Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 29: Em là đôi mắt của anh

Quả nhiên!
Một khi anh cố chấp, người của Tả gia cũng không có cách nào đành phải rời đi, trong phút chốc, giữa hai người liền rơi vào không khí giằng co.


Môi mỏng của anh mím chặt, rõ ràng đôi mắt còn được che bởi miếng băng gạc, không nhìn thấy gì, nhưng Hạ Vãn Lộ vẫn có cảm giác giống như có hai nguồn nhiệt nóng bỏng đang chiếu thẳng vào mình.


Cô nuốt nước miếng, dùng giọng điệu của một y tá chuyên nghiệp hỏi: “Giường 18, tôi có thể giúp gì cho anh được?”
Anh trầm mặc hồi lâu, vẫn không nói chuyện, đợi đến lúc cô cho rằng hai người cứ như vậy giằng co mãi, anh đột nhiên cứng giọng nói: “Tôi có tên! Tôi họ Tả!”


Có tên thì thì thế nào? Họ Tả thì giỏi lắm sao?
Cô khẽ nâng cằm, giống như chỉ có như vậy anh mới nhìn thấy sự kiêu ngạo của cô: “Rất xin lỗi, đây là bệnh viện, chúng tôi chỉ biết số giường bệnh.”


Thế nhưng anh không có nổi giận, điều này khiến cho Hạ Vãn Lộ rất kinh ngạc, câu nói sau đó của anh lại làm cô mở rộng tầm mắt: “Tôi muốn ăn.”
Ý gì đây? Lúc mẹ anh còn ở đây, có nài nỉ thế nào anh cũng nói là không muốn ăn, bây giờ lại cố ý giày vò cô sao?


Cô âm thầm tức giận, “Anh cứ ăn đi!”
“Tôi không nhìn thấy. Tôi là người tàn tật.” Anh hét lên một câu.
Chưa từng thấy qua người tàn tật nào lớn lối, ngang tàn như vậy.
Mày liễu của cô nhàn nhạt nâng lên, “Tôi thấy anh là thiếu não mới đúng!”


“Sắc nữ! Cô nhục mạ bệnh nhân, khi dễ người tàn tật. Có phải cô không muốn làm việc nữa không?” Giọng nói của anh rất sắc, rất có sức uy hϊế͙p͙.


Không hiểu tại sao, Hạ Vãn Lộ lại có một cảm giác, mặc dù anh tức giận nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu sau lưng người khác. Cho nên, cô thực sự không sợ anh, mới trực tiếp trả lại một câu: “Bỏ đi! Biết Tả gia các người không thể đắc tội, lại tố cáo chứ gì!”


“Không tệ, nhớ tôi họ Tả rồi…” Giọng nói nóng giận của anh đã giảm xuống vào đề-xi-ben (dB), “Vậy tôi nói lại lần nữa, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi muốn ăn ngay bây giờ!”
Vẫn là muốn giày vò cô rồi.


“Tôi không phải chuyên viên chăm sóc đặc biệt, còn có rất nhiều bệnh nhân khác chờ tôi.” Cô phồng má, giận dỗi phản bác.


Anh hơi cúi đầu, giọng nói mang đầy ý vị sâu xa: “Tôi sẽ đem những lời này của cô hiểu thành…Cô muốn làm chuyên viên chăm sóc đặc biệt của tôi. Không thành vấn đề, có cần nói trước một tiếng với viện trưởng các cô không?”


“Anh…thật vô lại!” Cô dậm chân, bưng chén nhỏ Tiêu Hàn vẫn đặt trên tủ đầu giường. Không phải là cô sợ anh, chỉ là thân là y tá, cô cảm thấy nếu như mình có thể giúp đỡ bệnh nhân nhanh chóng bình phục thì dù như vậy cũng là đáng giá, là việc nên làm.


Anh vừa nghe tiếng thìa chén đụng chạm, kịch liệt phản đối: “Tôi không muốn ăn cái này, tôi muốn ăn hoành thánh.”
“Không có hoành thánh.” Cô cau mày.
“Cô đi mua.”
Cô nổi giận, liếc mắt một cái, nhưng bản tính lương thiện khiến cô thỏa hiệp. Mua! Đi mua!


Sau đó, chỉ thấy cô ra ra vào vào phòng bệnh liên tục, cuộc đối thoại trong phòng bệnh cũng rất đặc sắc:
“Hoánh thánh này ăn không ngon. Tôi không ăn nữa. Cô đi mua cháo!”
“Cháo này có mùi con gì đây? Không muốn! Đi mua bánh bao hấp đi!”


“Nhân thịt này không tươi. Tôi đổi ý rồi. Mua sủi cảo đi!”
“Vỏ sủi cảo quá dày. Hay là mua hoành thánh vậy!”