Giọng nói như vậy khiến lòng Tả Thần An như muốn hòa tan, vội vàng nói, "Y Thần, đừng khóc, cậu út dĩ nhiên có thời gian! Bây giờ cậu út liền tới đón con qua ở với cậu út một buổi chiều, buổi sáng ngày mai lại ở cùng con được không?"
Y Thần vừa nghe thấy cực kỳ cao hứng, "Cậu út, bây giờ cậu thật sẽ tới đón con sao? Nhanh lên nha! Con len lén chạy ra khỏi phòng học dùng điện thoại ở phòng làm việc vườn trẻ gọi điện thoại cho cậu! Không thể nói nhiều được! Cậu út bái bai! Đợi lát nữa gặp!"
Trong tai rất nhanh chỉ còn lại tiếng "Tút tút tút" của điện thoại, Tả Thần An cười nhạt, gọi điện thoại cho Thần Hi, nói rõ anh sẽ đi đón Y Thần tan học, với lại tối nay Y Thần sẽ ngủ lại ở nhà anh, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của Thần Hi, may mắn chỉ là bị cảm.
Mà lúc này Hạ Vãn Lộ đang nằm sấp trên bàn máy tính tìm trang phục biểu diễn, chuẩn bị cho cuộc thi, tất cả mọi người đều ký thác hi vọng của tiết mục tập thể này vào trên người cô, cô cũng không thể làm hỏng được! Nghe nói phần thưởng rất phong phú, cho nên tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức!
Chợt, chuông cửa vang lên.
Mấy ngày nay chuông cửa nhà cô vang lên phải nói rất vui vẻ, cũng chỉ là hàng xóm đến gõ cửa, cùng nhau trao đổi chuyện biểu diễn, thậm chí, còn có những tiết mục biểu diễn một mình cũng tới tìm cô, ai bảo nhà cô có nhân sĩ chuyên nghiệp đây. . . . .
Cô cho rằng, vẫn chỉ là hàng xóm tới gõ cửa, không chút suy nghĩ liền mở ra, ai ngờ, đứng ở ngoài cửa lại là. . . . . . Tiêu Hàn.
"Dì Tiêu. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cô nhất thời không biết nên gọi bà là gì, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
"Đừng! Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi đảm đương không nổi! Dì cũng không cần gọi, tôi chỉ là tới nhìn một chút!" Khi Thần An không ở đây, Tiêu Hàn cũng không phải giả bộ làm gì, cho nên lời nói ra cũng không chút khách khí, đối xử với cô như với người xa lạ.
Cô bỗng nhiên sợ hãi, tiềm thức lập tức nhắc nhở mình, cô là bệnh nhân, là người bệnh trầm cảm, cô nên cư xử với Tiêu Hàn như thế nào? Thần An đâu? Tại sao Thần An vẫn chưa về? Trong đầu suy nghĩ, cô vẫn là nên đi rót một ly nước cho Tiêu Hàn, cũng không tùy tiện xưng hô, chỉ nói một tiếng, "Ngài uống nước. . . . . ."
Sau đó, liền muốn vào phòng ngủ tìm điện thoại di động, len lén gọi điện thoại cho Thần An.
Ai ngờ cô mới vừa bước vào cửa phòng ngủ, Tiêu Hàn liền hừ lạnh một tiếng, "Đây chính là điều cha mẹ cô dạy sao? Đây là lễ phép của cô đối với trưởng bối sao? Không nói tiếng nào liền bỏ mặt khách đi vào phòng ngủ sao? Thật không biết Thần An coi trọng cô ở điểm gì!"
Lời này vừa nói ra, Hạ Vãn Lộ không thể làm gì khác hơn là buông tha ý niệm gọi điện thoại, ngồi xuống ở bên cạnh Tiêu Hàn, miễn cưỡng tìm chuyện để nói, "Thần An đến công ty. . . . . . Không biết ngài có chuyện gì?"
"Nhà này là của con trai tôi! Tôi không thể tới chơi một chút sao?" Tiêu Hàn lại tóm vào lời nói của cô mà bắt bẻ.
Cô im lặng. Thật ra thì giữa người và người nếu như đã không hài lòng, thì cho dù nói cái gì, làm cái gì cũng đều là sai, nhưng hiện tại Hạ Vãn Lộ cũng chưa hoàn toàn khôi phục, bóng ma của chứng trầm cảm vẫn còn bao phủ cô, cho nên, rất dễ dàng, cô lại cảm thấy mình vốn là một người bệnh, không hiểu được phải cùng người khác giao tiếp như thế nào, cho nên, dứt khoát không nói.
Kết quả là, không nói cũng là sai lầm. . . . . .
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào cô, "Tại sao không nói chuyện? Rất không chào đón tôi tới sao?"
Thật ra thì, nói thật, là cô thật không muốn gặp bà ấy . . . . . . Nhưng là, những lời này lúc bình thường cô còn không dám nói, huống chi hiện tại lại đang mắc bệnh? Bà ấy rốt cuộc vẫn là mẹ của Thần An. . . . . .
"Không phải. . . . . . Thời gian không còn sớm, con nên đi nấu cơm, Thần An cũng sắp tan sở rồi! Không bằng. . . . . . Ngài cũng ở lại ăn cơm đi!" Cô tìm cớ, có thể không cùng với Tiêu Hàn ở chung trong phòng khách.
Tiêu Hàn cũng không lên tiếng, tùy ý cô đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi vào phòng bếp, bắt đầu toàn tâm toàn ý dựa theo sách dạy nấu ăn làm bữa tối.
Vừa mới bắt đầu rửa rau, Tiêu Hàn cũng đi vào phòng bếp, vừa nhìn sách dạy nấu ăn đặt trên bàn, liền cười nhạt một tiếng, sau đó liền xé nát sách dạy nấu ăn, ném vào thùng rác.
Hạ Vãn Lộ không nghĩ tới bà lại làm như vậy, vội la lên, "Dì, ngài thế nào. . . . . ."
"Tôi nói, đừng gọi tôi là dì! Giữa chúng ta không có quan hệ quen thuộc như vậy!" Tiêu Hàn không khách khí chút nào cắt đứt lời cô.
Hạ Vãn Lộ thật sự không hiểu rõ Tiêu Hàn, thật ra thì năm đó cô ở Tả gia chăm sóc Thần An, cũng gọi bà là dì Tiêu, khi đó Tiêu Hàn cũng không nói không để cho cô gọi, ngược lại mỗi lần đều vui vẻ trả lời. . . . . . Cô cùng Thần An nói chuyện yêu đương, trên dưới Tả gia ai cũng đều biết, khi đó cũng không nói không cho phép, cô nhớ, lúc ấy ông nội Tả còn đặc biệt thích cô, còn có Thần Hi, cũng cùng cô có quan hệ rất tốt, thường thường trêu ghẹo cô cùng em trai, mà Tiêu Hàn, mỗi lần nghe được những lời trêu ghẹo kia, cũng chỉ là cười cười, rõ ràng cho thấy là một bộ dạng dung túng, chỉ là không biết, tại sao sau đó lại biến thành như vậy. . . . . .
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Tiêu Hàn, cô có chút luống cuống, cô sợ ở trước mặt Tiêu Hàn biểu hiện không tốt, nhưng, theo bây giờ bệnh tình của cô, cô càng lo lắng càng sợ hãi, cách cư xử tự nhiên sẽ càng hỏng bét. . . . . .
Tiêu Hàn vô cùng bất mãn nhìn cô, "Có cần thiết làm ra bộ dạng cô vợ nhỏ bị ức hϊế͙p͙ như vậy không? Tôi lại không thế ăn thịt cô? Khó trách Thần An bị cô mê luyến sâu như vậy, ngay cả người mẹ này cũng không cần! Chính là do cô ở sau lưng xúi giục! Giả bộ đáng thương!"
Dù sao Tiêu Hàn cũng nhìn cô không vừa mắt. . . . . . Cô cũng không có ý định cùng Tiêu Hàn tranh cãi cái gì, ngồi chồm hổm xuống nhặt những mảnh vụt của sách dạy nấu ăn trong thùng rác. . . . . .
Giọng nói Tiêu Hàn lần nữa vang lên, lạnh nhạt mà tràn đầy giễu cợt, "Không cần nhặt nữa! Có cái gì tốt mà nhặt lại! Con tôi khỏe mạnh cường tráng, hoàn toàn không cần cô lấy mấy thứ sách dạy nấu ăn buồn cười này tẩm bổ cho nó! Đừng khiến nó đang không có bệnh bị cho ăn thành bệnh luôn!"
Lời nói của Tiêu Hàn để cho cô chấn động, Thần An không có bệnh? Vậy báo cáo sức khỏe là chuyện gì xảy ra?
"Hừ! Cô không phải chưa biết chứ?" Tiêu Hàn nhìn chằm chằm cô, "Con tôi hoàn toàn không có bệnh! Bản báo cáo sức khỏe này là giả! Nó làm như vậy toàn bộ là vì cô! Cô nói thử cô rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng giá để con tôi vì cô ngay cả cha mẹ cũng không cần, nghĩ tất cả biện pháp tới dụ dỗ cô lừa gạt cô?"
"Vì con?" Hạ Vãn Lộ nhất thời ngẩn ngơ, tại sao muốn lấy báo cáo giả để gạt cô?
"Tôi đã nói với cô! Con tôi làm như vậy tất cả cũng là vì người phụ nữ tam thần như cô! Nó sợ ý chí cô sa sút, sợ cô bệnh tình không chuyển biến tốt! Cố ý giả bộ bệnh để được sự chú ý của cô! Nó còn cùng cô chạy bộ đúng không? Nó để cho cô đi mua quần áo đúng không? Nó để cho cô mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm đúng không? Tôi cho cô biết! Những thứ này đều là nó cố ý! Là nó cố ý tìm ra nhiều chuyện như vậy cho cô làm! Cô có biết hay không? Mỗi khi cô ở bên ngoài đi dạo phố, Nó nói dối đi công ty, thật ra thì nó hoàn toàn không có đi! Nó mỗi ngày đều đi theo cô! Sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Công ty của nó, đã thật lâu không ai xử lý rồi! Sắp đóng cửa luôn rồi! Cô cái yêu tinh hại người! Cô là cái đồ bệnh tâm thần! Cô rốt cuộc muốn hại con tôi thành như thế nào?" Tiêu Hàn tuôn một tràng, kể tất cả các sự việc xảy ra, những lời này đủ để cho Hạ Vãn Lộ sụp đổ. . . . . .
Cô chỉ cảm thấy lỗ tai bị giọng nói của Tiêu Hàn hoàn toàn bao phủ, trong đầu vang lên ong ong, tất cả đều là giọng nói của Tiêu Hàn đang vang vọng, rất chói tai là bà luôn gọi cô là yêu tinh hại người, là đồ bệnh tâm thần. . . . . .
Cô nhớ lại rất nhiều buổi sáng, anh nằm lì trên giường không chịu dậy, cô phải dụ dỗ lôi kéo anh mới giống như đứa bé từ trong chăn chui ra ngoài; còn có lúc ăn cơm, anh ném một chiếc đũa, nói đồ ăn mua bên ngoài ăn không ngon, nhất định muốn ăn món ăn cô tự làm; còn có bộ dạng anh nghiêm túc liệt kê mọi việc, nói cho cô biết hôm nay có những việc cần gì hoàn thành; mỗi khi cô hoàn thành chuyện gì, anh sẽ mặt mày hớn hở khích lệ cô. . . . . .
Thì ra là, những thứ này đều là anh cố ý biểu diễn làm trò, chỉ là vì để cô mỗi ngày có thể ra ngoài chạy bộ, chỉ là vì để cho cuộc sống của cô phong phú không suy nghĩ lung tung nữa. . . . . .
Thì ra là, cô cố gắng làm tất cả mọi chuyện hoàn toàn cũng không có ý nghĩa! Anh mỗi lần đều nói, cô chăm sóc anh rất tốt, có cô, là anh có thể an tâm làm việc rồi. . . . . . Hóa ra, anh một lần cũng không có đi làm, cô hoàn toàn không giúp được anh. . . . . .
Từ đầu tới cuối, anh cho cô, đều là trò lừa bịp ngọt ngào. . . . . .
Mà cô, suy đến cùng, chính là gánh nặng lớn nhất của anh. . . . . .
Cô nước mắt rơi như mưa, trong lòng bị những việc anh làm làm cho cảm động, nhiều hơn, cũng là khó chịu. . . . . .
Cô là bệnh nhân tâm thần. . . . . .
Cô là yêu tinh hại người. . . . . .
Cô hại chết em gái. . . . . . Làm hại Thần An vì cô lo lắng suy nghĩ. . . . . . Làm hại Thần An không thể an tâm làm việc. . . . . .
"Thế nào? Cảm thấy khó chịu rồi sao? Không chỉ dừng lại như vậy đâu! Còn có trận thi đấu cô sắp tham gia! Có cái gì đáng giá sai? Cô biết là ai bỏ tiền tổ chức cuộc thi sao? Là Thần An! Thần An! Chỉ là vì để cho cô có chuyện để làm! Khuyến khích cả những cụ ông cụ bà trong khu chung cư tới dụ dỗ cô lừa gạt cô! Còn nữa, mỗi sáng sớm lúc các người chạy bộ đều có người chủ động chào hỏi cô phải hay không? Bảo cô Tả phu nhân? Khen cô xinh đẹp? Bộ dáng này của cô, bộ dạng của người bị bệnh tâm thần, còn có người khen cô xinh đẹp sao? Cô không phải thật sự tin à thật đấy chứ? Tôi cho cô biết, là Thần An nhà chúng tôi, đến từng nhà cầu người ta, nói với họ trong nhà có vợ bị bệnh tâm thần, phải ra ngoài chạy bộ, cầu cụ ông cụ bà thương tình, nhất định phải cùng cô chào hỏi, khen ngợi cô thật nhiều! Tôi không hiểu! Cô một bệnh nhân tâm thần, không nằm viện điều trị! Muốn hành hạ Thần An nhà chúng tôi như thế làm gì? Cô đi nằm viện, muốn dùng bao nhiêu tiền, Tả gia chúng tôi cho cô, được không? Xin cô, cầu xin cô, tôi khẩn cầu cô, bỏ qua cho Thần An nhà chúng tôi? Được không? Cô cứ bám theo nó như vậy, muốn nó cả đời chịu khổ sao!" Tiêu Hàn càng nói càng kích động, nói đến sau lại còn rơi vài giọt nước mắt.
Hạ Vãn Lộ hoàn toàn không nghĩ tới, chân tướng sự thật lại như vậy. . . . . .
Những thứ kia để cho cô từ lúc mang bệnh từng chút từng chút khởi điểm lên tốt đẹp cùng hi vọng, thì ra là đều là giả. . . . . .