“Với chị, còn có cả bạn làm việc ở đó nữa.”
“Vậy có hẹn hò với ai không?”
“Không có.”
“… Ừ.”
Miếu Quan Đế đang tụng kinh ban đêm. Buổi tối gió lớn, có lúc đưa mùi nhang trong miếu bay đến.
Chuông gió reo vang rước ở cửa, Hoài Chân kẹp ống nghe giữa vai, giơ tay khép cửa lại, bất giác mỉm cười.
Cô đổi chủ đề, “Thời tiết ở New York thế nào?”
“Nóng lắm.”
“Trong chăn không nóng à?”
“Có người rất đáng ghét đang đi tới đi lui bên ngoài.”
Ở đầu dây sột soạt một lúc, sau đó tạp âm biến mất. Hẳn ban đêm ở bên anh yên tĩnh lắm, thế nên mới có thể nghe thấy tiếng chân trần đi trên sàn nhà. Một lát sau, giọng nữ sợ hãi cùng tiếng cửa mở đồng thời vang lên.
Hoài Chân nghe anh nói: Margaret, nhà chúng tôi trả tiền lương cho cô bao gồm cả việc nghe lén điện thoại của tôi, đúng không?
Margaret hoảng hốt vội xin lỗi, giải thích: vì điện thoại ở dưới lầu cũng đổ chuông, tôi chỉ muốn lên xác nhận xem có phải đã có người nghe máy hay chưa…
Anh ở đầu dây cười vui vẻ, là kiểu cười rất chế giễu của Ceasar.
Cười xong anh bảo: Cô có biết bắt đầu từ ngày hôm qua, chiếc điện thoại này không còn kết nối với dưới lầu không?
Cửa đóng lại cái sầm. Anh đùa dai được như ý, chân trần đi về cầm ống nghe lên, cười nói với cô, “Nghe thấy cả rồi hả?”
Hoài Chân đang định trả lời thì chuông gió lại kêu leng keng, cô bất giác căng thẳng.
Lúc này La Văn đã trở lại. Bà vừa vào nhà vừa trách móc, nói gần đây củ ấu nhập từ trong nước đến càng ngày càng ít, buổi tối ra cửa đã hầm xong cháo gà rồi, kết quả ông chủ ở cửa hàng rau không giữ củ ấu lại cho bà, còn nói bà cầm khoai lang thay thế…
Quay đầu lại, thấy Hoài Chân cầm ống nghe thì tưởng có khách gọi điện đến, thế là bà thôi càm ràm, xách thức ăn đi vào nhà.
“… Hoài Chân?” Anh hỏi.
“Ừm, mẹ em về rồi.” Cô đáp.
“Lúc này làm em khốn khổ lắm à?”
La Văn cho khoai lang vào cháo gà xong, chưa gì đã trở ra lại.
Hoài Chân đưa mắt nhìn lên lầu, dùng tiếng Anh nói nhanh: “Ủi ba cái áo sơ mi và quần flannel, phải không? Sáng mai đưa tới, hay là đến cửa lấy?”
Cô vừa dứt câu thì ở đầu dây bên kia đã nhanh chóng nói ——
“Hoài Chân, anh rất nhớ em.”
Hoài Chân không ngờ anh lại đột nhiên nói câu này, cô cầm ống nghe đứng ngẩn ngơ, mặt dần dần nóng lên.
La Văn thấy vẻ mặt và động tác của cô có vẻ ngạc nhiên và không biết làm sao, bèn dừng bước nhìn cô.
Hoài Chân gật đầu, dùng tiếng Anh nghiêm túc trả lời, “Được được, tôi biết rồi…”
Anh nói: “Nein, du hast keine Ahnung.”
(Không, em không biết)
Sau đó lại bảo, “Ich vermisse dich, ich habe Sehnsucht nach dir…”
(Anh nhớ em, thật sự khao khát muốn có em…)
Hoài Chân sợ chết khiếp, vội vàng cúp máy, một lúc sau mới hoàn hồn, mơ hồ viết một cái tên trong sổ.
La Văn nói, “Có phải gần đây người da trắng đến tiệm ta hơi nhiều không? Có người làm tuyên truyền quảng cáo à?”
Hoài Chân vừa đáp vừa vùi đầu giả vờ viết tên khách, lòng hy vọng tóc dài sẽ che đi gò má đang đỏ bừng của mình.
Trong chớp mắt, cô hơi nghi ngờ tiếng Đức của mình không tốt lắm, hoặc là tiếng Đức của anh không tốt. Nhưng cô rất chắc chắn, vừa rồi anh nói ——
Ich habe Sehnsucht nach dir…Máy điện thoại bị kéo vào trong chăn khiến cuộc gọi như kéo dài ra. Cửa sổ trong phòng khép chặt, rèm cửa cũng kéo kín, chỉ còn lại một khe hở nho nhỏ, gió đêm oi bức ở Falmouth theo đó ùa vào.
Âm vang trong ống nghe cứ quanh quẩn hoài, như thẻ có cơn gió mát ở San Francisco lẻn từ ống nghe ra.
Anh nhớ lại giọng tiếng Anh của cô gái ở đầu dây điện thoại. Cố gắng uốn nắn phát âm, mang theo sự ngây ngô của cô bé mới tập học. Giọng thiếu đi biến đổi cảm xúc, trong dịu dàng lại có vẻ tự nhiên lạnh lùng, nhưng lọt vào tai lại thấm đẫm lòng người đến lạ.
Ceasar nằm ngã xuống giường, nhớ lại ban nãy khi mẹ cô về, cô ý trêu cô.
Anh vẫn cảm thấy
Ich habe Sehnsucht nach dir mang tầng nghĩa sâu hơn
Ich vermisse dich. Nó không được viết vào trong từ điển, nhưng một khi bạn nhắc đến nó, thì nó sẽ tự nhiên hình thành trong đầu.
Trong tiết trời nóng nực khô hanh ngày hè, hai cơ thể mặt đối mặt, quấn quít lấy nhau trong bầu không khí mập mờ, những lúc như ấy dường như thích hợp để nói
Ich habe Sehnsucht nach dir hơn…
Ceasar bất chợt nhớ lại lời Andre từng nói trong hai tuần trước. Trong tích tắc, câu nửa đùa nửa nói ra lời thật lòng ẩn giấu đã lâu ban nãy, đột nhiên cũng trở nên không còn thú vị nữa.
Anh cảm giác nơi mình vừa nằm chợt nóng lên, vội vàng trở mình để giảm nhiệt. Nhưng không, thời tiết thật sự quá nóng, hơn nữa càng có khuynh hướng nóng dần lên.
Anh tựa đầu vào cánh tay, đột nhiên phát giác mình thật sự vô sỉ.