Kim Kiếm Lệnh

Chương 31: Tung hoành vô địch

Bộ mặt vàng khè của Vệ Thiên Tường vẫn lạnh lùng và bí mật. Hai luồng nhãn quang của chàng chớp luôn như điện, trong đêm tối nhắng lên lập lòe, nhìn thẳng vào mặt Đường Viêm Thường như muốn rọi vào tâm can lão.

Chàng vận dụng huyền công hộ thể, từ từ tiến sát vào gã thêm mấy bước, rồi hét lớn :

- Đường Viêm Thường! Ngô Câu kiếm này ngươi đã chiếm đoạt nơi đâu, hãy nói mau?

Độc Tẩu Đường Viêm Thường đã nổi danh là cao thủ bậc nhất trên giang hồ. Chẳng những bản lĩnh siêu việt mà còn có tài dụng độc thế gian hãn hữu. Xưa nay lão đã từng đánh trên trăm trận, chạm trán không biết bao nhiêu anh hùng lợi hại, nhưng hôm nay cũng cảm thấy khiếp sợ trước nhãn quang sáng rực của Vệ Thiên Tường.

Lão đã khiếp sợ cái uy danh của Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn, vốn có tật thường hay giật mình, vừa rồi hắn ra tay điểm huyệt Vệ Thiên Tường lại bị trượt đi không trúng, hơn nữa cứ như uy lực của hai chưởng vừa rồi, nếu không nhờ vào sự lợi hại của thanh bảo kiếm, lão tự thấy mình chưa phải là đối thủ của hai chàng thiếu niên này.

Sẵn có một ý tưởng tự ty, mặc cảm, Đường Viêm Thường thấy Vệ Thiên Tường oai nghi lẫm liệt như thiên thần, hắn thấy bị tiến sát vào mình thì sợ hãi bước lùi ra mấy bước, rồi mỉm cười nói :

- Họ Vệ kia! Ngô Câu kiếm sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, mày có giỏi cứ xông vào để mua lấy cái chết.

Vệ Thiên Tường nổi nóng hét lớn :

- Đường Viêm Thường, nếu mày không nói ra cái lai lịch của Ngô Câu kiếm thì Vệ mỗ này không còn vị nể nữa.

Đường Viêm Thường đột nhiên trố lên một chuỗi cười dài như cú kêu đêm rồi lạnh lùng :

- Vệ tiểu tử, mày cũng đã thưa biế rõ lai lịch của kiếm này rồi, hà tất hỏi thêm nữa. Hà hà...

Vệ Thiên Tường nghe nói giận sôi sùng sục, hai mắt muốn bật ra lửa, hét to :

- Nếu vậy thì mầy chính là kẻ đã vây đánh gia thúc trước kia rồi, không còn chối cãi vào đâu nữa. Đồng đảng còn bao nhiêu đứa hãy khai hết ra cho mau.

Nói xong tiến hai bước nữa

Đường Viêm Thường cứ lùi dần về phía tảng đá lớn rồi hét lớn :

- Tiểu tử, mày sắp chết đến nơi mà vẫn còn lớn lối. Lão phu tin cho mày biết, không còn cách gì cứu vãn được cái mạng sống chúng mày được nữa.

Nam Cung Uyển vội dặn Vệ Thiên Tường :

- Đường Viêm Thường, Vệ mỗ cũng nói thật một câu là nếu mày trao trả Ngô Câu kiếm và khai ra những tên đã âm mưu vây đánh gia thúc trước kia thì Vệ mỗ sẽ nể nang mà nhân nhượng cho phần nào.

Đường Viêm Thường cười khành khạch nói :

- Tiểu tử, đừng phách lối, rõ ràng là giọng nói của thằng ngốc kể chuyện chiêm bao.

Vệ Thiên Tường cười nhạt nói :

- Đường Viêm Thường, mày chớ vội cao hứng, hiện nay tuy Vệ mỗ đáng đứng trong phạm vi phát xạ của các ông độc của mày, nhưng hãy nhớ kỹ rằng ta và mày chỉ cách nhau không đầy ba trượng. Trong phạm vi đó, mày cũng đáng ở trong vòng chưởng phong của “Huyền Thiên nhất chưởng” của Vệ mỗ này. Nếu cùng lắm thì cả hai ta đều chết một lượt mà thôi.

- Trời Huyền Thiên nhất chưởng!


Đường Viêm Thường khi nghe đến bốn tiếng ấy. Lão lập bập nói lại, thần trí hoang mang đến cực độ.

Nên biết rằng, xưa kia bao nhiêu cao thủ thuộc hắc bạch trên võ lâm liên kết nhau vây khốn Vệ Duy Tuấn, một phần để loại bỏ một tay địch thủ cừ khôi đã đứng hàng trên họ để thỏa lòng đố kỵ. Nhưng lý do sâu xa là để cướp đoạt cho được bí kíp Thái Thanh tâm pháp của Vệ Duy Tuấn. Chính bí kíp này là miếng mồi ngon tạo nên bao nhiêu sự dòm ngó rồi đi đến âm mưu hãm hại Vệ đại hiệp.

Chính chưởng pháp Huyền Thiên nhất chưởng cũng là một tuyệt kỹ trong Thái Thanh tâm pháp, thì làm sao Đường Viêm Thường không ngạc nhiên khi nghe nhắc tới.

Hán cười hà hà rồi nói lớn :

- Tiểu tử, lão phu hàng mấy chục năm đã khổ tâm và chịu lép vế vì Huyền Thiên nhất chưởng tuy nhiên thủ pháp này cũng chưa hẳn đã hại được lão phu. Tuy nhiên lão phu cũng tin được là có thể lắm. Tiểu tử, mày nên nhớ rằng những người vây đánh lệnh thúc trước kia không phải hoàn toàn là người của hắc đạo phái.

Vệ Thiên Tường nói :

- Phái nào cũng mặc, mày chỉ cần nói rõ kẻ ấy ra, tự nhiên mối thù giữa hai ta sẽ được đương nhiên xóa bỏ ngay.

Đường Viêm Thường nói :

- Nga Mi Linh vân

Nói xong lão ngầm bước lùi ra sau mấy bước

Vệ Thiên Tường quắc mắt lên hét lớn :

- Mày bảo là Nga Mi Linh Vân đạo trưởng, vậy có gì làm bằng cớ?

Đường Viêm Thường cười nhạt :

- Chả lẽ mày lại không biết rằng Thái Thanh tâm pháp nguyên là vật sở hữu của phái Nga Mi hay sao.

- À!...

Vệ Thiên Tường hỏi luôn :

- Rồi còn ai nữa?

Hà, hà..., Đường Viêm Thường cất tiếng cười vang ngầm bước lùi thêm mấy bước và nói tiếp :

- Không Động Hắc Thạch...

Nam Cung Uyển thấy hắn vừa nói vừa thụt lùi mãi vội nhắc Vệ Thiên Tường :

- Vệ ca ca, anh hãy xem chừng đừng để hắn tìm cách tẩu thoát đấy nhé

- Hà! Hà! Hà...

Đường Viêm Thường cười rộ lên một hồi thật lớn. Hai gót chân lão khẽ dậm một cái, thân hình hắn tung lên như quả cầu rồi vụt biến mất.

- Vệ ca ca, thằng già này xảo quyệt và lợi hại lắm đấy, hãy thận trọng, chớ khá xem thường.

Đường Viêm Thường cưới dài nói :

- Con tiện tỳ khá lắm, nhưng cũng đã muộn lắm rồi! Hà hà, chúng mày đã đứng ngay vào tầm xạ thủ của mười hai cây hóa huyết thần đồng của lão phu rồi, đừng hòng chạy thoát nữa. Một khi ống đồng này phun ra, dù chúng bây võ công cao diệu đến bực nào, chỉ cần trúng một giọt nhỏ cũng đủ làm cho toàn thân thối nát mà chết.

Nam Cung Uyển nghe rồi toàn thân run lên, mồ hôi ra ướt trán. Nàng đã từng nghe nói hóa huyết thần đồng của Đường Viêm Thường chế tạo rất tinh vi, chuyên phun bắn nước độc trong một chu vi hơn hai trượng. Đây là một loại ám khí cực độc, dữ tợn nhất, lợi hại nhất, đã nổi tiếng trên võ lâm xưa nay.

Nhưng có một điều là tầm bắn của nó tương đối ngắn ngủi, và trước khi sử dụng cần phải mang bao tay làm bằng da hươu rồi mới dám bắn vào địch nhân.

Nàng quay đầu nhìn về phía sau quả nhiên có sẵn mười hai người mặc áo đen, đứng xếp thành hình cánh quạt, tay bao da hươu, nắm chặt mỗi người một cái ống phun bằng thép, miệng ống hướng về phái hai người, lăm le chực bắn.

Thì ra bọn này đã phục trước trong những miệng hố đào sẵn, mỗi hố vừa một người nằm. Họ lại mặc y phục màu đen nếu chưa đứng lên thì không ai có thể trông thấy được.

Nam Cung Uyển nét hoa ủ dột cất giọng run run nói :

- Té ra chúng mày đã có dự mưu từ trước rồi.

Đường Viêm Thường cười lớn, nói :

- Quả đúng như vậy. Tuy nhiên lão phu lại không ngờ trước là dùng đúng vào hai đứa mày.

Nam Cung Uyển ủa một tiếng và hỏi :

- À, té ra ngươi vừa thấy Kim Kiếm lệnh đã đinh ninh rằng Vệ đại hiệp sẽ đích thân đến đây phải không?

Đường Viêm Thường vuốt râu cười lớn :

- Con tiện tỳ, mày thống minh lắm và đã đoán đúng. Trước kia Vệ Duy Tuấn đã may mắn thoát khỏ được hóa huyết thần đồng của lão phu rồi. Sau mười tám năm nghiên cứu và cách tân lại nhiều lần, phen này quyết cho chúng mày được nếm thử mức lợi hại của nó.

Lão cười thêm một hồi dài rồi nói tiếp :

- Đáng tiếc lão phu đã lầm tưởng mấy thằng già của Thiên Diện giáo là thủ hạ của Vệ lão tắc và cho rằng hắn sẽ đích thân tới sau nên mới âm thầm bố trí sẵn. Không ngờ trên giang hồ lại có Kim Kiếm lệnh giả. Uổng công lão phu đã nhọc lòng bố trí nhằm phải ba thằng già.

Nam Cung Uyển bực tức nói :

- Bây giờ mày còn đợi gì nữa mà không ra tay.

Đường Viêm Thường cười khà khà nói :

- Chỉ cần chúng mày khai rõ nơi ẩn nấp của Vệ Duy Tuấn lão phu có thể đặc cách tha cho khỏi chết.

Vệ Thiên Tường lẳng lặng vận dụng đầy đủ công lực, đứng sững tại trận, đưa mắt nhìn quanh hình như không thèm điếm xỉa gì đến mười hai ống hóa huyết thần đồng của Đường Viêm Thường. Đợi lão nói xong chàng lạnh lùng nói :

- Lão tặc, mày cho rằng anh em chúng ta đêm nay không chết không được phải không.

Đường Viêm Thường cười đắc ý :

- Chỉ cần lão phu đưa tay ra hiệu lệnh, thì chúng mày không còn một cái lông sợi tóc nữa.

Vệ Thiên Tường cười nhạt nói :

- Chưa chắc

Thân lão khẽ dậm một cáí, thân hình hắn tung lên như quả cầu rồi vụt biến mất.

Xa xa còn văng vẳng tiếng nói lẫn tiếng cười ngạo mạn :

- Tiểu tử, chúng mày hãy đứng yên nhận số phận nhé!

Tiếp theo đó, một hồi còi rít từ dưới lòng đất vang lên.

- O... o... o.

Tiếng còi kéo dài và rít lên gấp rút lắm.

Cả mười hai tên áo đen đứng thành hình cánh quạt vây chặt Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển, đồng thời phát động cả mười hai ống châm phun ào ào.

Mườ hai luồng máu độc bao vòng như một màn lưới nhất thời phun thẳng vào hai người.

Vệ Thiên Tường thấy Đường Viêm Thường bỗng nhiên mất tích biết ngay sắp có chuyện không hay rồi.

Kế theo đó mấy hồi còi rít lên, chàng không còn e dè gì nữa, rú lên một hồi thanh thoát, tay trái cắp ngang mình Nam Cung Uyển, nhún hai chân, vọt thẳng lên không trung như mũi tên lìa ná, đồng thời phát động một chiêu Nghịch Thiên huyền công quét mạnh về phía sau.

Tức thì nhiều tiếng rú thảm thiết, đồng thời một mùi tanh hôi nồng nặc xông lên ngạt mũi ngay chỗ hai người vừa đứng lúc trước, một vùng khói đen tỏa lên bao phủ dày đặc.

Vệ Thiên Tường vận dụng đến toàn thân công lực, nhảy vút ra khỏi vòng vây đứng trên núi đất, đưa mắt nhìn xuống đám khói đen mù mịt hôi tanh mà tim đập thình thịch.

Chỉ chậm một ly thì cả hai khó thoát khỏi nanh vuốt của thần độc.

Nam Cung Uyển nói lớn :

- Vi ca ca, trời thói quá, tanh quá không chịu nổi. Có vẻ đây là hơi của những thây ma lâu ngày do bọn chung tập trung vào các ống đồng. Trong đám mây mù mịt ấy, có lẽ các tên ấy đều chết cả rồi.

Nàng lại bịt mũi thét lớn :

- Ha ha! Đường lão tặc, hãy xem lại các ống đồng độc của bọn mày có làm hại nổi bọn ta không.

Vệ Thiên Tường cũng phá lên cười đắc ý.

Nam Cung Uyển bảo chàng :

- Vi ca ca, chúng ta đi về đi


Vệ Thiên Tường nói :

- Đi sao tiện, chúng mình cần tìm cho ra Đường lão tặc đã chứ.

Nam Cung Uyển vội can :

- Không nên đâu Vi ca ca. Đường Viêm Thường là một lão đại ma đầu đầy quỷ kế man trá. Vô Độc sơn trang của nó là một ổ độc, đầy rẫy cạm bẫy nguy hiểm, biết đâu hắn đã bố trí mai phục và sắp đặt nhiều kế hoạch nguy hiểm hơn nữa. Chúng ta đã biết chắc Đường Viêm Thường là một thủ phạm đã vây khốn bá phụ. Độc kiếm ngô câu hiện nay ở trong tay hắn muốn chiếm lúc nào chả được. Bây giờ vội gì.

Vệ Thiên Tường cười ha hả nói :

- Tài nghệ của Đường lão tặc cũng chỉ chừng ấy mà thôi. Chúng mình không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp. Mặc dầu Vô Độc sơn trang là rừng gươm bể lửa, đêm nay không thu hồi được Ngô Câu kiếm, quyết không chịu về.

Thấy Vệ Thiên Tường quá hùng hồn và quả quyết, Nam Cung Uyển bật cười nói :

- Tôi nói thế là vì thận trọng chứ chẳng phải khiếp sợ chúng đâu. Nếu anh đã muốn xông vào thì cả hai cùng đi vậy.

Nói xong nàng thò tay vào bọc lấy ra một viên đạn lớn cỡ băng trứng ngỗng nắm chặt nơi tay cười nói :

- Đây là Chư Thiên Liệt Hỏa đạn của Chử thúc thúc cho tôi để phòng thân. Lúc cần dùng đến, chỉ một viên đạn này cũng thừa khả năng tiêu hủy cả Vô Độc sơn trang của bọn chúng.

Vệ Thiên Tường cũng rút cây kiếm Tùng văn đă cho Nam Cung Uyển và nói;

- Uyển muội, cô hãy dùng tạm thanh kiếm này đi. Liệt Hỏa đạn nên dành lại đề phòng thân trong trường hợp thật nguy cấp không cần phải dùng đến trong trường hợp này.

Nam Cung Uyển hỏi :

- Còn Vi ca ca thì dùng vũ khí gì?

Vệ Thiên Tường cười nói :

- Để đối phó với bọn Đường Viêm Thường, ngu huynh khỏi phải dùng đến kiếm, Uyển muội không cần phải bận tâm đến điều này.

Vô Độc sơn trang xung quanh có tường cao bao bọc, không chừa một lối vào, không đèn không lửa, mọi vật đều chìm đắm trong một màn tối đen như mực.

Vệ Thiên Tường phi thân phóng vào sơn trang. Chàng thủ chưởng trước ngực để phòng bị, vận dung toàn thân công lực, hai luồng nhãn quang phát ra như điện với những tia sáng xanh lè quét bốn bề một lúc.

Sau khi quan sát thật kỹ, toàn thân chàng lao vút như một con thần điều bay là là xuống thềm sảnh. Nam Cung Uyển cũng lanh lẹ nhảy tiếp theo bén gót.

Khi hai người đề bước vào đại sảnh, Vệ Thiên Tường muốn đi lại phái tám bình phong nhưng Nam Cung Uyển đã vội kêu :

- Vi ca ca, khoan đã.

Miệng vừa nói, tay nàng cầm hỏa đồng soi đường, đi vòng qua các nẻo hành lang khúc khuỷu, luồn dưới các cửa trang viện trùng trùng điệp điệp. Nơi nào cũng vắng lặng như tờ, không một bóng người thấp thoáng.

Cả hai rảo bước đi lục soát hết mọi nơi từ nhà trước ra nhà sau, từ nhà trên ra nhà dưới không một ai ngăn cản. Cả một tòa trang viện nguy nga rộng lớn như bị hoang phế từ lâu ngày, không có một người nào ở.

Nhưng bỗng nhiên trong bóng tối có mọt bóng người thân hình cao lớn thình lình xuất hiện.

Người ấy phát ra một chuỗi cười đắc ý :

- Hà, hà, tiểu tử mầy có gan tiến vào Vô Độc sơn trang rồi đừng hòng thoát trở ra được nữa.