Kim Kiếm Lệnh

Chương 11: Sứ giả chính nghĩa

Vệ Thiên Tường rầu rầu nói :

- Chẳng giấu gì hai anh, cuộc đời của tiểu đệ đến nay còn mờ mịt, chẳng khác nào một dấu hỏi to tướng.

Rồi chàng lần lượt kể lại câu chuyện của mình từ lúc bé khi vị lão phu tử bí mật đem đi khỏi nhà, theo sáu vị thúc thúc suối mười hai năm rèn luyện võ nghệ, sau may mắn gặp Tu Linh Quân truyền thêm tuyệt nghệ. Cuối cùng chàng cũng đem câu chuyện đêm nay nán lại một mình, ném kiếm chính nghĩa vào cửa nhà Thôi thị kể luôn một lượt chẳng sót việc gì.

Vạn Vũ Xương lẳng lặng nghe kể, đầu luôn luôn gật gù ra vẻ hài lòng. Đến khi nghe đến đoạn ném kiếm bỗng cau mày nói :

- Vệ huynh, trước kia Cố lão tiền bối và Tu Linh Quân đã có lời dặn kỹ, lẽ ra Vệ huynh không nên để lộ thanh kiếm vàng cho giang hồ biết. Lời dặn đó nhất định có một duyên cớ riêng quan trọng. Vệ huynh là người giàu lòng nghĩa hiệp, cố nhiên việc gì cũng nhắm điều phải khiến cho thiên hạ mến phục, huống chi Thôi thị mà được kiếm này thì sự chứng minh sẽ thêm phần hiệu lực. Nhưng sau đấy tụi này đồn đãi khắp giang hồ, hậu quả chưa biết sẽ rắc rối đến mức nào.

Ngừng một chập, chàng nói tiếp :

- Đáng mừng là Vệ huynh đã nhận được chân truyền tuyệt nghệ của Lục Đinh Giáp trước kia đã từng nổi tiếng khắp giang hồ. Hơn nữa sau lại được Tu Linh Quần truyền thụ nhiều môn kỳ diệu, đệ nhất võ công. Hiện nay, kể về võ công thì đối với Vệ huynh, an hem chúng tôi không thể nào theo kịp. Nhưng về kinh nghiệm giang hồ, bất cứ trường hợp nào Vệ huynh cần phải hết lòng đắn đo thận trọng lắm mới được. Riêng câu Giang Nam đại hiệp Vệ lão tiền bối, trước kia được đồn đãi là mất tích. Các đại môn phái đã tận lực điều tra dò xét nhiều nơi, khắp mười ba năm nay chưa thấy tin tức gì hết. Đến nay Vệ huynh công nhiên trao tặng kiếm vàng, di vật của vị Minh chủ võ lâm đã tuyệt tích. Ngày mai, trước mắt mọi người phải nói sao cho tiện?

Vệ Thiên Tường đáp :

- Ngày mai tiểu đệ sẽ nhận là phụng mạng Giang Nam đại hiệp, đem kiếm vàng làm bằng cớ giúp hai bên giải thích sự hiểu lầm từ trước.

Vạn Vũ Xương ngẫm nghĩ nói :

- Nếu các nhân vật trong các phái truy vấn đến sự hạ lạc của Vệ đại hiệp, Vệ huynh sẽ trả lời ra sao? Theo ý ngu huynh thì Vệ huynh không nên nhận là con Vệ đại hiệp và Vệ đại hiệp đã nương bóng lâm tuyền ẩn tích mai danh không còn để ý đến chuyện đời nữa. Chỉ vì lần này vì những sự liên hệ trọng đại giữa hai phái Hoa Sơn và Tuyết Sơn mà còn dính líu đến các đại môn phái khác nếu không xử lý khéo léo e gây nên sự hiểu lầm tổn hao xương máu võ lâm, nên đại hiệp mới phái Vệ huynh đem kiếm đến nơi ngõ hầu giải quyết ổn thỏa.

Vệ Thiên Tường và Vạn Vũ Sinh đều gật đầu khen phải.

Suốt đêm ấy không có chuyện gì lạ xảy ra.

Sáng hôm sau, khi xong bữa cơm trưa, trên tòa nhà lớn nhất tại trung tâm trang viện có đặt hai chiếc ghế bành, xung quanh có nhiều người ngồi đối diện.

Các nhân vật này gồm có Trí Năng thiền sư thuộc phái Thiếu Lâm, Tôn Hiệu Nam phái Võ Đang, Hành Sơn Kim Diện Nhị Lang, Mai Hoa đạo nhân, sư huy sư muội Điểm Thương song nhạn, Vân Trung Hạc, ba anh em Vệ Thiên Tường. Bao nhiêu người đang chờ đợi mẹ con Thôi thị.

Một chập sau, tráng đinh báo tin có mẹ con Thôi thị đến chờ ngoài cửa. Mai Hoa đạo nhân đứng dậy ra đón.

Ngoài cửa có một người đàn bà mặc áo quần màu xanh nét mặt phúc hậu và trang nghiêm, đi sau là một thiếu nữ rất đẹp nhưng lối trang phục rất giản dị thanh đạm.

Sau khi đón chào, nói vài ba câu khách sáo, Mai Hoa đạo nhân đưa hai người vào trong giới thiệu cùng các người có mặt.

Mọi người phân ngôi chủ khách vừa xong, tráng đinh bưng trà thơm lên đãi.

Thôi thị đưa mắt nhìn quanh một vòng nói :

- Tiện thiếp đội ơn kiến triệu của đạo trưởng nhưng chưa biết có điều gì chỉ bảo.

Nàng không đợi mọi người hỏi trước, tự mình vào đề ngay.

Mai Hoa đạo nhân bị hỏi bất ngờ đang phân vân chưa biết nên nói gì cho tiện.

Lưu Gia Thụ vừa trông thấy Thôi thị như gặp kẻ tử thù, đôi mắt long lên song sọc, đứng dậy cười lạt nói :

- Hôm nay đại sư huynh lấy tư cách là Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái, kính mời các vị đồng đạo võ lâm về đây chứng kiến sự công bằng. Chúng tôi muốn thỉnh giáo đại tẩu, mười lăm năm trước đây, tiên huynh tôi chết vì “Chu Sa chỉ” hết sức âm độc, chẳng rõ hung thủ là ai? Việc này chắc đại tẩu biết rành rẽ hơn ai hết.

Thôi thị vẫn giữ thái độ bình tĩnh thản nhiên đáp :

- Tiện thiếp cùng Lưu Kiến Thụ ân nghĩa đoạn tuyệt, xin Nhị trang chủ đừng xưng hô bằng đại tẩu nữa. Hôm nay mong ơn Mai Hoa đạo trưởng kiến triệu, lại được các vị cao nhân các đại môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Hành Sơn, Điểm Thương chứng kiến và chủ tọa một cuộc đạo lý công bằng của võ lâm, dĩ nhiên tiện thiếp xin đem sự thật trình bày ra ánh sang.

Ngừng một lát Thôi thị nói tiếp :

- Vì Mai Hoa đạo trưởng đã lấy danh nghĩa Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn triệu tập cuọc họp này, tiện thiếp xin thỉnh giáo trước tiên một việc. Không biết rằng sau khi tiện thiếp trình bày cặn kẽ nguyên nhân, đạo trưởng có còn chịu tuân theo lời di huấn của các bậc tiền nhân quý phái hay không?

Mai Hoa đạo nhân ngạc nhiên vô cùng nhưng vội vàng gật đầu nói :

- Nếu như lời phu nhân có đủ bằng chứng, nhìn thấy tín vật của tiên sư, thì bần đạo đâu dám không tuân?

Thôi thị nói :

- Đạo trưởng là Chưởng môn nhân của một đại giáo phái lẽ dĩ nhiên tiện thiếp có thể tin được.

Nói đến đây, nàng quay lại đám đông, nhìn Trí Năng đại sư và Tôn Hiệu Nam lễ phép nói :


- Trước sự hiện diện của hai vị cao nhân đều là lãnh tụ trong các đại môn phái, tiện thiếp xin trình bày sự thật, lẽ dĩ nhiên lúc nào cũng lấy sự công bằng đạo đức của võ lâm làm căn bản.

Trí Năng đại sư chấp tay nói :

- A di đà Phật! Bần tăng nhận lời mời của Mai Hoa đạo hữu không phải là muốn đem cái việc Lưu thí chủ bị chết vì Chu Sa chỉ, nhưng chính vì muốn cho “thủy lạc thạch xuất” (nước cạn bày đá, cũng như cháy nhà ra mặt chuột) tìm được kẻ nào hạ sát mà thôi. Các đại môn phái luôn luôn lấy chính nghĩa võ lâm làm trọng, xin nữ thí chủ cứ yên lòng nói thẳng ra.

Kim Diện Nhị Lang nhướng mắt hừ một tiếng, không nói gì.

Lưu Gia Thụ hầm hầm nói :

- Oan có người chịu, nợ có người trả, đó là một định luật xưa nay, mặc dầu ngươi có mồm năm miệng mười, cũng không thể phủ nhận việc tiên huynh đã bỏ mạng vì Chu Sa chỉ.

Thôi thị tủm tỉm cười nói :

- Nhị trang chủ, vì thần công Phật môn “Chu Sa chỉ” kể ra không phải là một cái tên âm độc, hiểm ác lắm. Tuy nhiên có thể nói là Lưu Kiến Thụ đã thật chết vì “Chu Sa chỉ”.

Trí Năng đại sư điềm nhiên nói :

- Nữ thí chủ có biết trong võ lâm này còn ai biết sử dụng được loại thần công Phật môn kỳ diệu này không?

Thôi thị dịu dang đáp :

- Đại sư hỏi phải lắm. Chu Sa chỉ xuất xứ từ “Đại Thừa Phục Ma Pháp Tạng” của Phật môn. Trong võ lâm chỉ có hai người biết sử dụng mà thôi.

Mai Hoa đạo nhân tâm hồn rung động, kinh ngạc nói :

- Khắp gầm trời chỉ có hai người biết dùng “Chu Sa chỉ”!

Trí Năng đại sư chắp tay :

- A di đà Phật, như thế thì càng dễ kiếm lắm, nhưng chẳng biết kẻ đó là ai.

Thôi thị gật đầu từ từ nói :

- Khắp thiên hạ chỉ một người duy nhất biết sử dụng thần công ấy là tiện thiếp!

Mai Hoa đạo nhân hỏi ngay :

- Còn kẻ thứ hai là ai?

Thôi thị đáp liền :

- Còn người thứ hai là tiểu nữ của tiện thiếp.

Lưu Gia Thụ vùng đứng dậy, cầm chiếc tách nhỏ đựng trà ném “chat” trên mặt đất, hai mắt tóe lửa căm thù, mím môi, nghiến răng hét lớn :

- Tẩu tẩu đã giết chồng, hôm nay trước mặt các vị cao nhân các đại môn phái, tẩu tẩu tự thấy nên giải quyết cách nào xin cứ nói thẳng ra thì hơn.

Thôi thị điềm tĩnh nói :

- Phải, Lưu Kiến Thụ chính do tay tiện thiếp giết. Chính trước đây mười lăm năm, tiện thiếp đã đích thân lên núi Hoa Sơn yết kiến Văn Thiên Ông tiền bối là Chưởng môn nhân hồi bấy giờ, diện báo những sự việc đã xảy ra. Mong ơn Văn lão tiền bối đã niệm tình khổ tâm của chúng tôi, nhận lời hứa không cho phép môn đồ tìm kiếm phục thù. Nếu không tin, liệu tiện tiếp còn giữ tờ chỉ dụ đó, xin Mai Hoa đạo trưởng coi qua.

Nói xong từ từ lấy một gói vải, lần lượt mở ra một tờ thông điệp bằng lụa vàng, hai tay đưa lên.

Mai Hoa đạo nhân nhìn qua tái mặt, nhận đúng là tờ chỉ dụ của Chưởng môn nhân bản phái, liền không nghĩ gì đến những người có mặt tại chỗ quay lại thét lớn :

- Tam sư đệ, sao không quỳ xuống cung tiếp chỉ dụ của tiền nhân Chưởng môn.

Nói dứt lời chính mình quỳ xuống trước.

Lưu Gia Thụ tuy trong lòng không muốn nhưng cũng phải riu ríu quỳ xuống.

Mai Hoa đạo nhân từ từ mở ra xem, trên tờ chỉ dụ có dấu kiếm son đỏ chói rõ rang ấn “Hoa Sơn phái, Chưởng môn nhân chi bảo” và nội dung viết như sau :

“Tuyết Sơn truyền nhân là Thôi thị thuộc Lăng môn, giữ tiết bách tùng, chí bền vàng đá. Đứa nghiệt đồ Lưu Kiến Thụ tự mình tác nghiệt, chết không đáng tiếc. Bản môn đệ tử sau này không được vin vào đó để trả thù.

Tờ chỉ dụ này cấp cho Thôi thị chấp chiếu và tiện dụng.

Hoa Sơn phái đệ thập thất Đại chưởng môn nhân Văn Thiên Ông thân bút”.

Mai Hoa đạo nhân coi xong toát mồ hoi trán, liền tay gấp bản chỉ dụ lại, từ từ đứng dậy, trao cho Trí Năng đại sư và nói :

- Quả đúng là thủ tích của tiên sư, xin đại sư xem qua cho biết.

Trí Năng đại sư đọc rồi chuyển cho mọi người đều coi qua rồi đưa trả lại Mai Hoa đạo nhân. Đoạn đại sư chắp tay nói :

- A di đà Phật! Bần tăng đoán trước việc qua đời của lệnh sư đệ chắc hẳn có nhiều việc bí ẩn nhưng Thôi phu nhân chưa tiện trình bày qua. Nay đã có chỉ dụ của quý phái Thượng đại chưởng môn, việc này xử lý như thế nào, xin tùy đạo hữu định đoạt lấy.

Mai Hoa đạo nhân đưa tay tiếp nhận tờ chỉ dụ, quay sang trao lại cho Thôi thị rồi nghiêm trang nói :

- Việc này đã có di mệnh của tiên sư không cho phép môn hạ trả thù, bần đạo đâu dám không tuân. Có điều bần đạo muốn được biết rõ ràng sự thật về việc này, phu nhân xét có thể cho biết đại khái vấn đề được không?

Lưu Gia Thụ xưa nay nuôi dưỡng mối thù của anh bên lòng canh cánh, tìm ra được hung thủ đâu phải chuyện dễ dàng, thế mà bây giờ gặp được thủ phạm, đối diện trước mặt mà cũng thành vô dụng. Y rụng rời tay chân, tâm thần xao động, đưa mắt nhìn Mai Hoa đạo trưởng, tha thiết nói :

- Đại sư huynh, chả lẽ chúng ta chịu rút lui việc này hay sao?

Mai Hoa đạo nhân khẽ quát lên :

- Tam sư đệ, bất kỳ việc gì, sư đệ đừng nên nông nổi mà vọng động. Hãy kiên nhẫn nghe phu nhân thuật lại rồi sẽ hay.

Điểm Thương song nhạn và Vệ Thiên Tường nhận thấy lối xử sự của đạo nhân rất vững vàng quả nhiên không làm mất phong độ của một Chưởng môn nhân.

Cả ba khẽ gật đầu thán phục.

Thi lần lượt kể lại câu chuyện từ khi Lưu Kiến Thụ bảo tiêu gây nên cấu kết cùng Thiên Long Vương Bốc Đại Thành, sát hại hai mươi mạng của gia đình Lăng phủ đài, lại còn giả nhân giả nghĩa ban đêm vào sơn trại cứu mình ra, trong lúc ấy vì đã mang bầu, không nơi nương tựa liền gởi thân cho hắn, sau này được Tuyết Sơn thần ni truyền thụ tuyệt nghệ, lại gặp Cửu Đầu Âm Trử Tử Hào tìm đến báo thù vạch mặt chỉ trán lòi ra gian kế, tỉ mỉ kể hết.

Trí Năng đại sư hai mắt lim dim, miệng luôn luôn niệm Phật.

Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam cũng không khỏi lắc đầu thở dài.

Riêng Kim Diện Nhị Lang Đỗ Chấn Vũ vẫn giữ thái độ khinh khỉnh lạnh lùng nói :

- Sát hại thân phu lại còn đưa ra một câu chuyện viển vông chống chế. Ha, ha, chúng ta đâu phải hạng người quá tầm thường để vội tin theo lời xảo trá đó? Những câu chuyện điêu ngoa đó đâu có gì bằng chứng để tin tưởng được chứ.

Bao nhiêu người có mặt tại đây đều có cảm tưởng là tội ác của Lưu Kiến Thụ dù bỏ mạng cũng chưa trả đủ, nhưng vì Kim Diện Nhị Lang lại đưa ra một luận điệu như vậy nên không khỏi có ý bán tín bán nghi, phân vân chưa ngã ngũ dứt khoát.

Trong đại sảnh vắng lặng như tờ. Bầu không khí có vẻ khẩn trương khó chịu.

Thôi thị tức quá, toàn thân run lên bần bật, không còn lời nói được.

Lăng Vân Phụng đứng bên cạnh, nhịn không được, dựng đôi mày tằm, trợn mắt hét lớn :

- Tại sao ngươi nỡ mở miệng nói mẹ ta như vậy được?

Kim Diện Nhị Lang hầm hầm liếc nàng nói :

- Chẳng lẽ Đỗ mỗ nói không đúng sao? Thử hỏi lúc xảy ra câu chuyện ai là nhân để bảo đảm lời nói của Thôi thị đúng với sự thật.

Lời nói của y gẫm lại cũng có lý.

Nếu cứ căn cứ theo lời nó của Thôi thị về mấy chữ trong tờ chỉ dụ “tự mình tác nghiệt, chết không đáng tiếc” lẽ dĩ nhiên cũng chưa đủ chứng ình có bảo đảm thực tế.

Nghe y nói xong, Thôi thị mỉm cười quay lại nói với Lăng Vân Phụng :

- Con hãy lấy tín vật của Vệ đại hiệp vừa trao đêm qua để má cần dùng.

Lăng Vân Phụng cầm sẵn trong tay một gói vàng nho nhỏ. Vừa nghe mẹ hỏi đã vội vàng hai tay trao ngay cho Thôi thị.

Thôi thị tiếp lấy, lặng lẽ mở ra cầm một thanh kiếm nhỏ bằng vàng, cung kính đặt trước mặt Trí Năng đại sư nói :

- Tối qua Vệ đại hiệp sai người mang vật này về trao cho thiếp. Chắc lão thiền sư cũng nhận ra được thanh kiếm này.

Trí Năng đại sư cùng Tôn Hiệu Nam thất kinh cùng đứng dậy kêu lớn :

- Kiếm chính nghĩa! Đây là tín vật của Võ lâm Minh chủ! Phu nhân đã gặp Vệ đại hiệp khi nào?

Thôi thị thuật lại việc mười lăm năm trước tự mình gặp được đại hiệp Vệ Duy Tuấn như thế nào, mang ơn ông ta trao kiếm làm bằng, đích thân lên núi Hoa Sơn diện kiến Văn Thiên Ông chưởng môn. Nàng thuật luôn một cách tỉ mỉ về việc tối qua có người đến trao kiếm để đối chứng.

Trí Năng đại sư gật gù nói :

- Cứ như việc này đã có chỉ dụ của Văn Thiên Ông cùng Kim Kiếm lệnh của Vệ đại hiệp làm bằng, đã có thể xem là triệu chứng đáng tin rồi. Theo thiển kiến của lão tăng thì Mai Hoa đạo trưởng cũng nên khuyên nhủ Lưu nhị trang chủ nên dẹp qua câu chuyện thù hiềm ngày trước cho xong.

Mai Hoa đạo nhân gật đầu khen phải rồi cúi đầu nói cùng với Thôi thị :

- Việc này chân tướng đã quá rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa. Trong lúc nói chuyện nếu có chỗ nào xúc phạm bần đạo xin thành thật xin lỗi.

Ông nói chưa dứt lời, Lưu Gia Thụ vì lệnh trên khó trái nhưng thù anh không trả được, trong lòng đau đớn xót xa, kêu lớn một tiếng, ngã lăn trên mặt đất bất tỉnh.

Tráng đinh vội vàng chạy đến vực vào trong săn sóc.

Kim Diện Nhị Lang Đỗ Chấn Vũ ngước mắt nhìn trời cười ngất nói :

- Tuy có chỉ dụ tiên nhân có thể miễn truy cứu, nhưng còn cái tội ngược luân giết chồng thì công lý khó lòng dung thứ. Chúng ta đã là những người đại diện cho nhân đạo, công bằng, lẽ phải lẽ nào để cho những lời khéo léo của bà ta xuyên tạc và bưng bít.

Y tằng hắng một cái, nói tiếp :

- Vả chăng Vệ Duy Tuấn đã mất tích từ mười ba năm nay, các đại môn phái và hai đạo hắc bạch trên giang hồ đã hết lòng tìm kiếm, đến nay vẫn chưa biết hạ lạc nơi nào, sống chết ra sao. Thế mà hôm qua đột nhiên ông ấy lại phái người mang kiếm vàng đư đến như vậy không đáng là sự lạ hay sao?

Rồi lớn giọng nhìn quanh, y nói lớn :

- Người đưa kiếm bây giờ ở nơi nào rồi? Nếu có bằng chứng xác thực quả là người phụng lệnh sai khiến của Vệ Duy Tuấn thì khỏi cần nói nữa? Nếu không thì thanh kiếm vàng này biết đâu không phải vì đi lạc giang hồ, được người ta nhặt lấy để lợi dụng mà thôi.

Vệ Thiên Tường ngồi bên cạnh Điểm Thương song nhạn tự thấy hội trường có vẻ giải quyết ổn thỏa khỏi cần phải xuất đầu lộ diện.

Nhưng sau khi nghe Kim Diện Nhị Lang hỏi vặn như thế chàng tự xét không đứng lên không được.

Nghĩ bụng như thế, Vệ Thiên Tường liếc mắt nhìn Vũ Xương hội ý.

Thấy y cũng đang quay sang nhìn mình khe khẽ gật đầu, liền dõng dạc bước ra, cao giọng nói :

- Tiểu bối Vệ Thiên Tường phụng mạng gia thúc, mang thanh kiếm vàng đến đây không ngoài mục đích giải thích sự oán hờn của đôi bên. Lời nói của Thôi nữ hiệp hoàn toàn đúng sự thật không sai tí nào.

Thôi thị và Lăng Vân Phụng rất ngạc nhiên khi thấy một chàng thiếu niên khuôn mặt vàng khè, tự phận là phụng mệnh Vệ đại hiệp đến đây.

Lăng Vân Phụng khẽ hỏi :

- Má ơi, có phải anh này không má?

Thôi thị lặng lẽ gật đầu không nói gì.

Kim Diện Nhị Lang hùng hổ nạt lớn :

- Thúc phụ của ngươi là ai?

Vệ Thiên Tường nhìn thẳng vào mặt hắn dõng dạc đáp :

- Gia thúc là chủ nhân của Chính Nghĩa kiếm, chả lẽ Đỗ đại hiệp chưa khi nào nghe lệnh tôn sư kể qua hay sao?

Kim Diện Nhị Lang mắc cỡ, gầm mặt hỏi luôn :

- Tiểu tử, mày là ai lại ngang nhiên dọc đường đội lốt bổn nhân để giở trò bịp bợm. Tiểu tử, mày là ai lại giả mạo là cháu của Vệ Duy Tuấn?

Vệ Thiên Tường thấy hắnd dứng trước mặt quần hào bảo mình mạo xưng như vậy. Tuổi trẻ nhiều máu nóng, lại thấy hắn gọi xách mé thẳng tên họ cha mình ra, thì càng thêm bực tức, vùng cười lớn một hồi, đôi mắt tóe hào quang hết lớn :

- Bổn thiếu hiệp đến dây cũng vì có kẻ mời mọc. Chẳng qua cái tên thủ hạ của Bạch Thủy thôn trang nhận lầm hai người. Ngươi đã quen thói xem thường người khác, mục hạ vô nhân chứ bổn thiếu hiệp chẳng thèm giả mạo ai hết.

Kim Diện Nhị Lang không nhịn được vùng đứng dậy, trợn mắt quát lớn :

- Tiểu tử, mày ngạo mạn lắm, còn sống nổi nữa đâu.

Vệ Thiên Tường lạnh lùng đáp :

- Chưa biết trong hai người kẻ nào không còn sống nữa?

Hai người hầm hè gườm nhau, khiến quần hào hiện diện ngạc nhiên thất sắc.


Nên biết Võ lâm Minh chủ Giang Nam đại hiệp Vệ Duy Tuấn chiếm một địa vị tối thượng trong giang hồ.

Kim Kiếm lệnh xuất hiện nơi đâu cũng như Minh chủ đích thân tới đó. Huống chi trường hợp này lại ủy nhiệm cho một người thân tín mang lệnh đem đi, dĩ nhiên người ấy phải xứng đáng là thủ hạ của con người số một trong võ lâm.

Nãy giờ, qua tiếng cười dòn tan đầy khí kiêu cường của Vệ Thiên Tường, thêm hai luồng nhãn quang lấp lánh như điện tỏa, ánh sang làm sờn lòng người yếu bóng vía, bao nhiêu đó cũng chứng minh được phần nào tư cách và bản lĩnh của con người tuổi trẻ tài cao. Mặc dù chưa quen biết, nhưng tư cách và lối xử sự của chàng đã gây được một cảm tình sâu đậm với hầu hết mọi người.

Khi Kim Diện Nhị Lang vừa mới đứng dậy, Trí Năng đại sư đang ở hang đầu cũng đứng phắt dậy ngay, hai tay khoát lia lịa và nói lớn :

- A di đà Phật, xin hai vị chớ hiểu lầm nhau. Xin mời Đỗ thí chủ nên ngồi xuống. Bần tăng có đôi lời muốn thỉnh giáo Vệ thiếu hiệp.

Kim Diện Nhị Lang thấy Trí Năng đại sư công nhiên cang thiệp, nên nét mặt hầm hầm giận dữ, nhưng cũng phải cố nén lòng ngồi xuống.

Chưởng Thượng Châu Tống Địch Vân thuộc phái Côn Luân, vốn người thẳng thắn không quen nhìn thái độ kiêu hãnh khinh người của Kim Diện Nhị Lang, khi thấy Trí Năng đại sư lên tiếng cảm thấy trong lòng sung sướng nhẹ nhàng, luôn luôn nhìn Vệ Thiên Tường, nét hân hoan lộ ra nét mặt.

Trí Năng đại sư quay sang phía Vệ Thiên Tường chắp tay nói :

- Thí chủ đã là hiền điệt của Vệ đại hiệp, bần tăng không ngại gì nữa, xin mạo muội hỏi một câu: Chẳng hay Vệ đại hiệp hiện nay hạ lạc nơi nào? Trước khi thí chủ ra đi, đại hiệp có căn dặn thêm điều chi không, nếu được xin giải hạch cho bần tăng được biết.

Vệ Thiên Tường vội nghiêng mình đáp lễ và nói :

- Đại sư đã hỏi, tiểu sinh đâu dám giấu diếm điều chi. Gia thúc hiện nay đã nương bóng lâm tuyền, phế bỏ việc thiên hạ từ lâu. Còn chỗ ở của gia thúc, xin cho phép tiểu sinh được miễn nói. Vì vấn đề này có quan hệ giữa hai phái Hoa Sơn và Tuyết Sơn, huống chi xưa kia gia thúc là nhân chứng duy nhất, đã từng trao cho Thôi nữ hiệp mang kiếm này đến diện kiến Văn lão tiền bối, nếu gia thúc không ra mặt chứng minh, sợ sẽ gây ra sự xung đột đẫm máu giữa hai môn phái. Vì vậy nên người mới đặc phái tiểu sinh mang theo Kim Kiếm lệnh để làm nhân chứng cho hai nhà.

Chàng nói tiếp :

- Tối hôm qua, tiểu sinh có ước hẹn cùng Vạn nhị ca đến trước nhà Thôi nữ hiệp vừa gặp lúc Thôi nữ hiệp muốn nhân cuộc gặp gỡ ngày hôm nay lấy cái chết để chứng minh lòng mình. Tiểu sinh trong lòng nóng nảy liền đem kiếm vàng ném qua cửa sổ để nữ hiệp dùng làm bằng cớ. Nếu đại sư chưa tin thì bao kiếm chính nghĩa hiện còn cất giữ trong mình tiểu sinh, hơn nữa, ngoài tiểu sinh còn có Vạn nhị ca cũng chứng kiến rõ ràng chuyện này.

Nói xong, chàng rút bao kiếm vàng hai tay trình lên.

Khi ấy, Vạn Vũ Sinh cũng đứng lên nói :

- Vãn bối cũng xin chứng minh thêm điều ấy. Đích thực tối qua Vệ thiếu hiệp có đến nơi ước hẹn với vãn bối như đã trình bày.

Thôi thị lắng tai nghe Vệ Thiên Tường nói năng rõ ràng rành mạch, đấu đấy rất phân minh mạch lạc, cũng tin thật là chàng được Minh chủ võ lâm đặc phái mang kiếm lệnh đến cho mình nên trong lòng nảy ra một niềm cảm kích mãnh liệt. Bà nắm tay con gái, mừng mừng tủi tủi xiết bao là tình.

Trí Năng đại sư ngắm nhìn bao kiếm một chặp rồi hai giao trả và nói :

- Hộp này quả thực là bao kiếm chính nghĩa. Thí chủ đã nói như vậy bần tăng đâu dám không tin. Vả lại tối hôm qua có cả Vạn nhị thí chủ cùng đi và có chứng kiến sự việc nữa.

Đại sư ngừng một chập rồi tiếp lời :

- Lệnh thúc là người lãnh tụ võ lâm, suốt mười ba năm đột nhiên quy ẩn, gây nên sự chấn động không ít trên giang hồ. Mọi người đã cố tâm tìm kiếm nhưng chưa rõ tông tích hạ lạc nơi nào. Nếu tiểu thí chủ trở về phục mạng, mong rằng sẽ thay lời bần tăng thưa lại rằng, ví dù Vệ đại hiệp có nương bóng lâm tuyền, không còn màng tới thế sự, cũng nên ủy thác cho một số môn đồ thường xuyên liên lạc với giang hồ để chủ trì chính nghĩa võ lâm mới được.

Những lời nói của hòa thương bao hàm ý nặng tình dài khiến cho Vệ Thiên Tường xúc động mạnh, chỉ luôn luôn cúi đầu vâng dạ.

Thôi thị cũng đứng dậy từ từ đến trước mặt Vệ Thiên Tường hai tay nâng thanh kiếm vàng trao trả, nhỏ nhẹ nói :

- Vệ đại hiệp hai lần giúp đỡ kẻ vị vong này trọn kiếp không quên ơn đức lớn. Xin nhờ Vệ thiếu hiệp nhận nơi đây lời cảm tạ chân thành và biết ơn của mẹ con tôi.

Vệ Thiên Tường trịnh trọng tiếp nhận thanh kiếm vàng bỏ vào trong hộp.

Những người hiện diện nơi đây trừ anh em họ Vạn, chẳng ai biết được thân thế của chàng. Thiên hạ mênh mông, biển đời mờ mịt, dù phong trần mài mòn gót sắt cũng chưa chắc tìm được tin tức phụ thân.

Chàng nghĩ đến đây xúc động can trường, miệng tuy vâng vâng dạ da nhưng giọt lệ đã ứa đọng hàng mi. Cũng may nhờ tấm mặt nạ da người che phủ nên không đến nỗi bị ai phát giác.

Trước mặt chàng, chỉ có Thôi thị, nhờ được sự chân truyền của Tuyết Sơn thần ni nên nhãn quang hết sức tinh diệu sang suốt nên nhận thấy được trong khóe mắt của chàng thiếu niên đáng mến lại long lanh mấy giọt lệ. Khi tiếp nhận thanh kiếm hai tay chàng lại có vẻ run run không tự nhiên. Vì vậy nên Thôi thị không tránh khỏi thắc mắc.

Khi ấy Kim Diện Nhị Lang Đỗ Chấn Vũ bỗng đứng dậy cười ngất rồi nói lớn :

- Ha, ha, tôn giá đã là điệt nhi của Võ lâm Minh chủ, chắc hẳn đã được chân truyền của Vệ đại hiệp. Đỗ mỗ không tự lượng sức mình, lại muốn lạm học một vài thế võ của cao nhân để mở rộng thêm kiến văn, lẽ nào tôn giá lại hẹp hòi từ chối hay sao?

Vệ Thiên Tường thấy hắn mỗi làn mở miệng là có lời ngạo mạn đã có lòng tức giận từ lâu rồi và nghĩ thầm :

- “Ta đây đã trải qua gần hai chục năm trời khổ luyện, chả lẽ lại sợ hắn hay sao? Hơn nữa mình đã mang danh con cháu của Minh chủ Võ lâm tự mình cũng không muốn làm thương tổn đến thanh danh nhà họ Vệ”.

Chàng nghĩ thế bỗng gật đầu đáp :

- Chính tiểu sinh cũng có ý nghĩ đó.

Ngay lúc ấy từ trên nóc nhà có tiếng cười khà khà, và một bóng người nhẹ nhàng bay xuống.

Đó là một lão trượng thân hình cao lớn, nét mặt hồng hào quắc thước, hai mắt chói hào quang, mình mặc áo bào xanh, lưng buộc dây to đeo thêm một bầu ngọc tía. Dưới cằm có một bộ râu xanh suông đuột, nhìn qua thật phương phi tửu sắc.

Vừa đáp xuống, ông ta đã đưa mắt nhìn qua những người ngồi trên đại sảnh, chắp tay cả cười nói lớn :

- Trí Năng đại sư, Tôn lão ca, Mai Hoa đạo hữu, hai vị cao thủ đều có mặt nơi đây. Quả nhiên những kể có chí thường hợp nhau, kể ra cũng là một sự trùng phùng hi hữu. Khà... khà...

Xem tiếp hồi 12 Cuộc gặp gỡ tại Quan Âm đường