Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 103: Cup C thẳng tiến

Xuống chút một chút xíu nữa, xuống chút nữa. . . . . .
Rốt cuộc cũng thoa xong rồi. . . . . .
Sắc mặt Hạ Vãn Lộ hồng rực, thật không thể nào tiếp tục đi xuống nữa, chỗ đặc biệt của phái nam đã hiện ra rồi. . . . . .


Để thuốc thoa xuống, cô đang chuẩn bị giúp anh mặc quần chỉnh tề, lại đột nhiên bị anh đè tay xuống, tay cô rơi vào nơi quen thuộc, sự cứng rắn làm cho lòng người hoảng sợ . . . . . .


Cô dùng sức rút tay về, vì sự cứng rắn của anh mà lòng cuồng loạn không ngừng, cô cuống đến mức nhỏ giọng trách mắng anh, "Buông ra, mau buông ra!"
Trong mắt của anh tràn đầy hài hước cười, "Từ lúc nào thì Heo con của anh biết xấu hổ rồi?"


Cô cảm thấy thật quẫn bách, đó là trước kia mà! Là quá khứ rồi có được hay không? Bây giờ cô đã khác trước kia rồi! Không còn là Hạ Vãn Lộ còn trẻ không sợ hãi điều gì nữa, vật đổi sao dời, cô sợ rất nhiều chuyện rồi. . . . . .


"Thần An! Đừng lộn xộn! Đây là bệnh viện!" Cô càng dùng sức, chỉ mong mau tránh thoát khỏi tay của anh.
Thế nhưng anh lại gắt gao đè lại, hơn nữa còn phát ra một tiếng thở dốc.., "Chớ lộn xộn!"


Cô bị dọa, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy anh đang cố kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, trán nổi gân xanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cô không biết nên làm như thế nào cho phải, ngây ngốc nhìn, tay vẫn bị anh giữ lại, trong lòng bàn tay, là tiểu huynh đệ không an phận đang xao động của anh. . . . . .


"Cô gái ngốc này, thiếu chút nữa khiến cho anh. . . . . ." Anh kìm nén cơn tức giận cười, chậm rãi, anh dẫn dắt tay của cô duỗi vào bên trong, tay cô run rẩy muốn rút lại, sau một hồi giằng co, rốt cuộc bù không chống lại được sức lực của anh, từng chút từng chút một bị anh kéo lại gần, gần thêm nữa, khi xúc cảm xa lạ lướt qua đầu ngón tay, cô run rẩy chạm tay vào, nóng đến như bị bỏng, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp . . . . . .


Đáng chết! Trời cao thật là không có mắt a! Thế nào không làm cho cái này của anh cũng bỏng luôn đi! Cô âm thầm nguyền rủa.
"Nó cũng rất nhớ em. . . . . . Năm năm rồi. . . . . . Nó cũng không ăn gì cả. . . . . Thật đáng thương. . . . . ." Thanh âm của anh, có ẩn nhẫn, có mị hoặc, lại còn cả dụ dỗ nữa. . . . . .


Tay của cô một mực run rẩy, rốt cuộc thời điểm bị anh mạnh mẽ đặt tại một chỗ nào đó, nghe những lời này của anh, cô ngẩng đầu lên, rất muốn hỏi anh, vậy sao? Năm năm qua anh thật sự không làm gì? Vậy thì những scandal với các minh tinh kia thì sao?


Nhưng, rốt cuộc cô cũng không nói ra những lời này, cô không có lập trường để hỏi vấn đề này, cô dựa vào đâu để hỏi? Cô có quan hệ thế nào với anh? Có thể mang lại cho anh tương lai gì?
Chỉ là phút chần chừ ngắn ngủi nhưng lại bị anh dùng một tay khác ôm mạnh vào trong ngực.


Anh nghiêng người dựa vào đầu giường, cô tựa vào trên người anh.
Cô gấp đến độ kêu to, "Thuốc! Chạm hết vào thuốc rồi! Quần áo của em . . . ."


Cô còn chưa nói xong, đã bị nụ hôn của anh ngăn lại, nụ hôn này, còn gấp gáp và mãnh liệt hơn cả nụ hôn đầu, thậm chí như cuồng phong trước cơn bão, làm cho người ta hít thở không thông, làm cho người ta mê loạn, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi. . . . . .


Cô biết cô không nên xảy ra quan hệ rối rắm như vậy với anh, cô biết đây là bệnh viện, nên kiêng dè, cô biết cô nên kháng cự, nên giãy giụa, nên nói không. . . . . .


Nhưng, cô lại bị anh ôm vào trong ngực, không dám lộn xộn, một mặt là băn khoăn vết thương chưa khỏi hẳn ở chân anh, nếu lộn xộn sẽ chạm phải vết thương của anh, mặt khác. . . . . . Một mặt khác là vì sao? Chính cô cũng không thể nói nên lời, chỉ biết là, cô cam tâm tình nguyện cứ như vậy mà chết ở trong lòng anh vì không thể thở nổi…..


Môi của anh hơi khô hanh, ma sát ở môi cô hơi đau, chắc mấy ngày rồi anh cũng không có cạo râu đi? Râu cọ vào cũng khiến cô đau, nhưng những đau đớn này, càng chứng minh rõ ràng sự tồn tại của anh, càng nhắc nhở cô rõ ràng, nụ hôn của anh thiết tha đến cỡ nào.


Cô dần dần cảm thấy, mình giống như một chiếc lá rụng khô héo, thân thể càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng bay bổng, lơ lửng trong không trung, không còn sức lực, không chống lại được sức gió, cứ như vậy mà cuốn theo chiều gió thôi….


Cảm thấy thân thể của cô trong ngực mình dần trở nên vô lực, anh mới rời khỏi môi của cô, chuyển mục tiêu xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh tinh xảo và nhẵn nhụi của cô.
Cô híp mắt lại, phát ra tiếng nói trầm nhẹ, " Thần An . . . . . . Chân của anh bị thương . . . . . ."


Tay của anh cũng đã thăm dò vào bên trong áo của cô, lòng bàn tay nóng rực lướt qua chiếc eo thon của cô, lưng, rồi sau đó chạm được tới nơi mà anh khát vọng đã lâu "70B", anh ôm lấy, nhẹ nhàng hôn môi của cô, cười nhẹ, "Từ nhỏ ông nội luôn dạy anh, vết thương nhỏ, không có gì là quan trọng. . . . . ."


Cô trợn mắt nhìn thẳng, chuyện gì thế này! ? Nếu như ông cụ Tả biết Tiểu Tam Tử anh đem lời dạy bảo của ông cụ linh hoạt mà vận dụng trong trường hợp này, không biết có giận đến mức muốn dùng quân pháp để xử phạt anh hay không nữa. . . . . .


Tay của anh tìm đến phía sau lưng cô, tìm tòi ở nút cài khóa áo của cô, cô bị anh hù dọa, bắt cánh tay của anh lại dùng sức đẩy ra, "Người điên này! Không cho phép anh
hồ đồ! Cũng không nhìn một chút xem đang ở đâu! ?"


"Không ai dám tự tiện đi vào! Hộ sĩ cũng sẽ gõ cửa trước khi vào!" Trên tay anh dùng sức, dường như không có trở ngại, cởi áo lót của cô ra. Không có áo lót ngăn cản, anh ôm lấy nơi đẫy đà của cô, hô hấp lại trở nên rối loạn, trong tròng mắt cũng thêm một tia mê say, cúi đầu cắn vành tai của cô nói giọng khàn khàn, "Ngoan, cho anh ôm một cái, chỉ ôm một cái thôi. . . . . . Anh thật sự rất nhớ em, rất khổ cực. . . . . ."


"Thần An . . . . . ." Cô có loại dự cảm chẳng lành, chỉ ôm một cái mà lại muốn cởi triệt để thế này sao? Tay của anh, rõ ràng lại đang kéo áo T-shirt của cô, nội y của cô cũng cởi ra. . . . . ."Không được. . . . . ." Cuối cùng lý trí kiên trì trở lại, có lẽ là cô quá ngây thơ rồi.


Cô thật sự cho là anh không dám lớn mật như vậy, cho là anh chỉ là ôm mà thôi, ôm một chút mà thôi. . . . . .
"Nghe lời! Nội y của em không thích hợp! Quá lớn!" Anh vừa dùng lực, áo T-shirt và áo lót đều bị anh cởi ra. . . . . .


Nửa người trên của cô cũng giống anh, lộ ra trong không khí, cô sợ hãi liền với tay kéo chiếc chăn lên che mình, vì vậy cô cùng anh bị cuốn vào trong cùng một cái chăn, cô ra ngoài cũng không được, dựa vào anh cũng không được, chỉ cảm thấy khi chạm vào ngực anh, tất cả đều là thuốc thoa đặc quánh, cô vô ý thức trừng mắt liếc anh một cái, mặt thẹn thùng.


"Trừng cái gì mà trừng? Chẳng lẽ không đúng sao? Rõ ràng chỉ có B còn phải giả bộ C!" Anh không biết là hiểu sai ý, còn cố ý giễu cợt cô.


Cô đỏ bừng cả khuôn mặt, lần nữa trừng hắn, anh thì biết cái gì chứ! Cô nào có giả bộ! Nhà của cô bất ngờ bị thiêu cháy, quần áo này đều là Hiểu Thần mang đến lúc tới thăm cô! Thật là buồn cười! Thích C như vậy thì đi mà tìm cup C đi! Ôm cô cup B này làm gì?


"Không phục?" Cô thẹn thùng vậy lại khiến lòng anh nhột nhột khó nhịn, càng muốn trêu chọc cô, tay lần nữa tiến lên ngực cô, không hề khó khăn mà ôm lại, nhẹ nhàng xoa nắn, môi càng dán vào tai của cô thổi ra khí nóng, "Chỉ là, có lý tưởng có mục tiêu là chuyện tốt, nghe nói xoa nắn nhiều sẽ lớn lên. . . . . . Anh giúp em. . . . . . Mục tiêu cup C thẳng tiến. . . . . ."


"Ai muốn lớn lên thành C chứ?!" Cô không có cách nào nói lại anh, xụ mặt ra, anh nói cô thế nào vậy? Tự ái, bi thương, oán khí bừng lên, lời nói không nói ra miệng lúc trước cũng bật ra, "Anh thích C thì đi mà ôm C đi! Đừng ôm em!"


Tiếng cười của anh vang lên bên tai cô, lộ ra sảng khoái, "Anh rất thích học tập theo ngài Lôi Phong, lấy việc giúp người làm niềm vui, đốt cháy giai đoạn, đem không thể biến thành có thể!"


"Nói nhăng nói cuội!" Không phải “đốt cháy giai đoạn” chính là khiến mọi việc tiến triển nhanh hơn sao? Thế nào còn có thể nói thành không thể biến thành có thể?


Anh cười đến vô cùng vui vẻ, vừa khẽ cắn lỗ tai của cô, vừa dùng âm thanh thì thầm cười nói, "Heo con, Heo con, em thật đúng là dòng suối khởi nguồn vui vẻ của anh . . . . . ."
Cổ họng cô như bị chặn lại, thật ra thì, cô cũng thế. . . . . .


"Heo con, để cho anh vui vẻ được không?" Đôi môi nóng rực của anh dán lên cổ cô, tay anh lướt dọc theo bụng cô, tiếp tục đi xuống phía dưới. . . . . .


"Không ——" Cô cả kinh nhỏ giọng hét lên, đè lại tay của anh, không cho phép anh chạm vào, "Anh nói chỉ ôm một chút thôi mà . . . . . . Bây giờ anh đang bị thương, không thể làm càn!"
Anh dùng lực do thám xuống dưới, cô ngăn cản anh, chỉ giống như thùng rỗng kêu to mà thôi. . . . . .


Anh có chút mê loạn, thở hổn hển cắn lên cổ của cô, tạo nên nhiều dấu đỏ, trong thanh âm cũng nồng đậm sắc màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ, "Ừ. . . . . . Không làm càn. . . . . . Chỉ là ôm một cái, thật. . . . . . Anh bị thương, cái gì cũng không thể làm. . . . . ."
Anh chỉ, dần dần dùng sức , đầu ngón tay từ từ bị thấm ướt. . . . . .


Từng nơi từng nơi khao khát đã lâu, theo động tác ở đầu ngón tay của anh ở trong cơ thể cô mà như sống lại, cô cắn môi, dùng sức lực của bản thân mà chống lại cám dỗ này, bàn tay nắm lấy cổ tay anh lúc đầu cố gắng dùng sức để ngăn cản, giờ đã từ từ mất đi sức lực, rồi sau đó, cả người cũng dần dần xụi lơ trong lòng anh. . . . . .


" Thần An . . . . . . Không được. . . . . ." Đây là kiên trì cuối cùng của cô, nhưng vô ích. . . . . . Cho tới bây giờ, cô và anh, cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng, thực chất thì so với sự phát triển quan hệ chân chính bình thường cũng có cái gì khác nhau đâu? Đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. . . . . .


Cô là của anh, anh nhất định phải có được, mà cô, không chỗ chạy trốn rồi. . . . . .
Nếu như, vận mệnh luân hồi nhất định phải đẩy cô trở lại vòng tay anh một lần nữa, vậy thì yêu thôi. . . . . .


Không so đo kết quả, không so đo bên cạnh anh còn có ai, sau này sẽ lại còn có thêm người nào, ít nhất, giờ khắc này, anh là của cô.