Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 68: Phố Columbus (1)

Là mùi trà.

Thậm chí cô còn chưa hỏi mà anh đã trả lời rồi.

“Hôm đó lúc anh vào, em đã dậy rồi.”

“Tôi biết.”

“Anh biết mà vẫn…”

“Vẫn gì?”

“Sao… sao em biết được.” Có quỷ mới biết rốt cuộc hôm đó anh đang nghĩ gì.

“Biết cái gì?”

Hoài Chân cười khanh khách, cố ý nói, “Em tưởng anh muốn giết người ta.”

Ceasar bật cười, “Cô nhóc lém lỉnh này.”

“Nhóc lém lỉnh cũng không nhận ra anh giả vờ ngủ.”

“Quy tắc hẹn hò của phái nam.” Anh nheo mắt, “Chính là phải lừa em về nhà.”

Ceasar sờ soạng nắm lấy tay cô, đặt lên tai anh.

Mềm mềm âm ấm.

Lông tơ trên người cô dựng lên, lại sờ cái nữa…

Cứu với!

Trời mới biết cô thèm làm trò này đến đâu!

Hoài Chân cảm thấy bàn tay ngưa ngứa, một dòng nước ấm rót vào cõi lòng.

Anh run lên cố gắng nín cười, nắm lấy bàn tay không an phận của cô, “Được rồi. Được rồi…”

Hoài Chân dừng tay.

Anh cúi đầu tựa trán vào cô, chóp mũi cà lên mũi cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Hoài Chân dựa vào ngực anh, bốn mắt nhìn nhau.

Lông mi dài như cánh chuồn chuồn, chậm rãi chớp chớp.

Bàn tay Hoài Chân đang sờ tai anh bị anh nắm lấy, lúc này lòng bàn tay cô bất giác siết chặt.

Cũng không biết đang căng thẳng gì.

Nhất định anh cũng đã phát hiện rồi.

Như thể có dự cảm, đột nhiên anh nói vào tai cô, “Lúc vào phòng, anh có súc miệng rồi.”

Cô thấp giọng đáp ừm.

Ngay sau đó, cô lại thấy anh thì thào, “Want a kiss?”

Như thể sợ cô sẽ né tránh, anh ôm siết nhìn thẳng vào cô.

“You can say no.” Anh nói.

Con tim Hoài Chân đập thình thịch quá tải từ lâu, lúc này gần như đã dừng vận hành.

Sau ba giây ma xui quỷ khiến, Hoài Chân rướn người lên, chạm nhẹ vào môi anh.

Một nụ hôn phớt rất nhẹ.

Trên phố Lombard ở bên ngoài có xe chạy qua. Lúc rẽ ngoặt, đèn xe vụt qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng trong chớp mắt.

Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, mà trong khoảnh khắc ấy cô thấy tròng mắt anh co lại.

Căn phòng nhanh chóng tối đi. Thời gian như thể ngưng đọng, ở ngoài kia gió thổi xào xạc, rèm cửa lay động.

Bắt đầu từ vành tai, Hoài Chân dần cảm thấy đến gò má cũng nóng lên.

Cô cụp mắt, chẳng dám nhìn anh.

Lúc nhẹ nhàng chạm vào đó, đầu óc trống rỗng cả người ngu ngơ.

Trí nhớ không ghi lại được gì về nụ hôn không có chút cảm giác tồn tại này, chỉ cảm thấy hình như mềm mềm, nhưng môi ai mà không mềm?

Hai cánh môi cô chạm nhau cũng mềm nữa mà!

Hoài Chân khóc không ra nước mắt, thậm chí còn hối tiếc.

Có phải nên hôn cái nữa không?

Nhưng giờ ngay đến dũng khí ngẩng đầu nhìn anh cô cũng không có. Cô chỉ muốn chui tọt xuống cái hố nào đó mà thôi.

Ceasar chậm rãi nói: “… Đây không phải là kiểu hôn tôi muốn.”

Hoài Chân cảm thấy bây giờ mình sợ hãi lắm rồi.

Sau đó cô trở nên thật nhỏ, ngay cả lời thốt ra cũng nhỏ nốt.

“Kiểu nào…”

Bàn tay ấm áp to lớn từ tóc cô lần dọc xuống, đỡ lấy gáy cô xoa nhẹ.

Hoài Chân khẽ ngước đầu lên.

Cánh tay chợt siết lại, cực kỳ có lực.

Ghế sofa nhung lõm xuống vì hai cơ thể dựa gần nhau.

Đôi môi bị chiếm đoạt mạnh mẽ.

Hoài Chân chợt mở to mắt.

Cô lại ngửi thấy rồi.

Một xíu vị cồn đến từ rượu vang nổ và Pinot noir.

Và cả hỗn hợp hương thơm giữa mùi long diên hương và cam đắng quen thuộc kia nữa.

Tất cả bao trùm lấy cô…

Con tim Hoài Chân như sống lại, dán chặt vào anh đập thình thịch.

Đột nhiên cô không biết phải hít thở thế nào.

Cô cảm thấy tay anh đang chậm rãi lồng vào tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.

Sau đó hướng dẫn cô xoa lên tóc sau gáy mình.

“So nervous…” Anh thấp giọng kết luận.

(Căng thẳng quá.)

Cô đáp lại, cổ bị bấu chặt dựa vào trán anh.

Anh khẽ thở dốc, “We have ten minutes, forgot? Just relax…” (Chúng ta có mười phút, quên rồi sao? Thả lỏng đi nào.)

Người này…

Ceasar lại áp sát người đến.

Mọi lời phản bác và than phiền đều bị vùi lấp trong chiếc hôn.

Hoài Chân khép mắt lại.

Không chỉ mỗi mềm. Lần này cô nghĩ mình đã cảm nhận được rồi.

Là lôi cuốn dịu dàng như nước, là chiếm đoạt chứa tình nồng nàn, còn cả mút mát đầy ấm áp…

Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng mọi hơi thở đều như bị nắm chặt.

Cảm giác này khiến Hoài Chân bất giác cụp ngón chân lại.

Ceasar không tha cho cô. Anh ôm lấy chân cô, hơi chống người dậy.

Cánh tay dùng sức siết chặt, nụ hôn càng thêm sâu.

Hoài Chân khẽ “ưm ——” một tiếng.

Hàm răng bị cạy mở.

Anh tìm được lưỡi cô, nhẹ nhàng cuốn lấy.

Mọi tiếng nức nở cũng bị vùi lấp trong chiếc hôn.

Không hề thô bạo, thậm chí là còn dịu dàng, vô cùng dịu dàng.

Nhưng mà… rối loạn, hơi thở rất loạn.

Hoài Chân cảm thấy mình sắp bị anh khảm vào trong ngực rồi.

Trong phòng như dần ấm lên, hai cơ thể dán chặt nhau cũng nóng hầm hập.

Theo nhiệt độ tăng cao trong phòng là phản ứng cơ thể của Hoài Chân – nóng bỏng, bồng bột và mãnh liệt.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc với cơ thể phái nam tràn trề nhựa sống.

Một tay Hoài Chân không kiềm chế được xoa mái tóc mềm mại sau gáy anh.

Trời ạ… Cô vẫn luôn muốn xoa tóc và tai anh.

Cô nhớ xúc cảm của chúng khi ở trong tay cô, dễ chịu hơn ngoài dự liệu.

Rồi trong một chớp mắt ấy, ma xui quỷ khiến thế nào…

Bàn tay còn lại từ từ len vào giữa khe hở hai người.

Vải sợi bông.

Tim Hoài Chân càng đập rộn rã.

Anh khựng lại. Sau đó thở hắt ra, “No.”

Cơ thể đang ôm cô đột nhiên run lên, cổ họng không thể át chế tiếng than bật ra.

“No, no…” Anh chụp lấy cổ tay không an phận của cô.

Hoài Chân ngẩng đầu, “I can do this…” (Em có thể làm được…)

“Oh my god…” Anh kéo tay Hoài Chân vắt lên cổ, ôm lấy cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, “You’ve done this before?” (Trước kia em từng làm rồi sao?)

Hoài Chân nghiêm túc lắc đầu.

Anh hỏi tiếp, “Or ever seen before?” (Hay từng thấy người khác làm?)

Dù chưa xem thực thể, nhưng cô cũng từng xem phim rồi.

“Em thấy rất vui đúng không?” Ceasar bật cười, “Thứ của phái nam, nếu cảm thấy tò mò thì có thể sờ. Nhưng sau này không được tùy tiện sờ bậy nữa biết chưa?”

“Em đúng là tò mò. Nhưng không phải vì thấy vui… Em rất nghiêm túc.”

Hoài Chân cứng họng.

Cô muốn khóc quá. Kinh nghiệm của người hiện đại là cô từ xưa đến nay chỉ là xem rất rất nhiều phim người lớn mà thôi! Nhưng cô biết phải giải thích với anh thế nào đây?

Ceasar tựa vào trán cô, nắm lấy tay cô…

Kéo cô chạm nhẹ vào. Rất nhẹ, cực kỳ nhẹ nhàng.

Hoài Chân khẽ khàng oa lên, nói, “Bọn họ nói thật kìa…”

Anh kéo tay cô vòng lên vai, “Ai?”

“Ở câu lạc bộ, lúc anh nhảy ấy. Bọn họ đoán anh có cương cứng hay không, còn nói anh mặc quần sịp màu xám.”

Cương cứng?” Ceasar nhướn mày, “Không, không phải lúc đó. Là vừa rồi…”

Anh nhíu mày.

Mẹ nó, anh đang nói gì vậy?

Cô cúi đầu nhìn chiếc quần đùi màu xám của anh, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Chịu đựng như vậy, không khó chịu sao?”

Anh nhướn mày nhìn cô chăm chú, dùng ánh mắt thẩm vấn học sinh xấu mà hỏi, “Nói với tôi, mẹ kiếp em còn biết gì nữa?”

Hoài Chân ấm ức, “Em có thể giúp anh giải quyết mà. Em thề sẽ không nói cho người khác biết đâu. Dù sao ngày mai chúng ta cũng không gặp nhau nữa mà.”

Im lặng mấy giây.

Ceasar tựa đầu vào vai cô, âm thanh vỡ tan, “Trời ơi…”

Lỗ tai dưới mái tóc đen lại đỏ lên, không biết sao giọng lại nghẹn ngào.

Hoài Chân quả thật không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không biết phải an ủi anh thế nào.

Cô ôm chặt anh như ôm chặt chú gấu to lớn, sau đó nói, “Em xin lỗi.”

Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy anh nằm trên vai cô, khàn giọng đáp, “Không cần phải xin lỗi.”

Tiếp đấy anh bế ngang cô lên, hơi dùng sức, cả hai cùng ngã xuống giường sofa.

Cả chiếc giường lẫn cái ôm trong ngực đều rất thoải mái, Hoài Chân có cảm giác bản thân như đang nằm trên sóng biển dịu êm giữa đêm hè.

Không biết đã hết mười phút chưa. Trong nụ hôn đó, thời gian có thể lúc nhanh lúc chậm, có lẽ chưa đến, hoặc có lẽ đã quá.

Nhưng sau động tác kia thì không thể hôn sâu thêm nữa. Bọn họ không có thời gian, anh cũng sợ mình không kiềm chế được.

Ceasar gác cằm lên đầu cô, chốc chốc lại hôn nhẹ lên trán cô, giơ tay vuốt ve vành tai cô, động tác dịu dàng đầy bịn rịn.

Chàng trai mới lớn này đơn thuần hơn cô tưởng tượng nhiều. Hoài Chân khá ngạc nhiên, mà lòng cũng bất chợt mềm mại đi.

Cô bất giác hỏi anh, “Anh có huyết thống Do Thái à?”

“Có một ít, nhưng nhiều phiên bản lắm,” Ceasar hôn lên tóc cô, nói, “Phiên bản đầu tiên tôi nghe là, 150 năm trước, một cô gái Do Thái kết hôn với chàng trai người Đức, phản bội lại gia đình Do Thái của mình, cùng anh ta chạy trốn từ châu Âu đến đại lục Mỹ, sau đó có Muhlenberg. Có điều đây chỉ là câu chuyện chúc ngủ ngon của bà nội tôi thôi. Phiên bản thật sự còn máu tanh tàn khốc hơn thế nhiều. Ban đầu là một gia tộc Đức từng có vài người Do Thái. Sau đó đến Mỹ nhiều năm, trải qua nhiều thế hệ, pha tạp nhiều lần, từ lâu đã không còn là người Do Thái chính gốc nữa rồi.”

Hoài Chân ừ đáp, “Anh có dây chuyền ngôi sao sáu cánh kia không?”

Anh nói, “Nghe nói có, nhưng tôi chưa thấy bao giờ.”

Hoài Chân nói, “Trước kia em tưởng người Mỹ đều thích làm loạn.”

Ceasar bật cười, nói, “Tôi cũng cho rằng phép tắc gia đình người Hoa rất nghiêm ngặt.”

Hoài Chân bảo, “Anh nói với mẹ em là sẽ đưa em về trước mười hai giờ, nhưng anh vẫn lừa em vào đây.”

Ceasar ngoái đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Mười một giờ, chúng ta vẫn kịp.”

Hoài Chân níu lấy áo anh không cho anh đứng dậy, “Cho em ở với anh thêm một lát nữa đi.”

Ceasar cúi đầu, nhìn bàn tay bé nhỏ của cô đang níu chặt áo anh.

Trong chớp mắt ấy, anh cảm thấy lòng mình đang dần tan ra.

Anh nói, “Tôi vốn muốn đợi đến khi đạo luật Cable kết thúc, đến khi em nhận được thẻ căn cước. Tôi cho rằng mình vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Nhưng cuộc điện thoại gọi đến kia lại quá không ổn.

—— Ceasar, ta yêu cầu con quay về Long Island ngay.

Giọng điệu quen thuộc biết mấy, từ nhỏ đến lớn, giọng điệu mệnh lệnh này đã thành công rập khuôn anh vào tất cả các quy tắc. Ngày trước cha anh cũng bị cuộc gọi như thế triệu hồi về Mỹ. Anh có thể thăm dò tính khí của Arthur giỏi hơn cha nhiều, bây giờ Arthur thích mình bao nhiêu thì ngày trước thất vọng về cha bấy nhiêu.

Một khi ông ấy sử dụng câu đề nghị này, Ceasar lập tức hiểu ngay, đấy chính là giới hạn cuối cùng của Arthur.

Hoài Chân ngẩng đầu, chạm nhẹ lên môi anh rồi lập tức lùi về trong ngực anh.

Ceasar ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, anh bỗng dịu dàng gọi, “May, May May?”

“Hả? Đó là gì…” Hoài Chân sửng sốt, sau đó bừng hiểu, “A… anh nghe được từ đâu vậy?”

“Tôi nghe người nhà em gọi em như vậy.”

“Đó không phải là tên em, đó là…” Hoài Chân định dùng từ ngữ đơn giản nhất, diễn tả lại ý gia đình Trung Quốc gọi thân mật cô con gái như thế nào.

“Em gái (mèi mei).” Trong lúc cô vắt óc nghĩ cách giải thích, anh lại gọi lại.

Hoài Chân thỏa hiệp, “Nếu như anh thích.”

Chỉ cần anh thích là được rồi, và sau này cô cũng có một cái tên tiếng Anh chỉ mình anh biết.

Hoài Chân ngáp một cái, “Chú Thompson sẽ gọi em dậy đúng không?”

Ceasar dựa vào trán cô, “Mệt thì chợp mắt một lúc đi.”

Vào ban đêm, khu vực này khá yên tĩnh.

Cô nằm trong tấm chăn và lồng ngực ấm áp, không biết phải hình dung sự thoải mái này thế nào.

Nếu thời gian trôi chậm đi thì tốt biết bao.