Kim Lăng Tàn Mộng

Chương 10: Nam Kinh tàn dạ

Bóng đêm dần tan, cơn mưa đã ngừng từ lâu, bên ngoài bờ tường của ngôi
Báo Ân tự có một cây ngô đồng cao lớn đồ sộ, trong màn đêm đột nhiên khẽ rung động một chút, khiến cho những chiếc lá khô bị gió cuốn bay tơi
tả. Khí núi dần dần bốc lên cao, còn mặt đất thì cũng bắt đầu biến thành một màu trắng xóa, bóng cây cùng với mái cong nơi chòi gác của Báo Ân
tự cũng trở nên mông lung không rõ hình dạng

Một cỗ xe ngựa đang đậu ở dưới bóng cây. Còn chú ngựa thì đôi lúc phát
ra vài tiếng thở phì phì trong mũi, bốn chân thay nhau dậm dậm trên mặt
đất trải đầy lá khô, làm phát ra những tiếng vỡ giòn tan. Lúc này Ngu
Uyển Lan đang ngồi trong xe, nàng không ngừng vén mành che cửa sổ lên để nhìn ra ngoài, đôi mắt đẹp ngơ ngẩn nhìn về phía xa xa.

Nàng bỗng nhớ đến tám năm trước, cũng vào một đêm sắp tàn như vậy, Ngô
Qua đã sống sót trở về với một thân đầy thương tích. Từ nơi xa xa trong
bóng đêm, thân ảnh gầy gò của chàng cứ chậm rãi đi từng bước đến gần
nàng. Nàng thầm nghĩ, mỗi một bước đi của Ngô Qua đều tựa như vẫn còn
đang ở trước mắt, thoạt gần, thoạt xa. Nước mắt của nàng bất tri bất
giác tuôn dài trên đôi gò má, nhưng nàng biết Ngô Qua nhất định sẽ sống
sót trở về, ngày đó nàng đã tin chắc chắn như vậy.

Lúc này đây, rốt cuộc nàng quả nhiên đã nhìn thấy được bóng nhân ảnh gầy gò kia.

Xa xa trên chiếc cầu đá, hình dáng gầy gò ấy từ từ xuất hiện, trên lưng
còn cõng thêm một người nữa, mỗi bước đi thật khó khăn vô cùng, bước
chân của người ấy tuy loạng choạng, chậm chạp nhưng lại dứt khoát tiến
về phía trước. Ngu Uyển Lan không nhịn được mà phải bật khóc thành
tiếng. Nàng bất chấp tất cả mà nhảy xuống xe ngựa, rồi dang rộng đôi tay và chạy ùa về hướng của Ngô Qua.

Ngô Qua nhẹ nhàng buông Hạng Bùi sớm đã bị hôn mê vì thoát lực ở trên
lưng xuống, và cũng dang rộng cánh tay. Đôi mắt của chàng có chút ẩm
ướt, chàng thật không ngờ mình lại mong muốn sống sót trở về đến như
vậy, mong muốn được trông thấy nàng đến như vậy. Nhưng ngay trong lúc
đó, trái tim của Ngô Qua đột nhiên như bị chìm xuống, cơ hồ đang chìm
xuống một vực thẳm không đáy vậy - bởi lẽ chàng vừa nghe được một

tiếng... “víu”.

Ngô Uyển Lan chợt cảm thấy sau lưng tê buốt, nàng kêu nhẹ lên một tiếng, hai chân mềm nhũn rồi ngã luôn vào vòng tay đang dang rộng của Ngô Qua. Ngô Qua bất lực nhìn vào hậu tâm của nàng, nơi đó đã xuất hiện một ngọn phi đao.

- Không thể cứu được, đao đó đã được tẩm độc từ trước, thấy máu là chết ngay.

Theo sau lời nói là một thân ảnh chậm rãi bước ra từ một nơi có bóng cây rậm rạp. Người đó chính là Chu Thế Tương, trước kia là thần bộ, còn nay thì là một thiên hộ của Cẩm Y Vệ.

Ngô Qua bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rét run, chàng thật không ngờ kết
cuộc lại như thế này. Nhiều năm trước đây, chàng đã từng hoài nghi ông
trời và tạo hóa, thế nhưng lại không ngờ rằng sau đêm tàn lại còn có hàn lãnh và bóng tối. Đã có nhiều năm rồi chàng chưa từng nhỏ lệ, nay nhìn
thấy nước da của Ngu Uyển Lan vô tội đang tái dần, rốt cuộc thì nước mắt của chàng cũng tuôn trào như mưa.

- Ta sẽ chết phải không?

Ngu Uyển Lan đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt của Ngô Qua và nói tiếp :

- Ngươi bị thương nặng... ta cũng rất đau lòng... nhưng ngươi có biết
không, năm ấy, khi ngươi nói... ngươi nói muốn kết hôn với Ngọc Sanh,
lòng của ta lúc đó còn đau hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần... Giờ đây ta
rất vui, ta có thể...chết ở trong lòng ngươi... dù sao thì so với Ngọc
Sanh... ta... còn may mắn... may mắn hơn nhiều lắm...

Chu Thế Tương cúi đầu nhìn Ngô Qua, rồi thở dài một hơi, than :

- Nữ tử này đã ở đây chờ ngươi suốt một đêm. Ta giết nàng, kỳ thật trong lòng cũng không nỡ. Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi nhất định
phải báo thù cho ả ca kỹ kia chứ? Ngươi xem, ngươi cứ khăng khăng làm
theo ý mình, khiến cho bằng hữu của mình cũng bị liên lụy theo.

Ông ta chỉ vào Hạng Bùi lúc này còn đang chưa tỉnh, nói tiếp :

- Lại còn có nữ nhân của ngươi nữa, tất cả ai nấy cũng đều vì ngươi mà
chết. Quả thật không đáng chút nào. Ngay chính bản thân ngươi e rằng
cũng không biết mình đang chống đối với cái gì nữa. Ngươi vốn không biết là mình đã chọc giận đến bao nhiêu người rồi, phải không?

- Ngươi có biết mấy vị Tổng quản công công của Nội Thư Đường hằng năm
thu được từ những chuyến giao dịch trên biển của Từ Nhân Tú là bao nhiêu ngân lượng hay không? Chỉ đơn cử một Trung quan Trữ công công thôi,
ngươi đã phá đi con đường tài lộ hơn mười vạn lượng một năm của hắn rồi. Nhưng đó chỉ là thứ yếu, cho dù ngươi có giết đi một Từ Nhân Tú thì Trữ công công cũng sẽ tìm ra một Trương Nhân Tú hay một Lý Nhân Tú khác để
thay thế vào, đó không phải là việc khó. Thế nhưng ngươi vốn không nên
đặt điều bức cung Cố Trưng. Tên Cố Trưng này quả thật chỉ là hạng vô
tích sự, Trần Trinh Cát còn chưa bắt giam hắn thì hắn đã vội khai ra
bốn, năm người. Nếu không phải hôm qua ta đã phái người giá họa cho hắn
cái tội danh “sợ tội tự sát” thì không biết sẽ còn liên lụy tới bao
nhiêu người nữa, vì thế cho nên...

Ông ta ngừng lại một chút, khẽ thở dài rồi tiếp :

- Ta cũng không ngờ đến cuối cùng mình lại phải đích thân ra tay. Ta quả thật không muốn để ngươi chết dưới tay ta chút nào.

Ngô Qua ngẩng đầu, cười lạnh nói :

- Thì ra các hạ là người của Đông Xưởng.

- Xưởng vệ từ xưa tới giờ không phân ly, điều đó chẳng có gì là xấu hổ cả

Chu Thế Tương nói :

- Ngươi chỉ là bị chiếc lá che mắt nên không thấy được Thái Sơn mà thôi. Ngươi cho rằng hễ nhìn thấy chuyện bất bình thì chúng ta có thể thay
trời hành đạo hay sao? Ha ha, hai mươi năm trước lão phu đã nhìn thấu
hết rồi. Cái gì là thay trời hành đạo chứ, hôm nay thiên đạo chính là
như thế này đây. Như trường hợp của ngươi đây thì gọi là kiến càng lay
cây, châu chấu đá xe. Thứ mà ngươi đang đối kháng không phải chỉ là mấy
tên gian thương hay tham quan gì, mà đó chính là tất cả triều đình, là
phương pháp cai trị Thiên triều của chúng ta. Ngươi quả là hạng người
không biết thời vụ, hoàn toàn không biết xuôi theo dòng nước gì cả. Do
đó mà ngươi nhất định sẽ bị lật thuyền tại dòng xoáy. Bây giờ ngươi muốn tự sát hay là muốn ta phải động thủ? Ta không muốn giao thủ với một kẻ
bị trọng thương chút nào cả.

Ngô Qua tức giận gầm lên một tiếng thật lớn, chàng buông Ngu Uyển Lan
đang ôm trong lòng ra, rồi định nhảy bổ tới, nhưng khi chàng còn chưa
kịp đứng thẳng lưng thì thân hình của Chu Thế Tương tuy chưa nhúc nhích
gì, nhưng ông ta đã tung ra một cước vào ngay bụng của chàng. Ngô Qua hự một tiếng đầy vẻ đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất, chàng đau đến nỗi phải
co quặp người lại, trên khóe miệng cũng trào ra một dòng máu.

Chu Thế Tương cười nói :

- Quỷ Ảnh cước của ta so với Vô Song quyền của họ Dương thì thế nào?

Vừa dứt lời, ông ta lấy từ trong túi ra một thanh đoản đao, trên thân nó lấp loáng ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt. Ông ta bước đến gần Ngô Qua
thêm một bước, rồi nói :

- Trên thanh đao này của ta đã có tẩm độc, không có thuốc nào cứu được,
nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng sau khi bị nó cắt qua, nạn nhân
sẽ chết không chút thống khổ nào. Chúng ta có thể xem như là đồng nghiệp trong một thời gian, lão phu dù sao cũng muốn tích chút công đức, cho
ngươi được chết một cách thống khoái.

Ông ta vừa nhấc chân lên, nhưng không ngờ đột nhiên lại bị Ngu Uyển Lan
chồm tới ôm chặt lấy. Khuôn mặt của nàng lúc này đã nhợt nhạt không còn
chút máu, nàng cất giọng yếu như tơ gần như không thể nghe thấy, nói :

- Ngươi không được giết chàng...

Chu Thế Tương lắc đầu nói :

- Cô nương, vô ích thôi...

Trên mặt của Ngu Uyển Lan chợt hiện nét cười, nàng nhẹ giọng nói :


- Đao của ngươi có độc...

Chu Thế Tương đột nhiên cảm thấy trên đùi bị tê rần thì không khỏi hồn
phi phách tán - trên tay của Ngu Uyển Lan chính là thanh đao mà không
biết nàng đã nhổ ra từ trên lưng vào lúc nào, vừa rồi nàng đã dùng nó để cắt lên chân của Chu Thế Tương một vệt nhỏ. Chu Thế Tương quát to một
tiếng, rồi nhảy dựng lên. Ông ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy được vết thương trên chân đang bị tê dại dần rồi chạy theo huyết quản và các
kinh lạc mà lan ra khắp cơ thể thật nhanh. Ông ta quay đầu lại, gầm vang :

- Ngươi cũng đừng hòng sống sót!

Vừa dứt lời, ông ta định phóng phi đao vào người Ngô Qua, nhưng chợt
nhịp tim thoáng bị rối loạn nên xuất thủ hơi chậm một chút. Chính trong
một tích tắc chậm lại đó, Ngô Qua đã nhảy bật lên cướp lấy mũi phi đao,
rồi đánh thẳng một quyền vào ngực Chu Thế Tương.

Một quyền đó là do Ngô Qua đã dùng hết toàn thân khí lực để đánh ra,
khiến cho Chu Thế Tương chỉ nghe được vài tiếng gãy răng rắc của xương,
vài đốt xương của ông ta đã bị chấn gãy. Họ Chu hơi lảo đảo thân người
một chút rồi ngã ngồi xuống đất, toàn thân bất lực và không thể động đậy được nữa. Ông ta chỉ cảm thấy luồng tê buốt kia đang xâm nhập dần vào
tâm mạch rồi tứ chi, rồi sau đó từ từ xâm lấn lấy não bộ. Toàn thân ông
ta bắt đầu thấy rét run, môi tê dại. Vào thời khắc này, chẳng biết vì
sao ông ta lại đột nhiên nhớ tới bản thân mình của hơn hai mươi năm
trước, lúc đó ông ta cũng giống như Ngô Qua của mấy năm về trước vậy,
cũng hùng tâm vạn trượng, chính bản thân ông ta đúng là một thần bộ
thiết diện vô tư, làm việc cẩn trọng. Lúc bấy giờ ông ta chỉ một lòng
nghĩ tới việc trừ gian diệt ác, còn lúc này thì ngay cả bản thân ông ta
cũng không biết là mình có hối hận hay không nữa.

Nhưng Ngu Uyển Lan thì lại không hề hối hận. Nàng nở nụ cười nhẹ, an
tường nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ say ngay trong lòng người
yêu.Những tia nắng ban mai màu xanh nhạt chiếu xuyên qua kẽ lá của rừng
cây, rồi rọi xuống đôi hàng mi của nàng, rọi xuống mái tóc mềm mại của
nàng, và cả nụ cười trên khóe miệng của nàng nữa. Cả những sợi lông tơ
trên mặt của nàng cũng nhuộm thành một màu kim sắc rực rỡ, tựa như lóe
sáng vậy. Hình ảnh đó trông thật chân thiết, bình thản và mỹ lệ, chẳng
khác nào trẻ sơ sinh.