Trời thực đen, Đường Thiên Hàng cũng thực đen.
Vốn chỉ có y phục hắn màu đen, nhưng hiện tại mặt của hắn cũng bắt đầu trở đen như bộ y phục hắn mặc.
Đen như âm sát.
Vương Liên Hoa đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Người này rất giỏi về mưu kế tính toán, thế nhưng vẫn đi chậm một con cờ, nhìn vẻ mặt hắn hiện tại, rất giống bị nuốt phải một đống ruồi bọ.
Cho nên y không chút khách khí cười ha hả, cho dù y được tam hỉ lâm môn cũng chưa chắc có thể cười vui vẻ được như hiện tại.
Đường Thiên Hàng lạnh lùng nhìn y, nói:”Vương công tử cảm thấy ta rất buồn cười phải không?”
Vương Liên Hoa thực vui vẻ đáp: “Đúng vậy.”
Đường Thiên Hàng rút kiếm, huy mấy đường trong không trung rồi dừng lại thu về, chuôi kiếm dĩ nhiên mang theo vết máu.
Hai tăng lữ trẻ tuổi la lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Giả Thích kêu to: “Giác Hải! Giác Minh!”
Đường Thiên Hàng cười lạnh nói: “Như thế Vương công tử có còn cảm thấy buồn cười không?”
Vương Liên Hoa nheo mắt, nhàn nhã nói: “Hòa thượng kia cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có, ngươi muốn giết liền giết.”
“Hảo!”
Đường Thiên Hàng lại huy kiếm, một bãi máu tươi vung vãi đầy đất, thấm dần vào lớp cát trên sa mạt.
“Ngươi tên ác ma này?”
Giả Thích nhìn thấy lại có thêm hai đệ tử của mình trúng độc thủ, nổi giận nói.
Đường Thiên Hàng đưa ánh mắt nhìn qua chỗ Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi, săc mặt hơi chuyển: “Nguyên bản ta muốn bắt nhóm các ngươi để áp chế Thẩm Lãng, hiện tại xem ra không cần. Nếu nửa điểm tác dụng cũng không có, lưu các ngươi làm gì.”
Dứt lời, liền đưa kiếm chỉ hướng Chu Thất Thất, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Vương Liên Hoa nói: “Vương công tử, nghe nói trước kia từng khổ luyến Thẩm phu nhân nhưng lại không có kết quả, hôm nay ta lấy mạng của nàng, thay ngươi báo thù xưa, ngươi nói xem có được hay không?”
Chu Thất Thất lui ra sau người Thẩm Lãng, hoảng sợ nhìn Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa tà tà liếc nhìn, nhưng không đem tầm mắt đặt trên người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng tự nhiên là tiến lên che trước người Chu Thất Thất.
Kiếm kia liền đâm ngay ngực hắn.
Đường Thiên Hàng cười lạnh.
Giết người với hắn mà nói, cùng cắt rau không chút khác biệt.
Mạng người mà thôi, bất quá chỉ là chuyện vặt, giết chết bóp chết, với chuyện này nửa điểm thương hại hắn cũng không có.
Kiếm hướng phía trước đâm sâu thêm một tấc.
Hùng Miêu Nhi hô to: “Muốn giết cứ giết ta, tha cho bọn họ một mạng.”
ĐƯờng Thiên Hàng nghe thấy, muỗi kiếm đã muốn nằm gọn trong thân thể Thẩm Lãng.
Máu, theo thân kiếm chảy ra, nhỏ xuống đất từng giọt.
Chu Thất Thất khóc hô: “Thẩm Lãng, ngươi tránh ra, ngươi tránh ra a.”
Thẩm Lãng đương nhiên sẽ không tránh ra.
Hắn đương nhiên phải che chắn cho thê tử.
Kiếm lại tiến thêm, trong mắt Đường Thiên Hàng lóe ra hào quang thị huyết cùng hưng phấn.
GIết người phải từ từ, chỉ làm gọn một đao, kia chẳng còn gì là lạc thú nữa.
Bộ dáng con người giãy giụa thống khổ trước vực thẩm của cái chết, chẳng phải so với một đao tất sát hảo ngoạn hơn sao?
Giẩ Thích gọi to: “Thẩm đại hiệp!”
Hùng Miêu Nhi cũng gào to: “Thẩm Lãng!”
Thẩm Lãng tựa hồ cảm giác được mũi kiếm lạnh băng kia đã muốn đâm tới tim của mình.
Hắn thấy được đôi mắt của Vương Liên Hoa.
Gần như vậy, lại vừa xa như vậy.
Nếu có thể, rất muốn tới gần y, sau đó nói vói y: “Nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện ý cùng ngươi tương ngộ.”
Nhưng hắn không thể, ngay cả nửa bước chân cũng không thể nhấc lên.
Nếu cứ chết đi như vậy. tâm này có lẽ sẽ không tái cảm nhận được đau đớn đi?
Đang lúc mông lung, hắn giống như nghe được Vương Liên Hoa hô to.
“Dừng tay!”
Trước ngực một trận đau đớn, ý thức bỗng khôi phục lại.
Đường Thiên Hàng thu kiếm về, quay đầu nhìn Vương Liên Hoa.
Chợt nghe y nói tiếp:”Thả bọn họ, ta đi theo ngươi.”
Đường Thiên Hàng cười to: “Cho dù ta giết sạch bọn họ, ngươi cũng phải đi cùng ta. Chuyện mua bán này, không có lợi ích gì a, Vương công tử.”
Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi muốn thần uy đại pháo, không phải sao?”
Đường Thiên Hàng nói: “Đúng vậy, chỉ là không còn ai có thể đoạt được nó nữa.”
Vương Liên Hoa lạnh lùng nói: “Ta có thể làm ra một khẩu y như đúc.”
Nhất ngữ vừa xuất, mọi người đều ngốc lăng.
Đường Thiên Hàng hoài nghi nói: “Thật sao?”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Trên đời này, bất cứ thứ gì từng bị ta chạm qua, sẽ không có không làm được.”
Không ai sẽ hoài nghi những lời này, giống như sẽ không ai đi hoài nghi kiếm thuật của Thẩm Lãng.
Đường Thiên Hàng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Vương công tử, ngươi thực sự đã nhắc nhở ta. Hay lắm, quả nhiên hay lắm a.”
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, nói: “Hảo, hôm nay ta liền tha cho tánh mạng của bọn họ. Bất quá... “
Hắn đưa tay nâng cằm Vương Liên Hoa lên, cười *** đãng: “Vương công tử ngươi, tù nay về sau liền thuộc về ta.”
Dứt lời, hay tay giơ ra, ôm ngang hông Vương Liên Hoa.
“Ngươi làm cái gì!” Vương Liên Hoa hổn hển quát, bất đắc dĩ cả người đều không có nửa phần khí lực, giãy giụa căn bản không thoát được.
Đường Thiên Hàng dễ dàng ôm y, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bạc.
“Đương nhiên mang ngươi đi rồi, Vương đại công tử.”
Thẩm Lãng chống thân thể bị thương gượng đứng dậy, lay động vài cái, nhưng vẫn có thể đứng vững vàng tren6 chân, thân thể nhiễm ướt máu tươi chặng lại Đường Thiên Hàng, vẻ bi tráng nghiêm nghị nói không nên lời.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm Vương Liên Hoa.
Ánh mắt đau lòng, giống như muốn tích huyết.
Đường Thiên Hàng khinh miệt nhìn hắn, nói: “Thẩm Lãng, ngươi muốn ngăn ta?”
Chu Thất Thất giữ chặt tay hắn, kêu lên: “Thẩm Lãng, Thẩm Lãng, Thanh nhi còn ở nhà chờ chúng ta về... “
Ở trong lòng nàng, một trăm Vương Liên Hoa cũng không quan trọng bằng Thẩm Lãng. Tên ác ma kia đi vói ai, muốn làm cái gì đều hảo, nàng chỉ cần Thẩm Lãng bình an, chỉ cần Thẩm Lãng còn sống.
Nghe xong một câu kia, ánh mắt Thẩm Lãng nhất thời ảm đạm xuống.
Hắn không thể chết được, hắn ngay cả chết cũng không có tư cách.
Trong mắt Vương Liên Hoa có một mạt cười tàn khốc, giống như một phen lợi kiếm, đâm vào lòng Thẩm Lãng.
Lam Tuyết đi tới nói: “”Đại ca, trời sắp sáng.”
Đường Thiên Hàng nhìn nhìn sắc trời, gật đầu nói: “Chúng ta đi.”
Chỉ bỏ lại một câu “Chỉ mong sau sẽ không gặp lại nữa” liền dẫn Lam Tuyết nghênh ngang đi.
Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Lãng chỉ nhìn thấy ánh mắt cuối cùng mà Vương Liên Hoa lưu lại.
Bi nhiên, quyết tuyệt.
Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán độc tính tuy mạnh, nhưng dược liệu chỉ kéo dài ba canh giờ.
Sắc trời dần sáng, Giả Thích cùng Hùng Miêu Nhi khôi phục thể lực đầu tiên.
Thẩm Lãng trọng thương hôn mê, hai người trước đưa hắn vào trong trướng, dùng kim sang dược bôi lên miệng vết thương. Chu Thất Thất lắc lư thân mình đi vào trong trướng, thanh thanh khóc nức nở: “Đại ca, Thẩm Lãng thế nào?”
Hùng Miêu Nhi đỡ nàng ngồi xuống, nói: “Hoàn hảo chưa thương đến yếu hại, chỉ bị mất máu thôi, cũng không ản hưởng tới tánh mạng.”
Chu Thất Thất bổ nhào vào trước giường, cầm tay hắn, trong lòng vừa đau vừa vội, nước mắt không còn đình chỉ được rơi xuống.
Giả Thích bi thống khó nhịn, nói: “Không nghĩ tới người này lại ngoan độc như thế.”
Hùng Miêu Nhi thở dài: “Nếu không phải có Vương Liên Hoa, chúng ta chỉ sợ.... “
Giả Thích cả giận nói: “Hắn trợ tên yêu nhân kia chế tạo Thần uy đại pháo, giết hại chúng sinh thiên hạ, chẳng lẽ còn phải cảm kích hắn sao?”
NIên kỉ mặc dù cao, nhưng tính tình luôn luôn cực nóng nảy, ghét ác như cừu (kẻ thù), trước kia không quan tâm Vương Liên Hoa, hiện tại lại chính tai nghe được y trợ cho Đường Thiên Hàng nguy hại trung nguyên võ lâm, tự nhiên phi thường phẫn nộ. (Liên: hừ hừ, lão già, hăng quá coi chừng tăng xông, không có Hoa Hoa ngươi nghĩ ngươi còn mạng mà phẫn nộ sao, hừ hừ)
Nguyên bản nghĩ muốn sau khi trở lại trung nguyên đem chân tướng chuyện này kể rõ một phen, tái lấy địa vị thiếu lâm tự vì Thẩm Lãng chủ trì công đạo, cơi như chấm dứt tai ương này. Hiện tại xem ra, hạo kiếp vẫn là khó tránh khỏi a.
Người xuất gia lấy từ bi làm chân lý, nhưng vì thiên hạ sinh linh, Vương Liên Hoa há có thể không chết sao?
Thấy Thẩm Lãng không còn đáng ngại, lại đau lòng bốn đồ đệ của mình, nhân tiện nói: “Hùng đại hiệp, Thẩm phu nhân, hai người hiện giờ nên ly khai sao mạc, sau này không biết còn nâng lên *** phong huyết vũ gì, ta cần gấp gáp về Thiếu Lâm tự, hướng phương trượng đại sư báo cáo, để các môn phái trong giang hồ kịp có đối sách, dĩ sách vẹn toàn(nôm na là có đối sách vẹn toàn).”
Hùng Miêu Nhi tái lỗ mãn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của tình thế hiện nay, gật đầu nói: “Thần uy đại pháo kia cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, chúng ta còn có thời gian chuẩn bị. Đại sư, nếu có địa phương cần chúng ta hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”
Giả Thích niệm a di đà phật, nói: “Chỉ mong lần này có thể hóa hiểm thành lành.”
Ánh mắt Chu Thất Thất phức tạp nhìn Thẩm Lãng.
Mạng của người trong thiên hạ là mạng, chẳng lẽ mạng Thẩm Lãng không là mạng sao?
Vì cái gọi là chính nghĩa kia mà hắn suýt nữa bỏ mạng nha!
Không, tuyệt không.
Lần này, tuyệt không để cho Thẩm Lãng dính dáng tới thị phi nữa!