Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 20: Phố Lombard (4)

Bóng đèn sợi carbon chớp tắt, thế giới sáng tối thay phiên nhau như rơi vào bất động.

Hoài Chân cúi đầu không đáp, mái tóc dài vẫn chưa khô hẳn, vài sợi tóc bay bay theo làn gió đêm lùa vào từ ngoài cửa sổ, như có như không nằm trên vai.

Áo sơ mi quá khổ và quần xà lỏn đi biển của anh nằm trên người cô lại trông có vẻ lôi thôi lếch thếch, cơ thể nhỏ thó chôn bên trong như sắp biến mất. Ống tay áo và gấu quần được xắn lên cao, lộ ra gần nửa cánh tay và bắp chân, không khác gì khúc gậy gỗ trưng bày trong tủ kính. Trên tay đeo chiếc vòng tay màu tím nhạt, càng khiến bàn tay thêm tái nhợt gầy gò.

Xuyên qua làn da, như có thể nhìn thấy huyết dịch lưu động trong mạch máu màu xanh.

Cô yếu tới nỗi tưởng chừng chỉ dùng lực hai ngón tay thôi là cũng có thể dễ dàng bóp vỡ cô.

Tám mươi lăm pound, nhỏ bé biết bao.

Hơi nước trên thân chai dần khô. Lúc Ceasar đứng dậy, Hoài Chân đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ rất ngắn ngủi.

Ngẩng đầu lên nhìn, thấy miệng anh ngậm nắp chai gập cong, cúi đầu đối mắt với cô, đưa chai bia tới cho cô.

Cô nhận lấy.

Anh thuận tiện rút một chai khác, đi đến sô pha da đen gần cửa sổ ở đầu khác trong phòng, ngồi xuống.

Ngẩng đầu lên, yết hầu chậm rãi di động, chỉ chớp mắt đã hết một chai bia.

Anh ném chai vào giỏ rác, quay lưng về phía cô đang nằm trên sô pha. Hai giây sau, trong cổ anh phát ra hừ hừ đầy thất vọng.

Tám nghìn ba trăm đô, đổi ra là ba mươi bốn nghìn đồng bạc, là tiền lương mười năm của hiệu trưởng đại học Bắc Kinh Hồ Thích, có thể mua được bốn chiếc xe nhỏ.

Cứ tưởng rằng chỉ bốn trăm đô, thế mà chỉ loáng cái đã tăng lên gấp hai mươi lần, cũng không biết anh nghĩ thế nào mà lập tức hô giá không thèm chớp mắt. Nếu cánh ký giả báo Trung cũng đã thấy mặt anh, thì có khi trên tờ báo ngày mai sẽ xuất hiện tin tức đại loại như “nhà giàu thế hệ ba xa hoa vô độ, hào phóng bỏ ra bốn con xe Maserati để mua cô gái dân tị nạn vui chơi”.

Bây giờ sực tỉnh rồi, không biết trong lòng có đang thầm mắng chửi what the fuck mười nghìn lần không.

Hoài Chân ngẩng đầu lên nhìn.

Đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với anh, hại anh phải trả phí lớn thay mình như vậy.

Cô đứng dậy đi đến.

Song còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy anh nói với cô, “Tôi biết cô muốn nói gì.”

Rồi lại bắt chước giọng cô: “‘Rất xin lỗi, xin lỗi anh, nhất định tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh’… Có phải không?”

Hoài Chân ngậm miệng, nhìn bóng lưng bất động kia chăm chú, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Giọng điệu kia lại tự nhiên đổi về khẩu âm Nevada thiếu đòn, “Câm miệng, đi ngủ đi.”

Cô đi chân trần băng qua nửa căn phòng, khép cánh cửa sổ gió thổi vù vù sau lưng anh lại, rồi quay ngược lại tắt đèn đóm.

Ngồi phịch xuống chiếc sô pha khác trong phòng, cô đang định đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy người kia lên tiếng trong bóng tối: “Ăn nhiều vào cho béo, dù gì cũng phải để tôi cảm thấy có lời.”

Rốt cuộc Hoài Chân cũng không nén nổi mà mỉm cười.

Daddy chủ nghĩa tư bản thật tốt.

Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì chẳng thấy Ceasar đâu, trong phòng chỉ có hai bác gái da đen mặc tạp dề màu trắng cầm máy hút bụi. Vừa thấy Hoài Chân dậy thì đột nhiên bà ta trở nên gắt gỏng, giọng nói cũng đầy bực dọc. Bà ta cao to vạm vỡ, nhìn lực lớn mà tính khí lại rất xấu, có cảm giác như có thể dễ dàng xốc Hoài Chân lên ném cô bay quanh trái đất ba vòng.

Khắp phòng là tiếng xì xà xì xồ tiếng Anh đầy khí thế hung hăng của người da đen, như thể lúc đăng nhập vào Bilibili đã có cảnh báo là sẽ có bình luận, nhưng đến khi bình luận nhảy xổ ra thì đến một chữ cô cũng không hiểu.

Hoài Chân không dám lên tiếng. Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, vừa đi được hai bước thì người phụ nữ trong phòng khách lập tức đổi nòng súng, bắn liên thanh về phía cô.

Cô run rẩy hỏi: “Pardon?” (Xin lỗi, bà nói gì cơ?)

Người phụ nữ ngẩn ra, sau đó chậm rãi lặp lại một lần.

“Cô đừng vội. Tiên sinh Ceasar bảo cô chờ cậu ấy trở lại, cậu ấy sẽ đưa cô về nhà.”

Lần này Hoài Chân nghe hiểu, cô gật đầu với bà ta rồi ra hiệu mình sẽ không ra khỏi cửa, chỉ là đi vào phòng tắm mà thôi.

Người đàn bà da đen kia lại chỉ tay lên ghế. Cô ngoái đầu, phát hiện có một bộ quần áo đang nằm nơi đó.

Bà ta chống nạnh, “Tôi đem cho cô đấy, của con gái tôi, rất sạch, vẫn còn mới.”

Áo sơ mi trắng, quần dài ca rô, một chiếc quần lót chưa cắt mác, bên ngoài còn một chiếc áo lót hai mảnh to hơn đầu.

… Dậy thì hay ghê vậy.

Hoài Chân mỉm cười cám ơn bà ta.

“Giày đặt ở cửa, chân size 4 thì bảo tôi đi đâu mua giày hả? Chỉ có của trẻ em!”

Hình như đôi giày này chính là mồi dẫn hỏa chất chứa oán hận của bà ta.

Dứt lời, cô lập tức đưa mắt nhìn bà ta, cái mông béo mập vểnh lên lắc lư đi lên lầu.

Hoài Chân thay quần áo xong, thuận tiện rửa mặt một lần trong phòng tắm, rồi sau đó đứng bên cửa sổ phòng khách thất thần.

Mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, gió thổi bụi cỏ và hoa trong vườn kêu xào xạc, thỉnh thoảng có vài ba chiếc xe nhỏ chạy trên đường quanh co xuống phố.

Cửa sổ quay mặt về một tòa nhà hai tầng màu vàng nhạt. Dưới cái nhìn của Hoài Chân, một cặp vợ chồng bước ra, cầm trong tay một tờ giấy in khổ A4 dán lên cửa chính và cửa sổ trên tầng, từ đằng xa chỉ nhìn thấy chữ in lớn trên đó: căn hộ cho thuê.

Cô đi đôi giày lười màu nâu size 4 ở cửa vào, băng qua đường xe và vườn hoa, chạy chậm rãi đến dưới cửa sổ tòa nhà đối diện, nghiêm túc đọc tờ giấy quảng cáo.

Căn hộ bốn phòng ngủ cho thuê số 107 đường Lombard. Nếu muốn hẹn xem phòng trước xin vui lòng gọi số 415-123-2353, Mr & Mrs. Lumis.

Trên tay người phụ nữ da trắng kia vẫn còn cầm mấy tờ giấy quảng cáo, bà ta quay đầu nhìn cô một lượt từ chân lên đầu, sau đó nhướn mày, lễ phép nhưng hời hợt hỏi: “Có thể giúp cô chuyện gì không?”

Giọng đầy vẻ khinh thường, âm cuối còn lên cao.

Hoài Chân mỉm cười với bà ta, sắp xếp từ tiếng Anh chọn lời: “Chào bà Lumis, tôi tên là Hoài Chân. Tôi có thể hỏi bà sơ qua về tình huống thuê nhà trọ được không, ví dụ như, có thể đi tham quan được không, với cả, tiền thuê là bao nhiêu?”

Bà Lumis lập tức ồ lên rồi mỉm cười: “Xin lỗi, hôm nay đã có người hẹn xem phòng trước rồi. Cô cũng có thể gọi điện thoại đến —— tôi nghĩ khoảng thứ hai thì chúng tôi sẽ rảnh.”

Hoài Chân ừ đáp, dù gì cô cũng không gấp, “Có thể cho tôi một tờ quảng cáo không?”

Lần này bà Lumis rất sảng khoái đưa cho cô.

cô nhận lấy nói câu cảm ơn, xuyên qua vườn hoa đi về nhà.

Người đàn bà da đen cầm cây lau nhà và thùng nước đi ra, lại văng nước bọt tung tóe bất mãn, đôi mắt to trợn trừng nhìn cô, đợi cô vào nhà rồi mới đóng cửa lại.

“Có gì ăn không?” Cô hỏi. Thấy hai người kia có vẻ không giúp được gì, cô bổ sung thêm: “Tôi có thể tự làm.”

Người đàn bà đáp: “Trong bếp có bánh mì nướng lát.” rồi không nói gì thêm.

Trong bếp ngoài một ủ bia ra thì chỉ có một túi bánh mì lát đáng thương, một ít bơ cùng một hũ mứt hoa quả, không biết có phải Ceasar nhờ người phụ nữ da đen kia mua trên đường đến đây không.

Cắm dây điện máy nướng bánh mì, nhét hai lát bánh vào bên trên. Trong thời gian chờ đợi, Hoài Chân dùng dây buộc tóc túm mái tóc xõa lên thành đuôi ngựa, sau đó rửa tay lấy bánh mì giòn xốp ra đặt trên đĩa, chờ cho nó nguội bớt rồi dùng dao phết bơ lên bánh, lại múc một thìa mứt dâu tự làm quệt lên lát bánh còn lại.

Kẹp hai lát vào với nhau, há miệng cắn lấy, rắc rắc giòn rụm.

Áo cỡ lớn của cô gái da đen cùng tuổi mặc trên người lại vừa như in. Cô xắn ống quần lên để lộ đôi chân trần bé nhỏ, giật giật trên sàn nhà, không biết là do sàn quá lạnh hay đang tiết lộ tâm trạng thoải mái của cô.

Tất cả những thứ thấp kém, vĩ đại, cũ kỹ và kỳ lạ liên quan đến tư tưởng dị bang đều đã biến mất vào lúc này. Bây giờ cô chỉ là một cô gái bình thường, ngoài việc chưa dậy thì, còn là người da vàng, phát âm tiếng Anh không chuẩn ra, thì cô không gì khác lúc anh học trung học.

Hoài Chân dựa vào bàn bếp thỏa mãn nhâm nhi lát bánh kẹp, không hề phát hiện có người đang nhìn mình ở phía sau.

“Có sữa tươi đấy.”

Cô ngoái đầu lại, thấy Ceasar đứng đợi ở cửa đã lâu.

“Không cần.”

“Ít thế thôi à?”

“Thế này đủ rồi…”

“Đợi lát nữa cảnh sát sẽ lái xe đến, cùng đưa cô về.”

Hoài Chân đáp nhỏ một tiếng: “Biết rồi. Bác gái vừa nãy đã báo cho tôi rồi.”

Chuông điện thoại reo lên, anh xoay người nghe máy. Hoài Chân rửa tay rồi rửa sạch bát đĩa, theo anh ra khỏi phòng bếp.

Tiếng còi xe ở đối diện vang lên, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hẳn là người hẹn đến xem nhà trọ rồi, bà Lumis mặt mũi tươi cười khoát tay theo chiếc xe.

Nhìn tình hình này, xem ra không thuê được rồi.

Đang ủ rũ thì bất thình lình nghe thấy bên tai hỏi: “Thích căn hộ đối diện à?”

Không biết anh đã cúp máy từ bao giờ, thần không biết quỷ không hay đứng sau lưng cô, dọa cô giật mình.

Cô đáp, “Có chút tò mò nên muốn nhìn xem. Nhưng vừa nãy đến hỏi chủ nhà thì có vẻ đã đến trễ, sắp lịch xem nhà là thứ hai…”

Ceasar lập tức có thể tưởng tượng ra cảnh người da trắng đối diện dùng giọng điệu ngạo mạng quở mắng anh: người da vàng đi tiểu bậy bạ, không vệ sinh, không thích tắm, lại còn mang mầm bệnh truyền nhiễm đáng sợ trên người, một ngôi nhà nhỏ có thể chen chúc hai mươi thứ bẩn thỉu như vậy, đồ ngu mới cho người da vàng thuê nhà.

Quả thật anh không thích người Hoa, nhưng những câu đại loại như vậy thì dù người da trắng nghe cũng không thích nổi.

Chợt anh nói với Hoài Chân, “Cô đợi một lát.”

Hoài Chân theo anh đi đến trước máy điện thoại, thấy anh gọi số điện thoại ở bên kia, dùng tiếng Anh ở Long Island hỏi: “Bà Lumis? Ừ, tôi họ Crawford. Hôm nay tôi thấy quảng cáo cho thuê nhà của bà ở trên báo, hy vọng có thể đến xem trước. Xin hỏi bao giờ bà rảnh rỗi? Bất cứ lúc nào là thế nào, bốn giờ chiều được không? Đúng, bốn giờ đúng, năm phút sau. Có được không?”

Sự tình bị vạch trần tại chỗ, Ceasar cầm điện thoại trong tay, mỉm cười với cô.

Hoài Chân cũng bật cười.

“Được, vậy sẽ gặp ngay.”

Cúp máy, Ceasar sải bước đi xuống lầu, không hề có ý định đợi cô.

Hoài Chân nhanh chóng theo sau, lúc đuổi kịp thì bà Lumis đã vui vẻ mở cửa ra, thân thiết chìa tay ra với thanh niên Long Island khí chất bất phàm này.

“Chào cậu, tôi là bà Lumis, xin hỏi cậu là?”

Ceasar nhìn bà ta chăm chú, gương mặt tuấn tú nở nụ cười giả lả, chợt né người qua phải. Hoài Chân lẻn vào chỗ trống đó, chìa tay ra cầm lấy bàn tay cứng đờ giữa không trung của bà Lumis, khẽ nói, “Hoài Chân, chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Bà Lumis cười lúng túng: “Cuộc hẹn sáng nay kết thúc sớm, tôi lại không có số điện thoại của cô, nên một khi có người gọi điện đến thì đều có thể tới bất cứ lúc nào…”

Nói đoạn bà ta nghiêng người, mời bọ họ vào trong nhà.

Cấu trúc bên trong căn hộ gần giống như tưởng tượng, tuy diện tích không lớn nhưng không gian được tận dụng tốt, có rất nhiều điều bất ngờ nhỏ: một chiếc bàn lớn, ghế bập bênh và giá sách, phòng khách rộng có lò sưởi âm tường; mà thoáng đãng nhất là bếp và phòng ăn, dưới cầu thang có hai phòng ngủ và một phòng tắm nhỏ, trên lầu có một gian phòng ngủ khá lớn, vệ sinh trong có cả bồn tắm. Trần nhà bên ngoài phòng tắm có thang cuốn kéo xuống được đi lên thang cuốn sẽ thấy một gác xép, bên trong có sẵn giường, bàn làm việc và ghế ghế, mở cánh cửa sổ áp mái ra là có thể nhìn rõ toàn bộ thành phố San Francisco.

Tiền thuê là chín mươi lăm đô, không bao gồm thuế nhà ở và thuế địa phương.

Ceasar hỏi cô: “Thế nào?”

Cô lắc đầu. Những món hàng không mua nổi thường không phải là hàng tốt.

Ceasar nhàm chán hỏi một câu: “Có bán không?”

“Mua ngay lập tức thì chỉ mười một nghìn đô la.”

Ceasar bĩu môi không nói gì thêm, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bà chủ nhà đuổi theo, đứng trên ban công cười hỏi, “Thế nào?”

Hoài Chân bị ngó lơ nghĩ bụng, hay thật, mình đã nợ đại lão chủ nghĩa tư bản này gần một căn hộ.

Đi ra khỏi căn hộ đối diện thì sắc trời cũng dần tối. Vừa băng qua đường, ở cửa vang lên hai tiếng còi.

Hai người dừng bước, Hoài Chân quay đầu nhìn lại, hai chiếc xe cảnh sát liên bang có đầu đại bàng đang đậu ở cửa. Người ở ghế lái bên phải hạ cửa kính xuống hô to, “Ceasar!”

Anh đáp, “Năm phút.”

Nói rồi anh kéo tay cô vào căn hộ, đóng cửa sau lưng lại.

Ceasar dựa vào cạnh cửa, trông không khác gì một ngọn núi.

“Lúc đưa cô về, bọn họ sẽ bám sát theo sau hòng nhắc nhở cha mẹ trên mặt luật pháp của cô, mỗi tuần hoặc mỗi tháng bọn họ sẽ đến viếng thăm một lần, xác nhận quan hệ ruột thịt của các người là thật, đồng thời cũng uy hiếp những người hàng xóm không an phận trên phố người Hoa.”

Cô nhớ lại lời cảnh sát tiểu bang đã nói với Hồng Vạn Quân khi đến tiệm tạp hóa: nếu cảnh sát liên bang đến cửa thì sẽ không dễ bị lừa như thế đâu.

Cô ừ đáp, dằn mạnh sự bất an trong lòng xuống.

“Nếu có người hỏi quan hệ giữa tôi và cô… Cô cứ nói đại sao cũng được, miễn cô thấy trực quan nhất.”

Trực quan nhất? Hoài Chân ngẩn người.

Là cái loại mọi người đều thấy rõ… bao nuôi và được bao nuôi?

“Tình nhân, người yêu, chỉ cần cô muốn, chỉ cần đủ để người khác tin tưởng thì sao cũng được.”

“… Tình nhân… Người yêu…”

Anh cúi đầu nhìn Hoài Chân, cười bảo, “Vẻ mặt không tình nguyện này là gì đây hả?”

Vẻ mặt ấy cứ như đang nói: ông đây đẹp trai thế này, cô còn cảm thấy lỗ lãi gì nữa?

“Người yêu.” Hoài Chân nhỏ giọng đáp.

“Ừ. Người yêu. Một tuần hoặc hai tuần nữa, tôi sẽ đến tìm cô… xác nhận một vài vấn đề, coi như hẹn hò, được không?”

“… Hẹn hò.” Cô nhìn trần nhà.

“Tốt lắm. Đã nhớ chưa?”

“Nhớ rồi.”

Anh bấm chuông, người hầu da đen lập tức đi xuống, đưa quần áo đã gói ghém kỹ tới

Ceasar nhận lấy thay cô rồi kéo người ra cửa, tiên sinh Thompson đã đậu xe sẵn ở bên ngoài.

Hai người lên xe, chiếc Ford chậm rãi đi xuống trên con đường ngoằn ngoèo, hai chiếc xe cảnh sát gắn đầu đại bàng chậm rãi theo sau.

Xe trượt xuống dốc cao chạy vào thành phố, điện đóm thành phố ở ngoài cửa kính dần sáng lên, những người trẻ tuổi đã ăn tối đều trang điểm nhẹ ra ngoài, đi đến quầy bar ở North Beach. Màn đêm buông xuống, những người lang thang bị xua đuổi từ những con hẻm ẩm ướt tràn vào đầu đường, hòng tìm kiếm món quà thực phẩm miễn phí từ nhà hàng, tương tự như đêm qua.

Sau một đêm ly kỳ, giờ phút này càng đến gần phố người Hoa, dù đi theo sau là bảy tám cảnh sát liên bang thì càng lúc Hoài Chân càng thấp thỏm.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở ngã tư đường Powell và Grant Avenue.

“Căng thẳng à?”

Hoài Chân nghiêng đầu, Caesar ngồi cạnh không nhìn cô, có vẻ cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô.

Cô lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa xe ra.

Không biết do cô ăn mặc phong phanh hay gió đêm quá lạnh, hay là vì cớ gì khác mà hai tay cô lạnh cóng, cả người run lên.

Quay đầu nhìn lại, mấy chiếc xe màu đen kia cũng đang dừng ở đằng xa, không có động tĩnh.

Hoài Chân xoa tay, lúc xuống xe, chợt một chiếc áo khoác màu xám khoác lên người cô.

“Tôi ở đây chờ cô, nếu không được thì quay lại tìm tôi.”

Cô gật đầu.

Đường Grant Avenue không có chợ đêm, đa số đều là phòng khám, cửa tiệm giặt giũ, rạp phim hoặc khách sạn. Lúc này đã quá chín giờ tối, trên đường không có lấy một bóng người, chỉ có đèn vôn-fram trước cửa của cửa hàng hoặc một vài chiếc đèn lồng là vẫn sáng, lạnh lẽo và cô đơn.

Hoài Chân đút tay vào túi áo âu phục, từ đằng xa đã thấy “tiệm giặt giũ A Phúc” đã đóng cửa, ngoài cửa mờ mờ, không nhìn rõ gì.

Cô hắng giọng đi đến, nhẹ nhàng bấm chuông cửa.

Qua một lúc lâu, cửa kêu cái “két ——” hé mở, để lộ gương mặt của một cô gái hơi mập.

“Mày ——” Quý La Văn ngạc nhiên thấy rõ, liếc nhìn xung quanh rồi thở dài, “Mày, mày cứ vào đi đã.”

Bà ta mở hé cửa đủ để một người lách mình đi vào, Hoài Chân bước vào nhà.

Đèn vôn-fram ở ngoài cửa tạm thời được bật lên, nhưng vẫn khá là mờ tối. Người bên trong nghe thấy tiếng động thì khoác áo khoác vào, từ trong sân đi ra.

Mắt A Phúc không tốt lắm, híp mắt nhìn mãi, “Ôi chao…”

Hình như lúc này Quý La Văn cũng không biết làm sao, nhìn chồng một cái.

Hoài Chân còn chưa nói rõ ý định thì A Phúc đã lệt xệt kéo giày vải đi đến, cầm tay cô dắt đến dưới ánh đèn mới nhận ra.

Ngay sau đó ông nở nụ cười hiền từ: “Nha đầu, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi! Lần trước gặp con chú đã nói rồi —— nếu đã đến thì ấy chính là cái duyên! Lúc trước con đi, chú với Vân Hà cứ mong mỏi không biết con có quay về không. Con bé Vân Hà từ nhỏ đã muốn có một anh chị em, con thật tốt! Ngủ cũng chỉ chuyện thêm một nơi, ăn uống cũng chỉ là chuyện thêm một đôi đũa một chiếc bát, đúng lúc gần đây trong tiệm cũng bận rộn, nhà đang thiếu người giúp. Nếu con rảnh thì có thể cùng Vân Hà đi đưa quần áo. Nếu muốn kiếm tiền thì cứ ra bên ngoài làm việc, muốn đi học, đợi qua hết mùa đông này cũng có thể vào trung học, học xong thì đến trung học Hiệp Hòa học lớp tiếng Trung ba tiếng, sửa lại khẩu âm cho con. Nếu đến chỗ Hồng gia hay tiểu vương bát Tiểu Lục gia kia thì con cũng đừng sợ, cha Quý có cách rồi… Vân Hà, sao con lại ra đây? Con xem ai đến này…”

Hoài Chân quay đầu nhìn lại, Vân Hà mặc áo ngủ màu vàng nhạt, rón rén bước ra từ sân sau. Vừa thấy là cô, đôi mắt mơ màng lập tức sáng bừng lên: “Ôi ôi, tối qua chị với cha còn đợi em một lúc, cứ tưởng em tìm được chỗ khác nên không về nữa.”

Quý La Văn không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nói, “Tối nay tạm ở trên gác đã, đợi đến mai tao sẽ thu dọn phòng của ông ngoại Vân Hà cho mày ở.”

Vân Hà níu bà ta lại: “Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa. Tối nay để Hoài Chân ngủ chung với con đi, ngày mai con với em ấy sẽ dọn dẹp phòng của ông ngoại.”

A Phúc cười nói: “Được! Được! Hai đứa tuổi tác xấp xỉ nhau, hai chị em, vừa hay có thể chuyện trò.”

Vân Hà làm bộ muốn kéo cô vào nhà, Hoài Chân cúi thấp đầu nói, “Để… để em đem trả lại quần áo cho anh kia đã.”

Lúc này Vân Hà mới thấy chiếc áo khoác nam trên người cô, lập tức bật cười, thấp giọng hỏi, “Là ai thế?”

Hoài Chân vẫn chưa thích ứng được: “… Bạn trai.”

Vân Hà nói: “Vậy em đi nhanh lên! Chị sẽ giữ cửa cho em, nói chuyện nhiều cũng không sao!”

Cô gật đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Cách nửa con phố, từ xa đã không còn thấy chiếc xe Ford màu đen đâu, cứ tưởng anh đã đi rồi. Đợi tới khi tầm nhìn quen với màn đêm, cô mới phát hiện một bóng người mặc áo sơ mi mỏng manh đứng thẳng dưới đèn lồng màu đỏ ngoài phòng khám Huệ Ký, yên lặng đợi chờ rất lâu.

Trong lòng Hoài Chân nóng lên. Cô vừa đi vừa cởi áo khoác ra, gấp trong tay đi đến giao cho anh.

Anh nhận lấy, “Thế nào rồi?”

Hoài Chân đáp: “Bố con nhà họ Quý đều rất tốt.”

“Ừ.” Ừ rồi nhưng anh vẫn chưa đi.

Hoài Chân hỏi, “Tiên sinh Thompson đâu rồi?”

“Cảnh sát sẽ đến ngay, xe quá nổi bật nên tôi bảo chú ấy đậu xa ra.”

Lại im lặng một hồi.

Hoài Chân nói tiếp, “Bên ngoài lạnh lắm, anh về đi. Cám ơn anh.”

Anh không đáp.

Hoài Chân lại nói, “Qua hai mươi bốn tiếng nữa là vết thương có thể chườm nóng, hai ba ngày sau sẽ khá hơn.”

Nói rồi cô quay đầu đi, giày da đi trên đường lát đá có chút khó khăn, giẫm đá kêu vang dội.

Lúc này trên tấm biển tiệm giặt giũ A Phúc có một ngọn đèn sáng, chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay. Vân Hà mở cửa ra, ngồi bên bậc thềm ngoài cửa ngáp một cái. Trong tiệm tạp hóa đối diện nghe thấy tiếng động, không biết ai đẩy cửa ra nhìn ra ngoài, cách một con đường cao giọng hỏi: “Nè Vân Hà, tối rồi mà nhà còn có khách hả?”

Vân Hà phụt một bãi nước bọt, “Liên quan quái gì đến cô.”

Vừa thấy Hoài Chân liền vội vã kéo cô vào trong nhà, sột soạt cài then cửa ở bên trong.

Cách cánh cửa và hơn nửa con phố, vẫn có thể nghe thấy tiếng người đàn bà quái gở theo dõi thở dài nói: “Ôi chao, Vân Hà học cấp ba rồi, bây giờ còn biết trả treo cơ đấy.”

Vân Hà lại chửi một câu “đồ điên” rồi kéo Hoài Chân ra sân sau, pha loãng nước sôi cho cô rửa mặt và tay chân.

Hai người đang định đi vào thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lần này là tiếng Anh hùng hồn: “Cảnh sát đây, cảnh sát liên bang, đến kiểm tra theo thông lệ.”

A Phúc và La Văn nhanh chóng xuống lầu mở cửa, mời mấy người da trắng kia đi vào. Cùng lúc đó, người phụ nữ bên kia chui vào trong tiệm, để lại bà lão ở phía cuối nói kháy khép chặt cánh cửa.

Người da trắng hỏi cô mấy câu rồi mời La Văn và A Phúc hỏi riêng.

Hai cô gái không có chuyện gì, Vân Hà kéo cô vào nhà, tìm cho cô chiếc váy vải bông cũ làm đồ ngủ.

Nhân lúc cô thay quần áo, Vân Hà nỏi, “Ngủ ở trong hay ngoài?”

Hoài Chân nói, “Em dễ lăn xuống giường lắm.”

Vân Hà cười hì hì bò lên giường, chừa cho cô một chỗ trống cạnh cửa sổ.

Đợi tới khi Hoài Chân nằm lên giường, Vân Hà xốc chăn lên trùm đầu cả hai đứa, hỏi: “Chị hỏi câu này em đừng giận nhé?”

Hoài Chân nói: “Cái gì?”

“Hôm qua cha chị bảo chị đứng ở cửa rạp hát chờ em, sợ em có chuyện gì, chị lập tức quay về nói với ông ấy, không biết cha có cứu được em nhiều ít thế nào, nhưng giờ cha cứ đến cứu em đi… Rồi sau đó chị thấy bạn trai em ôm em chạy xa, Lục thiếu không đuổi kịp. Chị thấy bạn trai em rồi… Là một người da trắng cao ráo. Là anh ta cứu em à?”

Hoài Chân ừ một tiếng.

“Tối hôm qua em đến nhà anh ta chứ gì…” Đột nhiên Vân Hà đỏ bừng mặt, ấp úng cả buổi, cuối cùng như đánh bạc hỏi một câu, “Vậy hai ngươi làm cái đó chưa?”

“Cái nào?”

“Chính là… em và anh ta đã lên giường chưa?”

“… Không có chuyện đó đâu.”

“Không sao, ở đây cũng không phải là Thượng Hải Bắc Bình* Thiên Tân, không cổ hủ thế đâu. Thật ra thì cái ngày em đến, lần đầu tiên thấy em, chị cảm thấy em rất độc lập, vừa lạnh lùng lại phóng khoáng…”

(*Bắc Bình: tên gọi cũ của Bắc Kinh.)