Con người, đa phần đều mâu thuẫn như vậy.
Rất hay băn khoăn, mâu thuẫn lại càng nhiều, mà căn nguyên của nó, chỉ là muốn từ trong mâu thuẫn tìm ra một lựa chọn càng thêm mâu thuẫn.
Cho dù đây không phải là lựa chọn mà họ hướng tới.
Bởi vì, suy phải nghĩ trái như thế nào, thì đều không do mình quyết định, mà là dựa và chuyện tình, dựa vào lý để quyết định.
Tại thời điểm hai người đã khắc sâu đối phương vào tâm rồi sẽ muốn ganh đua với nguời kia, để mình trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Lý, chính là lý trí.
một người quá mức lý trí, vĩnh viễn đều sẽ không để lộ tình cảm thật của mình.
Bọn họ không được quyền lựa chọn, ngay từ đầu bọn họ đã định sẵn con đường cho mình.
Đây, chính là bi ai.
Đảo nhỏ nơi này nhìn từ xa cũng chỉ nhỏ như một bàn tay, từ trên đỉnh núi nhìn xuống có thể nhìn được bao quát mọi nơi. Nước là nước, cây là cây, đá là đá, trừ bỏ ngẫu nhiên có vài tiểu động vật chạy qua ra thì chỉ còn sót lại tiếng gió đan hòa tạo thành bản hòa tấu thiên nhiên.
Loại âm thanh hoàn chỉnh tự nhiên không vướng chút dơ bản của thế gian này, nếu nghe quá lâu thì lại thấy nó rất đơn điệu mệt mỏi buồn rầu.
Nhưng Vương Liên Hoa đã ngây người mấy ngày tại nơi như thế này.
Thẩm Lãng rất hiểu y, lấy cá tính của y thì y tuyệt đối không nguyện ý ở lại loại địa phương này.
Cây trên đảo nhiều đến không thể đếm, chỉ cần làm một cái bè gỗ, đem theo đủ lương thực, bọn họ liền có thể rời khỏi đây.
Nhưng ai cũng đều chưa nhắc tới.
Vương Liên Hoa cũng không nhắc tới.
– quay về Trung Nguyên.
Chỉ có ba chữ, nhưng họ lại tận lực tránh nói tới, thậm chí không dám nghĩ tới ba từ kia.
Biển xanh, trời xanh, cát bạc, mặc trời mọc thật tráng lệ, mặc trời lặn lại điềm tĩnh, đan vào nhau tạo thành một bức tranh xinh đẹp không thuộc về trần tục, đủ để cho người quên đi thời đại đen tối hỗn loạn kia.
Thẩm Lãng dựa vào một vách đá đối diện với biển, nhìn trời chiều đang dần tối màu nơi xa xôi, ba quang mờ nhạt mà *** tế chiếu trên mặt nước tạo thành một tầng bàng bạc sáng nhạt, lại giống như mảnh vải bị nhu thành nhiều vết nhăn màu lam.
Cảnh sắc này có bao nhiêu xinh đẹp a.
Thẩm Lãng hít một hơi không khí có mùi biển mặn ẩm ướt khoang khoái mà nhẹ nhàng vào trong khoang mũi.
Đỉnh đầu truyền tới thanh âm của Vương Liên Hoa.
“Thẩm đại hiệp muốn học lão tăng nhập định?”
Ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh bạch sắc đang đứng ở trên đoạn nhai, đôi mắt sáng ngời được ánh nắng chiều nhuộm thành màu vàng nhạt lóe lên tiếu ý.
Động thân, đột nhiên y nhảy xuống.
Thẩm Lãng bị y làm cho hoảng sợ, theo bản năng đưa tay đón lấy.
Cho nên Vương đại công tử thực an toàn rơi vào ***g ngực ấm áp mềm mại, hồn nhiên như không biết người dưới thân vì đỡ y mà vết thương đập vào đá sau lưng, đau tới nhe răng trợn mắt, thực tiêu sái nhảy xuống khỏi ***g ngực Thẩm Lãng, vỗ vỗ bụi bặm trên y bào, đánh giá đoạn nhai *** sảo trước mắt.
“Ngươi đang nhìn gì?” y quay đầu lại hỏi.
Thẩm Lãng xoa xoa bả vai đau nhức đáp: “Trời chiều.”
Vương Liên Hoa thuận miệng ngâm một câu: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.” (câu này trong bài thơ Sơn viên tiểu mai của Lâm Bô – 林逋
dịch nghĩa: Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước
Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn
hoặc: Cành thưa ngả bóng ngang lòng nước,
Hương thoảng vờn trăng lóe góc trời.
có nhiều bản dịch khác nhau, mọi người muốn đọc thì vào ://.thivien.net/viewpoem.php?ID=9890 )
Thẩm Lãng cố ý cười y: “Đáng tiếc nơi này không có sơ ảnh, càng không có hoa mai.”
Vương Liên Hoa liếc hắn, không nổi giận chỉ xoay người nhìn về phía chân trời, thở dài:: “Nhưng mà thật sự rất đẹp.”
Thẩm Lãng nhìn thân ảnh y được bao phủ một tầng ánh kim màu đỏ vàng, cuối đầu nói: “Đúng là rất đẹp.”
Vương Liên Hoa đi về phía trước, dừng một lát, lại đi thêm vài bước, giang hai tay đứng trước bờ vực (giống titanic nhể) bạch y bay múa trong gió như cánh chim đón gió, giống như ngay lập tức sẽ bay lên trời đi tới một nơi xa xôi nào đó. Thẩm Lãng kinh ngạc nhìn, sắc mặt bỗng biến đổi.
Bởi hắn phát hiện Vương Liên Hoa đang muốn đi bước thứ ba.
Y đã sắp bước vào khoảng không, dưới đó là sóng biển cuồn cuồn cùng đá ngầm.
“Vương công tử!”
Thẩm Lãng la to một tiếng, túm chặt tay y, dùng sức kéo lại làm cả hai người cùng ngã lên mặt đất.
“Thẩm Lãng...” Vương Liên Hoa mờ mịt nhìn hắn, song đồng ba quang liễm diễm chiếu ra thân ảnh Thẩm Lãng đang vô cùng rối bời.
Nhìn nhau, mặt đối mặt, gần trong gang tấc.
Rõ ràng như thế.
Tay đặt lên ngực hắn, thì thào nói: “Tim ngươi đang đập... “
Đám sương mù đầu xuân làm đôi mắt người kia trở nên mông lung, khiến Thẩm Lãng không phân rõ được đến tột cùng trong mắt y đang ẩn dấu loại tình tự nào, chỉ si ngốc nhìn, thấp giọng nói: “Bởi vì ta còn sống.”
“Nếu ngươi chết, ta phải làm sao bây giờ…”
Thoáng như đang nói mê, là cho tmâm Thẩm Lãng chợt đau quặn, yên lặng nhìn nhau một lát, sau đó đem sự đau lòng trong đáy mắt dấu đi, đạm cười: “Ta sẽ sống lâu hơn ngươi.”
Vương Liên Hoa ngơ ngẩn.
Rõ ràng đang chạng vạng, vì sao trên mặt Thẩm Lãng lại chiếu ra quang huy sáng ngời?
Không có gió, ánh sáng không có, tựa hồ ngay cả không khí cũng muốn biến mất, cả thiên địa chỉ còn lại hai người si nhiên ngóng nhìn lẫn nhau.
Hô hấp đan xen hô hấp, nhãn mâu chiếu rọi nhãn mâu, bọn họ tựa lại gần như vậy, thật gần. Bốn phiến môi run rẩy không chút do dự hợp lại một chỗ, tựa như đứa nhỏ, cẩn thận mà ngây ngô tựa như hoa rơi, mềm nhẹ mà ôn tồn tựa như biển rộng. vĩnh hằng mà sâu lắng. Bên tai không còn nghe được thanh âm gì khác, tâm say, say thuần túy mà thu thủy lạc hà, say tới nỗi ngã vào sự nóng cháy của đối phương.
Thẩm Lãng lại đột nhiên thật sát phong cảnh kêu lên một tiếng sợ hãi.
Vương Liên Hoa cười ha hả, vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu trên môi, nhìn khóe môi Thẩm Lãng bị mình giảo cắn, trong mắt là vẻ phong lưu, khẽ cười: “Thẩm đại hiệp có cảm thấy hảo không?”
Thẩm Lãng nói không nên lời.
Vương Liên Hoa ưỡn ngực tự hào khoe khoan: “Nếu nói đến kỹ thuật tán tỉnh, bản công tử nếu nhận đệ nhị, trong thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất. Mặc kệ là tiểu thư khuê các hay là danh linh khuynh thành, bất cứ ai cũng phải đem tất cả yêu thương trao cho ta.”
Thẩm Lãng dở khóc dở cười, giọng điệu nhu tình vừa rồi của y đã bay mất không còn bóng dáng, tuy nói người này không tuân theo lẽ thường, mình bị trêu chọc cũng không phải lần một lần hai, nhưng nếu nói đã quen rồi cũng không phải, chỉ có thể cười khổ với y: “Nguyên lai trong lòng Vương công tử, ta cùng với những nữ tử kia đều giống nhau.”
Vương Liên Hoa nghe hắn nói thì hơi sửng sốt: “Đương nhiên không…” Nhưng nói nửa câu thì liền cấm thanh, trứng mắt Thẩm Lãng: “Ngươi muốn lừa ta nói ra?!”
Thẩm Lãng cười: “Đúng vậy, là Vương công tử ngươi chọc ghẹo ta trước.”
Vương Liên Hoa cũng nhìn hắn, nhẹ giọng nói thầm: “Ta không có chọc ghẹo ngươi.”
Thẩm Lãng không nghe rõ, nghi hoặc nói: “Ngươi nói gì?”
Vương Liên Hoa lắc đầu, dùng ống tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, giây tiếp theo bỗng nhiên dùng đầu lưỡi liếm lên miệng vết thương.
Động tác đột ngột của Vương Liên Hoa làm Thẩm Lãng kinh ngạc không thôi, theo bản năng đẩy y ra, đang muốn nói chuyện thì lại đối diện với ánh mắt ai thê đầy phức tạp kia, lòng hắn liền chấn động, trong nháy mắt hắn hoảng hốt kia, hai phiến môi lại kề sát.
Lần này, không có tái cự tuyệt.
Đợt hôn này kéo dài, hóa thành một đợt xuân thủy sấm hạ toàn thân.
Thẩm Lãng là một nam nhân rất có tự chủ, năm đó đối mặt mọi sự hấp dẫn ‘thiên hạ đệ nhất mĩ nhân’ Vương Vân Mộng, hắn vẫn có thể ngồi yên lòng không chút loạn vững chãi như thái sơn. Mà hiện tại, chỉ là một cái hôn đơn giản, chỉ là tiếng hít thở hơi dồn dập đã là cho hắn tâm viên ý mã.
Thân thể nổi lên phản ứng, hắn vô lực ngăn cản.
Vương Liên Hoa tựa hồ chú ý tới, cười như kẻ trộm, hỏi: “Thẩm Lãng, ngươi làm sao vậy, sao tim đập nhanh như vậy.”
Vấn đề này thật nhạy cảm, cho nên Thẩm Lãng chỉ có thể cười khổ.
Né tránh bàn tay Vương Liên Hoa đang vươn tới, nói: “Vương công tử, không cần náo loạn.”
Hắn không phải thánh nhân, hắn cũng có cực hạn nhẫn nại.
Trời đã tối, sao sáng ngời, ánh trăng trong trẻo.
Ánh mắt Vương Liên Hoa so với sao trời còn sáng hơn, so với trăng còn trong trẻo hơn.
“Thẩm Lãng, nếu là ngươi, ta nguyện