Kim Kiếm Lệnh

Chương 13: Có ẩn tình riêng

Anh chàng mặt vàng thích chí vỗ tay cười vang.

Tiếng cười chưa dứt thình lình từ bên ngoài, tận mái nhà, một bóng rơi xuống nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, thân pháp tuyệt diệu phi thường.

Bóng đen đưa tay ôm xốc lấy thân hình Vệ Thiên Tường, khẽ điểm nhẹ đầu ngón chân xuống đất, bay vụt trở lên lẹ làng như một ngôi sao xẹt.

Ngay khi đó một lằn chớp nhoáng lên, cả người lẫn bóng vụt biến mất ngay.

Người tinh mắt nhìn kỹ, nhận thấy bóng ấy mặc áo chẽn bằng lụa màu huyền dùng tấm the đen bịt kín mặt, cho nên không thể nhận xét được là ai.

Nhưng bản lĩnh của người mặt vàng và mặt tía đâu phải tầm thường. Trong lúc đầu sự xuất hiện của bóng đen gây cho họ phải bỡ ngỡ luốn cuống một đôi lát nhưng ngay sau đó đã trấn tĩnh lại ngay. Cả hai cùng nhất loạt hô lên một tiếng “Đánh” rồi cùng phóng ra đuổi theo lanh như chớp.

Đột nhiên từ trong bóng tối có một tiếng hừ se sẽ rồi một luồng kình phong nhè nhẹ và nhỏ vút, bắn theo xẹt thẳng về phía hai người.

Hai chàng mặt vàng và mặt tía tuy không ngờ trước có người ám toán. Tuy nhiên cả hai đều là những tay võ công thượng thặng, khét tiếng giang hồ, tuy rằng trong lúc bất ngờ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không bị bối rối, vừa nghe tiếng gió xé phía sau, cả hai đồng vung tay chộp lại nắm được ám khí của đối phương phóng theo, rồi từ từ đặt chân rơi xuóng đất.

Liếc mắt nhìn lại, cả hai đồng kinh ngạc trợn mắt. Thì ra món ám khí vừa bắt được chỉ là hai chiếc lá tre mỏng manh nhỏ xíu.

Người mặt vàng lập tức nhảy vút lên cao, phóng mắt nhìn khắp bốn phía.

Nhưng khi hai người vừa dừng lại thì bóng đen đã đi khuất xa rồi, không còn trông thấy gì nữa.

Hắn há miệng cười lớn rồi nói :

- Mi giỏi trốn thoát được khỏi Quan Âm đường, nhưng làm sao trốn khỏi bàn tay Thiên Diện giáo nổi?

Vệ Thiên Tường mê man ngã quay ra đất, nhưng lúc đầu thần trí vẫn còn tỉnh táo. Chàng biết rõ có người ẵm bốc mình dậy rồi thân hình cứ lơ lơ lửng lửng như đang bay đi. Chập sau chàng ngủ say không còn biết gì nữa.

Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng tâm hồn chàng vẫn lơ mơ có cảm giác hình như đang bị trói vào một thân cây lớn. Ngay lúc đó một con mưa đổ xuống tầm tã như trút, nước mưa chảy ướt cả áo quần, mặt mũi, toàn thân ướt hết, nhưng thân hình cứng đơ không tài nào cựa quậy nổi.

Sau cùng chàng có cảm giác mơ hồ như bị ai ném xuống vũng nước chìm luôn và bắt đầu uống nhiều hớp nước.

Một luồng lãnh khí mát lạnh bao phủ toàn thân, mát rượi từ đầu đến gan ruột, đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo ngay.

Bỗng có tiếng nói nhỏ nhẹ và dìu dịu của một thiếu nữ thoáng qua bên tai :

- Má ơi, chàng đã ăn hai hột sen tuyết rồi. Này má xem, thuốc này có đáng sợ không? Cứ như công lực của Vệ thiếu hiệp mà chỉ ngửi một chút đã phát say, đứng không vững, mê man đến bây giờ! Gớm thật. Trời mau sáng quá nhỉ. Thôi má hãy đi ngủ một lúc rồi dậy săn sóc thay cho con.

Có tiếng một người khác đáp :

- Không, má chưa thấy mệt! Thật đấy.

- Con cũng vậy, chẳng thấy mệt chút nào. Ủa, má ơi, xem này! Chàng... chàng có tấm da phủ mặt! Ồ, tấm da này trông dịu dàng và khéo thật.

Tiếng người đàn bà khẽ gắt :

- Ồ, con bé này nghịch ngợm lắm.

- Tấm mặt nạ da người!


Vệ Thiên Tường nghe nói giật mình mở choàng đôi mắt. Chàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ. Đứng ở bên giường có hai người, một già, một trẻ, hình như là hai mẹ con, đang nhìn mình chòng chọc.

Té ra hai người ấy là Thôi phu nhân cùng con gái là Lăng Vân Phụng.

Chàng cố tìm lại trong ký ức :

- Rõ ràng mình đang bị người mặt vàng thổi thuốc mê tứ xỉu ở Quan Âm đường, tại Bạch Sa quan. Tại sao bây giờ lại nằm nơi đây nhỉ?

Mắt chàng vừa ngó lên thì Thôi phu nhân đã nở một nụ cười khoan hòa hiền dịu nói rằng :

- Hay quá, tốt quá! Vệ thiếu hiệp đã tỉnh lạii rồi!

Lăng Vân Phụng đang táy máy úp chiếc mặt nạ da người vào mặt mình, vừa nghe nói Vệ Thiên Tường đã tỉnh dậy, nàng hổ thẹn quá vội vàng kéo xuống, mặt hoa đỏ bừng, hai má hây hây, cúi đầu quay đi nơi khác, không dám nhìn lại.

Vệ Thiên Tường vội đưa tay sờ mặt, thấy tấm mặt nạ đâu mất rồi. Chàng vùng ngồi dậy nói :

- Tiểu sinh bị lầm trúng thuốc mê của quân gian ác, chắc nhờ phu nhân đã ra tay giải cứu cho thì phải.

Thôi thị vội xua tay nói :

- Vệ thiếu hiệp bị thuốc mê vừa tỉnh, cần nên tiếp tục điều dưỡng cho thật khỏe rồi sẽ hay.

Vệ Thiên Tường tuy muốn ngồi dậy ngay, nhưng còn cảm thấy đầu óc choáng váng và tối sầm, nên phải vâng lời ngồi trên giường vận công điều tức.

Một chập sau, chàng cảm thấy một luồng chân khí trong sạch hòa hợp với chân khí mình hợp làm một, công lực có phần tăng tiến hơn xưa nhiều lắm.

Khi ấy trong người đã thấy minh mẫn, nghĩ thầm :

- “Hồi nãy hình như cô nương nói có cho mình ăn hai hột sen tuyết thì phải? Có lẽ nhờ đó mà chân khí đã được tăng tiến nhiều hơn chăng?”

Bừng mắt nhìn thấy trời đã sáng tỏ.

Thôi thị nhìn thấy Vệ Thiên Tường vận công xong rồi, thần sắc thay đổi, sắc diện trở nên hồng hào, trong lòng sung sướng, hớn hở nói :

- Ồ, Vệ thiếu hiệp đã tỉnh lại rồi! Vân Phụng, con mau mau đem cơm lại đây.

Lăng Vân Phụng dạ một tiếng. Không bao lâu nàng bưng lên một nồi cơm và chiếc mâm nhỏ có đặt bốn đĩa thức ăn, hơi nóng tỏa ra ngào ngạt, đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

Thôi thị cười nói :

- Vệ thiếu hiệp chắc đã đói bụng rồi, nên ăn cơm cho mau lại sức.

Nghe Thôi thị nhắc tới cơm, Vệ Thiên Tường cảm thấy bụng đói như cào. Chàng quay lại cảm ơn rồi không hề khách khí ngồi trên ghế ăn cơm.

Lăng Vân Phụng và Thôi thị ngồi bên cạnh xới cơm và lấy thêm món ăn.

Thôi thị cười nói :

- Xin Vệ thiếu hiệp đừng nói như thế. Không những lệnh thúc đối với gia đình này có ơn sâu như biển cả, mà Vệ thiếu hiệp cũng vì chúng tôi mà ra chịu khó nhọc về tới đây. Đối với một chút công lao vừa rồi đâu có nghĩa lí gì. Nhưng có một điều khiến cho chúng tôi hết sức ngạc nhiên là không hiểu vì sao Vệ thiếu hiệp chưa đi lại giang hồ bao nhiêu lâu, mà đã gây oán thù cùng bọn Thiên Diện giáo?

Vệ Thiên Tường vừa ăn cơm xong. Nghe nhắc đến ba chữ Thiên Diện giáo lấy làm kinh lạ vội nói :

- Đúng như lời phu nhân nói, tiểu sinh này mới đặt chân vào giang hồ chưa mấy lúc, đây là lần đầu gặp họ, chứ xưa nay chưa bao giờ biết đến Thiên Diện giáo bao giờ.

Suy nghĩ thêm một chút, chàng nói :

- À, tiểu sinh đã nhớ ra rồi! Cứ theo khẩu khí của bọn chúng nói thì hình như đầu đuôi câu chuyện cũng vì chiếc mặt nạ da người này mà ra. Chỉ vì... cái lai lịch của chiếc mặt nạ không được minh bạch nên mới xảy ra điều rắc rối. Ồ mà tại sao phu nhân biết được tiểu sinh đang trúng thuốc mê của chúng mà đến giải cứu kịp thời?

Thôi thị mỉm cười nói :

- Khi chúng tôi vội vàng lên đường có để ý thấy học trò Viên trưởng lão phái Hành Sơn là Kim Diện Nhị Lang lúc nào cũng bám sát theo sau lưng Vệ thiếu hiệp. Già này thấy Vệ thiếu hiệp đã vì công việc riêng của gia đình trong lúc nói năng có điều động chạm đến lòng tự ái của hắn, huống chi bản chất của hắn xưa nay vẫn là người ngông cuồng tự phụ nên thế nào cũng sinh lòng oán hận. Như thế đối với thiếu hiệp nhất định sẽ có xảy ra điều bất lợi. Nói về võ công đấu nhau cùng người một tất nhiên không bao giờ Vệ thiếu hiệp chịu thua sút chúng. Nhưng về thủ đoạn bịp bợm lừa đảo, cạm bẫy trên giang hồ, với sự hiểm ác của chúng chỉ chờ khi sơ hở mới ra tay, dù võ công cao siêu đến mấy cũng không đề phòng nổi.

Vệ Thiên Tường ủa một tiếng lớn rồi nói :

- Té ra cái thằng mặt tía hồng hào kia, chính thị là hắn rồi. Thảo nào giọng nói nghe quen lắm.

Thôi thị cười một tiếng rồi điềm nhiên nói :

- Vệ thiếu hiệp hãy nghe già kể hết đầu đuôi câu chuyện sau đây.

Suy nghĩ một chút, bà nói tiếp :

- Vì thấy hành động có vẻ khả nghi, lão muốn bí mật theo sát xem thử, nhưng ngờ đâu khi Kim Diện Nhị Lang đang lén theo dõi Vệ thiếu hiệp, lại có hai bóng người lặng đi sát hắn để dò xét.

Vệ Thiên Tường nóng ruột hỏi ngay :

- Hai người ấy là ai?

Thôi thị đáp :

- Đó là Điểm Thương song nhạn. Già này ngờ chúng nó cùng Kim Diện Nhị Lang cùng một cánh bè lũ với nhau nên cùng con bé này, mẹ con theo hút phía sau Điểm Thương song nhạn. Mãi đến khi trời tối, rình nghe chúng cùng nhau bàn bạc bên cánh rừng cạnh Quan Âm đường thế mới rõ là Kim Diện Nhị Lang cấu kết cùng yêu nhân Hắc Phi Yên, tìm cách hãm hại thiếu hiệp. So sánh về mặt võ công thì hai người này quyết không phải là đối thủ của thiếu hiệp. Nhưng chỉ vì Kim Diện Nhị Lang cứ bám sát sau lưng thiếu hiệp, cho nên mỗi khi Vệ thiếu hiệp đặt chân tới đâu chúng đều hay biết cả. Chừng ấy già này mới biết bọn Điểm Thương song nhạn đã vì Vệ thiếu hiệp mà đeo đuổi tới đây.

Vệ Thiên Tường nghe nói Điểm Thương song nhạn đã vì mình mà đến, trong lòng không khỏi cảm động.

Lăng Vân Phụng liếc nhìn bà ta rồi nói lớn :

- Má, hãy để cho Vệ thiếu hiệp ăn xong rồi sẽ hay.

Thôi thị nhớ lại, thấy Vệ Thiên Tường đang chống đũa nghe mình nói chuyện bất giác cười nói :

- Vệ thiếu hiệp, xin cứ vừa ăn vừa nói chuyện cho tiện.

- Để con nói tiếp cho.

Thôi thị nhìn con mỉm cười.

Lăng Vân Phụng kể tiếp :

- Về sau má tôi tiếp xúc cùng hai vị nói chuyện, phân công nhị vị Vạn đại hiệp, vào trong thị trấn kiếm tìm Vệ thiếu hiệp, còn hai mẹ con nấp gần Quan Âm đường để giám sát hành vi của Kim Diện Nhị Lang cùng Nhân Yêu Hắc Phi Yên. Ngờ đâu bọn Vạn đại hiệp đi chưa bao lâu. Vệ thiếu hiệp đã cỡi ngựa một mình đi tới. Hai mẹ con vội vàng bí mật theo sau thiếu hiệp, cùng bước vào Quan Âm đường.

Nàng cười khúc khích nói tiếp :

- Chà, Kim Diện Nhị Lang sợ thiếu hiệp nhận ra mặt nên vội trùm một tấm mặt nạ vào. Sau đó thiếu hiệp bị Nhân Yêu Hắc Phi Yên phóng thuốc mê ngã lăn ra đất thì... má... má...

Lăng Vân Phụng nói tới đó bỗng ửng hồng đôi má, ấp úng mãi.

Vệ Thiên Tường nghe đến đoạn khẩn yếu, hai mắt cứ nhìn chòng chọc vào hai má của Lăng Vân Phụng, trong lòng cứ thắc mắc chẳng hiểu vì sao.

Lăng Vân Phụng ấp úng mãi, thẹn quá nói :

- Má, con không nói nữa đâu.

Thôi thị cười xòa nói :

- Vệ thiếu hiệp là chỗ người nhà, vả chăng gặp lúc tình thế khẩn thiết bắc buộc, cứu người là cần, có chuyện gì mà hổ thẹn. Thôi, nếu con không nói để má tiếp cho.

Rồi bà tiếp tục nói :

- Lúc đó già này không ngờ Hăc Phi yên ra tay vội vàng như thế nên chẳng kịp ngăn cản. Vệ thiếu hiệp vừa hít phải thuốc đã ngất xỉu ngã liền ra đó. Lòng già hết sức lo âu, liền sai Vân Phụng bồng thiếu hiệp chạy trước.

Vệ Thiên Tường nghe nói Lăng Vân Phụng ôm mình chạy đi, hổ thẹn đỏ cả mặt, nghĩ thầm :

- “Hèn chi nàng nói tới đây thì ngừng lại, không chịu tiếp tục”.

Rồi cầm lòng không được, chàng len lén đưa mắt nhìn trộm nàng, vừa gặp lúc nàng cũng đang nhìn trộm mình. Bốn luồng nhãn quang chạm nhau, Lăng Vân Phụng hổ thẹn quay mặt đi. Vệ Thiên Tường toàn thân nóng rực, cúi nhìn xuống đất, tim đập rộn ràng.

Thôi thị nói tiếp :

- Già này ẩn trong bóng tối. Vừa gặp bọn chúng phi thân đuổi theo, đã thưởng cho mỗi đứa một chiếc lá trúc để cản trở bước đi, giúp Lăng Vân Phụng chạy thoát. Khi đó chúng bảo nhau một câu: “Mày tuy trốn khỏi Quan Âm đường, nhưng không thể nào trốn khỏi được bàn tay Thiên Diện giáo”. Cái tên Thiên Diện giáo lúc nghe qua khi đầu, già này chưa hiểu là gì. Nhưng về sau khi đến nửa đường gặp Điểm Thương song nhạn cùng đi theo về nhà đây. Khi ấy Vệ thiếu hiệp còn đang mê man chưa tỉnh. Khi nghe già kể chuyện lại, Vạn đại hiệp hết sức sợ hãi. Anh ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao một người đệ tử chân truyền của Viên trưởng lão là Đỗ Chấn Vũ và Nhân Yêu Hắc Phi Yên mà cùng một hành động. Suốt ba mươi năm qua, Thiên Diện giáo đã ẩn tích, không nghe nhắc tới trên giang hồ, chẳng hiểu vì sao ngày nay lại tái hiện. Cứ như thế cả hai người, Kim Diện Nhị Lang và Hắc Phi Yên đều là người của Thiên Diện giáo. Trên giang hồ đã bắt đầu có một biến cố lớn. Hai vị ấy thừa lúc người các phái chưa đi xa, liền nóng nảy muốn đi ngay và nhờ già chờ khi thiếu hiệp tỉnh dậy chuyển lời lại chuyến này đi Nhạn Đãng sơn, chớ nên dùng tấm mặt nạ da người. Suốt dọc đường phải hết sức thận trọng. Nhờ vậy mà già này mới biết là thiếu hiệp có mang mặt nạ.

Nghỉ một chập bà tiếp :

- Hiện nay kinh nghiệm giang hồ của thiếu hiệp còn non nớt, không biết lần này đi Nhạn Đãng sơn có gì gất rút và cần thiết lắm không?

Vệ Thiên Tường nghe hỏi rất khó trả lời, chàng ấp úng, rồi đỏ mặt phân vân một lát mới lắp bắp nói :

- Tiểu sinh hạ sơn lần này, chỉ có một việc là đi Nhạn Đãng sơn...

Nói đến đây, chàng sực nhớ lại, đêm qua có câu chuyện nhận lệnh về đây dàn xếp sự rắc rối giữa đôi bên, nên cảm thấy cả một sự mâu thuẫn rõ rệt nên lại càng lúng túng hơn nữa.

Cũng may Thôi thị không để ý, chỉ se sẽ gật đầu nói :

- Vệ thiếu hiệp đã phụng mệnh Minh chủ đi Nhạn Đãng sơn lẽ cố nhiên phải làm tròn sứ mệnh, đừng để đến nỗi có điều gì đáng tiếc xảy ra. Tuy nhiên già muốn lưu ý thiếu hiệp rằng bọn Thiên Diện giáo không phải tầm thường đâu. Sau này lúc trở về phục lệnh, thiếu hiệp nên yêu cầu Vệ đại hiệp hãy nghĩ đến nhân dân, đóng vai trò Minh chủ, thi hành chính nghĩa, thì công đức sẽ to lớn vô cùng.

Vệ Thiên Tường nghe bà ta nói tự mình phụng mệnh hành sự nghĩ cũng nực cười vì thật ra, bà có biết đâu là ngay thân thế của mình hãy còn là một câu đố, mịt mờ đen tối, số mạng mình còn phải ngổi trôi góc biển chân trời, biết chừng nào mới tìm ra tông tích của thân phụ.

Nghĩ đến đó bất giác một niềm cảm xúc trào dâng trong lòng. Hai hàng lệ rướm ướt khóe mắt, chỉ kêu được một tiếng “Phu nhân”... rồi nghẹn ngào nói không được nữa.

Hôm qua, lúc trao trả kiếm vàng, Thôi thị nhận thấy Vệ Thiên Tường nhận kiếm đôi tay run run, rươm rướm nước mắt nên đã ngấm ngầm đem lòng ngờ vực rồi không ngờ hôm nay, khi mình vừa đề cập đến Giang Nam đại hiệp thì chàng thiếu niên này lại biến đổi sắc mặt tiếng nói thổn thức nghẹn ngào.

Bà lại sức nhớ lại mười ba năm trước đây, Giang Nam đại hiệp đột nhiên quy ẩn, sự việc rất li kỳ. Nhưng nếu là con cháu hay truyền nhân của ông ta nhất định phải có một công phu hùng hậu, võ nghệ tuyệt luân, việc gì phải dùng mặt nạ để đi lại giang hồ, không muốn cho kẻ khác biết rõ. Việc này bên trong phải có điều gì bí ẩn đây.

Vì thắc mắc, bà ôn tồn nói :

- Vệ thiếu hiệp hẳn đang ôm ấp một điều gì trắc ẩn chưa tiện nói ra. Mẹ con già này đã chịu cái ơn cao dày của Vệ đại hiệp, không dám nói đến sự đền đáp nhưng nếu Vệ thiếu hiệp không câu chấp chúng tôi là người ngoài xa lạ, thứ già này hi vọng cũng tạm góp được phần giúp ý xoa dịu nỗi bi thương nếu có.


Từ khi còn nhỏ đã bị xa rời gia đình êm ấm, suốt mười hai năm nay Vệ Thiên Tường đã sống cuộc đời lẻ loi cô độc ngoài thái độ dịu hòa thân mến của Cổ thúc thúc, các vị thúc thúc khác luôn e dè không có một lời thân mật. Chàng chưa hề được một người nào nói một câu ôn tồn an ủi để sưởi bớt nỗi hiu quạnh của tâm hồn.

Vả lại Thôi thị là một người đàn bà đứng tuổi bản chất dịu hiền, lại có tình cảm đậm đà thắm thiết không khác nào một người mẹ.

Vệ Thiên Tường nhìn thấy bà ta bỗng hồi tưởng lại hình ảnh mẹ mình, mủi lòng không dằn được niềm cảm xúc, bỗng nhiên hai hàng lệ rạt rào tuôn ướt má.

Chàng vội vàng đứng dậy, chắp tay chào một cái, tha thiết nói :

- Phu nhân, chả dám giấu gì phu nhân, tiểu sinh đây không bao giờ có phụng mệnh gia thúc về đây. Hơn nữa tiểu sinh cũng không có thúc phụ nào hết.

Thôi thị nghe nói hết sức kinh ngạc. Bà nghiêng mình nói :

- Vệ thiếu hiệp không nên thủ lễ nhiều quá, hãy tự nhiên ngồi xuống để nói chuyện. Như vậy, Vệ thiếu hiệp tuân lệnh ai đến đây?

Vệ Thiên Tường lắc đầu nói :

- Tiểu sinh nhận lời mời đến Nhạn Đãng sơn, đi ngang qua chốn này chứ không mang mạng lệnh ai cả.

Lăng Vân Phụng nhướng cặp mắt bồ câu đen láy, ngạc nhiền nhìn chàng gạn hỏi :

- Nếu vậy, thiếu hiệp cũng không phải họ Vệ chăng?

Vệ Thiên Tường dáp :

- Tiểu sinh đây, trừ cái tên duy nhất là Vệ Thiên Tường ra, không còn biết một manhmối nào về thân thế cả.

Chàng đem câu chuyện của mình tóm tắt thuật lại một hồi.

Thôi thị cảm động gạt lệ nói :

- Vệ thiếu hiệp quả thật một người tuổi trẻ mà giàu lòng hào hiệp nghĩa khí quá! Thiếu hiệp đã cố tình giúp cho già này gột rửa được nỗi hiềm thù riêng. Tấm lòng cao cả ấy cũng tương tự như Vệ đại hiệp ngày trước. Tu Linh Quân nói: “Thiếu hiệp là người nối dòng xứng đáng của Vệ đại hiệp” thì già này cũng có một ý nghĩ như thế đó.

Bà ngừng lại, nhìn chàng từ đầu đến chân rồi từ từ nói tiếp :

- Mười lăm năm trước kia, già này đã có dịp được gặp Vệ đại hiệp. Cứ nhìn theo hình dáng, nét mặt của thiếu hiệp, so sánh với đại hiệp trước kia, thấy hai người giống nhaunhư đúc. Còn Lục Đinh Giáp trước sau vẫn không đề cập đến thân thế của thiếu hiệp, cũng như sự ước đoán của Tu Linh Quân, quả nhiên rất xác đáng. Một người võ nghệ tuyệt luân như Vệ đại hiệp quyết không đến nỗi mất tích một cách vô cớ hoặc bị người ta hại ngầm nổi. Thiếu hiệp đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Theo ý già này muốn quy y Phật pháp để hưởng tuổi già theo sông núi. Nếu nay cần dò la tông tích của Vệ đại hiệp, già này cũng sẵn sàng đem Vân Phụng cùng tái xuất giang hồ để nghe ngóng sựhạ lạc của Vệ đại hiệp.

Vệ Thiên Tường cảm kích nói :

- Chỉ vì câu chuyện của tiểu sinh mà đến nỗi phu nhân cùng cô nương phải hạ sơn, tiểu sinh thật vô cùng áy náy.

Lăng Vân Phụng lắng tai nghe, khi thấy mẹ mình thuận đem mình tái xuất giang hồ không khỏi hớn hở nói :

- Má, chẳng hiểu vì sao anh ấy cứ giữ thái độ khách khí, hết xưng hô phu nhân rồi đến cô nương nghe khó chịu quá!

Thôi thị nhìn Vệ Thiên Tường rồi liếc qua con gái mình. Thật quả là một đôi người ngọc. Vả lại không ai biết được tính ý con bằng mẹ, tâm lí con gái, người mẹ nào lại không biết rõ.

Bà lộ vẻ vui ra nét mặt, hớn hở gật đầu nói :

- Phụng nhi, con nói phải lắm. Nếu Vệ thiếu hiệp không xem mình như người xa lạ, thì xin gọi già này bằng thím và từ nay cho phép Vân Phụng được xưng hô anh em cho thêm tình thân mật.

Lăng Vân Phụng liếc mắt nhìn mẹ, nét mặt hớn hở, tươi như hoa đào buổi sáng, nghĩ bụng :

- “Không nói ra, mình cũng đoán biết má nhìn rõ lòng mình rồi...”

Nghĩ đến đây bất giác mặt nàng nóng rực, đôi má đỏ hây, hổ thẹn cúi đầu xuống, tay mân mê tà áo.

Xem tiếp hồi 14 Vì lầm gặp phúc