộc trò chuyện của anh, không quan tâm đến thực tế rằng anh hầu như không ăn thêm thứ gì. Trong tâm trí, cô tưởng tượng cảnh mình trốn thoát đến một đồng cỏ đẹp, nơi cô và con có thể dạo chơi tự do, cả hai được bảo vệ bởi một con hổ khỏe mạnh mang tên Sinjun, kẻ yêu họ và không cần thêm một cái chuồng.

“Em mệt rồi,” anh nói khi cuối cùng cô cũng đặt dĩa xuống. “Cả hai chúng ta đều cần ngủ. “đi ngủ sớm thôi.”

Cô lặng lẽ rời khỏi bàn, góp nhặt vài thứ rồi bước vào phòng tắm, nơi cô tiếp đãi bản thân bằng một thời gian tắm kéo dài. Khi cô bước ra, căn phòng đã tối, không gian chỉ lờ mờ ánh đèn ngủ thoát qua khe chụp đèn. Alex đang nằm ngửa phía bên kia chiếc giường king size.

Cô quá mệt gần như không đứng nổi, nhưng hình ảnh bộ ngực trần của anh ngăn cô tiến lại gần hơn.

“Ổn cả mà,” anh thì thầm qua bóng tối, “anh sẽ không chạm vào em, em yêu.”

Cô đứng yên tại chỗ cho tới khi nhận ra, chẳng có gì khác cả cho dù anh có chạm vào cô hay không.

Dù anh có làm gì, cô cũng không cảm thấy.

***

Alex đút bàn tay vào túi áo khoác mỏng, dựa vào hàng rào chắn gió, cái đánh dấu đường biên xa nhất của khu trại, nơi họ ở hai ngày tiếp theo. Họ đang ở hạt Monroe, Georgia. Không khí giữa buổi sáng tháng mười đưa đến dấu hiệu rõ rệt của mùa thu.Brady tiến tới bên anh.

“Trông cậu như địa ngục.”

“Yeah, cậu không có vẻ ổn như bản thân cậu.”

“Phụ nữ,” anh khịt mũi, “không thể sống thiếu họ. Và cũng không thể giết họ trong giấc ngủ.”

Alex thậm chí không thể nặn ra một nụ cười. Brady có lẽ gặp trở ngại với Sheba, nhưng ít nhất, mối quan hệ giữa ông với Heather vẫn tốt đẹp. Cả hai bọn họ có rất nhiều thời gian bên nhau, và Brady là một người huấn luyện kiên nhẫn hơn ông đã từng trong quá khứ. Điều đó được đền đáp xứng đáng, bởi vì, bài trình diễn của Heather được cải thiện đáng kể.

Anh và Daisy đã quay lại được mười ngày. Toàn bộ đoàn xiếc đều nhận ra có gì đó thực sự không ổn với cô. Cô không cười nữa và cũng không chạy loanh quanh khu trại với tóc đuôi ngựa ngúng nguẩy đằng sau. Cô lịch sự với từng người - thậm chí còn giúp Heather làm bài tập ở trường - nhưng tất cả những đức tính đó dường như đã chôn vùi con người cô trước đây. Và mọi người đều trông mong anh sửa chữa được cô.

Brady rút một que tăm từ túi áo đưa lên miệng.

“Daisy đã khác rất nhiều từ lúc quay về.”

“Cô ấy đang thích nghi với chuyện mang bầu, thế thôi.”

Brady không dễ bị lừa.

“Tôi vẫn nhớ con người cô ấy từng là. Cô ấy luôn chọc vào công việc của tôi - tôi không nhớ điều đó lắm - nhưng tôi chắc chắn nhớ về cách cô ấy quan tâm đến mọi người. Giờ thì cô ấy dường như không để tâm đến gì khác ngoài Sinjun và lũ voi.”

“Cô ấy sẽ vượt qua.”

“Yeah, tôi cho là thế.”

Họ cùng im lặng quan sát chiếc xe tải đổ xuống một đống cỏ khô. Alex nhìn thấy Daisy cầm một cây sào dài bắt đầu vun cái bánh Puddin. Anh đã nhắc cô, anh không muốn cô làm gì, rồi cô trả lời cô được nhận vào để làm việc. Khi anh cố gắng đề nghị cô tránh xa tất cả lũ voi, trừ Tater, vì lo sợ chúng đánh cô, cô nhìn thẳng vào anh và làm chính xác những gì mình muốn.

Brady bắt chéo tay trước ngực.

“Tôi cho là cậu cần biết - tôi thấy cô ấy cuộn tròn trong chuồng Sinjun lần nữa tối qua.”

“Chết tiệt! Tôi thề có Chúa tôi sẽ còng tay cô ấy lại nếu cô ấy không giữ mình bên ngoài chuồng hổ!”

“Tôi phải nói rằng, tôi ghét nhìn thấy cô ấy như thế này.”

“Yeah, tốt, ông không phải là người duy nhất.”

“Sao cậu không làm gì đó.?”

“Cần ông phải nhắc sao? Tôi mang tới một cái xe con từ Connecticut để cô ấy không phải ngồi trên xe tải, nhưng cô ấy bảo thích ngồi xe tải. Tôi mua hoa thì cô ấy từ chối. Tôi cố gắng đặt mua một cái RV mới (cái nhà xe giống của Sheba ấy), cô ấy giận điên lên khi phát hiện ra chuyện, nên tôi phải hủy bỏ. Tôi không biết có thể làm gì nữa.”

Anh thọc bàn tay vào mái tóc.

“Tại sao tôi lại kể chuyện này với ông? Nếu ông biết điều gì về phụ nữ, ông không nên treo nó quanh đầu Sheba.”

“Cậu sẽ không nhận được bất cứ lời tranh luận nào của tôi.”

“Daisy sẽ ổn thôi. Chỉ là vấn đề thời gian.”

“Chắc thế. Cậu có lẽ đúng.”

“Chết tiệt nếu tôi đúng.”

Anh sẽ nhắc lại lời đó nhiều lần nếu nó có thể biến thành sự thật. Anh nhớ con người cô trước đây. Cô không còn khóc nữa. Những giọt nước mắt từng dễ dàng trào ra như không khí cô thở, nhưng giờ đây cô dường như vô cảm. Anh nhớ cái lối cô thường ném mình vào anh từ thùng xe tải, nhớ tiếng cười của cô, và cách bàn tay cô chải trong tóc anh. Anh đau đớn vì cô theo cách anh chưa từng đau đớn về bất kì ai khác, và đêm qua, nó đã đẩy anh tới giới hạn.

Anh nhăn nhó với những ký ức.

Anh đã mơ thấy cô cười với mình như cô từng thế, khuôn mặt rạng ngời, mời chào cô cho anh. Rồi anh tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang đè lên cô. Đã quá lâu, anh muốn cô quá nhiều để không chạm vào cô. Anh trượt bàn tay dọc theo hông cô, lên trên phần eo đầy đặn ngọt ngào của cô. Cô tỉnh dậy ngay lập tức, anh cảm thấy cô cứng người lại khi mình vuốt ve cô, nhưng cô không hề kéo tay anh ra. Cô thậm chí không chống cự khi anh vuốt đùi cô và di chuyển lên phía trên. Thay vào đó, cô nằm một cách thụ động trong khi anh viết thêm một tội lỗi vào danh sách những điều anh cam kết không chống lại cô. Anh cảm giác như một kẻ hiếp dâm, đến sáng nay, anh không thể nhìn vào mắt mình khi cạo râu.

“Cô ấy vẫn trò chuyện với Heather,” Brady lên tiếng “nhưng không giống như mọi lần. Heathere cũng lo lắng như chúng ta.”

***

Heather kết thúc phần bánh tacos (bánh sandwich lâu đời của người Mehico, rất giòn) mà Sheba dành cho mình, chùi những ngón tay bằng giấy ăn.

“Cô có muốn nghe cha nói gì với cháu tối qua không?”

Sheba nhìn qua chậu rửa. “Chắc chắn.”

Heather cười toe toét, ưỡn căng lồng ngực.

“Ông nói chết tiệt, Heather, mang mấy cái thứ tào lao khỏi đi văng. Chỉ vì ta yêu con không có nghĩa ta muốn tất cả miếng dán của con trang điểm cho cái mông của ta.”

Sheba cười lớn.

“Ông bố già của cháu chắc chắn đã biết cách trò chuyện ngọt ngào.”

“Cái hôm ở sân bay...” Cô bé chớp mắt. “Mắt ông ngập nước, Sheba.”

“Ông ấy yêu cháu rất nhiều.”

“Cháu đoán giờ thì mình đã biết điều đó.”

Nụ cười cô bé tan biến.

“Cháu cảm thấy như thể có lỗi vì mình hạnh phúc và mọi thứ, trong khi Daisy ngày càng kiệt sức. Hôm qua cháu nói “cứt thật” ngay trước mặt chị ấy, mà chị ấy không cả chú ý.”

Sheba đánh mạnh mặt bàn bằng cái khăn lau bát.

“Daisy là tất cả mà mọi người nói về. Cô phát ốm vì chuyện đó.”

“Là bởi vì cô không thích chị ấy, mà cháu không thể hiểu lý do. Ý cháu là, cháu biết cô và Alex từng ở bên nhau và mọi thứ, nhưng cháu không còn quan tâm đến anh ấy, chỉ là chị ấy rất buồn, vậy vấn đề lớn là gì?”

“Vấn đề lớn là Sheba không thể chịu được khi mọi người dành điều tốt nhất cho cô ấy.”

Brady đứng ngay giữa cửa mặc dù không ai trong hai người nghe tiếng ông bước vào.

Sheba quay lại vẻ giận dữ ngay lập tức.

“Anh không bao giờ gõ cửa sao?”

Heather thở dài. “Hai người lại sắp bắt đầu tranh luận hay sao?”

“Ta không tranh luận,” Brady nói, “Cô ấy là người duy nhất.”

“Ha! Ông ấy nghĩ mình có thể bảo cô phải làm gì, và cô thì không cho phép.”

“Đó cũng là điều cha nói về cô đấy”

Heather kiên nhẫn chỉ ra. Sau đó, cô bé bắt đầu nhận thấy mình đang lãng phí hơi thở.

“Nếu hai người muốn kết hôn thì đừng nên loanh quanh bận rộn điều khiển người kia, để những người khác phải cô đơn.”

“Cô sẽ không cưới ông ấy vì bất kì thứ gì!”

“Ta sẽ không cưới cô ấy cho dù cô ấy là người phụ nữ cuối cùng trên trái đất!”

“Vậy thì hai người không nên ngủ với nhau.”

Heather làm theo tiếng nói của Daisy Markov.

“và con biết cha lén qua đây với cô ấy không chỉ hàng đêm, cha, quan hệ tình dục với người khác mà không cam kết sâu sắc là vô đạo đức.”

Sheba đỏ bừng mặt. Cha cô bé mở rồi ngậm ngay miệng lại vài lần như một con cá vàng, rồi bắt đầu cả thẹn.

“Con không biết mình đang nói cái gì đâu, quý cô. Sheba và ta chỉ là bạn, tất cả là thế. Cô ấy gặp rắc rối với bể nước, nên ta---”

Heather cuộn tròn mắt.

“Con không phải người đần độn.”

“Giờ nghe đây—”

“Kiểu mẫu mà hai người sắp đặt cho con là gì đấy? Mới hôm qua thôi, con đọc về bài tâm lý vị thành niên trong phần bài tập ở nhà, và con đã sẵn sàng đôi cách để đình công chống lại bản thân.”

“Đình công cái gì?”

“Con đã mất mẹ, con là sản phẩm của một tổ ấm rạn vỡ. Thế đấy, cộng thêm những điều con đang chứng kiến ngay lúc này với hai người lớn có ảnh hưởng nhất trong đời con, giúp con thêm khả năng có thai ở tuổi vị thành niên.”

Lông mày cha cô bắn lên gần chân tóc, cô bé nghiêm túc nghĩ rằng ông sẽ tè ra quần mất. Mặc dù cô không còn sợ ông như trước đây nữa, cô cũng không phải con ngốc

“Con đi đây. Gặp lại hai người sau.”

Cô bé đóng mạnh cửa nhà xe bước ra ngoài.

“Đồ chó chết!”

“Dịu xuống đi” Sheba lên tiếng. “Con bé chỉ cố gắng làm một chuyện.”

“Chuyện gì chứ?”

“Rằng hai chúng ta nên kết hôn.”

Sheba tống một miếng bánh vào miệng.

“Nó chỉ ra rằng con bé biết nhiều về thế giới thực tại.”

“Em có thể đúng.”

“Con bé vẫn chưa tìm ra điểm không tương thích giữa chúng ta.”

“Trừ ở đây.”

Ông xốc mạnh đầu mình hướng về phòng ngủ ở phía sau.

“Yeah, tốt...” một nụ cười xảo quyệt hiện trên gương mặt cô. “Những cậu bé nông dân cũng có cái hữu ích của mình.”

“Chết tiệt là em đúng.”

Ông kéo cô vào trong vòng tay mình, cô liền xích lại gần dựa vào ông. Ông bắt đầu hôn cô, rồi ông ngả ra sau, bởi vì cả hai người có chuyện phải làm, và một khi họ bắt đầu hôn người kia, thật vất vả để họ dừng lại.

Ông nhìn thấy rắc rối trong đôi mắt cô.

“Mùa diễn sắp kết thúc,” cô nói, “hai tuần nữa là chúng ta ở Tampa rồi.”

“Chúng ta vẫn gặp nhau vào mùa đông này mà.”

“Ai nói em muốn gặp lại anh chứ?”

Cô đang nói dối, cả hai đều biết thế. Họ đã trở nên quan trọng cho nhau, và giờ, ông cảm thấy cô muốn vài thứ từ mình mà ông không thể cho đi. Ông vùi môi mình vào tóc cô.

“Sheba, tôi quan tâm đến em, thậm chí tôi cho rằng mình yêu em. Nhưng tôi không thể cưới em. Tôi có niềm kiêu hãnh của mình, còn em luôn luôn chà đạp lên nó.”

Cô cứng người lại rồi thả lỏng cơ thể, bắn cho ông một tia nhìn, hành động như thể ông là một con gián.

“Em không nghĩ ai đó hỏi cưới anh.”

Ông không giỏi với từ ngữ, nhưng có vài điều ông đã cố gắng nói với cô từ rất lâu rồi, vài điều quan trọng.

“Tôi thích kết hôn với em. Nhưng thật khó để kết hôn với một người mà luôn đè bạn xuống mọi lúc.”

“Anh đang nói gì thế? Anh cũng đè nén em mà.”

“Yeah, nhưng không theo nghĩa đó. Có một sự khác biệt lớn. Em thực sự nghĩ mình tốt hơn mọi người khác. Em cho rằng mình hoàn hảo.”

“Em không bao giờ nói thế.”

“Vậy gọi tên phải nhược điểm của em xem.”

“Em không thể bay như trước đây nữa.”

“Đấy không phải chuyện tôi muốn nói tới. Tôi đang muốn nói tới vài điểm trong em không tốt như nó nên có. Mọi người ai cũng có những điểm như thế.”

“Em không có nhược điểm nào, và em không biết anh đang đề cập tới chuyện gì.”

Ông lắc đầu buồn bã.

“Em biết em không mà, bé con. Và cho tới khi em chỉ ra được, chẳng có hy vọng nào cho chúng ta cả.”

Ông phải để cô đi, nhưng trước khi ông làm mọi cách để tới cửa, cô hét lên.

“Anh không biết gì hết! Chỉ vì em mạnh mẽ không có nghĩa em không tốt. Mẹ kiếp! Em là người tốt mà!”

“Em cũng là kẻ hợm hĩnh nữa,” ông nói, quay đầu trở lại.

“Hầu hết thời gian em không nghĩ tới cảm giác của bất kì ai trừ của bản thân mình. Em làm tổn thương người khác. Em bị ám ảnh bởi quá khứ, và em là người ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp.”

Trong một khoảnh khắc, cô đứng đó choáng váng, rồi cô bắt đầu gào lên.

“Nói dối! Em là người tốt! Chính em!”

“Hãy giữ những lời nói, bé con, có lẽ ngày nào đó em sẽ tin chúng.”

Tiếng khóc giận dữ của cô gửi đến ông cái lạnh chạy dọc xương sống. Ông biết cô đang đấu tranh chống lại, đành xoay sở đi ra khỏi cửa trước khi cái đĩa bánh tacos bay tới đó.

***

Khi Daisy đi lang thang khắp khu trại tối đó, cô ước rằng mình còn biểu diễn cùng Alex. Ít nhất, điều đó giữ cô bận rộn. Khi anh thông báo cô sẽ không quay lại vòng tròn cùng với anh, cô không biết là sự giải thoát hay thất vọng nữa. Nó đơn giản không tạo nên sự khác biệt. Trong sáu tuần vừa qua, cô khám phá ra một nỗi đau còn lớn hơn nhiều bất kì tổn thương nào mà sợi roi gây ra.

Cô quan sát đám đông ùa ra khỏi lều chính. Lũ trẻ uể oải bám một bên mẹ, còn cha chúng bồng đứa em mới tập đi với vết kẹo táo bôi bẩn quanh miệng. Cách đây không lâu, hình ảnh những ông bố kia làm mắt cô ngập đầy những giọt tình cảm, khi cô tưởng tượng chính Alex đang bồng đứa con của họ. Còn giờ, mắt cô ráo hoảnh. Cùng với nhiều thứ khác, cô đã mất hẳn khả năng rơi lệ.

Kể từ lúc đoàn xiếc không phải di chuyển về đêm, các công nhân được rảnh rỗi vào buổi tối, họ đi vào thị trấn tìm kiếm đồ ăn và đồ uống có cồn. Khu trại trở nên yên tĩnh. Trong khi Alex chăm sóc Misha, cô trượt mình vào trong một chiếc áo thun len của anh, rồi cô đưa mình tới chỗ lũ voi đang ngủ cho tới khi chạm vào Tater. Quỳ xuống, cô nhét mình vào hai chân trước của nó. Cô để đầu vòi con voi nhỏ phủ lên đầu gối mình.

Cô vùi mình sâu vào áo len của Alex. Lớp lông cừu mềm mại đưa lại mùi hương của anh, là một sự kết hợp đặc biệt của xà phòng, ánh nắng mặt trời và mùi da thuộc, một thứ mà cô có thể nhận ra ở bất cứ đâu. Có phải mọi thứ cô yêu đều bị lấy đi mất?

Cô nghe tiếng bước chân bình tĩnh. Tater thay đổi tư thế phần thân phía sau, rồi hai ống quần vải denim xuất hiện mà cô không khó khăn để nhận ra.

Alex cúi xuống cạnh cô, chống khuỷu tay lên đầu gối xòe rộng, hai bàn tay lơ lửng ở giữa. Trông anh thật mệt mỏi đến nỗi, trong một phần giây, cô muốn an ủi anh.

“Làm ơn ra khỏi đó đi,” anh thì thầm “Anh cần em đến tồi tệ.”

Cô tựa má vào da chân nhăn nhúm của Tater.

“Tôi nghĩ tôi sẽ ở đây lâu hơn.”

Vai anh oằn xuống, rồi anh chọc ngón trỏ vào đất.

“Nhà anh... nó rất lớn. Có một phòng khách ở phía nam trông ra một vườn cây ăn quả.”

Cô thở dài nhẹ nhàng.

“Tối nay trời thật lạnh. Mùa thu đang tới.”

“Anh nghĩ chúng ta có thể làm một vườn ươm trong đấy. Nó sẽ rất đẹp. Với những cửa sổ lớn đón ánh nắng. Chúng ta có thể đặt ghế đá ở đó.”

“Tôi luôn thích mùa thu.”

Mấy con vật thay đổi vị trí, một trong số chúng khịt mũi lặng lẽ trong giấc ngủ.Tater nâng vòi khỏi đầu gối cô và cuốn nó lên vai chồng cô. Sự dịu dàng trong giọng nói của Alex không che giấu được nỗi cay đắng.

“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh phải không?”

Cô không trả lời.

“Anh yêu em, Daisy. Anh yêu em rất nhiều, nó làm anh đau đớn.”

Cô nghe hết những lời của anh, nhìn thấy vẻ tổn thương trên khuôn mặt anh, cô biết nó đến từ cảm giác tội lỗi, cô đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau để không thể tìm thấy bất kì niềm vui nào trong việc gây nó ra cho người khác, đặc biệt người vẫn còn rất nhiều ý nghĩa với cô. Cô nói nhẹ nhàng nhất có thể.

“Anh không biết yêu là gì, Alex.”

“Nó có thể đúng một lần, nhưng giờ không còn thế nữa.”

Có lẽ là sự thoải mái cô nhận được do vị trí bên dưới trái tim của Tater, hay có lẽ nó là nỗi đau của Alex, cô vẫn không cảm thấy hàng rào băng giá bên trong bắt đầu rạn nứt. Mặc mọi thứ, cô vẫn yêu anh. Cô đã dối anh và bản thân khi nói không yêu anh. Anh là người bạn đời của tâm hồn cô và anh sẽ sở hữu trái tim cô mãi mãi. Nhận thức đó trở nên sâu sắc và cay đắng hơn. Nếu cô một lần nữa biến mình thành nạn nhân của tình yêu cô dành cho anh, nó còn hủy hoại cô dữ dội hơn nữa, và vì lợi ích của đứa con, cô không cho phép chuyện đó xảy ra.

“Anh không hiểu sao? Cái anh đang cảm thấy là nỗi đau, đâu phải tình yêu.”

“Không đúng.”

“Anh là người đàn ông kiêu hãnh. Anh đã vi phạm những tình cảm thiêng liêng nên giờ anh đang cố gắng sửa đổi. Tôi biết điều đó, nhưng tôi sẽ không để cuộc đời mình bị ràng buộc bởi những từ ngữ mà anh thực sự không hiểu. Đứa con này quá quan trọng với tôi.”

“Đứa con cũng quan trọng với anh nữa.”

Cô nhăn mặt. “Đừng nói thế, làm ơn.”

“Anh sẽ chứng minh tình yêu của mình nếu có thể, nhưng anh không biết làm cách nào.”

“Anh sẽ phải để tôi đi. Tôi biết nó sẽ làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh, và tôi xin lỗi về điều đó, nhưng ở bên nhau kiểu này thật quá khó khăn.”

Anh không nói gì. Cô nhắm mắt, cố ẩn mình sau bức rào băng giá từng giữ cô an toàn nhưng giờ anh đã vạch quá nhiều vết nứt lên nó.

“Làm ơn, Alex” cô thì thầm từng lời tan vỡ “Làm ơn để tôi đi.”

Giọng anh gần như không nghe thấy.

“Đó là điều em thực sự muốn?”

Cô gật đầu.

Cô không bao giờ nghĩ được chứng kiến anh bị đánh bại, nhưng tại khoảnh khắc ấy, những tia nội thương dường như bị dập tắt.

“Được rồi,” giọng anh khàn khàn, “anh sẽ làm điều em muốn.”

Nỗi thống khổ co thắt, xẻ dọc cô khi cô nhận ra thế là kết thúc, cô nén một tiếng nấc khi anh đứng dậy.

Nếu đây là điều cô muốn thì tại sao lại đau đớn thế?

Xa xa một bên, có một cái bóng di chuyển, cả Daisy lẫn Alex quá chìm đắm trong nỗi đau mà không chú ý rằng, phần lớn cuộc trò chuyện riêng tư của họ đã bị nghe lén.