Kinh Sở Tranh Hùng Ký

Hồi 8

Vu Thần đếm cây cỏ thi. Khảm dưới Cấn trên, đúng là Sơn thủy mông  quái1. Mông, có nghĩa là u ám, tăm tối. Ở đây Khảm gặp Cấn. Cấn  dừng ở ngoài, Khảm là nước chạy bên trong. Bên trong đã hiểm trở bất  an, bên ngoài có đi mà không có tiến, chẳng biết sẽ rơi vào tình thế nào.

Khoé miệng lộ nét cười khổ, Vu Thần lẩm bẩm: “Dưới núi có nguy hiểm”.  Nguyên lai Mông chia ra hai quẻ thượng và hạ, quẻ thượng là Cấn trỏ vào núi,  quẻ hạ là Khảm trỏ vào nước hàm ý cản trở, vì vậy mới nói là dưới núi có nguy  hiểm. Lùi xuống quẻ hạ thì bị mắc vào hiểm cảnh, tiến lên quẻ thượng thì bị núi  cao chắn lối, không có cách gì khả dĩ thi triển.

Đường sống duy nhất lúc này, chính là thượng cửu hào di động, hóa ra địa  thủy sư.

Thượng cửu kích mông, bất lợi vi khấu, lợi ngự khấu2.

Đây là hiện tượng cửu tử nhất sinh.

o0o

Màn đêm buông xuống.

Mây phủ thật dày.

Trên sông một màu đen kịt.

‘Đằng Giao’ không thắp đèn, thuận theo dòng nước mà tiến, tốc độ rất cao.  Thế gió mạnh mẽ. Tất cả những cánh buồm da đều được trương lên.

Kỳ Lão Mưu không phụ sự uỷ thác của Vu Thần, kiến thức về thiên thời và  thủy lưu vùng Trường Giang của y khiến người ta phải vỗ án khen ngợi.

Vu Thần và mấy cao thủ thuộc hạ tập trung ở đầu boong, gió thổi tà áo bay  phần phật.

Hơn một trăm gia tướng trên thuyền đều là những binh sỹ tinh nhuệ, hiện tại  đã cùng tiến vào vị trí chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng. Những tấm khiên bọc da xếp  đầy quanh bốn bên thuyền, đợi ứng phó với cung cứng tên mạnh của địch. Nhân  số tuy không đông, nhưng thực lực thật không thể xem nhẹ.

Phía xa xa cuối dòng nước, le lói mấy điểm sáng. Chu Thành đã ở trước mặt.

Quanh vùng hạ du là một màn đen kịt, thi thoảng lác đác mấy chiếc thuyền  chài ven sông, kỳ dư không còn một động tĩnh nào khác.

Hiện tượng này có chút gì bất thường! Thuyền chài tuy gây nên tiếng động,  nhưng trên dòng đại giang mù mịt như vậy, tại sao lại không thắp lửa đèn?

Đúng lúc đó, dưới hạ du trong vòng một trượng đuốc đóm sáng bừng, hai  chiếc thuyền khổng lồ song song xuất hiện giữa sông. Hai bên lại nhô ra hơn trăm  chiếc khoái đĩnh, tản rộng hình cánh quạt bơi ngược chiều dòng nước đang chảy  xuống hạ du.

Từ hai chiếc thuyền lớn của địch vẳng tới tiếng trống trận, sát khí đằng đằng,  thanh động kinh hồn bạt vía.

‘Đằng Giao’ thoáng chốc đã lọt vào trùng trùng lưới giăng.

Thủ hạ Vu Thần có kẻ thất thanh la: “Yên Tường!” “Phi Sở!” chính là cặp  thủy sư tinh nhuệ nhất dưới quyền điều khiển của Tố Công, có thể thấy hắn toàn  tâm xuất một trận chế thắng.

Vu Thần phải thầm tán thưởng trận thế đẹp mắt của địch. Điều duy nhất  khiến y yên tâm là, cho dù Tương Lão gan to bằng trời, cũng không dám dùng hỏa tiễn để phá hủy ‘Đằng Giao’, vì đây là sứ thuyền đại diện cho Sở quốc, cũng  là thuyền tọa giá của Sở vương.

Vu Thần và đám cao thủ mặt mày không biến sắc. Họ đều từng trải chiến  trận, đâu dễ dàng bị thanh thế đó áp đảo, dẫu việc đã ập đến trước mắt, nhưng  phong thái vẫn tỏ ra ung dung.

‘Phi Sở’ và ‘Yên Tường’ dần dần áp tới, tốc độ xấp xỉ với ‘Đằng Giao’ đang  lao đi rất nhanh.

Vu Thần trầm giọng ra lệnh: “Chú ý móc câu!” Nếu địch nhân vào gần trong  vòng năm trượng, có khả năng chúng sẽ dùng móc câu rút ngắn khoảng cách, rồi  ào lên thuyền.

Tố Công không hổ là danh tướng thủy lộ, vừa xuất thủ là hãm Vu Thần vào  hiểm cảnh.

Tốp khoái đĩnh từ dưới hạ lưu cũng cấp tốc theo sau ‘Phi Sở’ và ‘Yên Tường’,  nháy mắt đã đuổi tới trong vòng mười lăm trượng.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Trên ‘Đằng Giao’, tiếng trống đột nhiên nổi dậy. Ở hai bên mạn thuyền chỗ  mớn nước, mỗi bên hé mở một khe hẹp dài hình vuông, thò ra một hàng hai mươi  cây mái chèo, cùng khua mạnh theo một tiết tấu nhịp nhàng, tốc độ thuyền vụt  tăng lên rất nhanh.

Buồm lớn di chuyển, ‘Đằng Giao’ đánh một đường vòng rất đẹp với tốc độ  cao, tránh qua hai chiếc thuyền khổng lồ đang chắn giữa dòng, nhích mạnh sang  một bên. Diễn biến đột ngột, bao nhiêu thuyền nhẹ đang ràn rạt lao tới bị hất lật  nhào.

Yên tướng quân ra một mệnh lệnh. Từ trên thuyền tên nhọn nhất tề bay ra,  bắn thẳng về phía lớp lớp khoái đĩnh, địch nhân trúng tiễn ngã xuống nước rào  rào.

Vu Thần thầm nhủ công trình này của Công Thâu Bàn, phối hợp với tài  khiển thuyền thiên hạ vô song của Kỳ Lão Mưu, nhất định là vượt ra ngoài dự liệu  của Tố Công, không biết hắn sẽ ứng phó thế nào.

‘Đằng Giao’ quặt nghiêng, gây nên một đợt sóng lớn, khiến khoái đĩnh của  địch lật úp thêm mấy chiếc. ‘Phi Sở’ và ‘Yên Tường’ bị bỏ rớt lại đằng sau.

Tiếng trống trận nổi lên. ‘Phi Sở’ và ‘Yên Tường’ đang quay đầu đuổi tới.

Tố Công đứng ở mũi thuyền ‘Phi Sở’, thần tình rất ung dung. Bên cạnh hắn là Tương Lão, mặt mày nanh ác, răng nghiến kèn kẹt. Hắn phát thệ nếu đoạt lại  được Hạ Cơ, nhất định sẽ dùng mọi cách để vũ nhục thân thể nàng.

Tố Công vóc dạc cao lớn, khuôn mặt và cặp mắt âm trầm, cười hắc hắc nói:  “Tài điều khiển ‘Đằng Giao’ của Thân công Vu Thần khiến bản tướng có dịp đại  khai nhãn giới. Hướng nước, sức gió và sức người đều được phối hợp khéo léo,  tốc độ của thuyền do vậy được đẩy tới mức cao nhất, mạt tướng khâm phục vô  cùng”.

Miệng hắn thì nói khâm phục, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu  tình gì, người ngoài nhìn vào thật không biết được suy nghĩ chân chính của hắn ra  sao.

Tương Lão chau mày: “Hiện tại khoảng cách với ‘Đằng Giao’ càng lúc càng  xa, lẽ nào bó tay vô kế khả thi, trông nó thoát đi trước mắt mình?” Ngữ khí lộ rõ sự  bất mãn.

Tố Công ngửa mặt cười dài: “Tương huynh quá xem thường ta rồi! Thủy vực  Chu Thành là vùng địa đầu của ta, nếu để địch nhân muốn đến là đến, muốn đi là  đi, Tố Công chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Ta nhất định sẽ đưa Tương huynh  lên thuyền địch, để xem lúc đó thủ đoạn của huynh được thi triển ra sao!” Tương  Lão mừng rỡ, hai mắt rực hung quang, nghĩ thầm trong lãnh địa Sở quốc, Khước  Uyển đã chết, còn ai vung tay ngăn được bảo kiếm của ta!

Tương Lão phá lên cười như điên, tiếng cười dội trên những lớp sóng dập  dồn. vẻ vô cùng đắc ý.

Tố Công nói tiếp: “Một khắc nữa thuyền địch sẽ đến Nhị Long Đầu, chỗ ấy  lòng sông rất nông, nước chảy rất xiết, lại có nhiều loạn thạch, bất kỳ thuyền bè  nào đi qua, tất phải giảm tốc độ, nếu không thuyền sẽ vỡ mà người cũng chết”.

Tương Lão kinh ngạc: “Địch nhân phải giảm tốc, chúng ta lẽ nào là ngoại  lệ?” Tố Công mắt lấp lánh tinh quang, thần thái đắc ý vô cùng: “Chính là nhắm  vào điểm này đó! Ta đã thiết kế một loại tiêm hình đĩnh làm bằng da thuộc, da  thuộc này được luyện bởi dược vật, trong thời gian ngắn không sợ nước tràn vào,  thân thuyền nhẹ mà dẹt phẳng, lúc nó lao ra trên sóng dữ, nhanh hơn cả ngựa phi,  bảo đảm Vu Thần mọc cánh cũng không bay thoát”. Rồi hắn bật cười dài.

Tương Lão hỏi: “Thuyền da thì ngồi được bao nhiêu người?” Tố Công đáp:  “Đây chính là chỗ hạn chế của nó, mỗi chiếc thuyền da chở được hai người, lại  thêm chế tác rất khó khăn, hiện tại mới có cả thảy hai mươi chiếc, như vậy chỉ  chở được tối đa bốn mươi người”.

Tương Lão dứt khoát đáp: “Thủ hạ của ta đều là cao thủ, một người địch  được mười người, mười chiếc thuyền da là đủ rồi!”.

Tố Công khoé miệng lộ nét cười âm hiểm, nếu có thể lật đổ được Thân  công Vu Thần, cướp được nhà cửa của y, lợi ích đó đâu phải là nhỏ.

‘Đằng Giao’ đột nhiên đèn thắp sáng rực cả đầu thuyền, lao thẳng vào vùng  nước xiết đá lô xô ở Nhị Long Đầu. Một tràng trống trận. Buồm chính hạ xuống.  Tốc độ thuyền hãm lại.

Nếu không có Kỳ Lão Mưu thông hiểu hình thế thủy vực nơi đây, thì con  thuyền lớn trong đêm tối vượt băng băng như vậy chẳng khác nào tự sát. Nhưng  tốc độ thuyền quả nhiên như Tố Công dự đoán, đã giảm đi ít nhất một nửa.

Lúc này Vu Thần đã cùng đám thủ hạ rời lại đuôi thuyền, ai nấy vẫn trong  tình trạng giới bị cao độ.

Đèn đuốc trên ‘Phi Sở’ và ‘Yên Tường’ càng lúc càng nhỏ, khoảng cách đã  được kéo giãn ra xa.

‘Đằng Giao’ từ từ tiến vào Nhị Long Đầu, núi non hai bên vô cùng cheo leo,  cảnh tượng như lọt xuống quỷ vực.

Vu Thần đột nhiên kêu lên: “Hỏng rồi!”.

Mọi người phóng mắt về phía thượng du, nét mặt đại biến.

Hơn mười chiếc tiểu đĩnh thuôn nhọn, mỗi chiếc chở hai người, đang từ trên  dòng lao xuống băng băng.

Yên tướng quân hét lớn: “Bắn tên!”.

Từ ‘Đằng Giao’ tên bay vụt ra đầy trời, rào rào bắn về hướng tốp tiểu đĩnh.

Lần này trên những thuyền nhẹ đó đều là nhất lưu cao thủ, họ dễ dàng gạt  bay làn mưa tên.

Vu Thần và đám thủ hạ cùng tuốt đao kiếm, tình hình mà họ lo lắng nhất rốt  cục cũng sắp diễn ra. Điều duy nhất an ủi là bên mình nhân số áp đảo, chỉ cần  chế ngự nổi Tương Lão, là có thể thắng được trận này.

Ác chiến đã ập đến!

Tương Lão hét lớn, lao tới trước tiên, thân hình nhanh như tên bắn vọt thốc  lên ‘Đằng Giao’. Vu Thần và đám thủ hạ cùng hoảng hốt, không ngờ hắn uy dũng  đến vậy. Còn chưa kịp định thần, vóc dạc thiết tháp của Tương Lão đã xông vào  giữa đám thủ hạ của Vu Thần, chớp mắt hai cái đầu người vọt máu văng tuốt lên  không. Đầu chưa rơi xuống, Tương Lão đã vung tay phải chọc thấu kiếm qua ngực hai người khác, tay trái lăng quyền đấm vỡ xương sọ một người khác nữa.

Vu Thần và Yên tướng quân cùng thét lớn, một cầm kiếm, một cầm búa,  song song chạy lên.

Tương Lão giết thêm mấy mạng, máu tươi nhuộm đỏ thanh trường kiếm khét  tiếng đất Sở, trông hắn chẳng khác nào hổ xông vào giữa bầy dê. Lúc này kiếm  của Vu Thần từ đằng sau, búa của Yên tướng quân từ bên trái cùng bổ lại.

Tương Lão hú một tràng dài. Thân hình cao lớn uy mãnh lại dẻo dai như li  miêu, hắn lắc khẽ, tránh qua thế công kích lăng lệ của hai người, băng theo chiều  ngang thuyền trượt sang một bên, đám thuộc hạ tinh nhuệ của Vu Thần ngã rạp  xuống, máu đỏ chảy tràn, không có ai khiến được hắn chậm một bước, cản được  hắn chậm một khắc.

Tình cảnh thật kỳ quái! Kiếm và búa của Vu Thần và Yên tướng quân cách  Tương Lão chưa đầy nửa thước, nhưng trước thân pháp như quỷ mị của hắn, nửa  thước đó bỗng hóa thành một rãnh lớn nước cũng không thể tràn qua, chỉ nhìn  chứ không thể lại gần.

Tương Lão giết thêm một người nữa, rồi phi thân lên cột buồm chính của con  thuyền, hai chân điểm trên lá buồm, thân hình như thiểm điện bắn trở lại, trường  kíếm trong tay lần lượt đâm xuống Vu Thần và Yên tướng quân.

Tiếng binh khí va nhau rầm rầm, Vu Thần và Yên tướng quân nhất tề loạng  choạng, ngã bật về hai phía. Dưới hai mũi kiếm lực nặng nghìn cân, họ đều chấn  động đến mức huyết khí chạy ngược, Yên tướng quân công lực kém hơn một chút,  hổ khẩu toạc ra đầy máu tươi.

Tương Lão trụ vững thân hình, đứng sừng sững như thiết tháp trước mặt hai  người, biểu tình lạnh lẽo. Vu Thần và Yên tướng quân trái tim mỗi lúc một chìm  xuống, kiếm pháp Tương Lão so với người đời đồn đại còn lợi hại hơn rất nhiều,  quả nhiên không hổ là một trong Sở quốc Tứ đại kiếm thủ. Từ đó suy ra, võ công  của hắn cũng khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Thuộc hạ của Tương Lão theo nhau nhảy túa lên ‘Đằng Giao’, quyết liệt  triển khai hỗn chiến. Bên Vu Thần nhân số chiếm ưu thế, vẫn giữ được thượng  phong. Thắng bại bây giờ chỉ phụ thuộc vào một mình Tương Lão.

Tương Lão nhìn trường kiếm đã nhuốm đẫm máu, ngửa mặt cười gằn, khoái  ý vô tận, tiếng cười đột nhiên ngừng tắt, hắn chầm chậm nhìn sang Vu Thần,  khinh bỉ hỏi: “Món đồ hèn mọn của ta đó, có đủ phong tình không?” Nói dứt hai  mắt bắn ra những tia ghen hận, trường kiếm chớp động, đâm thẳng vào trước ngực Vu Thần.

Yên tướng quân hét lớn, vung đại phủ liều chết bổ tới, không tiếc gì đến bản  thân.

Tương Lão vừa thi triển khoái kiếm, chọc thẳng vào màn kiếm ảnh của Vu  Thần, bức y liên tiếp thoái lui, công kích uy mãnh, khiến y chấn động đến mức  mũi miệng đều tứa máu; vừa vung tay trái thi triển chưởng pháp, mỗi chưởng đều  vỗ trên thân búa, hóa giải được thế công như hổ dữ của Yên tướng quân. Hai đại  cao thủ, bị một mình Tương Lão hí lộng như vờn giỡn trong lòng bàn tay.

Tương Lão lắc mình tránh. Yên tướng quân bổ búa vào khoảng không, đã  biết là bất diệu, vừa định biến chiêu, Tương Lão đã tung cước trái vô thanh vô  thức đá vào ngực y, Yên tướng quân kêu thảm, miệng phún máu tươi, ngã bắn ra  ngoài một trượng.

Áp lực lại càng dồn lên Vu Thần, trước mắt y toàn là bóng kiếm, không phân  biệt nổi hư nổi thực, cổ tay thốt nhiên đau nhói, trường kiếm rơi tõm xuống đất.

Vu Thần thét lớn: “Mệnh ta hỏng rồi!”.

Bên tai bỗng nghe thấy Tương Lão gào lên kinh hoàng, kế đó một tràng lanh  lảnh kim thiết giao nhau, hai đạo kiếm quang đan xen rồi phân tách! Bên này là  Tương Lão, bên kia là một thanh niên nam tử hiên ngang, mũi kiếm của họ đều  đang chĩa vào đối phương, sát khí rùng rẫy, chân lực xoáy tụ. Vu Thần tuy ở ngoài  hai trượng, vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn.

Khuôn mặt Tương Lão lần đầu tiên lộ vẻ thận trọng, trầm giọng nói: “Hoàn  Độ!” Vậy là từ Đồng Long và kiếm pháp, hắn đã nhận ra thân phận của đối  phương.

Khước Hoàn Độ cười dài, vẻ tự tin mãnh liệt, trào lộng nói: “Bại tướng dưới  kiếm pháp của Khước gia, làm gì còn tư cách mở lời!”.

Tương Lão không đổi sắc mặt: “Cũng tốt, hai việc giải quyết một lúc!” Trên  tay loé sáng, trường kiếm liên tiếp đâm về phía Khước Hoàn Độ.

Khước Hoàn Độ thi triển chiêu số hóa giải, không thủ mà lại công, hai thanh  trường kiếm giao kích như thiểm điện trên không, nhưng nửa phần thanh âm cũng  chẳng hề nghe thấy. Thì ra họ đều đã đâm vào chỗ trống trong kiếm quang của  đối phương, một kiếm không trúng lập tức biến chiêu đâm tiếp, vì vậy tuy là đầy  trời ánh kiếm, nhưng không có cơ hội va chạm, lần này hai bên giao phong, độ  hung hiểm còn hơn lúc trước.

Đột nhiên họ cùng hô khẽ, rồi xô nhau ra. Khước Hoàn Độ vai trái bắn máu tươi, Tương Lão trên trán bị rạch ngang một đường dài ba tấc, máu tươi rịn ra ròng  ròng chảy xuống, trông cực kỳ khủng bố.

Thoạt nhìn thì Tương Lão thương thế có phần nghiêm trọng, nhưng Khước  Hoàn Độ hiểu rõ, vừa rồi đâm trúng vào trán Tương Lão, vốn đã cho rằng một  chiêu có thể kết liễu hắn, nào ngờ Tương Lão đột nhiên nhích ngang, trường kiếm  của Khước Hoàn Độ tuy kéo một đường trên trán hắn, nhưng chỉ là vết thương  ngoài da, trong khi đó vai trái của Khước Hoàn Độ lại trúng kiếm, sâu gần vào  xương, tuy chưa chạm tới cốt mạch, nhưng đã gây cản trở nhất định khi cử động.

Tương Lão nào để cho địch nhân kịp thở, trường kiếm lại thần tốc công tới.

Khước Hoàn Độ vụt lui mạnh, rồi lật mình nhảy bật lên, lao chéo trong  không, lướt về phía cột buồm chính.

Tương Lão phi thân theo, trường kiếm xuyên thẳng vào lưng Khước Hoàn Độ.  Hắn thầm cười gằn, khi lực bay ngược của Khước Hoàn Độ cạn kiệt, thì cũng là  lúc mạng gã đến hồi kết thúc.

Khước Hoàn Độ tay lăng móc câu, quang ảnh chớp nháng, cắm sâu vào cột  buồm chính. Gã mượn lực của dây móc, tốc độ không giảm mà lại tăng, xoay tròn  quanh cột buồm như con vụ, trường kiếm hóa thành một đạo hàn mang, đâm  thẳng xuống Tương Lão đang vù vù đuổi lên, chiêu kiếm sức mạnh như sấm sét.

Tương Lão trở tay không kịp, sắc mặt đại biến. Hắn cũng vô cùng nhanh,  trường kiếm toàn lực xuất ra.

Kim thiết giao nhau vang lên kinh thiên động địa. Tương Lão vai trái nhuộm  máu, bật ngửa ra rơi xuống lòng thuyền, Khước Hoàn Độ cũng bị chấn lực đẩy  ngược lại, bay trở lui một vòng quanh cột buồm theo đúng quỹ đạo ban đầu.

Tương Lão chân vừa chạm đất, lảo đảo lùi lại sau, hổ khẩu toạc máu tươi.  Khước Hoàn Độ mượn lực hồi chuyển, lăng không đâm xuống hắn.

Tương Lão giơ tay trái vỗ trên lưng kiếm đang lao tới, Khước Hoàn Độ toàn  thân đại chấn, trường kiếm suýt tuột khỏi tay, không ngờ sức lực bẩm sinh kỳ dị  của Tương Lão còn đủ để phản kích mạnh mẽ như vậy. Vừa định lui về sau, chân  phải của Tương Lão đã nhằm đúng sát na trường kiếm của gã dịch ra, lăng không  ngăn lại. Người này toàn thân trên dưới, chỗ nào cũng là vũ khí kinh nhân.

Khước Hoàn Độ tả chưởng duỗi khít, chặt xuống chân Tương Lão, chỉ cảm  thấy như chặt vào thanh đồng tinh luyện, gã vừa hét lớn bất diệu, đã bị hắn đá  trúng vào trước ngực.

Khước Hoàn Độ miệng bật máu tươi, lùi vội lại sau. Lúc đến đầu cầu thang dẫn xuống gầm khoang, gã thuận thế lăn thẳng xuống dưới. Cũng may một  chưởng phách ra đã hóa giải phần lớn lực độ của Tương Lão, vừa nãy thổ huyết  cũng đã giảm nhẹ nội thương, nhưng ưu thế chiếm được lúc trước, đã vì một cước  này mà tan tành như ngói vỡ. Huyết chiến đến đây, cả hai người chẳng ai là  không bị thương nặng.

Tương Lão như bóng theo hình, đuổi sát đằng sau.

Hắn lao bổ xuống cầu thang, vừa kịp trông thấy Khước Hoàn Độ lách vào  căn buồng thứ hai bên trái. Tương Lão không chần chừ, liền bám theo, cánh cửa  đã đóng lại. Tương Lão tung một cước đá mạnh vào cửa, cả cánh lẫn khung đều  bật tung. Trong phòng không một bóng người, chỉ có một cái bàn lớn, và sáu, bảy  cái bồ đoàn đặt rải rác bốn xung quanh.

Khước Hoàn Độ vào được nghị sự sảnh rồi, lập tức dùng móc câu thoát qua  cửa sổ sang một phòng khác, lại từ cửa phòng đó xông ra ngoài hành lang. Đúng  lúc ấy Tương Lão cũng lắc mình ra khỏi phòng, lưng xoay lại phía gã.

Khước Hoàn Độ biết Tương Lão nghĩ rằng gã đã từ cửa sổ thoát xuống sông  để đào sinh. Lúc này Tương Lão đang quay lưng lại gã, cơ hội tốt như vậy, làm  sao có thể bỏ qua, gã giơ cao trường kiếm, vô thanh vô tức thần tốc xuyên tới  lưng Tương Lão.

Đồng Long cách Tương Lão chỉ còn nửa trượng, hai vai hắn vẫn không có  động tĩnh gì. Bỗng nhiên thấy hắn lật mình nhảy ngược lên, mũi kiếm nhọn chọc  thẳng vào mũi kiếm Khước Hoàn Độ.

Lần này giao lượng không nhẹ, Khước Hoàn Độ ngã văng về cạnh cầu  thang cuối hành lang, Tương Lão cũng lăn một vòng dưới sàn, rồi mau chóng  đứng dậy, trường kiếm từ đằng xa đã chĩa về Khước Hoàn Độ.

Khước Hoàn Độ tỳ cột sống vào bậc cầu thang, tận dụng phản lực bật mình  ra, trường kiếm lao ngược lại Tương Lão.

Huyết chiến đã đến hồi quyết định.

Trong hàng lang sát khí đằng đằng, mắt tai mũi miệng của hai người đều  trào máu tươi, hình trạng thê thảm, còn hơn cả thiên quân vạn mã huyết nhuộm  sa trường.

Đúng vào lúc máu và sức căng đầy sự mạnh mẽ nam tính, một thanh âm  kiều mị đằng sau Tương Lão cất lên: “Tương Lão!”.

Tương Lão toàn thân chấn động.

Khước Hoàn Độ thấy hắn phân tâm, liền hú một tiếng dài, Đồng Long như  thượng giới thần binh, hóa thành một dải cầu vồng, lao qua hành lang đâm thẳng  tới người địch thủ.

Tương Lão kinh hoảng thất sắc, cố sức vung kiếm chặn lại.

Huyết quang loáng hiện, trường kiếm của Tương Lão rớt xuống, tên hung  nhân hét thảm, người đổ ập vào trong nghị sự sảnh, rầm một tiếng cả vách phòng  gãy sụp, hai bản gỗ khổng lồ như vậy, cũng nặng nề rơi xuống dòng nước.

Khước Hoàn Độ kiệt sức, ngã bệt xuống sàn.

o0o

Gã dần dần tỉnh lại, toàn thân tê nhức, nóng như lửa đốt, trên ngực trĩu nặng,  mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người đang thay thuốc cho mình, rồi lại chìm vào hôn  mê.

Khi gã tỉnh lại lần nữa, trời đã ngả hoàng hôn. Người đang đứng canh bên  cạnh lập tức chạy đi thông báo với Vu Thần.

Vu Thần mình cũng đắp thuốc, gương mặt xanh tái, nhưng tinh thần thì  không tệ.

Hai mắt y lấp lánh, tỉ mỉ quan sát nét mặt của Khước Hoàn Độ, không biết  trong lòng nghĩ ngợi những gì.

Khước Hoàn Độ thẳng thắn nhìn lại Vu Thần. Gã biết quan hệ giữa mình và  y hơi tế nhị, mà rào cản chính là Hạ Cơ, nữ nhân này lúc nào cũng có thể khiến  hai người họ trở mặt thành thù, chỉ cần tiêu trừ được mối hoài nghi của Vu Thần  đối với gã, họ sẽ cùng hợp lực đối phó địch nhân, mối tương giao ấy chỉ có lợi chứ  không có hại. Vì vậy Khước Hoàn Độ làm ra vẻ cởi mở trung thực, nhìn lại Vu  Thần.

Vu Thần sắc mặt hơi sáng lên, vừa rồi y nhìn thẳng vào Khước Hoàn Độ,  đích xác là có hàm ý dò xét. Bao nhiêu năm làm ngoại giao, kinh nghiệm già dặn,  quan sát người khác vốn là sự tu dưỡng cơ bản, nếu Khước Hoàn Độ có tà tâm,  không kịp đề phòng, tất sẽ bất giác tránh ánh mắt y.

Vu Thần nói: “Công tử, công tử ngủ đã ba ngày rồi đấy! Cũng may ta tinh  thông y thuật, nếu không công tử không thể tỉnh lại, và bước vào giai đoạn phục  hồi nhanh như thế đâu!”.

Khước Hoàn Độ nói: “Danh xưng công tử đó, thực hổ thẹn không dám nhận,  mỗ nhà tan cửa nát, cuống quýt như chó nhà táng, thiên hạ tuy lớn nhưng không  chỗ dung thân!” Ngừng một lát gã tiếp: “Hạ Cơ cô nương sao rồi, trước lúc ngã  xuống tựa hồ trông thấy nàng chạy về phía tại hạ!” Lúc nói trên mặt gã lộ vẻ mê  mẩn.

Vu Thần hầu như giải toả được mối khúc mắc trong lòng. Nếu Khước Hoàn  Độ và Hạ Cơ có tư thông, gã trai này đương nhiên sẽ hết sức tránh đề cập đến  Hạ Cơ, mà cái vẻ mê say đắm đuối trên mặt gã kia, đúng là phản ứng tự nhiên  của mỗi kẻ đàn ông lần đầu gặp gỡ nàng, Vu Thần làm sao không biết. Về điểm  này hai người bọn họ rất giống nhau.

Vu Thần nói: “Công tử là rồng phượng trong loài người, tạm thời thất thế,  nhưng nhất định có một ngày sẽ khởi sắc trở lại. Cuộc chiến ba ngày trước, đến  Tương Lão cũng bị công tử đánh cho thọ thương rơi vũ khí. Chỉ cần công tử bảo  toàn được tính mệnh, tương lai sẽ danh chấn chư quốc! Kiếm thuật như công tử,  còn lo gì thiên hạ không có chỗ dung thân. Chẳng bằng theo ta cùng sang Tấn, ta  và công khanh nước Tấn là Phạm Hiến Tử vốn có chỗ thân thuộc, đảm bảo công  tử sẽ được trọng dụng”.

Khước Hoàn Độ khẽ nhỏm dậy: “Đề nghị của Thân công, mỗ ghi khắc trong  tim. Thực không dám giấu, ta thấy công khanh nước Tấn quyền lực quá lớn, có  lúc sẽ dấy binh hoán chúa, nước đó lại chia năm bè bảy mối, danh nghĩa là minh  chủ của chư quốc Bắc phương, nhưng ngoài mạnh trong yếu, sự tan vỡ chỉ trong  sớm muộn mà thôi. Mỗ nuôi chí báo phục thù nhà, Tấn quốc thực không phải là  nơi lý tưởng”. Khước Hoàn Độ thấy Vu Thần gật đầu, thầm nhủ tiểu tử này nhìn xa  trông rộng, biết phân tích nhận rõ tình hình, Sở quốc có một cường địch như vậy,  ngày sau tất gặp họa lớn.

Vu Thần hỏi: “Vậy thì ta không miễn cưỡng, chẳng hay công tử đã có dự tính  gì?” Khước Hoàn Độ thầm nghĩ, ta không muốn cùng ngươi sang Tấn, còn vì một  nguyên nhân khác, là muốn tách khỏi Hạ Cơ, nếu không hàng ngày lửa ghen  thiêu đốt, sống làm sao được, bèn đáp: “Đến Tùng Dương rồi, tại hạ sẽ xuống  thuyền ngược lên Bắc, ngày sau hữu duyên, nhất định có lúc tái ngộ”.

Vu Thần hân hoan đáp ứng.

–––– o0o ––––

1 Sơn thuỷ mông quái: Quẻ Sơn thuỷ mông, hình thế của nó là núi cao nước thấp, nước nóng  lên tạo thành hơi sương che phủ cả ngọn núi, vạn vật không lộ rõ, lại bị bao bọc, khiến người ta  không phân định nổi đông tây nam bắc, tượng quẻ như vậy báo hiệu một cái gì mịt mù.

2 Thượng cửu: Kích mông bất lợi vi khấu, lợi ngự khấu.

Dịch: Hào trên cùng, dương: phép trừ cái ngu tối mà nghiêm khắc quá thì kẻ mình dạy dỗ sẽ  phẫn uất, có thể thành giặc, như vậy không có lợi, ngăn ngừa giặc ở ngoài (tức những vật dục  quyến rũ kẻ đó) thì có lợi.

Giảng: Hào này ở trên cùng quẻ Mông, có nghĩa sự ngu tối tới cùng cực; nó là dương, ở trên  cùng, mà bất trung, cho nên tuy có tài mở mang sự ngu tối nhưng quá nghiêm khắc, làm cho kẻ  ngu tối phẫn uất, phản kháng, bất tuân giáo hóa, có thể thành giặc, có hại (chữ "khấu có cả hai  nghĩa: giặc, có hại), nên tìm cách ngăn ngừa những vật dục quyến rũ nó thì hơn; mà "cả thầy  lần trò đều thuận đạo lý (thượng hạ thuận dã, Tiểu tượng truyện).

Quẻ này nói về cách giáo hóa, cần nghiêm (hào 1) nhưng không nên nghiêm khắc quá mà nên  ngăn ngừa lỗi của trẻ (hào 6).

Theo lời giải thì Mông là còn non nớt, chưa có hướng gì nhất định. Đặc biệt chú trọng vào hào 2  và hào 5 của quẻ này thì thấy cả hai đắc trung, nhưng dưới thì cương, trên thì nhu thuận.