Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 173: Anh chỉ làm người đàn ông tốt của em là đủ

Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đang thì thầm với nhau, bị một tiếng gọi “Thần An” của Tiêu Hàn cắt đứt.


Nhìn thấy hai vị vừa đến trước mặt không có ý tốt, nhất thời Hạ Vãn Lộ không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng bị Tả Thần An ôm quanh hông mình, gắt gao chế trụ, tạo cho cô có dũng khí, làm cô đứng vững, anh mới nở ra nụ cười thương hiệu của mình, không kiêu ngạo không tự ti, ôn tồn hỏi, “Mẹ, buổi tối tốt lành, Khả Tâm, buổi tối tốt lành.”


Tiêu Hàn cười khanh khách, đôi mắt chỉ nhìn Tả Thần An, giống như đứng ở nơi đó không có một người là Hạ Vãn Lộ, “Thần An, sao tới đây cũng không đến chào hỏi với mẹ một tiếng? Còn phải để mẹ đến đây tìm con?”


Tả Thần An khẽ khom người, không hề mất một chút lễ tiết, “Không phải là sợ mẹ nhìn thấy con sẽ ngột ngạt sao?”


“Đứa nhỏ này! Người trong nhà nào có dễ thù nhau?” Tiêu Hàn thấy con trai vẫn cung kính mình như cũ, cũng không giống như tình hình ngày hôm đó ở Tả gia một phen phải cùng mình đoạn tuyệt quan hệ, trong lòng cũng buông lỏng.”


Tả Thần An nở nụ cười tươi tắn, không cần phải nhiều lời nữa, cũng không chủ động giới thiệu Hạ Vãn Lộ, chỉ là ôm hông cô, từ đầu đến cuối không chịu buông tay.


Ngược lại nghĩ, nhất định Hạ Vãn Lộ thật sự càng không được tự nhiên, cho nên, anh không có ý định đứng ở chỗ này, ôm Hạ Vãn Lộ, chuẩn bị đi đến nơi khác.
Nhưng Tiêu Hàn vẫn không bỏ qua cho bọn họ, mượn cơ hội đột nhiên nói, “Thần An, đút cho Khả Tâm ăn cái gì đi!”


Thân thể Hạ Vãn Lộ khẽ cứng lại, đây là công khai đánh chủ ý tới cô, tới Thần An, cũng khiêu chiến với hôn nhân của cô và Tả Thần An……
Mặt cô cũng không biến sắc, chỉ là muốn biết Thần An sẽ làm gì.


Lại nghe Thần An lại cười khẽ, ôn hòa nhìn cô một cái, sau đó trả lời Tiêu Hàn, “Đút cho Khả Tâm ăn? Vậy phải hỏi bà xã của con có đồng ý hay không đã!”
Trong nháy mắt đó, có lệ tràn quanh hốc mắt.


Nếu như không có nhiều người ở chỗ này như thế, cô nhất định sẽ ôm lấy anh, cho anh một nụ hôn nhiệt tình……
Thần An! Thần An của cô! Đến tận bây giờ đều không để cho cô thất vọng……


“Con……” Tiêu Hàn tức giận đến mặt mày trắng bệch. Ddiieenn ddaan llee qquuyy ddoonn. Sở dĩ không chút lo ngại diễu võ dương oai ở trước mặt Tả Thần An, là bởi vì nghĩ Tả Thần An sẽ cho bà một sắc mặt tốt, sẽ cố gắng chống đỡ mặt mũi, bà hiểu, con trai vẫn là con trai, sẽ không mang thù, như vậy tự nhiên cũng sẽ như trước đây, sẽ không ở trước mặt công chúng mà không biết vâng lời bà, như thế cũng có thể trấn an được Khả Tâm, nào biết con trai lại dám nói ra câu này!


Về phần Khả Tâm, sau khi nghe những lời này, đã bị thương tổn lớn lao, xoay người che mặt chạy đi.
Tả Thần An cũng không đuổi theo Khả Tâm, lại càng không chú ý đến sắc mặt của Tiêu Hàn, mỉm cười ôm lấy Hạ Vãn Lộ, “Mẹ, con ở đây lâu rồi, hơi mệt, gặp lại sau nhé.”


Nói xong liền không để ý, ôm Hạ Vãn Lộ ra ngoài.
Ngược lại, Hạ Vãn Lộ cảm thấy anh như vậy, không nhịn được nhỏ giọng oán hận, “Anh thật là quá đáng!”
Anh chỉ cười, “Chẳng lẽ em hi vọng anh đút cho Khả Tâm ăn?”


Cô hất cằm, nụ cười nở rộ trên mặt, “Thật ra thì coi như đút thật cũng không có gì……”


“Được! Đây chính là em nói đấy nhé!” Anh dung túng để cô đắc ý, cô nàng này a, hoàn toàn thấy được đang làm ra dáng của người chiến thắng, nếu anh thật làm theo lời của Tiêu Hàn, chỉ sợ lại chịu khổ sở một trận nữa…… Không khỏi cong khóe môi, buông cô ra, “Vậy anh đi đây! Tránh để mẹ anh tức giận!”


“Được……” Câu trả lời của cô có chút do dự.
Anh càng cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn bật ra tiếng, tiếng cười thật thấp, giống như đang chuyển động trong cổ họng.


Cô nghe được anh đang trêu chọc cô, trừng mắt nhìn anh, biện giải cho mình, “Em là nói…… Ngộ nhỡ mẹ anh nổi giận, vứt hết mặt mũi, anh và em cũng không còn mặt để đặt chỗ nào đi!”


Anh không khỏi đưa tay nhéo mặt cô, “Này là nói như thế nào đây? Bé ngốc! Làm sao có thể mất thể diện? Anh và em làm sao không có mặt mũi đặt chỗ nào? Em là vợ danh chánh ngôn thuận của anh, anh và em ở chung một chỗ có điểm nào mất mặt sao?”
Cô nhất thời ngơ ngẩn.


Thật a! Cô là bà xã của anh mà! Sợ mất mặt gì chứ? Có chút bối rối, quả thật, mặc dù đã là vợ của anh, nhưng dường như cô vẫn chưa tìm thấy vị trí chính xác của mình, dường như anh đã cho cô thấy được ánh sáng trong đêm tăm tối, vì vậy cười ha ha, chọc cho anh phải búng nhẹ lên trên trán cô lần nữa, mắng cô “Đứa ngốc.”


“Bất kể nói thế nào, ầm ĩ với nhau thật không tốt!” Cô vẫn hơi băn khoăn.


“Cái này em yên tâm đi. Loại thể diện như thế này, ở trong mắt mẹ anh, còn quan trọng hơn nhiều so với chúng ta. Trường hợp tai tiếng như thế này, mẹ anh tuyệt sẽ không làm cho chính mình mất mặt! Thể diện anh không tốt cũng tương đương bà cũng không tốt!” Anh hờ hững cười cười. Thể diện? Cho tới bây giờ anh cũng chưa đặt nó ở trong lòng, lúc trước là tôn trọng mẹ, cho nên bất kể là ở nhà hay là ở bên ngoài, cũng sẽ không hề phản bác làm mất mặt mẹ, thế nhưng cũng phải xem là chuyện gì, chuyện của Hạ Vãn Lộ, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cũng sẽ không cấp mặt mũi cho người nào, anh cho là lần trước ở Tả gia đã biểu hiện thái độ quá rõ ràng, nhưng hiển nhiên, mẹ vẫn chưa có chết tâm……


So sánh với hành động của Tiêu Hàn, thái độ của cánh đàn ông bình tĩnh hơn nhiều, Tả Tư Tuyền và cha của Diệp Khả Tâm đều nhìn thấy rõ ràng hành động của Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, chỉ là không có tra xét mà thôi, vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ trong đám đàn ông.


Bọn họ giả ngu, Tả Thần An càng sẽ giả bộ ngu hơn, tìm một góc yên tĩnh, cùng Hạ Vãn Lộ ngồi xuống, hai người không coi ai ra gì, anh nhìn những khách khứa đi tới đi lui mang nụ cười dối trá trên mặt, lấy mấy chuyện cười trong nhà hào môn nói cho cô nghe, để cho cô xao lãng, cô tựa vào ngực anh cười nhiều đến mức thiếu chút nữa lạc cả giọng.


“Thần An, anh đúng thật là xấu xa, ở sau lưng người ta nói chuyện xấu, còn chỉ chỉ chõ chõ, đúng là người nhỏ nhen mà!” Cô cười khẽ khiển trách anh.
Anh nhướn mày, “Anh không muốn làm người tốt, anh cũng không cần làm người kiêu ngạo, anh chỉ làm người đàn ông tốt của em là đủ rồi!”


Anh vốn là như vậy, lúc lơ đãng nói ra một câu, hoặc là làm một chuyện nào đó, làm cho cô cảm động đến muốn khóc……
“Thần An……” Trên mặt thể hiện sự xúc động rõ ràng, kêu tên anh xong còn khẽ vểnh miệng cười.


Anh có phần đắc ý, “Cảm động? Muốn hôn anh? Lại đây, anh không ngại đâu!” Anh chỉ chỉ vào gò má của mình.


Cô mặt mày đỏ bừng, không sai cô cũng đã từng rất lớn mật, nhưng lá gan chưa có lớn đến mức đang ở trước sảnh đường có nhiều khách khứa mà đi hôn anh, huống chi trong đám khách khứa còn có cha mẹ của anh!
“Về nhà lại nói!” Cô nhẹ nhàng nói nhỏ, nhéo nhéo cánh tay anh.


“Về nhà? Này là phải có lãi à nha…… Như thế nào?” Trong mắt anh hiển hiện một ánh sáng khác thường.
“Tùy anh……” Sắc mặt cô càng thêm đỏ, cái lãi này ý chỉ là gì? Mấu chốt ở chỗ cô có được hay không à?


Anh chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ hồng của cô, Ddiieenn ddaan llee qquuyy ddoonn, nội tâm rung động mãnh liệt, hận không thể lập tức ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại của cô……


Nhưng một màn tốt đẹp hài hòa như vậy lại cứ có người muốn tới phá hỏng, hơn nữa còn là một người làm người ta ghê tởm……


Hạ Vãn Lộ cảm thấy người nọ nhìn khá quen mặt, lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu, đã uống một ít rượu, hơi say, vừa đi tới liền lôi cô từ bên người Tả Thần An ra, hơn nữa động tác rất nhanh đã ôm cô vào lòng, miệng đầy hơi rượu phả lên mặt cô, còn la hét, “Con nhóc, lại đây bồi gia!”


Tả Thần An giận dữ, dám vô lễ kéo tay kéo chân với bà xã anh ngay dưới mí mắt anh sao, người này quả nhiên thật không muốn sống nữa sao?
Anh đánh một quyền qua, người nọ không hề đề phòng, bị đánh ngã xuống mặt đất.


Tả Thần An vội vàng kéo Hạ Vãn Lộ ra sau người mình, dùng thân thế mình che chở cho cô.


Người nọ từ dưới đất đứng lên, do say rượu, hai con mắt đỏ bừng, muốn đánh trả lại Tả Thần An, Hạ Vãn Lộ rất lo lắng, không muốn Tả Thần An đánh nhau với người nọ mà bị thương tích, vì vậy cũng không để ở trong lòng chuyện mình bị phi lễ, lôi kéo anh rời đi.


Người nọ lại rất vô lại, chặn lại trước mặt hai người bọn họ, cười hung ác, “Nhóc con, đánh người rồi muốn đi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Còn chưa có ai dám động đến một cọng tóc của ông đây đâu!”


Tả Thần An cực kỳ chán ghét phẩm hạnh này của hắn, nhìn thấy trên bàn có một cái chai rượu sâm banh trống rỗng không biết của ai, quơ lấy, đặp lên đầu hắn, cười lạnh, “Không đi thì thế nào? Muốn đánh nhau sao?”


Người nọ không nghĩ động tác của Tả Thần An lại nhanh như vậy, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có chất lỏng màu đỏ thẫm từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mà lúc này, đã có người phát hiện ở bên này có chuyện, rất nhiều người chạy qua đây.


Nhìn gương mặt Tả Thần An nghiêm nghị làm hắn cảm thấy sợ hãi, hắn cũng không dám dọa dẫm nhiều lời thêm nữa, chỉ là chỉ vào mặt Hạ Vãn Lộ cười nhạo, “Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là cái đàn bà ông đây chơi chán rồi sao? Mày nhặt được lại coi như bảo bối? Ông đây nói cho mày biết, loại đàn bà như này ông đây không lạ gì, đưa tiền ra, là quơ lấy liền!”


Chỉ nghe “Bộp” một tiếng, trên mặt người nọ bị một cái tát khá nặng, Tả Thần An sắc mặt trắng xanh đứng ở trước mặt hắn đang mẳng mỏ, uy hϊế͙p͙ nhìn hắn ta.


Còn có người của Ninh gia cũng đi lại đây, tỏ vẻ xin lỗi với Tả Thần An, hơn nữa bày tỏ không biết người nọ là ai, cũng không biết đã đi theo ai vào được đây, lại gây ra trò hề như vậy.
Vì vậy quản gia Ninh gia liền thu xếp muốn đưa người này ra ngoài.


Người nọ không cam lòng, vừa giãy giụa vừa mắng chửi, “Tôi không nói sai! Cô ta vốn chính là người làm việc trong hộp đêm Ám Hương! Không biết đã qua tay bao nhiêu cậu ấm! Ông chủ Ám Hương Hứa Tiểu Soái đã bao cô ta bốn năm! Tôi cũng chơi qua cô ta, qua đêm hai lần, thật sự phục vụ tôi rất thoải mái!......”