Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 287: Ngoại truyện 27: em là của anh sớm sớm chiều chiều

“Đúng rồi, Thần Hi, cậu sao vậy? Mẹ chồng của cậu không phải cũng đến Bắc Kinh sao? Cũng không nghe cậu nói đến chuyện mẹ chồng của cậu, tình cảm cậu và Tống Sở tốt như vậy, nhất định chung sống rất tốt đi?” Phương Di hỏi.


Quả thật, Thần Hi không có nói những chuyện không vui nhà mình với Phương Di, không phải không xem Phương Di là bạn bè, mà là, cô cảm thấy chuyện tình cảm người khác cũng không thể quyết định thay mình, nói cũng uổng công.


Nhìn thấy Phương Di hỏi ra như vậy, cô chỉ cười cười, “Tạm được, nhà ai mà chẳng có va chạm chút chứ, chỉ cần nhìn chung hòa thuận hài hòa là được.” Đây cũng là lời nói thật đi……


“Cũng biết nhà các cậu là hạnh phúc nhất!” Phương Di cười nói, ngược lại lại hỏi Du Du, “Nè, Du Du, cậu mang con trai về sao?”


Vì vậy, Phương Di và Du Du lại chuyển sang đề tài nuôi nấng con cái, mà Thần Hi cũng đang tỉ mỉ suy nghĩ đến những lời nói vừa nãy của Phương Di và Du Du, hy vọng có thể tìm được một phương pháp thích hợp cho riêng mình. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, tình huống nhà mình và nhà hai cô ấy không giống nhau. Tống Sở và chồng của Phương Di cũng rất khác nhau, đâu chỉ là khác nhau, quả thực là hai thái cực, một người có tính hiếu thắng cực mạnh, lòng tự ái cũng rất mạnh, còn người kia lại không đam mê danh lợi, một lòng nghiên cứu học thuật, trước kia chưa kết hôn nên không hiểu, cho là bản tính hiếu thắng mạnh mẽ của Tống Sở là biểu hiện của ý chí muốn cầu tiến, khi ấy trái lại cảm thấy ông chồng của Phương Di có chút cổ lỗ sỉ, nhưng bây giờ xem ra, điểm khác nhau này xem ra chính là nguồn gốc khác nhau giữa hôn nhân của cô và Phương Di.


Du Du nói, lập trường của ông chồng rất quan trọng, mà cô, thiếu hụt chính là lập trường của chồng mình…….
Xem ra, cuộc hôn nhân này muốn được dài lâu, cô phải tự mình nghĩ ra biện pháp mới được……


Lấy thật lòng đối đãi thật lòng, chỉ mong mẹ chồng Trịnh Hữu Đào có thể nhìn thấy cô thật lòng đối tốt với Tống Sở, có thể hiểu, cô là hạnh phúc của Tống Sở…….
Tối đến bạn học tụ họp với nhau ở một tòa trung tâm giải trí lớn, chẳng qua cũng chỉ là ăn cơm rồi hát karaoke thôi.


Mặc dù trò chơi cũng khá nhạt nhẽo buồn tẻ, nhưng vì những người chơi đều là bạn học thời cấp ba, không khí cũng rất náo nhiệt, ngay cả Thần Hi, cũng bị cuốn vào không khí ấy, còn bị chuốc khá nhiều rượu.


Không phải là cùng khách hàng uống rượu như bình thường, càng không phải là bữa tiệc rượu kinh doanh buôn bán, cái cảm giác thuần túy cùng bạn bè cạn ly uống say, làm cô rất thích thú, hoàn toàn không để ý đến em trai Thần An ra sức ngăn cản, không hay biết cũng đã chếnh choáng say, đến nỗi đến lúc đi ca hát, cũng quên mất hình tượng, đi theo Phương Di Tiểu Phong Tử này (cô nàng điên) la hét om sòm, còn lôi kéo Thần An cùng mình hát bài tình ca, hoàn toàn không có hình dáng của một phụ nữ danh môn, giống như trở lại mười năm về trước thời mười tám mười chín tuổi thích điên loạn vậy.


Lúc Kỷ Tử Ngang tới, bọn họ đã đến Tiêu Ca rồi.
Người này, thế mà bỏ lỡ bữa tiệc, tránh né uống rượu, các bạn trong lớp đều phẫn nộ không ngừng.


Kỷ Tử Ngang không thể làm gì khác hơn là liên tục nói lời xin lỗi, bày tỏ anh mới làm một cuộc phẫu thuật không thể không có anh giải phẫu, sau khi thay quần áo anh liền chạy thẳng đến đây, làm việc suốt mười mấy tiếng, bây giờ chân đã mềm nhũn cả rồi……


Anh vừa nói chuyện, ánh mắt thì rơi trên người Thần Hi, trong mắt đều là nồng đậm thương tiếc, thái độ dường như đang do dự muốn nói lại thôi.


Cô hơi say, nhìn thấy hình dáng Kỷ Tử Ngang hơi mơ hồ, nhưng cô biết đó chính là Kỷ Tử Ngang, lập tức xông tới, kéo Kỷ Tử Ngang đến đây, còn kín đáo đưa cho anh microphone, giọng điệu mạnh mẽ nói vào microphone, “Kỷ Tử Ngang! Chúng ta hát với nhau một bài! Phải vượt qua điểm Thần An và Phương Di vừa mới hát đi!”


Nhưng, tiếng nhạc vang lên, lại là bài hát tủ kinh điển của Tống Sở, “Gió mặc gió, mưa mặc mưa”…….
Thần Hi vốn đang cầm micro cùng đứng chung một chỗ với Kỷ Tử Ngang, bỗng nhiên tỉnh rượu, Tống Sở đệm cho cô hát, cô sẽ không hát bài này cùng với người khác…….


Vì vậy, đờ đẫn cười một tiếng, buông microphone xuống, vờ say nói, “Thật xin lỗi, mình không hát nữa! Mình muốn đi phòng vệ sinh!”
Nói xong, cô liền che miệng đi vội ra ngoài.
Kỷ Tử Ngang mở miệng, muốn gọi cô lại, bóng dáng cô cũng đã biến mất, mà Thần An, cũng đi theo ra ngoài.


“Mau hát đi! Lão Kỷ!” Phương Di nói với anh, bài hát đã qua được một đoạn rồi đấy.


Anh nhìn lời bài hát, vội vàng bắt đầu hát, “Cho em tất cả toàn bộ của anh, em là ván cược duy nhất của cuộc đời anh, chỉ cần có một đoạn thời gian anh đã không còn cầu mong gì, một lòng trao cho, sợ em đau buồn sợ em khóc, sợ em cô đơn sợ em ngốc nghếch, Hồng Trần Thiên Sơn ngàn dặm đường, anh có thể cùng em sớm sớm chiều chiều……”


Cô sẽ không biết, anh đã từng sợ cô cô đơn sợ cô khóc, anh từng muốn cô nhìn anh trao cho tất cả, anh từng nguyện ý vì cô mà bỏ ra tất cả, anh càng cầu xin có thể cùng cô được sớm sớm chiều chiều (ngày ngày bên nhau)……


Chỉ là, cho đến bây giờ cô đều không nhìn thấy, trong mắt của cô chỉ có người kia thôi, cô chỉ muốn cùng người kia sớm tối bên nhau, mà người kia, có cho cô hạnh phúc hay không? Có vài lời, anh vẫn là không nên nói……


Thần Hi vốn đã có chút say, ra ngoài gặp gió thổi tới, liền muốn ngất đi, thật đúng là muốn đến phòng vệ sinh, vì vậy, quẹo qua một khúc quanh, đi về lối đi nhỏ đến phòng vệ sinh.


Rượu này, tác dụng hơi chậm, lúc uống chỉ cảm thấy hơi say, đến lúc này, rượu đã dâng lên, cô đi đường, bước chan có chút loạng choạng.
“Thần Hi!” Cánh tay cô bị một bàn tay khác kéo lại, truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lại là Tống Sở…….


Vốn đã hơi đứng không vững, cô yên lòng ngã vào lòng Tống Sở, lòng cũng yên tâm hơn, lần này không cần lo ngại bị chê cười thêm rồi.
“Tống Sở, sao anh ở chỗ này?” Cô lầu bầu hỏi.


“Em hỏi anh? Anh phải hỏi em? Sao lại uống tới mức này hả?” Tống Sở vội ôm lấy cô, dùng cơ thể mình đỡ lấy người cô.
“Họp lớp, nhất thời vui quá, nên uống hơi nhiều, còn anh? Cùng đi với ai vậy?” Nằm trong lòng Tống Sở, cô cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá nhỏ, trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước.


“Ừ! Đang cùng dùng cơm với mấy người bạn!”
“Vậy chị tôi phải giao cho anh rồi! Tôi đi qua đó đây!” Không phải anh muốn lười biếng không chăm sóc chị gái, mà là, chăm sóc bà xã, vốn chính là trách nhiệm của một ông chồng, anh rất nguyện ý nhường cơ hội này cho Tống Sở.


“Được!” Tống Sở gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Thần An rời khỏi, sau đó cúi đầu nói với Thần Hi, “Uống đến như vậy mà còn muốn không đi. Anh đưa em về nhà thôi!”


“Không phải anh rất bận rộn sao? Bằng không anh cứ làm việc đi, em bảo Thần An hay Kỷ Tử Ngang đưa em về cũng được!” Cô thuận miệng nói.
Kỷ Tử Ngang cũng ở đây……


Trong lòng Tống Sở dâng lên một cỗ cảm giác không thoải mái, càng kiên định quyết tâm muốn đưa cô về nhà, “Không sao! Đều là mấy người bạn cùng thành lập công ty đó mà, anh đi qua nói lời chào tạm biệt là được!”


“Vậy em đi chung với anh!” Cô nắm tay anh không buông, người của công ty anh, cô là Tống phu nhân cũng phải gặp mặt chút chứ?
Mặt anh khẽ cứng lại, sau đó cười nói, “Được, đi thôi.”
Thần Hi dựa vào bờ vai anh, đặt toàn bộ cơ thể mình dựa trên người anh, đi đến một gian phòng khác.


Cửa vừa mở ra, bên trong lại cũng vang lên bài hát “Gió mặc gió, mưa mặc mưa”, còn có tiếng nói cười của con trai con gái.
“Nè, Tống Sở! Bài hát của cậu này, nhanh đến hát đi!”
“A, Tống Sở, người này là……”