Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 36

Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chung Khi, em muốn đến một nơi.”

Chung Khi nhìn cô, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Được. Em muốn đi đâu?”

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Triển Cảnh Việt như thường lệ mở máy tính theo dõi thông tin về thị trường chứng khoán.

Thái Ân Kỳ tắm xong từ nhà tắm đi ra, “vẫn đang xem cổ phiếu à?”

“Kiếm thêm tiền mua sữa mà.” Triển Cảnh Việt di chuột tắt máy tính, kéo vợ vào lòng, “em nói xem, đứa tiểu quỷ trong bụng em là con trai hay con gái?”

Thái Ân Kỳ mỉm cười, vòng tay ôm cổ chồng: “Anh thích con trai hay con gái?”

“Con gái đi. Con gái không quá nghịch ngợm, em cũng không cần phải quá vất vả.” Triển Cảnh Việt hôn lên mặt vợ một cái.

“Thế nào là em không cần phải quá vất vả? Giám đốc Triển thân yêu, không phải anh muốn được ngồi mát ăn bát vàng đấy chứ hả?” Thái Ân kỳ cố tình trầm sắc mặt, dùng tay gõ vào lồng ngực chồng.

“Vợ đại nhân, anh nào dám.” Triển Cảnh Việt cười cầm lấy bàn tay nhỏ của vợ.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Triển Cảnh Việt nói: “Hôm qua mẹ nói với anh, muốn giới thiệu cho A Lăng một người bạn trai.”

Thái Ân Kỳ “ừ” một tiếng, cười nói: “Mẹ sốt ruột rồi có phải không? Cảnh Việt, anh còn nhớ lúc trước mẹ em cũng vội vội vàng vàng thế này muốn giới thiệu bạn trai cho em không?”

“Điều này cho thấy lịch sử luôn có sự trùng hợp bất ngờ.”


Triển Cảnh Việt bật cười, lên tiếng: “Nhưng mà khi ấy mẹ em không biết em đã có người bạn trai này rồi, nếu mẹ em biết, chắc chắn sẽ không kéo em đi gặp mặt đâu… Với lại A Lăng cũng khác em, khi ấy em vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, còn con bé bây giờ đã 27 tuổi rồi, nếu vẫn chưa có bạn trai thì quả thật không hay lắm, không thể cứ độc thân cả đời được…”

“Giám đốc Triển, em cứ nghĩ tư tưởng của anh thoáng lắm chứ, thì ra trong đầu toàn là những suy nghĩ cổ hủ như vậy, anh cho rằng phụ nữ bọn em không có đàn ông bên cạnh bảo vệ thì nửa đời sau sẽ không sống nổi à?” Thái Ân Kỳ cong môi, ra vẻ như sắp đứng dậy.

“Em yêu, em biết anh không phải có ý này mà.” Triển Cảnh Việt kéo vợ lại, ôm chặt cô trong lòng, “có điều anh chỉ có đứa em gái này thôi… làm anh trai ai không mong em gái mình có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, hy vọng có người bên cạnh bầu bạn chăm sóc con bé.”

“Em biết mà.” Thái Ân Kỳ tiện tay cầm lấy con chuột máy tính trên bàn nghịch nghịch, “vậy anh định làm thế nào?”

Triển Cảnh Việt suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “A Kỳ, em hỏi thăm ý tứ của con bé một chút, xem xem nó nói thế nào.”

Thái Ân Kỳ chuyển sang nghịch tay chồng, nghiêng đầu hỏi: “Hỏi thăm thế nào?”

Vấn đề này cũng đang làm khó Triển Cảnh Việt.

Anh đưa tay xoa trán, cau mày lên tiếng: “Hay là cứ trực tiếp nói với con bé có người có ý muốn qua lại với nó…”

Thái Ân Kỳ gật đầu: “Được thôi, để em thử xem.”

“Cũng không cần phải gấp, đợi khi nào có thời gian thích hợp rồi hỏi cũng được.”

“Ừ, em biết rồi mà.”

Triển Cảnh Việt đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường xem thời gian, sau đó kéo vợ nằm xuống: “Bây giờ hơn 10 giờ rồi, phụ nữ có thai cần chú ý nghỉ ngơi, anh đi đánh răng đã.”

Mặc dù đã hơn 10 giờ tối, quảng trường giải trí Ức Lam vẫn vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn ngũ sắc không ngừng lấp lánh, nước rào rào phun ra từ đài phun nước đặt giữa quảng trường, những hạt nước trong suốt vỡ ra trong không trung, làm ướt không khí mát lạnh xung quanh, sau đó mới kết thúc cung đường của mình trở lại với mặt đất. Những băng ghế dài đặt hai bên quảng trường đều có người ngồi kín, những cụ già mặc đồ bộ thoải mái chậm rãi tản bộ, trẻ con quây quần nô đùa cười giỡn, chạy đuổi nhau từ đầu bên này đến tận đầu bên kia quảng trường.

Bên trong khu vui chơi lại càng nhộn nhịp, tràn đầy năng lượng, tiếng đùa giỡn chuyện trò, tiếng âm nhạc xập xình cùng tiếng động phát ra từ máy trò chơi chật căng, hòa lẫn vào nhau, đinh tai nhức óc. Không ngừng có người đi vào, đến trước khu vui chơi đứng xếp hàng.


Chung Khi hoàn toàn không nghĩ ra nơi cô muốn đến lại là nơi này.

Anh đứng ở cửa khu vui chơi, không nói gì chỉ đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt.

Triển Nhược Lăng nhìn vào trong, khóe mắt ầng ậng nước, giữ cho giọng nói được tự nhiên lên tiếng: “Buổi họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm ấy, mọi người nói anh đi Australia rồi, còn nói anh sẽ không quay về nữa. Sau đó mấy người bọn em đến đây chơi trò chơi, em cứ nghĩ về anh mãi…”

Năm ấy ở trong khu trò chơi, cô đã nghĩ rằng có lẽ cả đời này sẽ không được gặp anh nữa.

Về sau mỗi lần nhớ lại ngày hôm ấy, đều khiến cô nhớ lại tâm trạng tuyệt vọng của mình khi đứng trước máy ném bóng.

Rất nhiều nuối tiếc vây kín trong lòng: thậm chí cô không có cơ hội được nói tạm biệt, thì anh đã đến với quốc gia nằm ở nam bán cầu đó rồi.

Không đợi cô nói hết, Chung Khi đã đau lòng ôm lấy cô, cái ôm rất chặt, dường như muốn hòa tan cô vào người anh.

Anh có thể tưởng tượng ra, năm ấy khi đứng trong khu trò chơi, cô đau lòng đến thế nào.

Qua rất lâu sau, Chung Khi mới buông cô ra.

Anh kiên định nắm chặt tay cô, dùng giọng nói rất rất dịu dàng nói với cô: “Em muốn chơi trò gì? Anh cùng chơi với em… Mỗi trò chơi ở đây chúng ta đều chơi một lần, có được không?”

Triển Nhược Lăng lắc đầu, chỉ tay về một góc của khu trò chơi: “Không cần đâu. Em chỉ muốn cùng anh chơi trò ném bóng vào rổ thôi.”

6 năm trôi qua, quy mô của trò chơi đã mở rộng, được trang bị thêm nhiều máy ném bóng và thiết bị mới. Rất nhiều trò chơi từ ngày trước vẫn còn được yêu thích đến tận bây giờ, ném bóng cũng là một trong số đó.

Hai người chơi mấy ván. Triển Nhược Lăng vốn không giỏi trò này, lại qua nhiều năm như vậy chút kỹ thuật ít ỏi ngày xưa sớm đã bị cô bỏ quên sạch sẽ. Chung Khi đứng bên cạnh cô, mấy quả liên tục đều ném trúng rổ, sau đó Triển Nhược Lăng dứt khoát đứng sang bên cạnh chuyên tâm nhìn anh ném bóng.

Chung Khi đương nhiên không chịu, “em không chơi?”

Triển Nhược Lăng lắc đầu: “Em nhìn anh chơi là được rồi.”


Phía sau anh và cô có mấy người tụ tập đứng xem, thấy anh ném bóng gần như bách phát bách trúng, không ngừng vỗ tay hoan hô.

Triển Nhược Lăng đứng bên cạnh xem rất mãn nguyện, vẻ mặt rạng rỡ nụ cười – gần như tất cả mọi cô gái nghe thấy người khác khen ngợi bạn trai mình, đều sẽ có một niềm vui không thể khống chế được dâng lên trong lòng như vậy.

Rất lâu rất lâu trước đây, cô chưa từng nghĩ rằng, tất cả những tuyệt vọng của mình một ngày kia sẽ có nụ cười đến thay thế.

Cùng với trái bóng cuối cùng trám vành rổ bật ra ngoài, trò chơi cũng kết thúc, từng tấm phiếu thưởng từ bên trong máy ném bóng lần lượt chạy trượt ra. Triển Nhược Lăng bước đến gần, cầm lấy.

Chung Khi cầm tay cô, hỏi: “Em thích trò chơi này à?”

Anh không hiểu vì sao cô lại thích trò chơi này như vậy – trong ấn tượng của anh cô không hề thích bóng rổ, năm ấy vì lý do bị thương thậm chí đến tiết Thể dục cô cũng không học.

Triển Nhược Lăng không nhìn anh, quay đầu hướng mắt về phía rổ bóng, nhưng giọng nói lại rất kiên quyết: “Không phải anh rất thích chơi bóng rổ sao?”

Trong lòng Chung Khi chấn động, cô yêu anh bằng trái tim chân thành và sâu đậm đến thế. Ngay cả những điều nhỏ bé vụn vặt, nhưng cô vẫn ghi nhớ trong lòng.

Anh không nói lời nào, chỉ dùng hành động của mình xiết chặt tay cô.

Đến khu nhận thưởng, Triển Nhược Lăng cúi đầu nhìn đủ các loại tặng phẩm bên trong tủ kính, hỏi anh: “Đổi các nào đây?”

Tặng phẩm trong khu trò chơi chủ yếu chỉ mang tính an ủi, giúp người chơi tận hưởng trọn vẹn cảm giác chiến thắng và có chiến lợi phẩm tượng trưng mang về nhà. Điểm tích được từ trò ném bóng không cao, vì vậy những vật phẩm có thể đổi được cũng có giới hạn, chỉ là cây bút hoặc cục tẩy mà thôi.

Chung Khi ôm lấy vai cô, trong đầu nhanh chóng tính toán số điểm tích được, sau đó nói với nhân viên khu tặng phẩm: “Đổi lấy hai cục tẩy.”

Khi nhân viên phục vụ nhìn thấy người khách nam ăn mặc lịch sự lại thêm vẻ ngoài anh tuấn nghiêm túc nói muốn đổi lấy hai cục tẩy, gương mặt hơi phiếm hồng, khom lưng lấy cục tẩy từ tủ kính đưa cho hai người, ánh mắt nhìn Triển Nhược Lăng đầy vẻ hâm mộ.

Triển Nhược Lăng nhận lấy cục tẩy cất cẩn thận, mỉm cười nói với nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”

Ra khỏi khu vui chơi, âm thanh huyên náo bên trong ngay lập tức rơi lại sau lưng. So với lúc đến, quảng trường bây giờ chỉ còn lại một ít người nhưng giai điệu của âm nhạc vẫn nổi lên khắp nơi, thỉnh thoảng tiếng cười vang lên từ một góc nào đó nương theo cơn gió vẳng đến bên tai.


Một tiếng động lớn từ chân trời rất xa vọng lại, Triển Nhược Lăng không kiềm được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời – quả nhiên là một chiếc máy bay đang bay ngang nền trời xanh thẳm.

Cô dừng bước, chăm chú nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói với người bên cạnh: “Chung Khi, anh biết không? Buổi tối hôm ấy cũng có một chiếc bay bay qua bầu trời như thế này. Khi ấy em không biết anh du học ở thành phố nào của Australia cả, về sau mỗi lần nhìn thấy máy bay, em đều nghĩ rằng không biết có phải nó đang bay sang Australia không…”

Những lời cô nói rất đơn giản, nhưng lại cất giấu trong đó một tâm tình sâu nặng.

Chung Khi đưa tay ôm lấy eo cô, vô cùng nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng hỏi: “Ừ, vậy sau đó thì sao?”

Triển Nhược Lăng nhẹ mỉm cười, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh: “Bây giờ nhìn thấy máy bay, liền cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì, nó mang anh trở về rồi.”

Trước nay cô chưa từng biết rằng, cô có thể nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy kể cho anh nghe những câu chuyện cũ, không một chút đau buồn, cũng không một chút tuyệt vọng, chỉ còn bình tĩnh và thản nhiên.

Khi người trong tim đang đứng trước mặt dịu dàng âu yếm nhìn mình, còn điều gì có thể làm người ta buồn lòng nữa đây?

Triển Nhược Lăng lại ngẩng đầu nhìn trời. Những vì sao nhỏ lấp lánh trong đêm, vầng trăng sáng treo lơ lửng nơi chân trời xa xôi, trải xuống mặt đất thứ ánh sáng mềm mại như dòng nước chảy.

Cô không kiềm được thở nhẹ: “Buổi tối đêm nay đẹp thật.”

Chung Khi cũng đưa mắt nhìn lên bầu trời vốn thường ngày anh không mấy khi để tâm đến, “ừ, đúng thế.”

Triển Nhược Lăng vừa quay đầu lại đã bắt gặp đôi mắt dịu dàng của anh.

Dưới ánh trăng mềm mại, ánh mắt cô như rơi vào cái nhìn trong vắt sáng ngời đến động lòng người.

Trái tim anh khẽ run lên, anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, gương mặt đẹp của anh từ từ cúi thấp xuống, đôi môi mỏng chậm rãi chạm vào làn môi cô.

Chỉ là một cái chạm nhẹ rồi vội vàng rời đi, anh dùng giọng nói trầm thấp nhè nhẹ gọi tên cô khiến cô say đắm, “Triển Nhược Lăng.”


Chung Khi ôm chặt cô, lần nữa hôn lên môi cô, nụ hôn sâu hơn, kéo dài quấn quýt, tựa như muốn đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô.

Không biết đã kéo dài bao lâu, cuối cùng anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, nhưng vòng ôm vẫn không buông lỏng giữ cô trong lòng, thầm thì bên tai cô: “Nhược Lăng...”

Triển Nhược Lăng tựa vào trước ngực anh, hơi thở vẫn còn gấp gáp, dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng nhịp tim của anh đang đập, ổn định vững vàng, cùng với âm thanh anh gọi tên cô đầy dịu dàng, quyến luyến.

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy, thân mật mà mềm mại, phảng phất như một áng mây trôi lơ đãng trên bầu trời, nhẹ nhàng êm ái rơi vào lòng cô.