Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 2 - Chương 5: Án mạng ly kỳ

Khi ba người đi xe tới đường Lâm An, nơi này đã gần đến ngoại ô, bên trái con đường này là nhà cao tầng, bên phải lại là một loạt nhà trệt, đại đa số nhà cửa đều dán dòng chữ phá dỡ, xem ra là một tiểu khu phá dỡ xây dựng lại. Quách Tiểu Xuyên chỉ vào một ông bác bên cạnh nói: "Đây là người báo án, bác Mạc, 7h chiều khi ông đang đi trên đường, thì phát hiện hai người rất khả nghi, trời nóng mà không biết vô tình hay cố ý che kín mặt, đội mũ sùm sụp."

Quách Tiểu Xuyên đưa ra bản phác họa, phía trên vẽ hai người, thân cao không sai biệt lắm, hai người đều tận lực mang mũ quả dưa thời thượng, chuẩn xác mà nói, đó là mũ đánh golf, cùng kính râm, nhìn không rõ diện mạo. Người bên phải mang theo một cái vali lớn, người bên trái rõ ràng tráng kiện hơn, nhưng lại đeo khẩu trang, Quách Tiểu Xuyên nói: "Ông đã cung cấp một thông tin rất quan trọng, ông nói, hai người kia tới bằng một chiếc xe rất dễ nhận diện, ông biết đó là Mercedes Benz."

"Ồ." Hàn Phong cầm lấy bức ảnh nhìn một lần, Quách Tiểu Xuyên nói: "Thông qua chi tiết này, từ hình thể của người bên trái và diện mạo đặc thù đại khái đến xem, gã có khả năng chính là Đinh Nhất Tiếu." Hàn Phong đưa bản vẽ cho Lãnh Kính Hàn, nói: "Đến hiện trường xem sao."

Quách Tiểu Xuyên vừa đi vừa nói: "Bọn chúng tiến vào căn nhà trệt này lúc 7h, sau đó vẫn mở đèn, bác Mạc ở căn số 5 lầu ba ngay bên cạnh." Hàn Phong ngửa đầu nhìn một chút, lầu ba bên phải, mà hiện trường hung án bên trong một gian nhà trệt bên trái.

Quách Tiểu Xuyên nói: "Khoảng 11h, bác Mạc nghe được một tiếng kêu, ông mới đầu không để ý, nhưng khi ông đóng cửa sổ chuẩn bị ngủ, gió thổi tung bức màn bên này, ông nhìn thấy thi thể, lập tức báo án, khi đó là 11h15, lúc chúng tôi chạy tới đây là 11h30." Nói xong, đẩy cánh cửa hiện trường hung án ra: "Các cậu vào đi, tôi và Lãnh trưởng phòng ở bên ngoài chờ các cậu."

Trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ, trên mặt sàn xi măng có dấu vết của chổi quét lưu lại, ngoại trừ một bộ thi thể ra, cơ hồ không hề lưu lại gì nữa. Một nam một nữ đang khám nghiệm thi thể, nữ chính là thực tập sinh Lôi Đình Đình, nam Hàn Phong không nhận ra, nhưng người này ngẩng đầu lên, hướng Lương Định Cường chào hỏi: "Giáo, giáo sư, anh cũng tự mình đến rồi?"

Hàn Phong phất tay nói: "Hi, Đình Đình, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lưu Định Cường nói: "Tiểu Ba, có phát hiện gì?"

Lôi Đình Đình đỏ mặt nói: "Đây, đây là thầy của em, Chu Tiểu Ba."

Chu Tiểu Ba kia nhìn qua chưa tới 30 tuổi, mang kính mắt, hình thể tương đối gầy yếu, sắc mặt có chút khô vàng, để chút râu, nói với Lưu Định Cường: "Phán đoán sơ bộ, chỗ này là hiện trường phát sinh án đầu tiên, nhưng hung thủ đã quét dọn phòng, hơn nữa đã hủy dung người bị hại, phỏng chừng là do axit mạnh tạo thành. Vết thương chí mạng là một dao đâm sau lưng, từ vết thương nhìn xem phỏng chừng hung khí là một loại giống dao găm, tư thế của người chết cũng khá kỳ quái. Từ độ cứng của thi thể đến xem, thời gian tử vong khoảng ba giờ trước."

"Ba giờ trước?" Hàn Phong đã đến bên cạnh thi thể, nhìn thi thể một chút, nhíu mày nói: "Nhưng bác Mạc kia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vào lúc 11h mà?"

Lưu Định Cường nói: "Chúng tôi lát nữa còn phải làm kiểm tra, nơi này lưu lại hai người là đủ rồi."

"A." Lôi Đình Đình biết là nói mình, cô vô tội đứng lên, đi về hướng cửa, Hàn Phong cười haha khoác lên đầu vai Lôi Đình Đình, nói: "Đi, chúng ta ra ngoài tâm sự, chờ bọn họ ở đây kiểm tra."

Lưu Định Cường nói: "Cậu, cậu cũng đi?"

Hàn Phong cười nói: "Hiện trường này có gì đẹp mắt đâu, mặc dù hung thủ dùng nước lau sàn nhà, dời vật dụng trong phòng, nhưng nơi này thời gian dài không ai ở lại, rất nhiều dấu vết đều rất rõ ràng mà." Anh chỉ vào Chu Tiểu Ba nói: "Thi thể sở dĩ có tư thế như vậy, là bởi vì địa phương anh đứng vốn dĩ có một cái bàn, hoặc là thứ gì đó cùng loại với cái bàn, tương đối nặng, bốn chân, tư thế đầu tiên của nạn nhân khi chết là gục trên cái bàn kia; phía sau anh là tổ hợp thấp, dựa vào hướng cửa sổ là sofa, bên cạnh sofa là sọt rác, bên phải có một máy nước uống, bên cạnh bàn, dùng một giá đỡ chống một vật nặng, phỏng chừng chính là vali lớn bọn họ đã cầm vào kia." Hàn Phong ngửa đầu nói: "Còn nữa, bóng đèn trong phòng, đã từng bị đổi, mà việc anh nói thi thể đã tử vong ba giờ, rất đáng để hoài nghi."

Mãi đến khi Hàn Phong rời khỏi phòng, Chu Tiểu Ba còn đứng ngẩn ra, hắn đã trong phòng bận rộn hơn nửa giờ, nhưng Hàn Phong từ khi vào nhà đến lúc rời đi, thời gian chưa quá hai phút, hắn nhìn giáo sư từng dạy mình, cũng đang xoa mồ hôi, không khỏi âm thầm kinh hô: "Đây đến tột cùng là ai? Cậu ta là hung thủ sao?"

Hàn Phong ở cửa nói với Lưu Định Cường: "Sau khi anh tra xét xong, trở lại gọi tôi, nếu có chỗ nào không thể khẳng định, ngàn vạn lần đừng lộn xộn." Rồi nói với Lôi Đình Đình: "Đi, chúng ta ra ngoài lo liệu chính sự của chúng ta."

Lưu Định Cường gật gật đầu, lấy ra khăn tẩm cồn lau sạch tay, bắt đầu mang găng. Chu Tiểu Ba càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ: "Người này rốt cuộc là ai? Là giáo sư của giáo sư sao? Nhưng mà, cậu ấy thoạt nhìn so với mình, không, so với Lôi Đình Đình còn trẻ hơn nhiều nha!"

Lôi Đình Đình từ lúc ở cổng nhà máy Lương Hưng Thịnh đã biết, người kia chẳng những không hề tầm thường, mà còn phi thường đáng giật mình, cô vừa đi vừa hỏi: "Làm sao anh biết đồ dùng trong phòng bày trí như thế?"

Hàn Phong nói: "Kỳ thật rất đơn giản mà, nơi đặt sofa, trên tường để lại dấu vết của lông nhung, bàn nặng, trên mặt đất để lại dấu vết của bốn dấu chân, thậm chí còn cọ nát mặt sàn xi măng, cho nên nó không hề nhẹ, chỗ đặt sọt rác, có vụn giấy trên sàn, hung thủ lúc vội vã quét dọn, còn chưa kịp quét sạch hoàn toàn, tổ hợp thấp, máy uống nước, đều để lại trên tường đường nét của chúng nó, những thứ này, đều là những dấu vết vô cùng rõ ràng, do đó, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái sẽ biết ngay. Mấu chốt không phải ở những gì em không nhìn thấy được, mà quyết định ở chỗ em có nghĩ ra được hay không. Kỳ thật, khám nghiệm hiện trường chính xác, cũng giống như khảo cổ học, nếu em có thể nghĩ đến thứ đó, thì có thứ đó, nếu em nghĩ không ra, vậy sẽ phát hiện không được."

Lôi Đình Đình hỏi: "Nói thế là sao?"

Hàn Phong nói: "Nói ví dụ trản đèn treo trên đỉnh đầu kia, hiện giờ ánh đèn mờ tối, mà trên cửa sổ lại có màn, vậy ông bác từ trên lầu ba đối diện, không nhìn kỹ sẽ nhìn không thấy ánh đèn, hơn nữa 7h cho dù là ngay hay đêm, xung quanh đều bật đèn cũng rất khó phát hiện ánh đèn sáng trong phòng, nhưng ông ta lại nói hai kẻ thần bí kia sau khi vào nhà vẫn để đèn sáng, vậy từ tình huống thực tế mà nói, đèn trong phòng khi ấy, khẳng định sáng hơn so với trản đèn hiện tại rất nhiều. Một khi em nghĩ vậy, sẽ đến thăm dò xem bóng đèn, khi đó em sẽ phát hiện, dây điện của bóng đèn treo, để lại dấu vết tro bụi từng được lau chùi, nói cách khác, vừa rồi có người dùng tay nắm lấy dây điện, nắm lấy dây điện để làm gì?" Hàn Phong cười hì hì ra dấu nói: "Đổi bóng đèn."

Lôi Đình Đình có chút thất vọng nói: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Hàn Phong nựng khuôn mặt Lôi Đình Đình nói: "Đừng xem thường những suy luận như thế, sau khi nhà ảo thuật bật mí, em cũng sẽ nói, chỉ đơn giản vậy thôi à, nhưng người ta không nói cho em, em cả đời nghĩ không ra đâu. Bây giờ, chúng ta dạo quanh ngôi nhà này một chút, để xem có phát hiện gì không."

Lôi Đình Đình bĩu môi, đẩy tay Hàn Phong nói: "Đừng có như người lớn bắt bí con nít thế."

Hàn Phong nói: "Nhưng mà, em dù sao vẫn còn đang tập sự, nếu bây giờ mà kiêu ngạo, sau này sẽ rất khó tiến bộ."

Lôi Đình Đình nói: "Vậy anh học tập ở chỗ nào vậy? Tại sao anh biết nhiều thế?"

Hàn Phong cuốn tóc Lôi Đình Đình, thoáng trầm tư, nói: "Anh à, trời sinh đó." Vừa cười vừa nói: "Hâm mộ không?"

Lôi Đình Đình khúc khích cười nói: "Ba hoa, anh ấy à, anh đối với cô gái nào cũng đều như vậy sao?"

"Cái gì?" Hàn Phong sửng sốt nói.

Lôi Đình Đình chơi đùa với vạt áo nói: "Anh, dù sao cũng không giống bộ dáng của một chính nhân quân tử."

"Hừ!" Hàn Phong hất đầu, nói: "Anh không giống quân tử! Tại em chưa đến nhà anh thôi. A, đây là cái gì?" Anh đột nhiên phát hiện, góc tường có một đống tro tàn.

Lôi Đình Đình hỏi: "Nhà anh thì sao?" Hàn Phong ngồi xổm người xuống, bắt đầu cẩn thận xem xét đống tro tàn kia.

Lôi Đình Đình ngồi xổm bên cạnh, hỏi: "Là hung thủ lưu lại sao?"

Hàn Phong nói: "Vẫn chưa thể khẳng định, đem dụng cụ tới đây." Lôi Đình Đình lập tức đi lấy dụng cụ.

Hàn Phong đeo găng vào, cầm lấy cái nhíp, tinh tế khảy đống tro, Lôi Đình Đình hỏi: "Tro này có gì đặc biệt sao?"

Hàn Phong nói: "Tro có học vấn của tro, như đống tro này, có ít nhất bốn loại vật chất tạo thành, có tro của sợi hóa học, có tro của chế phẩm nhựa, có tro của sản phẩm chất giấy, còn có tro của chế phẩm bông vải. Tro của chất liệu bất đồng, sau khi đốt lưu lại hình thái bất đồng, cho dù em không thể dùng mắt thường quan sát được, cũng có thể dùng phương thức hóa học ở phòng thí nghiệm phân tích ra. Nhất là loại tro chưa cháy hoàn toàn này." Anh kẹp lên một khối nhựa khá lớn đã bị cháy, ngửi ngửi, bỏ vào túi vật chứng, nói với Lôi Đình Đình: "Đống đồ vật này trước khi cháy, còn trộn lẫn một ít chất hóa học, có chút vật liệu dễ cháy tương tự rượu cồn."

Hàn Phong lấy vật chứng xong, đứng dậy, chùi chùi tay nói: "Tốt lắm, xung quanh hiện trường không có phát hiện gì mới nữa, chúng ta nên đi hỏi nhân chứng một chút."

Lôi Đình Đình chợt nhớ tới gì đó, nói: "Lần trước anh nói bác Cát nọ, thời gian tử vong khoảng 14 tiếng, về sau thầy của em tham gia giải phẫu, nói cho em biết, thi thể như vậy, không giải phẫu tuyệt đối không thể đưa ra được đáp án tinh chuẩn như vậy, anh làm sao biết được? Có thể nói cho em biết không?"

Hàn Phong nhớ tới bác Cát, lại có chút bùi ngùi, thu hồi nụ cười, nói: "Có một số việc, mấu chốt quyết định ở việc tìm tòi thông tin, em lấy được càng nhiều thông tin, là có thể đưa ra càng nhiều phán đoán chuẩn xác, anh cho em biết nguyên nhân, em lại sẽ nói hóa ra đơn giản như vậy cho xem."

Lôi Đình Đình chớp đôi mắt to, nói: "Không đâu, anh nói đi, em thật sự đã suy nghĩ qua đủ loại khả năng, vẫn không nghĩ anh làm sao mà biết được."

Hàn Phong mỉm cười nói: "Buổi sáng ngày đó, khi bọn anh điều tra vụ án đi ngang qua nhà xưởng nọ là trước đó 14 tiếng, khi ấy bọn anh còn cùng nói chuyện với bác Cát."

Lôi Đình Đình nói: "À, hóa ra --" Đột nhiên che miệng im lặng không nói nữa.

Hàn Phong tiếp lời: "Đơn giản như vậy! Biết ngay em sẽ muốn nói như thế mà."

Lôi Đình Đình ngập ngừng nói: "Em nghĩ, em không muốn đi theo thầy Tiểu Ba nữa."

Hàn Phong quay đầu nói: "Ồ, tại sao chứ?"

Lôi Đình Đình nói: "Em muốn đi theo anh." Ánh mắt cô chuyển động, cắn môi giải thích: "Anh so với thầy Tiểu Ba chịu khó giải thích hơn, vả lại, cũng giải thích rất tường tận nữa, em muốn học hỏi thêm nhiều thứ."

Hàn Phong lo lắng nói: "Hiện tại vụ án anh đang điều tra đã sắp kết thúc, đi theo anh, em ngay cả cơm cũng không có ăn đâu."

Lôi Đình Đình nói: "Vụ án này kết thúc rồi, còn có những vụ án sau nữa mà, phòng điều tra hình sự các anh chẳng phải hàng năm đều nhận rất nhiều vụ án lớn sao?"

Hàn Phong cười nói: "Anh cũng đâu phải là người của phòng điều tra hình sự, lần này bọn họ mời anh đến hỗ trợ, nếu không, ai đến tra vụ án phức tạp như thế đây."

Lôi Đình Đình nói: "Anh, anh không phải là người của phòng điều tra hình sự? Vậy anh làm gì?"

Vấn đề này không tiện trả lời, Hàn Phong nghĩ đến nhức đầu, cuối cùng nói: "Kỳ thật, anh không làm gì cả, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ. hơn nữa, anh cũng không muốn làm gì, làm gì cũng không hứng thú."

Lôi Đình Đình nói: "Gạt người hả? Anh còn trẻ như vậy mà không có hứng thú làm việc sao? Đừng tưởng chỉ nói vậy với em là xong, em biết, trong lòng anh chỉ có chị Long Giai, nên coi em như một đứa em gái không hiểu chuyện chứ gì, hừ --"

Hàn Phong trong lòng áy náy, suy tư nói: "Chẳng lẽ trong lòng anh, thật sự đã có Long Giai? Điều này không có khả năng, trong tim anh, làm sao lại có bóng dáng của người thường? Chẳng qua, vui đùa một chút mà thôi chứ?" Nhưng mà, bóng dáng của Long Giai rất rõ ràng đã chiếm cứ suy nghĩ của mình, Hàn Phong nhíu mày.

Lôi Đình Đình nói: "Bị em nói trúng rồi chứ gì! Hừ --"

Hàn Phong không thèm để ý ngoảnh đầu đi nói: "Hứ." Rồi anh chuyển hai vai Lôi Đình Đình sang, trong mắt toát ra thần sắc thành khẩn, nghiêm túc nói: "Đình Đình, làm người yêu của anh đi."

Lôi Đình Đình trừng mắt nhìn Hàn Phong, cắn răng, từ giữa kẽ răng nhấn rõ từng chữ nói: "Anh không sợ chị Long Giai xé miệng của anh sao?"

Mắt Hàn Phong nhìn trần nhà nói: "Anh có sợ cô ấy bao giờ đâu?"

Lôi Đình Đình biến sắc, kinh hỉ nói: "Chị Long Giai, chị cũng tới rồi."

Hàn Phong lập tức rụt đầu, sau đó quay đầu lại, phía sau nào có ai, quay đầu về, Lôi Đình Đình đang giảo hoạt cười, nói: "Anh thấy chưa, sợ rồi đó."

Hàn Phong nói: "Cô ấy luôn gõ đầu anh, anh không phải sợ cô ấy, anh sợ đau."

Lôi Đình Đình "khanh khách" cười duyên chạy đi, Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Con gái bây giờ, diễn xuất thật giỏi nha."

Hàn Phong mang theo Lôi Đình Đình đến chỗ Lãnh Kính Hàn bọn họ, Lãnh Kính Hàn hỏi: "Các cậu sao lại ra đây? Có phát hiện gì rồi sao?"

Hàn Phong nói: "Anh béo ở bên trong kiểm tra, chúng ta đợi một lát rồi vào, bây giờ tôi hỏi ông bác kia mấy vấn đề."

Quách Tiểu Xuyên nói: "Đi thôi." Ông thấp giọng nói với Hàn Phong: "Nhưng tôi cảnh báo cậu, không được mưu tính chủ ý gì với nhóm cảnh viên của tôi nha, cậu đó, làm việc rất không nghiêm túc."

Hàn Phong cười haha, kéo cả Lôi Đình Đình đi về hướng ông cụ Mạc, Quách Tiểu Xuyên nhìn mà lắc đầu, nói với Lãnh Kính Hàn: "Anh ở đâu tìm được người này vậy, anh không biết đâu, cậu ấy ở nhà bà chị họ tôi, quả thực là như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung vậy."

Lãnh Kính Hàn cười nói: "Kỳ thật, anh khoan nói đến việc tôi hiểu thế nào về cậu ấy, anh cứ biết rằng có đôi khi cậu ấy làm việc, anh tuyệt đối sẽ không ngờ tới được đâu."

Hàn Phong nhìn ghi chép nhân viên đưa tới một chút, hỏi: "Ông Mạc, bọn họ sao khi vào nhà thì vẫn mở đèn sao?"

Ông Mạc nói: "Đúng vậy, khi tôi ra ngoài thì bọn họ vào nhà, bật tất cả đèn, về sau 8h tôi trở về, đèn cũng vẫn còn sáng."

Hàn Phong nói: "Ông làm thế nào khẳng định tiếng kêu thảm thiết truyền đến là 11h? Mà khi ông nhìn thấy thi thể là 11h15" chứ?"

Ông Mạc nói: "Mỗi tối tôi đều xem tin tức kênh 3, 11h thì bắt đầu, khi nghe được thanh âm đó, thanh âm cũng không lớn lắm, tôi cũng không để ý. Sau khi tin tức hết, tôi chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ thì vừa vặn nhìn thấy một người đang nằm trong phòng kia, tin tức phát sóng khoảng 15 phút, vậy nhất định là 11h15" rồi."

Hàn Phong nói: "Ông không nghe được tiếng xe ô tô khởi động? Hoặc thanh âm gì khác?"

Ông Mạc nói: "Không có."

Hàn Phong nói: "Chung quanh còn có những ai ở không? Ông khẳng định cũng chỉ có hai người bọn họ tiến vào?"

Ông Mạc nói: "Cậu xem, nhà cửa xung quanh đây đều sắp phá dỡ rồi, nào còn có ai ở nữa, cho nên bọn họ sau khi tiến vào vẫn mở đèn, tôi mới có thể đặc biệt lưu ý, nếu không buổi tối tôi cũng sẽ không phát hiện đâu. Đồng chí cảnh sát, tôi có thể ngủ chưa? Đã trễ thế này."

Hàn Phong nói: "Cám ơn ông. Ông có thể đi."

Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Nói thế, thời gian tử vong của nạn nhân chưa đến một tiếng."

Lôi Đình Đình hỏi: "Tại sao tin tưởng lời của ông bác đó nói vậy?"

Hàn Phong nói: "Đây là lẽ thường, có cái gọi là nói dối mang tính thói quen, có cái gọi là thật thà mang tính thói quen. Bộ học vấn này nhất thời nói không rõ được, bên trong trung hòa nhiều nhân tố lắm, phải suy xét từ mọi phương diện mới có thể cho ra kết luận. Đưa ra một tấm gương đơn giản trước nhé, như em mua trứng gà, người bán trứng kia không có khả năng nói cho em biết, trứng gà của ông ta để từ tháng trước rồi, ông ta khẳng định sẽ nói với em, trứng gà của ông ta hôm nay mới vừa lấy, cái này gọi là nói dối mang tính thói quen, ông ta cũng không phải cố ý muốn gạt ai cả, đây chẳng qua là một loại kỹ xảo phải có. Hôm nay ông bác này đây, ông ấy vốn đã ở nơi này, có phải như vậy hay không, hỏi hàng xóm xung quanh sẽ biết ngay, từ ghi chép của bọn họ đến xem, ông ấy đối với chung quanh cũng cực kỳ quen thuộc, một vài địa danh đặc thù mang tính đặc trưng của vùng này, chỉ có dân bản xứ mới có thể gọi như vậy, ông ấy cũng đều kể rất tường tận. Hơn nữa tình huống như vậy, hung thủ cũng không cần phải đặc biệt sắp xếp một người đến nói dối, y đã tận lực không để lại chứng cứ. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi em cũng có thể phát hiện, thính lực và thị lực của ông bác ấy đều rất tốt, vậy tạm cho rằng, lời ông ấy nói đều chính xác, thì có gì mà không được chứ?"

Lôi Đình Đình ngưng mi nói: "Thật phức tạp."

Hàn Phong mỉm cười nói: "Vậy suy luận của anh lúc trước, có lẽ có chút sai lầm, đi thôi, chúng ta đến những nhà đợi phá dỡ khác nhìn xem."

Lôi Đình Đình nói: "Nhìn cái gì? Không có ai ở đó, em sợ."

Hàn Phong nói: "Sợ cái gì, ôm chặt anh một chút là hết sợ thôi."

Lôi Đình Đình từ dưới tay Hàn Phong giãy ra, nhăn mũi nói: "Chính là sợ anh đó."

Hàn Phong haha cười, kéo tay Lôi Đình Đình, hai người mang theo đèn pin, đến xem những ngôi nhà xung quanh. Mỗi một gian nhà đều trống không, chỉ để lại chút rác rưởi bụi bặm. Lôi Đình Đình hỏi: "Anh nói suy luận vừa rồi của anh có điểm không đúng, là không đúng chỗ nào?"

Hàn Phong nói: "Trước đó anh cho rằng, trong phòng xếp đặt vật dụng gia đình bình thường, hiện tại xem ra, không đúng rồi. Mặc dù trong phòng từng đặt những thứ kia, cũng để lại dấu vết, nhưng nhất định trước ngày hôm nay, trước cả lúc được dời đi, nhiều nhất chỉ có bàn hoặc thêm một cái sọt rác mà thôi."

Lôi Đình Đình hiếu kỳ nói: "Tại sao?"

Hàn Phong cười to nói: "Ha, không phải em sẽ nói hóa ra đơn giản như vậy sao nữa chứ? Anh không nói em biết đâu, tự em nghĩ đi."

Lôi Đình Đình không bỏ qua, quấn quít lấy Hàn Phong không buông, Hàn Phong chỉ cười không đáp, nói: "Được rồi, chúng ta cũng sắp phải trở về rồi, xem Lưu Định Cường bọn họ có phát hiện gì."

Lôi Đình Đình thầm nghĩ: "Nguyên lai thầy của thầy tên Lưu Định Cường, tốt lắm, em nhất định phải làm anh ấy nói cho em biết anh ở chỗ nào, đến lúc đó không sợ anh chạy mất nữa."

Hàn Phong cùng Lôi Đình Đình trở lại cổng, Hàn Phong nhấc chân muốn bước qua, đồng thời hỏi: "Vẫn chưa xong sao?"

Lưu Định Cường kinh hô: "Đừng nhúc nhích!"

Hàn Phong chỉ có thể nhấc nửa chân, rồi không nhúc nhích nữa, Lưu Định Cường nói: "Nhanh, một trình tự cuối cùng này nữa thôi." Anh ta cầm kính lúp từ dưới chân Hàn Phong tinh tế xem một lần, sau đó nói: "Quả nhiên như thế, tốt lắm, cậu có thể buông chân."

Hàn Phong thống khổ nói: "Ôi chao, không được rồi, chân bị chuột rút rồi, a a a, ui chao --"

Lưu Định Cường nói: "Mới bảo cậu nhấc chân có vài giây cậu đã chuột rút rồi, xem ra cậu rất thiếu rèn luyện nha."

Hàn Phong nói: "Thật sự chuột rút rồi, Đình Đình, giúp anh xoa bóp chút."

Lôi Đình Đình đá anh một cước, nói "Mơ tưởng."

Hàn Phong xê dịch vài bước, hỏi: "Có phát hiện gì?"

Lưu Định Cường cười nói: "Có đây, vừa rồi cậu nói chưa chính xác lắm đâu."

Hàn Phong nói: "Tôi biết, trong gian phòng này vốn không bày biện nhiều như vậy, chỉ có một cái bàn và một sọt rác mà thôi."

Lưu Định Cường lộ vẻ bội phục, nói: "Cậu trái lại chuyển biến thật nhanh đó, chính là như thế."

Lôi Đình Đình kinh ngạc nói: "Các anh làm sao biết được? Tại sao các anh cũng biết?"

Lưu Định Cường nói: "Em cũng vào nhà xem, không lâu sau sẽ biết."

Lôi Đình Đình vừa vào nhà nhìn, trong phòng chẳng biết từ lúc nào, khắp nơi đều là vết máu, cùng vừa rồi hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau. Lưu Định Cường nói: "Cậu xem, đây đều là những vết máu trực tiếp bắn lên tường, ví như những chỗ này, nếu ban đầu có bày biện vật dụng, vết máu không có khả năng bắn lên tường bằng phương thức thế này."

Hàn Phong nói: "Woa, mở lò sát sinh à."

Lôi Đình Đình nói: "Những vết máu này là --"

Chu Tiểu Ba giải thích: "Vết máu một khi cùng mặt ngoài của vật thể phát sinh tiếp xúc, thông qua phân tử khuếch tán, sẽ ở mặt ngoài vật thể lưu lại thông tin. Mặc dù được tẩy rửa qua, nhưng thông qua dung dịch đặc thù, vẫn như cũ có thể lấy ra được dấu vết của máu. Bất kể thời gian bao lâu, dấu vết này đều vẫn tồn tại. Loại dung dịch này, tháng ba năm nay mới từ nước ngoài nhập vào, có thể đem nguyên tố huyết dịch cực nhỏ hiển hiện ra. Cùng theo giáo sư khám sát hiện trường, mỗi lần đều có thể học được tri thức mới."

Lưu Định Cường nói: "Loại chất lỏng này gọi là Luminol, các quốc gia Âu Mỹ từ cuối thập niên 90 đã bắt đầu sử dụng, chúng ta đã lạc hậu nhiều, hơn nữa, hiện tại chúng ta dùng, chính là nhập khẩu từ Pháp, tự chúng ta vẫn chưa thể sản xuất."

Lôi Đình Đình nói: "Nhưng mà, Hàn Phong không nhìn thấy vết máu này, anh ấy làm sao mà biết được chứ?"

Hàn Phong nói: "Rất đơn giản, nếu lúc ấy trong phòng bày rất nhiều đồ đạc gia đình cỡ lớn, vậy dựa theo tâm lý học phạm tội, hung thủ sau khi hành hung, muốn đem nhiều gia cụ như vậy chuyển hết ra ngoài, khẳng định sẽ phát ra tiếng vang rất lớn. Nhưng ông Mạc lại nói, ông không nghe thấy tiếng vang gì, vậy chỉ có thể là những gia cụ này sau khi hai gã khả nghi vào nhà, hoặc là trước khi vào nhà đã bị dời đi. Vừa rồi anh cũng đã nói, tư thế của người chết là do từng ngã trên bàn lưu lại, do đó cái bàn có tồn tại, mà chúng ta ở phòng sau phát hiện tro tàn của nhựa bị đốt cháy kia, đó chính là sọt rác đã bị đốt, tất cả mọi chuyện, đều có mối liên hệ nhất định, em cẩn thận một tí, sẽ không khó phát hiện. Chân tướng của sự thật chỉ có một, mặc kệ dùng phương pháp gì, kết luận đưa ra cũng chỉ có một."

Khi Lôi Đình Đình đang còn sững sờ, Lưu Định Cường nói với Hàn Phong: "Cậu nhìn xem, này."

Hàn Phong vừa nhìn, lẩm bẩm nói: "Cả tay cũng bị ngâm vào axit mạnh, thế này thì không có biện pháp so dấu vân tay nữa rồi, xuống tay thật là sạch sẽ đấy."

Lưu Định Cường nói: "Không chỉ thế, quần áo của người chết từng bị đổi, sàn nhà này từng trải qua hai lần cọ rửa. Một dao chí mạng sau lưng, trực tiếp đâm thủng tim, không có dấu vết giãy giụa, tìm được một ít bộ lông, sợi, sưu tập một ít máu, đều phải mang về phòng thí nghiệm mới biết được kết quả. Cậu nói xem, hai người đồng thời tiến vào nhà, khi rời đi, một người lại giết chết người kia, đến nỗi khắp nơi đều là vết máu, bọn họ tới cùng đã làm gì trong này chứ?"

Hàn Phong nói: "Tôi biết."

Ba người trong phòng đồng loạt vểnh tai, tất cả mọi người không ngờ tới, Hàn Phong nhanh như vậy đã phá giải được câu hỏi, chỉ nghe Hàn Phong nói: "Hai vị tuyệt thế cao thủ, hẹn nhau gặp mặt, tối nay trong căn phòng nhỏ này tiến hành quyết đấu, một người trong đó phát động công kích trước, cũng liên tiếp đắc thủ, vết máu văng khắp nơi là của một vị bị thương trong đó, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng cao thủ chân chính, cũng là vị bị thương kia, từ đầu đến cuối, hắn chỉ đâm một kiếm, một kiếm xuyên tim, đây là sát chiêu chí mạng chân chính."

Lôi Đình Đình khẩn trương nói: "Thật vậy chăng? Người thắng kia vì cái gì mà phải hủy dung người chết?"

Lưu Định Cường tức giận nói: "Cái thằng nhóc này lại tùy tiện nói càn rồi, đừng tin cậu ta."

Hàn Phong "hắc hắc" cười, Lôi Đình Đình cả giận: "Anh nha, khó trách chị Long Giai luôn đánh anh, em cũng muốn đánh anh rồi đây."

Hàn Phong thoáng trừng mắt nói: "Em dám."

Lôi Đình Đình cũng không sợ anh, chống nạnh nói: "Đừng tưởng rằng anh cao hơn em thì em sẽ sợ anh."

Hàn Phong làm một cái mặt quỷ, đồng thời nói: "Nói đi cũng phải nói lại, anh không cho rằng một trong hai người đã tới đây là Đinh Nhất Tiếu, có lẽ đã nghĩ sai hướng rồi, đây là một vụ án khác chăng."

Lưu Định Cường nói: "Làm sao cậu dám khẳng định?"

Hàn Phong cười, nói: "Rất đơn giản, bởi vì gã tới không được."

Lãnh Kính Hàn cũng đi đến, ông hỏi: "Các cậu làm xong chưa? Chúng ta đến địa điểm kế tiếp."

Hàn Phong la to: "Không phải chứ! Lại đi đâu nữa?"

Lưu Định Cường nói: "Đã lấy vật chứng xong, chỉ cần mang về phòng thí nghiệm nữa thôi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Lên xe rồi nói."

Hàn Phong kéo tay Lôi Đình Đình, lưu luyến không rời nói: "Anh đi, Đình Đình."

Lôi Đình Đình cười nói: "Đừng giả bộ đáng thương vậy nữa, anh đi đi, em sẽ tới tìm anh."

Hàn Phong chỉ tay vào Đình Đình, nói: "Em nói đó." Trước khi lên xe, anh lại duyên dáng hành lễ theo lối nhà binh, lộ ra nụ cười thật ngầu, Lôi Đình Đình thầm nghĩ: "Hàn Phong, anh thật có khả năng khiến người ta nhớ mãi không quên, khó trách chị Long Giai lại chọn anh."

Trên xe, Hàn Phong nói: "Đi đâu vậy?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Bệnh viện, ba gã phạm nhân kia không xong rồi."

Hàn Phong nói: "Hửm?"

Lãnh Kính Hàn bổ sung: "Chính là ba người đã bắt được ở khu mỏ xế chiều hôm nay."

Cùng Lôi Đình Đình chia tay nhau xong, tinh thần Hàn Phong lập tức không còn nữa, anh ngáp nói: "Có lầm không, chuyện như vậy cũng bảo chúng ta đi. Lãnh huynh, anh có biết không, tôi mỗi ngày đúng 10h phải ngủ đó, ngày hôm sau đúng 10h mới rời giường, từ khi bị anh lừa vào vụ án này, tôi ngay cả một giấc ngủ ngon cũng chưa từng được ngủ."

Lãnh Kính Hàn nói: "Sau khi vụ án này kết thúc, vụ án có lớn thế nào nữa, tôi cũng sẽ không đi phiền cậu, cho cậu ngủ đã đời."

Lưu Định Cường nói: "Chỗ tôi có châm cứu cường tâm, có muốn châm một cái không?"

Hàn Phong bóp cổ Lưu Định Cường nói: "Anh béo, anh thật kiêu ngạo nha, tôi dễ bị bắt nạt lắm phải không, ngay cả anh cũng dám đụng đến tôi!"

Lưu Định Cường haha cười to. Lãnh Kính Hàn nói: "Đừng làm rộn nữa, xe cũng sắp bị cậu nháo đến lật rồi. . . . . ."

Trong bệnh viện, ba gã phạm nhân bị trói chặt tay chân, nhưng vẫn ở trên giường bệnh liều mạng giãy giụa, khóe miệng có bọt mép phun ra, bác sĩ một mực quan sát nhịp tim huyết áp của ba người.

Hàn Phong nói: "Woa, bị khổ hình hả?"

Lưu Định Cường nói: "Hình như đã trúng độc, triệu chứng trúng độc cùng dạng với nấm độc, da ửng đỏ, chảy nước dãi, đồng tử co rút như kim châm, ừm, còn có nói sảng nữa."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nói đơn giản, chính là ảo giác chiều sâu." Ông lắc đầu nói: "Xem ra không giống đâu."

Lưu Định Cường nói: "Cái gì không giống?"

Hàn Phong nói: "Huyết áp của bọn họ đã tăng cao, tim cũng đang đập gia tốc, không giống với tình trạng trúng độc của nấm độc, có một điểm có thể khẳng định, thần kinh giao cảm của bọn họ ở vào trạng thái hưng phấn cao độ, còn tiếp tục như vậy, tim sẽ vì nguyên nhân này mà không cách nào chịu được gánh nặng đập của mình mà bãi công, không đập nữa, sinh mệnh của bọn họ cũng theo đó mà chấm dứt."

Lãnh Kính Hàn hỏi Hướng Thiên Tề: "Bọn họ làm sao vậy?"

Hướng Thiên Tề nói: "Không rõ ràng lắm, chúng tôi tách ra thẩm vấn cách ly, bọn họ vẫn không nói được một lời, về sau bỗng dưng phát tác, thời gian phát bệnh của ba người trước sau không sai biệt lắm, chưa tới 10 phút đồng hồ, ba người đều đã ngã xuống."

Hàn Phong nói: "Hỏi bác sĩ một chút."

Đi tới là một vị bác sĩ trực ban, họ Lưu, nghiêm túc nói: "Loại tình huống này chưa từng thấy qua, khi bọn họ vừa được đưa tới đã bị vây vào trạng thái kích động cao độ, da bọn họ ửng đỏ, từ mao mạch tới động mạch tất cả đều bị vây vào trạng thái khuếch trương cực độ, lượng máu cơ thể có thể chứa đựng đã gia tăng gấp đôi, trong cơ thể muốn hoàn thành tuần hoàn máu, tim nhất định phải đập nhanh hơn, mà cơ tim của bọn họ co bóp cũng tăng cường rất nhiều lần so với bình thường, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn mạch máu cũng sẽ nổ tung mà chết."

Hàn Phong nói: "Rút máu thì sao?"

Bác sĩ Lưu nói: "Không được, rút máu tim bọn họ sẽ nhảy càng nhanh hơn, sẽ vì nguyên nhân không cách nào chịu đựng được gánh nặng mà ngừng đập, dưới tình huống như thế, tựa như một người bò lên núi tuyết đột nhiên ngủ trên núi tuyết vậy, một khi ngừng đập, thì không cách nào khôi phục được nữa. Nếu tôi dùng thuốc co mạch, sẽ làm cho gánh nặng trước đó của tim gia tăng, nếu tôi dùng thuốc đối kháng canxi, cũng sẽ làm gia tăng gánh nặng cho trái tim, hai vị đều là bác sĩ, tin tưởng không cần tôi giải thích nữa chứ?"

Hàn Phong đau đầu nói: "Sao lại thành thế này chứ? Từ trước đến giờ chưa từng thấy tình huống như vậy."

Lưu Định Cường nói: "Từ kinh nghiệm nhiều năm của tôi đến xem, bọn họ có chút giống như nghiện ma túy phát tác. Nhưng trước mắt thuốc phiện lưu hành, vẫn chưa có loại nào có thể dẫn đến triệu chứng thế này, có thể là ---"

Hàn Phong quay phắt đầu lại, cùng Lưu Định Cường nhìn nhau hồi lâu, mắt Hàn Phong lộ ra tinh quang, mắt Lưu Định Cường như tia chớp, một lúc sau, Hàn Phong mới nói: "Anh Cường, anh thật giỏi nha."

Lưu Định Cường cười nói: "Như nhau cả thôi."

Hàn Phong nói: "Vậy chúng ta động thủ đi."

Lưu Định Cường nói: "Tốt."

Bác sĩ Lưu nói: "Này, hai anh muốn làm gì?"

Lưu Định Cường mang găng, lấy ra ống tiêm, nói: "Tôi muốn rút máu của hắn."

Bác sĩ Lưu nói: "Dựa vào tình hình trước mắt của bệnh nhân, một khi chích phá mạch máu, hậu quả thế nào, có thể tưởng được rồi chứ? Hiện nay không thể co hẹp mạch máu, cũng không thể khuếch trương mạch máu, rất khó giải quyết đấy. Cậu, cậu lại muốn làm gì?" Câu nói sau cùng, là hỏi Hàn Phong.

Hàn Phong lấy ra ống tiêm nữa, lấy thuốc trong rương của Lưu Định Cường ra, nói: "Chích thuốc mê cho hắn. Mạch máu biến đổi, là vì hệ thống trung khu đã bị phá hỏng, cơ thể đối với công năng tự điều tiết của bản thân đã hoàn toàn rối loạn, hiện tại muốn ngăn cản hệ thống trung khu tiếp tục phát ra thông tin." Nói xong, một kim đâm xuống.

Lãnh Kính Hàn cùng Hướng Thiên Tề còn chưa kịp hiểu ra được gì, nhưng bác sĩ Lưu và Lưu Định Cường đã hoàn toàn ngây dại, tựa như một hài nhi mới sinh nhìn thấy đĩa bay mà giật mình vậy, một kim kia của Hàn Phong, trực tiếp đâm vào ót, vị trí xương cổ của bệnh nhân. Hàn Phong đẩy lút kim, nhìn bộ dáng hai người ngây ra như phỗng, mỉm cười nói: "Tiêm vào xương cổ, gây tê vị trí cao, đây --- không có gì quá kỳ quái chứ?"

Nhưng bác sĩ Lưu và Lưu Định Cường đều biết, xương cổ là khu vực trung ương của đại não thông đến mọi nơi trong cơ thể, nơi chứa thần kinh phong phú nhất, chỉ hơi chút sơ sảy, sẽ có khả năng gây ra liệt vĩnh viễn cho người bệnh, bình thường bác sĩ gây mê khi áp dụng gây mê, nếu là gây mê toàn thân, thì chọn áp dụng phương pháp cho hít khí, nếu phẫu thuật một bộ phận nào đó, thì chọn áp dụng gây mê khu vực đó, cho dù là phẫu thuật lớn nhỏ từ ngực bụng trở xuống, cần liên tục cấp thuốc gây tê ngoài mô cứng, cũng đều lựa chọn xương sống thắt lưng làm điểm tiêm vào, chính bởi vì vị trí tiêm trên xương sống thắt lưng vô cùng khó nắm chắc, hơi chút sai lầm liền có thể gây ra tê liệt cơ hô hấp, mà cuối cùng dẫn đến việc bệnh nhân vì suy hô hấp mà chết, nhưng Hàn Phong tùy tùy tiện tiện tiêm một cái, liền cắm thẳng vào trong xương cổ, việc này đã không còn giống như đang hành nghề y nữa, ngược lại như đang giết người!

Hơn nữa ngày, bác sĩ Lưu mới phát hiện, quần áo mình đều đã ướt đẫm, Lưu Định Cường cẩn thận nhìn lỗ kim châm trên cổ phạm nhân, ngay cả một giọt máu cũng không có, anh ta hoảng sợ hỏi: "Kỹ thuật tiêm này của cậu, học được từ ai?"

Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Sao vậy? Có vấn đề gì?"

Lưu Định Cường nói: "Không có, tôi chính là muốn biết, cậu học được từ đâu."

Hàn Phong nói: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết, vừa rồi đâu có chích sai."

Lưu Định Cường thở dài một tiếng, chuẩn bị lấy máu để thử, anh ta biết, một châm này của Hàn Phong nhìn như tùy tiện, muốn chích chuẩn xác được như cậu ta, ít nhất phải trải qua hơn vạn lần luyện tập, nhưng kết cấu tổ chức và ngoại hình của mỗi người đều bất đồng, kỹ thuật châm kim như vậy, tuyệt đối không thể chỉ luyện tập trên gỗ là có thể làm được.

Hàn Phong lật mí mắt phạm nhân, nói: "Không được rồi."

Lưu Định Cường vừa nhìn, đồng tử của phạm nhân đã từ hình kim bắt đầu lan rộng, đây là dấu hiệu sinh mệnh đang có chiều hướng suy kiệt, hai gã phạm nhân khác cũng đã xuất hiện tình huống đồng dạng, anh ta vội vàng rút một ống máu, dùng hộp giữ nhiệt bảo tồn, lắc đầu với Lãnh Kính Hàn.

Hàn Phong nói: "Tôi đã nói không cần đến đây mà, đến cũng vô dụng, vẫn không cứu trở về được. Sớm biết như thế, còn không bằng trở về ngủ cho rồi."

Lưu Định Cường nói: "Vậy hôm nay lại uổng phí một ngày, khó khăn lắm mới bắt được ba gã phạm nhân, vẫn như cũ không lưu lại đầu mối gì hữu dụng."

Hướng Thiên Tề nói: "Cũng không hẳn, khi chúng tôi chống bạo động trong thành phố, cũng đã bắt được không ít thành viên phạm tội, hiện tại đang thẩm vấn bọn chúng, thế nào cũng sẽ tìm được hang ổ của chúng ở đâu."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cám ơn cậu đã cho chúng tôi biết, vậy thì, mọi người đều tự trở về với công tác thôi."

Lúc này, bác sĩ trực ban mới phục hồi lại tinh thần, truy hỏi: "Xin hỏi, cậu thực tập ở bệnh viện nào vậy? À không, cậu đang bồi dưỡng ở bệnh viện nào? Cậu có thể nói cho tôi biết không? Xin hỏi làm thế nào có thể liên lạc với cậu?"

Ngày thứ hai, khi Hàn Phong rời giường, đúng lúc vừa kịp giờ ăn cơm trưa của đám người Lãnh Kính Hàn, Hàn Phong thống khổ nói: "Tại sao? Lại là mì ăn liền?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Có để lại cho cậu một ly đó, thích thì ăn không thích thì thôi."

Hàn Phong oán hờn nói: "Vì vụ án này, ngày ngày hai ba giờ khuya vẫn chưa thể ngủ, nhưng ngay cả một chút thức ăn cũng không có, tại sao đi theo anh, bữa bữa đều ăn mì gói chứ? Chẳng lẽ các anh ngoại trừ mì gói, thì không còn nghĩ ra thức ăn gì tốt hơn sao?"

Lâm Phàm nói: "Có mì gói ăn là hay rồi, cậu ngẫm lại coi, cậu ở chỗ đó có thể tìm ra cái gì mà ăn? Tôi đi rót nước sôi cho cậu."

Hạ Mạt nói: "Đúng rồi, Lý Hưởng đâu?"

Hàn Phong nói: "À, chấp hành nhiệm vụ rồi." Đồng thời thầm nghĩ: "Cái tên này, mình tưởng rằng tối qua anh ta sẽ gọi điện thoại đến, sao đến giờ cũng chưa có tin tức."

Lưu Định Cường nói: "Vật chứng hôm qua chúng tôi mang về, đều đã làm kiểm tra xét nghiệm rồi, cục cảnh sát bên kia cũng đã gửi tới báo cáo khám nghiệm tử thi, báo cáo để trong phòng thí nghiệm."

Hàn Phong suy nghĩ một chút, hỏi Lãnh Kính Hàn: "Lão Quách kia có liên lạc với anh không? Mấy vụ bạo động của bọn họ bên kia thế nào rồi?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Còn đang thẩm tra xử lý, người của quân đội 234 đã đến, anh ta bên kia cũng bận tối mày tối mặt. Hình như một vị lãnh đạo gần đây cũng muốn đến thành phố H này, nhìn xem tới cùng đã xảy ra tình huống gì."

Hàn Phong nói: "Bao nhiêu người tới?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Tới cả một đoàn."

Hàn Phong nói: "Ôi chao, lực lượng của chúng ta đây có thể tăng cường thêm thật nhiều rồi, thế này mà còn bắt không được Đinh Nhất Tiếu, tôi mới không tin."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, bây giờ còn chưa biết Đinh Nhất Tiếu đang trốn ở đâu."

Trong mắt Hàn Phong hiện lên tuệ quang, nói: "Sẽ tìm được." Lâm Phàm bưng tới mì ăn liền cho anh, Hàn Phong quay đầu nói: "Đúng rồi, anh Cường, phân tích máu của anh có gì không?"

Lưu Định Cường nói: "Không. Có khả năng mẫu lấy quá ít, không tách ra được thứ gì có giá trị."

Hạ Mạt nói: "Từ súng ống thu được ở khu mỏ, trải qua so sánh, có thể nhận định, cùng súng ống sử dụng trong sự kiện bạo lực vài ngày trước và Hồng A Căn là từ cùng một nhà xưởng sản xuất gia công chế tạo."

Lâm Phàm nói: "Mặt khác, chúng tôi ở trong xưởng của Lương Hưng Thịnh còn tìm được bộ phận linh kiện chưa kịp dời đi, qua phân tích, có một bộ phận là then đẩy cùng kết cấu khóa nòng vẫn chưa gia công xong."

Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng tôi đã đến công ty TNHH xây dựng Phúc Hưng mà Đinh Nhất Tiếu xây tại thành phố này, tất cả nhân viên liên quan còn ở lại trong công ty đều bị giam giữ tiếp nhận thẩm vấn. Đinh Nhất Tiếu quả nhiên lợi hại, vừa ra khỏi cục cảnh sát, gã đã đem toàn bộ tài chính của xí nghiệp đứng tên gã luồn đi, mà bình thường cũng luôn có lượng lớn tiền mặt được điều động, xem ra, gã đã sớm vì mình mà chuẩn bị tốt đường lui rồi. Về xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, cục cảnh sát đã lập án điều tra khác, bên trong đề cập đến nhiều quan chức chính phủ lắm, chuyện cần làm của chúng ta bây giờ, chính là bắt Đinh Nhất Tiếu về quy án, đồng thời tìm ra kẻ thao túng phía sau kia."

Hàn Phong nói: "Woa, chỉ một buổi sáng các anh đã làm được nhiều chuyện như vậy à?"

Lâm Phàm nói: "Đương nhiên, cậu cho rằng ai cũng giống cậu à. Vừa rồi Trương Nghệ cũng đã về tới."

Hàn Phong nói: "Vết thương của anh ấy đã ổn chưa?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Chưa đâu, nhưng cậu ấy muốn về đơn vị, tôi vừa để cậu ấy trở về dưỡng thương rồi."

Hàn Phong nói: "Anh thật sự bảo thủ, người ta yêu cầu tích cực trở về đơn vị như vậy, cần gì chặt đứt đường lui của người ta chứ?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu thì biết cái gì, vết thương của cậu ấy còn chưa khôi phục, tùy tiện tham gia hành động, hậu quả không thể lường được."

Hàn Phong trợn mắt, không nói. Qua chốc lát, Lãnh Kính Hàn lại nhỏ nhẹ dịu giọng nói: "Công tác của chúng tôi làm, đối với cậu không tính là gì, nhưng với chúng tôi mà nói, đều rất nguy hiểm, nếu thân thể chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất mà tham gia hành động, rất có khả năng sẽ trả giá lớn bằng cả sinh mạng. Tôi phải phụ trách mỗi một thành viên trong phòng này, không giống cậu, chỉ nói lời cửa miệng là được."

Lâm Phàm và Hạ Mạt ở một bên lặng lẽ nói: "Cậu xem, tên kia có giống con trai của Lãnh trưởng phòng không?"

Hạ Mạt nói: "Lời này không thể nói lung tung, nếu Lãnh trưởng phòng biết, vậy anh coi như xong rồi."

Lâm Phàm nói: "Cậu có bao giờ nghe thấy Lãnh trưởng phòng ăn nói nhẹ nhàng đến thế với ai chưa? Hơn nữa, tên kia không rõ lai lịch, tuổi tác cũng không sai biệt với con gái của Lãnh trưởng phòng lắm, tôi thấy, tám phần là con riêng của Lãnh trưởng phòng."

Hạ Mạt nói: "Nhưng mà anh ấy không giống Lãnh trưởng phòng nha?"

Lâm Phàm nói: "Cái này gọi là giống bên mẹ đó, anh thấy con gái của Lãnh trưởng phòng giống anh ấy sao?"

Hạ Mạt nói: "Nhưng mà, cũng khá giống đấy chứ?"

Lâm Phàm nói: "Giống cái gì? Trước kia chúng ta từng gặp rồi, con bé kia, so với Lãnh trưởng phòng lanh lợi hơn. Loại giống bên mẹ này, sinh ra nếu là nữ cũng không giống anh ấy đâu."

Hạ Mạt vò đầu nói: "Phải không? Em, em quên mất rồi."

Sắc mặt Lãnh Kính Hàn trầm xuống, nói: "Hạ Mạt Lâm Phàm, hai người các cậu đang nói gì đấy! Có thời gian sao không mau đi làm việc đi?"

Hạ Mạt và Lâm Phàm le lưỡi, mau chóng rời đi, Lãnh Kính Hàn lúc này mới hỏi Hàn Phong: "Những thi thể ngày hôm qua cậu nói, tôi vẫn chưa hiểu rõ, làm sao cậu biết được?"

Hàn Phong nói: "Trên thực tế, ngay ngày thứ hai khi Hồng A Căn bị bắt, tôi đã cảm thấy không đơn giản như vậy, cùng chịu huấn luyện với hắn có hai đội ngũ, mà cùng hắn trông coi Lương Tiểu Đồng cũng có vài đội, do đó nhân số bọn chúng không hề ít. Đã có nhiều người chịu huấn luyện như vậy, tại sao thời gian bọn họ chịu huấn luyện đó không có ghi chép mất tích nào chứ? Tôi đã đến cục dân chính một chuyến, tra xét nhân khẩu mất tích, thế nhưng, mấy năm gần đây, dân nhập cư từ các nơi đến thành phố H làm công đã được thân quyến xác nhận là mất tích tại thành phố H, có hơn mấy ngàn người."

Lãnh Kính Hàn biến sắc, Hàn Phong nói: "Quá đáng sợ đúng không? Khi nhìn thấy số liệu này, tôi cũng bị dọa giật mình. Có nhiều dân nhập cư mất tích như thế, tôi nghĩ bọn chúng không có khả năng thu lưu nhiều người như vậy, cho dù có nhân tố ngẫu nhiên bên trong, đại đa số dân nhập cư có lẽ đã bị bọn chúng bắt đi, nhưng đến tột cùng là bắt đến đâu? Xí nghiệp của bọn chúng cũng không có khả năng dung nạp nhiều người như vậy, do đó tôi mới phải hỏi tường tận lại Hồng A Căn, sau khi tôi nghe được quá trình huấn luyện của bọn họ, ý thức được, đó là một loại hình thức huấn luyện đào thải vô cùng tàn nhẫn. Do đó tôi nghĩ, nhất định có lượng lớn người chưa vượt qua được huấn luyện mà chết, người tử vong, đã bị bọn chúng chôn."

Hàn Phong xì xụp húp nước mì, nói tiếp: "Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến chính là khu mỏ kia, bởi vì nó có đủ năng lực xử lý thi thể, chẳng qua không biết cụ thể chôn ở nơi nào. Sau khi tiến vào quặng mỏ, tôi liền phát hiện chỗ không thích hợp ở mảnh rừng kia, về sau đại khái thì giống như tôi đã nói rồi đó."

Lãnh Kính Hàn nói: "Những thi thể này, một khi phơi bày ra ánh sáng, sợ rằng cả nước sẽ chấn động. Sự tình này bây giờ tạm thời vẫn còn ém xuống, nhưng không giấu được bao lâu đâu. Do đó, phải mau chóng bắt được Đinh Nhất Tiếu cùng kẻ đầu têu phía sau màn này, hiện tại biên phòng, nhà ga, sân bay cùng hải quan cũng đã bố trí khống chế nghiêm ngặt, Đinh Nhất Tiếu không có khả năng chạy thoát. Hiện tại, tôi phải đến cục cảnh sát cùng lão Quách thương nghị phạm vi bố trí khống chế, cậu có muốn đi cùng không?"

Hàn Phong nói: "Tôi không đi nữa, để tôi chỉnh lý cho xong đầu mối, ngày hôm qua vừa trở về, còn có rất nhiều công tác điều tra các anh làm tôi chưa được thấy, bên trong nói không chừng còn có phát hiện kinh người."

Hàn Phong ăn mì xong, đi tới phòng thí nghiệm của Lưu Định Cường, Lưu Định Cường còn đang làm thí nghiệm, Hàn Phong cầm lấy báo cáo thí nghiệm bắt đầu đọc.

Hạ Mạt nói: "Này, Hàn Phong, Long Giai hôm nay làm sao vậy? Anh có phát hiện cô ấy có chỗ không đúng không?"

Báo cáo khám nghiệm tử thi viết: Nam, thân cao 1m74, thể trọng 60kg, nhóm máu O, gốc châu Á, tuổi khoảng 30 đến 32. . . . . . .

Hàn Phong nói: "Không có nha."

Hạ Mạt nói: "Nhưng từ khi anh đi ra, cô ấy không nói một câu nào với anh cả, thậm chí nhìn cũng không nhìn, trước kia đâu có như vậy."

Nhưng trên một phần báo cáo khác lại viết, vết máu bọn họ phát hiện trên tường ngày hôm qua là nhóm AB, mà bộ lông trên thi thể người chết cũng không cùng nhận định với người chết.

Hàn Phong nói: "Có lẽ mấy ngày nay quá bận rộn, cô ấy quá mệt mỏi rồi chăng?" Anh tiếp tục xem báo cáo, Hạ Mạt bị bẽ mặt, im lặng đi làm thi nghiệm. Hàn Phong khép báo cáo lại, nhìn Hạ Mạt, tay trái cầm que thủy tinh, tay phải bưng cốc chịu nhiệt, đang khuấy chất lỏng, anh đột nhiên ngưng mắt, nói: "Kỳ thật Long Giai, tôi vẫn hoài nghi --"

Hạ Mạt cùng Lưu Định Cường cùng xoay đầu sang, Hạ Mạt hỏi: "Hoài nghi cái gì?"

Hàn Phong chần chừ nói: "Cũng, cũng không có gì, tôi hoài nghi cô ấy, có lẽ đã thật sự yêu tôi rồi."

Hạ Mạt lắc đầu từ chối cho ý kiến, Lưu Định Cường "hắc hắc" cười, nói: "Nói thế, cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra được."

Hàn Phong hỏi: "Về báo cáo tối qua, cũng chỉ có một chút như vậy sao?"

Lưu Định Cường nói: "Tôi nghĩ vụ án tối qua cùng vụ án chúng ta điều tra hiện tại không liên quan, có nên đặt vụ án tối qua sang một bên trước không?"

Hàn Phong nói: "Không, không cần, anh tiếp tục làm việc của anh. Bộ lông không phải của người chết, vết máu trên mặt đất cũng không phải, chẳng lẽ đều là của hung thủ, khi ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Lưu Định Cường nói: "Từ báo cáo khám nghiệm tử thi đến xem, thức ăn trong dạ dày của người chết cơ bản đã tiêu hóa hoàn toàn, do đó thuyết pháp đã tử vong hơn ba giờ đáng để nghi vấn, trừ phi người chết chưa ăn cơm tối. Còn nữa, tĩnh mạch của cẳng chân thi thể hơi cong ra, vết chai chân dày, hẳn phải là một người trường kỳ đứng làm việc."

Hạ Mạt nói: "Công việc phải đứng? Chẳng lẽ là khuân vác?"

Lưu Định Cường nói: "Còn nữa, vùng cơ thịt bên sườn ngón út tay phải của hắn vô cùng phát triển, hẳn là một người trường kỳ rèn luyện cơ phần đó, người như vậy, có thể là tuyển thủ tennis, tuyển thủ cầu lông, vân vân."

Hàn Phong nói: "Nhưng tôi không rõ, tại sao hung thủ phải dùng axit mạnh thiêu hủy cả tay người chết? Chẳng lẽ trước kia người chết từng có tiền án? Để lại dấu tay lập hồ sơ?"

Lưu Định Cường nói: "Bộ lông có thể là từ nơi khác bay lạc vào, mà vết máu trên tường cũng không nhất định là được lưu lại vào tối qua. Muốn có nhiều đầu mối hơn so với trong tưởng tượng của tôi cần càng nhiều thời gian hơn nữa. Hiện tại tôi đang làm thí nghiệm thành phần đám tro mà cậu mang về, tôi đã tách ra nhiều loại vật chất. Có tro chế phẩm của giấy, có sợi bông, có sản phẩm hóa chất do con người tổng hợp, còn lại vẫn đang phân tích."

Hạ Mạt nói: "Thuốc nổ phá núi ngày hôm qua mang về từ khu mỏ, thành phần so với thuốc nổ máy bay trực thăng đồ chơi mang theo giống nhau."

Hàn Phong nói: "Loại thuốc nổ nitroamine, trên thị trường nơi nơi đều có đúng không? Xem ra chỗ này không còn thông tin gì nữa, tôi đến chỗ Long Giai nhìn xem, chỗ cô ấy còn có thông tin gì."

Long Giai ngồi trước máy tính, vẻ mặt có chút hoảng hốt, khi Hàn Phong xuất hiện, cô đang xem tin nhắn trên điện thoại. Hàn Phong lặng lẽ đi tới phía sau cô, vỗ vỗ vai cô, phản ứng đầu tiên của Long Giai, là giấu điện thoại vào túi xách, sau đó mới quay đầu, Hàn Phong nói: "Cái gì vậy? Bí mật thế sao?"

Long Giai chỉnh chỉnh tóc, nói: "Có chuyện gì? Nói đi."

Hàn Phong nói: "Tôi muốn xem báo cáo điều tra của mọi người mấy ngày nay, lần trước báo cáo điều tra của cô về Lâm Chính cũng lấy ra luôn đi."

Long Giai ôm một chồng báo cáo thật dày, Hàn Phong ngồi trên bàn bên cạnh Long Giai lật xem báo cáo, một bên xem báo cáo, một bên nhìn Long Giai, anh nói: "Còn đang vì chuyện tối qua mà tức giận sao?"

Long Giai nói: "Anh đừng có thế này nữa được không. Anh tới cùng nghĩ tôi thế nào, anh cứ nói thẳng ra đi."

Hàn Phong nói: "Còn chưa tới lúc." Sắc mặt anh trầm xuống, nói: "Nếu thật sự tới lúc rồi, ôi, cô cũng không nên trách tôi nha."

Long Giai nói: "Chẳng hiểu gì cả."

Ánh mắt Hàn Phong sáng lên, anh thấy được Long Giai từng điều tra, số di động thần bị Lâm Chính nhận được trước khi chết, có số đầu là 239, số đuôi lại là 2348. Hàn Phong suy nghĩ tìm tòi, mã số này hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi. Anh cầm báo cáo mỉm cười bỏ đi, nói với Long Giai: "Tôi đem báo cáo này vào trong xem, không có vấn đề gì chứ?"

Long Giai nói: "Đều đã đánh số trang, anh chỉ cần không làm mất là được."

Hàn Phong đi tới phòng thí nghiệm, Lưu Định Cường đang xem báo cáo sửa sang lại tài liệu phân tích vũ khí thu được, Hàn Phong nói: "Này, anh có biết, ngoại trừ Lý Hưởng và Hạ Mạt ra, còn có ai biết nhà của tôi không?"

Lưu Định Cường nói: "Cậu ở đó chẳng lẽ còn có cái gì đáng giá để khoe khoang sao? Ai mà thèm tuyên truyền chỗ ở của cậu chứ."

Hàn Phong nói: "Ồ, vậy không có gì."

Anh vừa mới đi tới cửa, Lưu Định Cường lại nói: "Bất quá. . . . . ."