Vì xưa nay Võ Đang tam kiếm không nể sợ ai, duy chỉ có trước mặt Lục cô nương là không dám ương ngạnh. Chỉ cần cô ta can ngăn một tiếng là bao nhiêu uất khí của ba vị kia để nuốt ngay vào bụng.
Vị cô nương này tính tình chân chất lễ mạo đường hoàng. Là đương kim đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm nhưng đó không phải là lý do khuất phục được Võ Đang tam kiếm mà chủ yếu là Tam Tài kiếm pháp nhờ nó mà xưng hùng lại không qua nổi Lục cô nương.
Tuy trong lòng buồn bực nhưng Đặng Thiên Ngu không dám mảy may biểu hiện ra ngoài, lão nhìn quần hùng trong sảnh nói:
- Chư vị tối nay thật vô cùng vinh hạnh Lục cô nương hiếm khi rời khỏi Phi Phượng cốc hôm nay cũng đến đây.
Đặng Thiên Ngu nói xong cả gian đại sảnh vang lên tiếng hoan hô lôi động rồi người người uà ra cửa. Tuy nhiên trong sảnh còn một số người. Đó là những người có danh vọng địa vị như Cao Dương nhị lão cùng các đại biểu trưởng lão của danh phái đại môn. Họ không ra ngoài đại sảnh vì như thế tự nhiên tỏ vẻ cung kính Lục cô nương thái quá.
Đặng Thiên Ngu tuyên bố xong rồi mà vẫn thấy Hoàng Diện Lang còn đứng đó liền ra lệnh:
- Mau ra ngoài truyền rằng lão hủ thân tự ra xuất nghênh.
Hoàng Diện Lang ứng thanh “dạ” rồi dẫn hắc y đại hán cấp bước ra ngoài.
Trong lúc quần hùng đang nhộn nhịp Đặng Thiên Ngu cũng lãnh xuất Hồng Phi Hồ và bọn hộ trang tổng võ sư rời đại sảnh Phong Lôi Quải Lưu Cương khi thấy quần hùng lộn xộn đúng đây là cơ hội tốt nên ra hiệu bảo Giang Ngọc Phàn chớ nên vội vã.
Giang Ngọc Phàn cũng chính vì nghe biểu thư Lục Trịnh Nương đột nhiên xuất hiện đang do dự thì Lưu Cương lại ngăn cản. Chàng hiểu ý tạm dừng không tiến ra nữa.
Sau trận sôi động vừa qua quần hùng phần đông đã ra lầu môn một số ở lại thấy hành lang vắng hoe ngoài mười hai bọn họ không ai nữa liền hạ giọng:
- Bây giờ biểu thư của tại hạ tới đây các vị nghĩ xem lát nữa có gặp mặt tại hạ có nên yết kiến cô ta không?
Nhất Trần dạo nhân nói:
- Ty chức cho rằng lúc đó Minh chủ xem thái độ của Lục cô nương mà hành sự. Dù sao cô nương cũng đã biết sự việc của chúng ta. Chắc hẳn cô nương sẽ chủ động đến chào hỏi Minh chủ.
Ngộ Không hòa thượng nói:
- Chung đại hiệp của Cửu Quan bảo hẳn đi ra nghênh đón cô nương rồi. Chắc rằng đại hiệp sẽ đem chuyện có mặt Minh chủ ở đây phúc cáo cô nương biết. Chỉ sợ Chung đại hiệp không cẩn thận làm Đặng Thiên Ngu nghi ngờ.
Giang Ngọc Phàn giảng giải:
- Điểm này chư vị đừng lo. Chung bá bá vốn nguyên nhị cẩn thận, hơn nữa tại hạ vừa mới cảnh báo để ông đừng đến kiến diện rồi.
Hắc Sát Thần ngạc nhiên hỏi:
- Minh chủ đã bảo trước với Chung đại hiệp thật ư?
- Nếu không thì sao bá bá không đến yết kiến tại hạ được.
Gã trọc Trương Vĩnh Thanh nghi hoặc hỏi:
- Kỳ quái thật! Tôi không rời khỏi Minh chủ khi nào sao không nghe gì cả?
Ma Diện cô nương Chung Ngọc Thanh cười nói:
- Minh chủ thi triển công phu truyền âm nhập mật thì làm sao ngươi biết được chứ.
Mọi người lúc đó mới vỡ lẽ Độc Tý Hồ thốt lên:
- Vậy mà lúc nãy tôi cứ lo Chung đại hiệp làm lộ mất.
Phong Lôi Quải Lưu Cương từ đầu nghĩ ngợi giờ mới nêu ý kiến:
- Minh chủ, ty chức nhận thấy Lục cô nương đến hay Chung đại hiệp ra đón không đáng lo chỉ sợ Đặng Thiên Ngu kích động làm cho mọi người cảnh giác.
Hắc Sát Thần trễ môi nói:
- Lão tiểu tử ấy chỉ ba hoa khoác lác Hắc Sát Thần ta không bị hắn lừa đâu.
Lưu Cương bực mình rủa:
- Bị lừu cái miệng méo nhà ngươi đó.
Gã méo nghe Lưu Cương xách mé mình hậm hực nhưng nghĩ lão ta dứng đầu ba vị đương chủ nên bấm bụng lặng im Phong Lôi Quải nói tiếp:
- Lão tiểu tử vừa rồi đem ba tên Võ Đang để kích giận chúng ta. Ngươi và Quách đàn chủ đã không giữ bình tĩnh. Nếu Lục cô nương không đến kịp thời thì dù ai thắng ai bại chúng ta và phái Võ Dang nuôi thù chuốc oán với nhau mất.
Hắc Sát Thần xịu mặt nói:
- Có thế thật, méo tui lâm sự tuy thô thiển nhưng vẫn có suy tính, không ngờ lần này bị lão tiểu tử đó đánh lừa trúng phải kế hai hổ liều thân của hắn.
Còn Độc Tý Hổ không nói gì cả đứng cúi đầu có vẻ hối hận.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vẫn chưa chịu tiếp tục liến thoắng:
- Minh chủ chúng ta hiện tại là trang tuấn kiệt cùng Trung thổ sợ gì chúng nó đứa tiểu cẩu? Giả như chúng biết rõ lai lịch thân phận thực của Minh chủ lại không sợ đái ra quần.
Giang Ngọc Phàn vẫn nghĩ đến tình thế trước mắt hỏi Lưu Cương:
- Lưu đường chủ nếu bây giờ Võ Đang tam kiếm tiếp tục gây chiến chúng ta phải xử trí ra sao.
- Điều đó Minh chủ yên tâm. Chỉ cần Lục cô nương đến, bọn Võ Đang tam kiếm kia ngay cả giận cũng không dám giận đừng nói chi đến thách đấu.
- Võ công biểu thư tại hạ cao cường lắm sao?
Phong Lôi Quải cho rằng Giang Ngọc Phàn thiếu niên hiếu thắng nên nói với ý tán dương:
- Lục cô nương là biểu điệt của lệnh đường Thái Hồng Long Nữ Trang thiếu hiệp cũng là biểu tôn nữ của ngoại tổ mẫu Minh chủ Tái Thượng lão lão võ công kiếm thuật đều được truyền thụ nên cao tuyệt.
Giang Ngọc Phàn có nghe nói biểu thư mình võ công cái thế nhưng không rõ gốc tích nên mới hỏi chứ không có ý hiếu thắng nào. Thực lòng nếu Phong Lôi Quải không giải thích thì chàng cũng không biết võ công của biểu thư phần lớn ở thân mẫu mình.
Bọn Quỷ Dao Mẫu Dạ Xoa nghe lão nói mới biết mẫu thân của Minh chủ là vị phu nhân trẻ đẹp nhất đồng thời võ công cao nhất trong tám vị phu nhân của Cửu Quan bảo.
Tuy lão Bảo chủ Cửu Quan bảo có đến tám vị phu nhân vị nào cũng thân hoài tuyệt học nhưng chỉ có vị phu nhân trẻ đẹp nhất là Thái Hồng Long Nữ sinh hạ được một nhi tử, ngoại giới ít ai biết được Giang Ngọc Phàn là con vị phu nhân nào, Phong Lôi Quải chẳng qua nhờ sư huynh lão là Mã tổng quản nên mới biết chuyện ấy.
Lúc này tiếng nhạc từ lầu môn vọng vào càng thêm náo nhiệt tiếng đàm luận của quần hùng trong viện càng sôi nổi hẳn lên.
Ngộ Không hòa thượng nhìn xuống đám đông xúm xít trong viện nói:
- Mong Lục cô nương đến nhanh chúng ta thương lượng đối sách thái độ của Đặng Thiên Ngu khó hiểu lắm lúc đầu mới thấy chúng ta thì phùng mang trợ mắt sau đó giả lả tười cười không biết có ý tứ ra sao?
Quỷ Dao Mẫu Dạ Xoa tức giận rủa:
- Thì lão trời đánh kia muốn gài con hồ tinh cho Minh chủ chúng ta rõ quá còn gì nữa.
Giang Ngọc Phàn nghe nói chợt nghĩ tại phút gây cấn vừa rồi chàng thò tay vào chiếc chén mẫu đơn trong túi rồi cười to:
- Hóa ra Hồng Phi Hồ chỉ đoán mò thôi.
Bọn Ngộ Không hòa thượng nghe nói hết sức ngạc nhiên rồi cũng mở miệng đồng thanh hỏi:
- Minh chủ nói Hồng Phi Hồ đoán ra thân thế lai lịch của Minh chủ sao?
Giang Ngoc Phàn vừa rồi buột miệng lỡ lời nay định thần đánh trống lảng:
- Phải! Nhưng chúng ta xem xét thái độ của Đặng Thiên Ngu để quyết định việc đó cần hơn. Vả chăng tại hạ đã nói thị chỉ đoán mò...
Phong Lôi Quải trầm ngâm nói:
- Ty chức nhận thấy thái độ lão Trang chủ đối với Minh chủ có nguyên nhân gì đó bên trong.
Giang Ngọc Phàn giật mình hỏi:
- Nguyên nhân gì?
- Ty chức cho rằng có quan hệ tới việc phao ngôn xuất hiện Cự Khuyết kiếm ở Thái Hồ.
Câu này đề tỉnh mục đích Giang Ngọc Phàn trong chuyến đi Thái Hồ lần này. Chàng buột miệng:
- Đúng thế! Tại hạ chuyên này đến Thái Hồ nhằm điều tra đông cơ và âm mưu của Đặng Thiên Ngu phao ngôn. Không ngờ...
Tới đó chàng đột nhiên im bặt.
Bọn Ngộ Không lầm hiểu ý chàng muốn nói không ngờ chàng ngẫu nhiên gặp họ dây dưa đến nay quên mất mục đích ban đầu.
Phong Lôi Quải buông lời an ủi:
- Minh chủ yên tâm, chúng thuộc hạ cũng đến đây để tra xuất được động cơ và âm mưu của hoang ngôn đó làm rối loạn an ninh võ lâm. Nhưng không ngờ đến đây mới biết đúng hôm nay lễ thọ của lão...
Nhất Trần đạo nhân kẻ túc trí đa mưu liền phụ họa:
- Đúng thế Đa Tý Ôn Thần là người nham hiểm khó lường quan hệ đối với chính tà mờ ám không quản đến danh vọng và địa vị trên võ lâm nên không được các hào kiệt và danh môn chính phái trên giang hồ trọng thị. Cứ như hôm nay trong đám tân khách không có một vị Chưởng môn hay lãnh tụ phái nào.
Ma Diên cô nương ngắt lời:
- Chỉ cần một mình Lục cô nương ở Phi Phụng cốc cũng đủ
Lưu Cương đáp:
- Lục cô nương tới đây vì chúng ta.
Giang Ngọc Phàn giải thích:
- Phải đó! Khi tại hạ đến Phi Phụng cốc tìm Lục cô nương gia nhân nói lại rằng cô ấy đến Thái Hồ vì chuyện ‘Cự Khuyết kiếm’.
Chung Ngọc Thanh thấy Giang Ngọc Phàn không lảng tránh mà còn giải thích rõ cho cô hay tự nhiên nảy ý bất hảo tuy nhiên cũng gật đầu. Nhưng tâm sự đó lại không giấu nổi những tay lịch duyệt giang hồ như bọn Lưu Cương. Vì họ đều là huynh đệ tỷ muội trong ‘Du Hiệp Đồng Minh’ nên không nói gì.
Lưu Cương lại nói tiếp:
- Hồng Phi Hồ tuy được tiếng là người giảo hoạt nhưng không thể đoán ra thân thế của Minh chủ và mục đích của chuyến đi này đâu.
Độc Tý Hổ tỏ ra nghi ngờ:
- Điều này không thể khẳng định. Như ở trong miếu hoang ở Huệ Sơn ngươi không phải mới nhìn qua đã nhận ra lai lịch của Minh chủ đó sao.
Lưu Cương cười nói:
- Tôi và Hồng Phi Hồ có điểm khác nhau. Mười năm trước tôi có lần được Tái Thượng lão lão giáo huấn, lần đó có thấy Minh chủ cầm trong tay chiếc Ngọc Cốt chiết phiến. Vì hôm sau lại bị rắn cắn mà chuyện đó không khi nào quên được. Bởi vậy ở hoang miếu mới nhìn tôi đã nhận ra lai lịch của chiếc quạt.
- Nhưng sao ngươi lại nhận ra Minh chủ là tôn thiếu gia của Cửu Quan bảo?
- Điều đó cũng đơn giản, Tái Thượng lão lão tiền bối xưa nay không nhận đồ đệ, ngoài hài tử của ái nữ tiền bối gọi là Thái Hồng Long Nữ tức là cháu ngoại của bà. Đó chính là Minh chủ. Tái Thượng lão lão nức tiếng giang hồ là do Hàn Cốt chiết phiến, vậy không truyền cho cháu ngoại thì truyền cho ai? Có lần tôi cùng Mã sư huynh có nói tới Minh chủ, tôi còn biết thêm Minh chủ đang học nghệ ở Lão lão tiền bối, ngoài ra mỗi năm còn phái một vị Bảo chủ phu nhân đến truyền thụ thêm võ công. Vì thế Minh chủ chúng ta bây giờ nhất thân võ công bao gồm cả tuyệt học của tám vị phu nhân...
Nhất Trần đạo nhân lên tiếng cảnh cáo:
- Lưu đường chủ! Việc này cần phải hết sức bí mật.
- Đương nhiên, đương nhiên. Nhưng việc Minh chủ hạ sơn đã không còn bí mật nữa.
- Vì sao?
- Vì Minh chủ mang Hàn Cốt chiết phiến là một trưởng hiệu bằng vàng, rất dễ nhận thấy. Vừa rồi mọi người đã nghe lão nhi Kim Trượng Truy Hồn Nguyễn Công Lượng nói gì...
Giang Ngọc Phàn cười:
- Khi tại hạ rời Cửu Quan bảo, tám vị mẫu nương cũng không cần tại hạ giữ bí mật.
Lưu Cương nói:
- Nhưng từ nay Minh chủ nên tuyệt đối bí mật mới được.
Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Vì bây giờ Minh chủ đã là lãnh tụ của ‘Du Hiệp Đồng Minh’ rồi. Nếu thân phận bị tiết lộ thì tổ chức của chúng ta sẽ tan vỡ mất vì sau khi lão Bảo chủ biết tất triệu hồi Minh chủ về Bảo.
Ngộ Không hòa thượng tỏ ra lo lắng:
- Nhưng Tiểu Lý Quảng Chung đại hiệp về bảo sẽ báo cáo lại với lão Bảo chủ.
Lưu Cương trịnh trọng nói:
- Điểm này xin Minh chủ truyền cáo với Chung đại hiệp giữ bí mật cho, sau khi chúng ta làm nên đại sự oanh liệt, lúc đó sẽ công khai trước võ lâm và chịu tội với lão Bảo chủ!
Giang Ngọc Phàn nghe nói tới đại sự oanh liệt tức thì hào khí nổi lên nói:
- Hay lắm! Lát nữa tại hạ sẽ truyền cáo tới Chung bá bá.
Lưu Cương lắc đầu:
- Không được đâu! Bảo quy của Cửu Quan bảo rất nghiêm. Hơn nữa Chung đại hiệp từ nhỏ đã theo Giang lão bảo chủ, được hết sức tín nhiệm nên đại hiệp không dám giấu diếm điều gì đâu.
Đến đây Chung Ngọc Thanh liếc Giang Ngọc Phàn buột miệng nói:
- Vậy thì phải làm sao đây?
Lưu Cương cười đáp:
- Việc này nên nhờ tới Lục cô nương giúp đỡ sau đó lại nhờ Chung đại hiệp nói trước với lệnh đường lưu ý cho...
Giang Ngọc Phàn thấy giải quyết như vậy rất khả quan, lòng cao hứng liền đồng ý:
- Hảo! Ta sẽ làm theo cách đó.
Ngộ Không hòa thượng hỏi:
- Cứ theo lời Lưu đường chủ thì Hồng Phi Hồ không thể nhận ra lai lich của Minh chủ chứ.
- Nếu thị nhận ra thì không lý do gì trước quần hùng Đặng lão tiểu tử không làm rùm beng lên là tôn thiếu gia Cửu Quan bảo đến bái thọ lão chứ? Điều này làm lão vinh hạnh nhiều mà.
Độc Nhân Phán Quan và Độc Tý Hổ thắc mắc:
- Vậy thì lý do mà Đặng Thiên Ngu trước lạnh nhạt sau vồn vã như thế?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa chen lời:
- Không phải ta đã nói rồi sao? Nhất định hắn muôn tròng con hồ ly tinh đó vào cổ Minh chủ thôi mà!
Chung Ngọc Thanh hừ một tiếng cất giọng đầy sát khí:
- Nó mà cũng đòi ư? Tối nay ta sẽ cho nó một kiếm phân thây!
Ngộ Không hòa thượng nghiêm mặt nói:
- Chung chấp sự thiên vạn lần không được hành động liều lĩnh. Mọi người trong chúng ta chỉ nên đề phòng thị...
Hắc Sát Thần tiếp lời:
- Đúng thế! Tả hộ pháp nói rất đúng! chúng ta đừng rời Minh chủ xem thị và Đặng tiểu tử làm được trò trống gì nào.
Phong Lôi Quải nhìn Ngộ Không và Nhất Trần nói:
- Việc có quan hệ tới Đặng Thiên Ngu phao ngôn..
Lưu Cương chưa dứt lời thì Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh vỗ vai Á Tử cười:
- Tối nay sau khi tiệc rượu bắt đầu tôi và gã câm đột nhập vào thất phòng bắt hai đứa tin cẩn của Đặng Thiên Ngu lão nhị tra vấn là rõ cả thôi mà!
Nhất Trần đạo nhân nghiêm nghị nói:
- Vương đàn chủ! Hiện nay cao thủ tập trung về đây rất nhiều, người tài không hiếm. Ngươi và Phương đàn chủ phải hết sức thận trọng.
Vương Vĩnh Thanh lắc lắc cái đầu trọc ra vẻ đắc ý:
- Tóm oa đầu, bức khẩu cung, đó là sở trường của Trọc Tử ta mà! Tiệc tan xong, bảo đảm với Minh chủ sẽ có tin tức khả quan.
Lưu Cương nghe xong nhìn Giang Ngọc Phàn rồi cung kính thưa:
- Minh chủ, sau khi được tin tức chính xác rồi, có nên nhân đó xin Chung đại hiệp thay Minh chủ báo với tám vị lệnh đường đại nhân không?
Giang Ngọc Phàn nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp:
- Cũng được! Mấy vị lão nhân gia đó chắc cũng rất quan tâm tới chuyện Cự Khuyết kiếm xuất hiện ở Thái Hồ.
Phong Lôi Quải và cả bọn ngơ ngác nhìn nhau. Như vậy chứng tỏ vị tôn thiếu gia Cửu Quan bảo tự ý rời Bảo đến đây.
Giang Ngọc Phàn thấy sắc mặt mấy người đoán ra suy nghĩ của họ bèn nói lãng:
- Tiểu đệ vừa mới rời gia môn dấn bước giang hồ, đó chỉ là chuyện ngoài đề không bàn lúc này. Khi nào tâm tính ổn định lại sẽ thương lượng với chư vị.
Bọn Ngộ Không hòa thượng không hề ngờ rằng trong lời nói của chàng còn ẩn sự lo lắng về chiếc chén mẫu đơn, liền cúi mình thưa:
- Minh chủ có điều gì sai bảo, chúng ty chức xin cùng hết sức chia sẻ.
Hắc Sát Thần tỏ ra hăng hái:
- Minh chủ nói là mệnh lệnh, có gì mà thương lượng? Chỉ ra lệnh một câu, bất cứ làm việc gì...
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cười nói móc:
- Minh chủ cần cái sọ trọc của ngươi.
Hắc Sát Thần nghiêm mặt đáp:
- Sợ gì chứ? Chẳng qua từ dưới cái sọ trọc sẽ mọc ra một cái thẹo lớn thôi chứ gì?
Giang Ngọc Phàn nghe xong rất lấy làm cảm động. Những người trước mặt chàng đây tuy là kẻ hiếu sát vong mạng khét tiếng giang hồ nhưng cũng là những người anh hùng khí khái, sẵn sàng xả thân không tiếc mạng mình. Chỉ cần hướng thiện thì phúc cho võ lâm biết mấy.
Nhưng nếu để họ tự ý hành động e rằng chỉ trong mấy tháng, sự yên tĩnh của võ lâm sẽ trở nên một trường đầy khói lửa chết chóc.
Chàng đang mải suy nghĩ thì dưới sân tiếng hoan hô và tiến kêu đồng thanh:
- Tới rồi! Tới rồi!
Ngộ Không hòa thượng thấp giọng:
- Lục cô nương đã đến chúng ta xuống viện cũng nghênh đón thôi!
Giang Ngọc Thanh vui vẻ gật đầu. Chàng cũng muốn thấy vị biểu tỷ của mình nên dẫn đầu đoàn người bước xuống viện.
Nhất Trần đi sau Giang Ngọc Phàn nhỏ giọng:
- Minh chủ sau này tiếp xúc với Hồng Phi Hồ nhất là khi thị mời rượu, Minh chủ hãy hết sức cẩn thận. Nhớ rằng thị là người tinh diệu mê dược....
Giang Ngọc Phàn đang bận suy nghĩ đến biểu thư nên chàng không chú ý gì chỉ gật đầu đáp:
- Được tại hạ sẽ chú ý.
Trong sân người đứng chật ních tiếng nói cười huyên náo không khác gì chợ vỡ. Trên võ lâm có lẽ không mấy khi xảy ra trường hợp như tương tự Giang Ngọc Thanh dù muốn tiến về phía trước nhưng không chen lọt nên đành đứng giữa một khoảng trống phía sau mọi người.
Qua một lúc nữa trong tiếng ồn ào vang lên tiếng hô lớn của Hoàng Diện Lang:
- Xin chư vị nhường lối cho! Xin chư vị nhường lối cho!
Lập tức tiếng ồn ào im bặt, nhưng lại nghe tiếng người chen lấn.
Chỗ mà Giang Ngọc Phàn và thủ hạ đứng tuy phía sau nhưng khá cao nên có thể thấy quang cảnh giữa viện trong đám đông.
Giữa đám người đứng đặc kín bỗng dạt ra một khoảng trống rồi kéo dài ra thành một con dường nhỏ theo đó một đoàn người tuần tự đi vào. Tuy không thấy mặt mũi ra sao nhưng Giang Ngọc Phàn đoán chắc Đặng Thiên Ngu đang dẫn biểu thư vào đại sảnh.
Khá lâu đoàn người mới vượt khỏi đám đông ngang bãi trống mà Giang Ngọc Phàn và thủ hạ đứng Giang Ngọc Phàn bỗng nhiên ‘à’ lên một tiếng.
Sau Đặng Thiên Ngu và bọn Hoàng Diện Lang là một trang quốc sắc thiên hương, một thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn bận áo tím. Mỹ nữ đó không ai khác chính là thiếu nữ mà Giang Ngọc Thanh đã thấy sáng nay trong kiệu trúc.
Bốn tỳ nữ khiêng kiệu bây giờ theo sau hộ vệ. Còn trung niên phụ nhân đi sau cùng.
Đoàn người vừa qua khỏi con đường nhỏ vừa mới mở ra khép lại ngay, mọi người chen ùa vào theo.
Đa Tý Ôn Thần đi trước với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện trên mặt lão luôn hiện nụ cười.
Tử y thiếu nữ trên môi cũng thoáng nét cười gật đầu chào xung quanh.
Còn bốn tỳ nữ và trung niên phụ nhân đưa mắt nhìn bốn phía như tìm kiếm ai.
Giang Ngọc Phàn đoán biểu thư đang tìm mình lòng bỗng cảm thấy một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Chàng đưa mắt nhìn kỹ biểu thư. Chàng sững sờ truớc sắc đẹp chim sa cá lặn của Lục Trịnh Nương, không tin trên đời lại có người kiều diễm dường ấy.
Nàng trông vừa cao quý vừa nhu hòa hiền dịu, trông như không biết tí võ công nào nhưng có gì khiến người ra không dám buông lời khiêm nhã. Giang Ngọc Phàn nhớ lại nàng đã hạ thủ tên Cốc chủ Độc Quỷ cốc mà không khỏi giật mình.
Đang lúc Giang Ngọc Phàn ngắm nhìn biểu thư đến nhập thần thì có người kéo áo chàng. Ma Diện cô nương Chung Ngọc Thanh ngước nhìn chàng nói khẽ:
- Minh chủ trong nét mặt Minh chủ khi trắng khi đỏ khi thất thần. Phải chăng Minh chủ sợ cô ta?
Giang Ngọc Phàn quay sang bên. Trông thấy đôi mắt u oán của Chung Ngọc Thanh chàng hơi đỏ mặt nói:
- Đâu có! Cô ta là biểu thư của ta sao lại sợ cô ta chứ?
- Nhưng Minh chủ nói rằng chưa từng thấy cô ta, sao bây giờ lại biểu hiện lạ lùng ấy được?
Giang Ngọc Phàn chưa biết trả lời sao thì may thay tiếng Phong Lôi Quải từ sau gỡ bí cho chàng:
- Minh chủ hồi trưa nói đang bị một tử y nhân truy đuổi, phải chăng người đó chính là Lục cô nương đây.
Lúc này Giang Ngọc Phàn hình như không nghe thấy Lưu Cương đang nói gì cả vì Lục Trịnh Nương đã nhận ra chàng, gật đầu chào và miệng cười tươi tắn. Cả bốn tỳ nữ và trung niên phụ thân cũng gật đầu. Giang Ngọc Phàn sửng sốt đến nỗi đứng ngẩn người không chào lại.
Chung Ngọc Thanh thấy Lục Trịnh Nương thì vừa ghen tỵ vừa lo lắng.
Nàng hiểu rằng đối thủ có đủ thiên thời địa lợi, tức là Lục Trịnh Nương vừa đẹp lại có quan hệ gần gũi với Giang Ngọc Phàn. Rõ ràng tiếng đồn về sắc đẹp của Lục Trịnh Nương không phải hư danh. Chung Ngọc Thanh thở dài nhưng trong mắt lại lấp lánh Giang Ngọc Phàn tia nhìn khó cắt nghĩa được. Một cách không tự giác nàng níu áo của Giang Ngọc Phàn giật giật mấy cái.
Cử chỉ đó của Chung Ngọc Thanh vừa khéo lọt vào mắt của Lục Trịnh Nương. Ánh mắt đang cười bỗng có đám mây đen thoáng gợn, khuôn mặt diễm lệ bỗng chốc sa sầm.
Thái độ của Lục Trịnh Nương lại không lọt qua đươc đôi mắt của Chung Ngọc Thanh. Nàng biết lý do sự bực tức này chính là hành động của mình gây ra. Như thế rõ ràng Lục cô nương đối với Giang Ngọc Phàn không chỉ có tình cảm biểu thư biểu đệ.
Chung Ngọc Thanh chợt thấy hả hê đồng thời cũng thấy trái tim nhức nhối.
Giang Ngọc Phàn ngoảnh sang thấy sắc mặt ảm đạm của Chung Ngọc Thanh chang ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương sao thế?
Thấy Chung Ngọc Thanh không trả lời chàng hỏi dồn:
- Nói đi chứ? Vì sao nhợt nhạt thế có phải nội lực làm sao không?
Chung Ngọc Thanh thấy Giang Ngọc Phàn quan tâm tới mình như vậy trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nghe trái tim đập gấp mà không nói năng được gì.
Phong Lôi Quải nói:
- Không sao đâu Minh chủ ta vào sảnh đi!
Lúc đó ở sảnh đường mọi người đang chọn chỗ ngồi thuận lợi.
Xung quanh bàn lễ vọng ra tiếng cười ha hả của Đặng Thiên Ngu và tiếng nói một cách khiêm tốn giả mạo:
- Không dám! Không dám! Đủ rồi! Đủ rồi!
Chứng tỏ Lục trịnh nương đang bái thọ.
Giọng khẩn nhỏ nhưng ngân vang của trung niên phụ nhân:
-.... Trạch quản gia và bốn tỳ nữ trong Phi Phượng cốc chúc Đặng lão trang chủ phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn...
Giang Ngọc Phàn chưa vào sảnh ngay. Chàng đưa mắt nhìn xung quanh thì bắt gặp Tiểu Lý Quảng Chung Thanh đứng ở cuối hành lang nhìn mình với ánh mắt khẩn thiết như có điều gì rất gấp muốn nói.
Chàng định đến ngay nhưng thấy giữa hai người Hồng Phi Hồ đang nhìn chàng chằm chặp không chớp mắt.
Giang Ngọc Phàn lập tức dùng công phu truyền âm mật cảnh cáo với ông rằng “Chung bá bá, Hồng Phi Hồ của Tân Sơn trang đang chú ý tiểu điệt. Tốt nhất bá bá bước đến gần Lục biểu thư lát nữa tiểu điệt phái người liên lạc”.
Vận công nói xong chàng quay đầu sang bên nhìn lại thấy Chung Thanh cúi đầu buồn bã thở dài rồi đi vào đại sảnh.
Giang Ngọc Phàn lấy làm lạ, nghĩ một lát bỗng hiểu ra, chắc hẳn bá bá đang buồn phiền về chiếc chén mẫu đơn cũng chưa biết chừng. Bởi vì rất có thể chàng nhận được chén từ trung niên trên mình ngựa thế nào Lục biểu thư cũng biết. Như vậy thì rõ ràng bá bá muốn chuyển lời dặn dò của biểu thư để chàng chú ý chứ chẳng nghi
Căn cứ vào thái độ hai mặt của Đặng Thiên Ngu, Đình Nguyệt Mai đang theo dõi chàng sát sao, lại đối chiếu với đôi mắt Đỉnh Nguyệt Mai không lúc nào rời chàng thì tình không nhưng nghiêm trọng mà còn trở nên khẩn cấp.
Lại nói, nếu là chuyện chén mẫu đơn thì Giang Ngọc Phàn không thể phái người khác đến liên lạc được mà phải tự bản thân chàng thôi vì chàng không muốn bọn Ngộ Không biết chuyên này
Thế nhưng có gì giấu được Phong Lôi Quải kiến đa thức quảng, lão thấp giọng nói:
- Minh chủ cứ xem thần sắc thì Minh chủ có tâm sự gì khó giải quyết đúng không vậy?
Giang Ngọc Phàn nghe nói thầm kêu khổ. Nhưng lại nghĩ Lưu Cương là sư đệ của lão Tổng quản Mã Vân Sơn của Cửu Quan bảo, chàng thấy nhẹ bớt nỗi lo. Hơn nữa trong lòng lại có chuyện khó bề giải quyết tìm người thương lượng cũng tốt.
Chàng nhỏ giọng trả lời:
- Hiện tại Chung bá bá có cấp việc muốn báo với tại hạ. Lưu đương chủ thấy nên cho người đến liên lạc không?
Lưu Cương lắc đầu:
- Minh chủ không thể được?
- Vì sao?
- Minh chủ không thấy bọn Hoàng Diện Lang đang theo dõi chúng ta cả bốn phương tám hướng sao?
Giang Ngọc Phàn kinh hoàng quay đầu nhìn. Quả nhiên thấy bọn hộ trang tổng sự có mặt khắp chung quanh lẩn trong đám quần hùng
Nhất Trần đạo trưởng nói:
- Sao Minh chủ không dùng truyền âm mật nói chuyện với đại hiệp?
- Chủ yếu là Chung bá bá nói với tại hạ nhưng Chung bá bá lai không biết công phu đó.
Lưu Cương vôi chen lời:
- Chung đại hiệp không biết chắc Lục cô nương phải biết chứ?
Giang Ngọc Phàn nghe xong cả mừng cười nói:
- Đúng rôi! Ta ngốc thật.
Đột nhiên phía sau có tiếng Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa giận dữ:
- Hừ! Con hồ ly đó không biết lại ton hót chuyện gì nữa rồi?
Giang Ngọc Phàn nhìn xem quả nhiên Đình Nguyệt Mai đang thì thầm với Đặng Thiên Ngu điều gì đó.
Chỉ thấy Đặng Thiên Ngu nhếch mép cười rồi hướng về phía Giang Ngọc Phàn ngoắc tay gọi:
- Giang minh chủ lại đây lão hủ giới thiệu một cao nhân.
Lưu Cương vôi vàng dặn khẽ:
- Minh chủ phải đặc biệt đề phòng Hồng Phi Hồ đấy!
Giang Ngọc Phàn hiểu ý gật đầu rồi mỉm cười đi tới Bọn Ngộ Không hòa thượng hộ vệ cũng bước theo. Lúc này quần hùng phần đông đã ngồi vào bàn chăm chú nhìn Giang Ngọc Phàn và tùy tùng Giang Ngọc Phàn trông thấy Lục Trịnh Nương đứng ở vị trí trung tâm phòng tiệc hai bên có hai lão hòa thựong mi dải râu bạc lại có mấy vị lão nhân và Võ Đang tam kiếm.
Giang Ngọc Phàn nhận thấy tất cả các gia nhân đều ở ngoài lầu môn. Ngay cả một số vị tân khách còn đứng ở ngoài hành lang, vậy mà vị Trạch quản gia và bốn tỳ nữ vẫn đứng sau lưng Lục Trịnh Nương
Giang Ngọc Phàn đến gần, Đặng Thiên Ngu chỉ vào Lục Trịnh Nương giới thiệu:
- Giang minh chủ! Vị này là nữ Cốc chủ Phi Phượng cốc biểu điệt của Cửu Quan bảo phu nhân “Thái Hồng Long Nữ” Trang nữ hiệp tên là Lục Trịnh Nương.
Giang Ngọc Phàn nghe xong chua xót nghĩ rằng cửu cửu và cửu mẫu ở Phi Phượng cốc đã theo nhau qua đời, hiện tại Lục Trịnh Nương trở thành nữ Cốc chủ của Phi Phượng cốc hèn nào quản gia và tỳ nữ công nhiên có vị trí khác vì biểu thư chàng đã trở thành chủ nhân của Bát đại thế gia.
Nhưng Đặng Thiên Ngu đặc biệt nhấn mạnh đến quan hệ của nàng với thân mẫu ở Cửu Quan bảo trong võ lâm còn chứng minh địa vị của thân mẫu Thái Hồng Long Nữ trong tâm mục quần hùng võ lâm.
Đương nhiên Đặng Thiên Ngu giới thiệu như thế nhằm tăng địa vị của Lục cô nương còn có tác dụng thị uy và đe dọa đối với Giang Ngọc Phàn và thủ hạ.
Chàng đang mải nghĩ thì Đặng Thiên Ngu hướng sang Lục Trịnh Nương nói:
- Lục cô nương vị đây là tân Minh chủ đệ nhất nhiệm kỳ của một môn phái trong võ lâm tên “Du Hiệp Đồng Minh” - Giang Ngọc Phàn minh chủ.
Do Lục cô nưong là biểu thư nên Giang Ngọc Phàn bước đến trước cúi mình chào khiêm hòa nói:
- Đã lâu nghe tiếng Lục cô nương võ nghệ và lễ tiết song tuyệt, quán thế võ lâm. Nay được thấy dung nhan thật vô cùng vinh hạnh!
Lục cô nương chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt hỏi lại:
- Giang minh chủ quả thực cảm thấy vinh hạnh ở điểm nào?
Giang Ngọc Phàn cho rằng Lục Trịnh Nương tỏ ra lãnh đạm với chàng cốt để che giấu thân phân chính thực của minh nên không lý đến nữa. Nhưng Chung Ngọc Thanh và Lưu Cương lại biết rõ lý do của sự lạnh nhạt đó.
Bọn Ngộ Không và Nhất Trần không thấy động tác kéo áo của Chung Ngọc Thanh làm Lục cô nương khó chịu nên trước thái độ lạnh nhạt thờ ơ có phần khiêu khích của mỹ nhân chim sa cá lặn này họ cho rằng nàng không nhận ra biểu đệ của mình nên cũng không thắc mắc gì nhiều.
Nhưng thái độ của Lục Trịnh Nương làm nảy sinh từ một số cao nhân và người có địa vị cái nhìn khinh thị đối với Giang Ngọc Phàn.
Phong Lôi Quải không cần Giang Ngọc Phàn nói vội tranh lời hòng cứu vãn tình thế dù biết làm như thế là nguy hiểm.
- Bổn Đồng Minh vừa mới thành lập chưa công khai ra giang hồ. Nhưng tệ Minh chủ ngương mộ tài trí và đức hạnh của Cốc chủ nên ngày trước đã lặn lội đến tận Bách Trượng phong thỉnh giáo và mời Cốc chủ đến Thái Hồ chẳng may không gặp. Hôm nay tại đây bất kỳ tương kiến tệ Minh chủ cảm thấy vinh hạnh điều đó cũng rõ lời Minh chủ không hề giả.
Lục Trịnh Nương vừa phản vấn một câu nàng nghe rõ tiếng cười chế nhạo từ đám quần hùng liền hiểu ngay họ có khinh thị đối với Giang Ngọc Phàn là nàng gây nên, cảm thấy rất hối hận.
Liền đó Phong Lôi Quải đứng ra phân biện, Lục Trịnh Nương biết do mình thất ngôn với Giang Ngọc Phàn khiến tình hình rắc rối nhưng với thân phận Cốc chủ không thể không phong độ trước một tên bộ thuộc nàng nghiêm giọng nói:
- Lão anh hùng thân phận thế nào trong “Du Hiệp Đồng Minh”.
Lưu Cương hiểu ngay đã đến hồi gay cấn. Theo quy củ võ lâm thì có mặt Giang Ngọc Phàn đối thoại với bậc ngang hàng lão không được phép thay lời huống hồ chi trên Đường chủ còn hai vị Hộ pháp
Lão vội chấp tay cúi mình nói:
- Thuộc hạ của Giang minh chủ “Du Hiệp Đồng Minh” Thần Vũ đường chủ Lưu Cương tham kiến Cốc chủ.
Lễ mạo xong, lão nói thêm:
- Năm xưa lão nạp đã bái kiến qua Lục cốc chủ chỉ e Cốc chủ quên rồi....
Lục Trịnh Nương vốn thông minh, vì nàng biết chưa bao giờ gặp qua Phong Lôi Quải trừ lúc trưa thấy lão trong hoang miếu. Nàng hiểu rằng lão bịa ra như vậy là có dụng ý nên cười nói:
- Vãn bối đã gặp lão anh hùng ở đâu...
Đến lúc này Lưu Cương mới thở phào nhẹ nhõm, lão khen thầm Lục cô nương thông minh đã gỡ bí cho mình liền cúi mình thưa:
- Lão hủ từ vinh hạnh được gặp Cốc chủ ở Cảnh Đức dưới Trích Tinh lầu trong Cửu Quan bảo lúc đó sư huynh là Tân Quải Trần Cửu Châu Mã tổng quản dẫn lão đến gặp Bảo chủ phu nhân Trang nữ hiệp...
Lục cô nương cười nói:
- Tôi nhớ rồi lão anh hùng là Phong Lôi Quải...
- Không sai, chính thị là lão hủ!
Lục trịnh nương ra vẻ nhíu mày nhìn Giang Ngọc Phàn nói:
- Lưu lão anh hùng uy danh lừng lẫy mà khuất thân làm thuộc hạ của thiếu niên kia vậy chắc hẳn võ công của quý Minh chủ cao cường hơn lão anh hùng nhiều lắm.
Câu hỏi vừa cao ngạo vừa khiêu khích nhưng phát xuất từ miệng của Cốc chủ Phi Phượng cốc nên không ai thấy chướng tai vì kiếm thuật của cô ta xuất thần nhập hóa ai cũng biết.
Phong Lôi Quải chính đang cần câu này.
- Võ công của tệ Minh chủ cao cường hơn lão hủ nhiều ít cái đó chưa dám trả lời nhưng Hồ chủ Hồng Hạnh hồ “Kim Trượng Truy Hồn” liên thủ với ái nữ của lão là “Chu Tước Ngọc Nữ” vẫn không địch nổi tệ Minh chủ...
Lão vừa dứt câu thì khắp nội sảnh ồ lên tiếng kính dị.