Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 161: Đưa em đến Giang Nam

“……” Cô mặt đầy vạch đen, anh nguyện cho cô lại không muốn đâu…… Cô vuốt ve tay anh, “Tả tiên sinh, ngài đây là đang muốn làm gương sao? Được…… Vậy lần sao ngài có nguyện ý cho ta lừa gạt ngài sau đó bồi thường không?”


Thật là tự đào hố chôn mình mà, vừa giận dỗi từ trên người cô đứng dậy, không quên cưng nựng vỗ vỗ mặt cô, “Cái vấn đề này không cần hỏi bảo bối à…… Đứng dậy tắm rửa thay quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài!” Nói xong nhanh chóng đi vào phòng tắm.


Cô bò dậy nhất quyết không buông tha gõ cửa phòng tắm, “Anh vẫn chưa trả lời đó? Là…… Lấy tay sao?”
Cô nghe bên trong truyền ra tiếng “Lạch cạch”, đoán chừng là tiếng động của sữa tắm rơi xuống đất đi.


Không nhịn được cười rộ lên, Tả Tam Thiếu bình tĩnh thản nhiên cũng có thời điểm chật vật không chịu nổi sao?


Ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô nhìn thấy nụ cười trên mặt mình như đang tỏa nắng, cô cảm nhận được như nội tâm đã có thể dễ dàng vui vẻ, sau khi khóc lớn, vui vẻ như thế thật chân thật và trân quý biết bao……


Sáng sớm hôm nay, từ năm năm trước đến nay là thời khắc cô cảm thấy thoải mái nhất, giống như tảng đá nặng trong lòng đã tan biến đi.


Thật ra thì, năm năm ở nơi này, cô mỗi ngày tất cả đều là cười, cười với bệnh nhân, cười với đồng nghiệp, cười với em gái, hướng về Hứa Tiểu Soái cũng là cười, gọi điện thoại trò chuyện với mẹ cũng cười, nhưng mà, cuộc sống luôn luôn cười thì nhất định sẽ hoàn mỹ sao? Chưa chắc…… Nhưng thật ra là, suy cho cùng, cô thiếu chính là một trận khóc……


Cuộc sống có khóc có cười mới là đầy đủ.
Cười đến chảy cả nước mắt, mới càng không giả dối……
Cuộc đời này, cũng chỉ có anh, mới có thể làm cho cô vui vẻ đến khóc lên đó sao? Chẳng lẽ đây chính là trời cao ấn định? Chỉ định anh và cô là thuộc về nhau?


Nếu như, cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ, như vậy, cô sẽ thử, chân chính vui vẻ ……
Trong lúc đang suy tư, anh đã từ trong phòng tắm đi ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, mắt cũng không nhìn cô, cắm đầu cắm cổ ở trước mặt cô cởi khăn tắm thay quần áo. Vẫn còn xấu hổ sao? Cô buồn cười.


Trong gương, có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn cả thân thể của anh, đường cong mê người, bắp thịt rắn chắc, còn có…… Ừ……
“Muốn nhìn thì quang minh chính đại quay lại đây mà nhìn đi! Trộm nhìn ở trong gương thì xem là cái gì?” Anh chậm rãi mặc qυầи ɭót vào, chậm rãi cất tiếng nói.


“Ai xem anh chứ? Cũng không phải chưa từng xem qua……” Mặt cô đã có chút hồng hồng.


Dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn gương mặt phiếm hồng của cô thì anh có chút buồn cười, cô nàng này lần đầu tiên gặp mặt liền cởi quần của anh, hiện tại, đã trải qua bao đêm xuân rồi, còn có thể đỏ mặt? Không biết thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy như vậy có đỏ mặt hay không? Đáng tiếc, những chuyện tốt đẹp kia anh lại không được nhìn thấy ……


Cô chống đầu, nhìn anh mặc vào từng cái từng cái quần áo, cuối cùng mới giật mình khi thấy quần áo anh mặc chính là một bộ quần áo thoải mái đơn giản, lúc này mới nhớ đến anh muốn đưa cô đi ra ngoài, chẳng lẽ hôm nay anh không đến công ty làm sao? Nhưng mà cô còn phải đi trực