Khi Đường Thiên Hàng đẩy cửa tiến vào, Vân Sinh đang mặc y phục cho Vương Liên Hoa.
Cẩm bào bạch sắc mộc mạc, màu của ánh trăng, nhìn rất bình thương, làm nền cho khuôn mặc nõn nà hơi phiếm hồng vì vừa tắm rửa xong.
Y nguyên bản mỉm cười, thùy mi nhìn Vân Sinh đang vì mình buộc lại vạt y bào, nhưng vừa thấy người tới, lập tức thay đổi thành biểu tình lạnh như băng.
Đường Thiên Hàng cười tủm tỉm đánh giá y, sách sách cảm thán vài tiếng. (sách sách: tiếng chậc lưỡi)
“Tuy nói người đẹp nhờ lụa, nhưng cho dù chỉ là vải thô áo tang, mặc trên người Liên Hoa còn hơn cả lăng la tơ lụa.”
Vương Liên Hoa phiết đầu, ngay cả khóe mắt cũng không liếc hắn lấy một cái.
Đối phó loại người có da mặt còn dầy hơn tường thành này, mắng nhiếc nhiều chỉ tổ phí nước miếng, chẳng bằng tiết kiệm hơi sức, làm bộ như không thấy gì còn hay hơn.
Đường Thiên Hàng đưa mắt liếc quanh phòng một vòng, sau đó dừng ánh mắt trên người Vân Sinh.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến Vân Sinh sợ tới nỗi mặt tái nhợt, “phịch” một tiếng liền quỳ trên mặc đất.
“Liên Hoa thích hắn sao?”
Hắn chỉ vào Vân Sinh đang run rẩy quỳ trên đất hỏi.
Vương Liên Hoa nâng Vân Sinh dậy, nói: “Trừ ngươi ra, ai ta cũng thích, đặc biệt là mỹ nhân.” Y cố ý đưa tay mơn trớn khuôn mặt thanh tú của Vân Sinh, ánh mắt khi liếc tới Đường Thiên Hàng thì lộ ra vẻ hèn mọn cùng khiêu khích.
“Là vậy sao?”
Đường Thiên Hàng gợi lên khóe miệng, cười ấm áp như ánh trời chiều ngoài cửa sổ.
Nhưng Vương Liên Hoa lại cảm thấy âm lãnh.
Âm lãnh của sát khí.
Ý niệm kia vừa nổi lên trong lòng, Vương Liên Hoa liền nhìn thấy Đường Thiên Hàng xẹt qua.
Trong tay có kiếm.
Chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đường Thiên Hàng còn đang cười, tay hắn đã hạ xuống.
Cơ hồ là cùng lúc, một cỗ chất lỏng ấm áp nhiễm lên vạt áo trắng thuần của Vương Liên Hoa.
Vân Sinh kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã bổ xuống.
“Liên Hoa bây giờ còn thích hắn không?”
Đường Thiên Hàng cười như xuân phong, hỏi thực vui vẻ. Hắn bước qua thi thể trên mặt đất, nắm lấy Vương Liên Hoa, ném lên giường.
“Người chạm qua thân thể ngươi, mặc kệ là ai, ta cũng sẽ làm cho hắn chết không có chỗ chôn.”
Vương Liên Hoa đã không còn kịp làm ra bất kì phản ứng nào, bởi môi của y đã bị ngăn chặn.
Nụ hôn cực kì thô bạo, mang theo hàm xúc chiếm đoạt, mạnh mẽ mút lấy môi y.
Vương Liên Hoa cơ hồ ngây ngẩn cả người.
......!!
Không chút do dựm dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình giơ chân đá về phía hắn.
Đường Thiên Hàng xoay người ra sau, tránh qua một bên, tay giơ lên giáng xuống một cái tát, đánh vào trên mặt Vương Liên Hoa.
Một tia máu tươi từ khóe miệng y chảy ra.
“Vương đại công tử, ngươi nhớ kỹ, ngươi là của ta!”
Đường Thiên Hàng nắm lấy tóc y kéo về phía mình, ánh mắt sung huyết như lệ quỷ đêm khuya đi kiếm ăn.
Thế mà trên mặt hắn vẫn gắn một nụ cười.
Nụ cười của hắn như trời chiều, tràn ngập ấm áp.
Nếu hiện tại trong tay có đao, Vương Liên Hoa sẽ không chút do dự đem khuôn mặt kia chém nát!
Tay Đường Thiên Hàng mơn trớn mặt y, lướt qua cổ, dần dần hướng vào trong áo y tìm kiếm.
Dục vọng như hai ngọn lửa đang rực cháy trong mắt hắn.
Vương Liên Hoa muốn chết.
Y cực sợ đau, cũng cực sợ chết, chỉ cần có một phần vạn cơ hội, y nhất định sẽ lựa chọn sống sót.
Nhưng hiện tại, y muốn chết.
Chuyện hiện tại phát sinh cùng sắp phát sinh, với y mà nói quá quen thuộc.
Mỹ nhân ở Vân Mộng các, mỗi người đều từng ở dưới thân y uyển chuyển cầu hoan, y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị một nam nhân đối đãi bằng phương thức như thế.
Thân thể bị thập hương nhuyễn cốt tán của Đường Thiên Hàng độc hại đến không còn chút khí lực, ngón tay hắn như độc xà trượt khắp thân y, mỗi nơi bị hắn chạm qua đều khiến y chán ghét đến run rẩy cả người.
Thân thể đình chỉ kháng cự, Vương Liên Hoa giống như tượng gỗ điêu khắc nằm cứng ngắc trên giường.
Vạt áo bị cởi ra, da thịt lõa lồ trong không khí lạnh băng như bị tuyết phủ kín.
Vương Liên Hoa nhận mệnh nhắm mắt lại.
“Đại ca, đại ca!”
Tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng Lam Tuyết kêu to từ ngoài cửa truyền vào.
“Đáng chết!”
Đường Thiên Hàng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, hắn thay Vương Liên Hoa sửa lại y phục đã bị cởi quá nửa, đứng dậy đi mở cửa.
Thi thể Vân Sinh còn ở trong phòng, Lam Tuyết vừa vào liền thấy một bãi máu đỏ đầy đất.
“A ——” nàng kinh hãi kêu một tiếng, “Đại ca, đây là…”
Đường Thiên Hàng không trả lời nàng, buồn bực hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lam Tuyết liếc nhìn Vương Liên Hoa một cái, ghé vào lỗ tai Đường Thiên Hàng thấp giọng thì thầm, trong giây lát liền khiến hắn thay đổi sắc mặt.
“Thám tử báo tin đâu?”
Lam Tuyết đáp: “Ở thiên đường.”
“Ta lập tức qua.” Đường Thiên Hàng xanh mặt nói.
Nhấc chân đang muốn đi, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Vương Liên Hoa, ngoài miệng lại là nói với Lam Tuyết: “Tìm người đem thi thể này chặt nát rồi ném đi uy cẩu.”
Một câu, làm cho mặt Vương Liên Hoa nháy mắt trắng bệch.
” Đường Thiên Hàng!”
Đường Thiên Hàng cười lạnh: “Vương công tử, này đều là ngươi hại.”
Dứt lời, nghênh ngang bỏ đi.
Thi thể không còn, vết máu vẫn đây.
Trừ bỏ bãi máu này, còn có gì có thể chứng minh thiếu niên kia đã từng tồn tại?
Vương Liên Hoa lảo đảo đi đến giữa vết máu, cúi người chạm vào.
Dính dính, lạnh như băng, mùi vị của tử vong.
Y cũng từng giết người, giết rất nhiều người, tính mạng người khác trong mắt y, là một thứ ti tiện nhỏ bé không đáng kể.
Không giết người, chính là bị người giết.
Cho nên y cũng chưa từng nương tay.
Lần đầu tiên, có người vì y mà chết.
Chết nhẹ nhàng như vậy, chết đơn giản như vậy, chết ngay cả thi thể cũng đều không lưu lại!
Đáy mắt nổi lên sương mù, có chất lỏng trào ra hốc mắt, rơi xuống hòa vào vũng máu.
Cổ bỗng nhiên phát lạnh, một thanh kiếm đã kề trước mặt y.
Vương Liên Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thong dong đứng lên.
“Cô nương muốn giết ta?” Thanh âm bình tĩnh, yên ả như vũng máu trên mặt đất kia.
Biểu tình Lam Tuyết lạnh lùng: “Ngươi vốn không nên xuất hiện.”
Vương Liên Hoa vươn nửa khóe miệng lên: “Úc?”
“Ôn nhu hương tựu thị anh hùng trủng ( mỹ nhân là mộ anh hùng), ngươi không phải ôn nhu hương, nhưng ngươi sẽ trở thành mộ anh hùng của đại ca?”
Vương Liên Hoa cười ha hả, cười không ngừng đến gập người, giống như chưa từng nghe qua câu chuyện nào mắc cười như thế trên đời.
Lam Tuyết nghiêm mặt nói: “Ngươi cười cái gì?”
Vương Liên Hoa hỏi lại: “Cô nương không thấy rất là buồn cười sao?”
Lam Tuyết biết miệng lưỡi y luôn luôn bén nhọn, muốn cùng y tranh bằng miệng, đó chính là tự chuốc lấy cực khổ cho mình. Lập tức thanh kiếm lại tiếng thêm bán tấc, kiếm phong lạnh lẽo kề sát da thịt y.
“Đại ca làm việc tuy rằng vô tình, nhưng tuyệt không tàn bạo, hiện tại vì ngươi cư nhiên đối đãi với người dưới trướng như thế. Hôm nay hắn có thể không chút do dự giết người này, ngày mai hắn đồng dạng có thể vì ngươi tái giết chết một người khác, Vương Liên Hoa, nếu ngươi còn sống, một ngày nào đó cũng sẽ làm cho đại ca bị người ta xa lánh!”
Vương Liên Hoa bán híp mắt nhìn nàng: “Tuyết cô nương đã quên sao, thiên hạ chỉ có ta có thể làm ra thần uy đại pháo.”
Lam Tuyết nói: “Ta biết. Chỉ sợ là tới ngày chúng ta gặp được diêm vương, cũng chưa được thấy bóng dáng của thần uy đại pháo đi.”
Vương Liên Hoa cười đến sáng lạn, phối thượng lên bạch sắc y bào nhiễm thượng huyết ***, cực kỳ tà mị.
“Tuyết cô nương xinh đẹp, tại hạ thật sự là càng nhìn càng thích, hận không thể lập tức ôm vào trong ngực yêu thương một phen.”
Một câu mới ra khỏi miệng, đã muốn làm cho Lam Tuyết thay đổi sắc mặt.
Bởi vì nàng cảm giác được sát khí.
Tay cằm kiếm bắt đầu run rẩy, bóng dáng nàng hắt trên mặt đất bị một chiếc bóng khác bao trùm.
“Tiểu Tuyết.”
Đường Thiên Hàng vẻ mặt nhu hòa mỉm cười, nếu bỏ qua đôi mắt hắn sắc bén như lợi kiếm kia, ai cũng sẽ cho rằng hắn là một ca ca tốt yêu thương muội muội. Tay Lam Tuyết run lên, kiếm keng một tiếng rơi trên mặt đất.
“Giờ ngươi đi suốt đêm tới Minh Châu thành tìm Ô Khốc, buổi sáng ngày mai, ta muốn nhìn thấy ở cảng một chiếc thuyền, nếu không…”
Bán liếc mắt nhìn nàng, bình bình đạm đạm nói ra một câu, lại giống như một khối hàn băng ngàn năm, làm cho người ta không rét mà run.
“Vâng, muội lập tức đi!”
Lam Tuyết ngay cả kiếm cũng không nhặt, hoảng sợ trốn ra khỏi cửa.
Tốc độ chạy của nàng rất giống đằng sau có tới mười lệ quỷ đuổi theo.
—— nếu Vương Liên Hoa nói thêm một câu nào đó nữa, Đường Thiên Hàng, người ca ca nàng sống nương tựa mười năm, nhất định sẽ xuống tay giết nàng!