Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 16: Giống như đã từng quen biết

Kỷ Tử Ngang là bạn thân của Hứa Tiểu Soái, năm năm trước lúc cô suy sụp nhất, Hứa Tiểu Soái không chỉ trợ giúp cô mà còn giới thiệu cô vào làm ý tá hợp đồng ở bệnh viện của Kỷ Tử Ngang. Có câu nói, đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị*, cô cứ như vậy ẩn mình trong bệnh viện của Kỷ Tử Ngang, đến giờ vẫn chưa có người quen biết phát hiện sự tồn tại của cô.


***


*đại ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu thị: câu nói đầy đủ là “đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu hoang dã”. Đây là câu thành ngữ của người Hoa, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: nơi ẩn giấu sâu nhất là trong triều đình, sau đó là thành thị đông đúc, mà cách đơn giản nhất chính là tìm nơi hoang dã mà ở.


***
Thật ra, cô vốn là một y tá chuyên nghiệp, ca hát chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi, hơn nữa cũng liên quan đến người đàn ông đó.


Mặc dù cô là nhờ đi cửa sau mới vào được bệnh viện, nhưng cô lại có đủ kỹ năng để thuyết phục người khác – mũi tiêm cực kỳ chính xác. Bất kể lớn nhỏ, già trẻ, gái trai, dù khó bắt kim tới cỡ nào cô cũng có thể một phát tiêm vào chính xác. Chỉ là, hôm nay cô ngược lại rất bội phục Tả Thần An, biết rõ tối qua cô uống đến năm bình rượu, mặc dù chỉ là bình nhỏ nhưng là năm bình cộng lại cũng không ít, thế mà anh vẫn yên tâm để cô tiêm thuốc cho cô bé này. Hay là, trí nhớ của Tả Tam thiếu không được tốt, quên mất chuyện tối qua rồi nhỉ?


Đáng tiếc, giọng nói ua ám truyền tới từ đỉnh đầu đã chứng minh trí nhớ của Tả Tam thiếu vô cùng tốt.
“Tửu lượng của Hạ tiểu thư thật không tầm thường nhỉ.”
Âm dương quái khí…


Cô nghiêm mặt “ừ” một tiếng, mặt hơi nóng lên, lời này của Tả Thần An rõ ràng có ý châm chọc. Cô thừa nhận…người tối qua còn uống đến thất điên bát đảo sáng nay lại tới tiêm thuốc cho bệnh nhân quả thật có chút không đáng tin.


“Thân phận của Hạ tiểu thư rốt cuộc là gì đây? Y tá? Hay là ca sĩ quán bar?” Giọng nói của anh nhàn nhạt.
Cô không có dũng khí ngẩng đầu lên, hai nghề này so sánh quả thực quá khác nhau.
“Tả tiên sinh cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó.”Giọng điệu không cao không thấp, lộ vẻ xa cách.


Anh cười khẽ một tiếng, “Nhớ ra tôi họ Tả rồi hả? Tốt lắm.”
Lại là giọng điệu giễu cợt ấy, cô không khỏi oán thầm, tôi vẫn nhớ anh họ Tả, người không nhớ chính là anh đấy!
Lời này tuyệt đối không dám nói ra, chỉ dám nuốt vào trong bụng.


Hai người rơi vào trầm mặc, anh cười khẽ, cầm lấy một quyển sách, ngồi đối diện cô, cô nên làm gì bây giờ? Cứ ngây ngốc ngồi yên như vậy? Cô cực kỳ không thoải mái. Anh quả thật có bản lĩnh này, đủ để bức cô đến phát điên. Năm năm trước chính là như vậy, cô một bên giương nanh múa vuốt, anh một bên vững như bàn thạch không thèm để ý tới cô, chờ đến lúc cô không chịu nổi phải giở trò quấy rối anh mới phản ứng lại.


Nhưng mà hiện tại, dù có cho cô mượn một trăm lá gan cô cũng không dám giở trò như trước nữa.
May là, đúng lúc cô còn chưa phát điên thì anh đã mở miệng nói chuyện lần nữa, “Hạ tiểu thư họ Hạ?”
Nói nhảm…
“Ừ.” Cô tiếp tục xị mặt.


“Không biết họ tên đầy đủ của cô là gì?”
“Hạ Hạ.” Cô bây giờ, đều gọi là Hạ Hạ, Hạ Vãn Lộ của năm năm trước đã chết vào đêm đó, cùng với đứa bé đó, không tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.


“Tên đầy đủ!” Anh vẫn cúi đầu xem sách, giọng nói giống như ra lệnh.
“Hạ Hạ.” Giọng của cô cũng nâng lên.
Anh khẽ gật đầu, tiếp tục lâm vào trầm mặc.


Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mặc dù tửu lượng của cô rất cao, nhưng đó là rượu nha, MN, tiêm được vào cho công chúa nhỏ nhà anh là ông trời đã cho cô mặt mũi lắm rồi.
“Hạ tiểu thư, chúng ta giống như đã từng quen biết…”