- Bao tổng chấp sự là ai?
Phong Lôi Quải lập tức đáp:
- Chính là Bao Nhị, Tổng chấp sự Cái bang trong Nghi Hưng thành này.
Giang Ngọc Phàn nhíu mày hỏi:
- Ông ta đến làm gì?
Phong Lôi Quải đáp ngay:
- Ông ta và vị Đàn chủ họ vốn có quan hệ bằng hữu với thuộc hạ, chính tối hôm qua Đàn chủ của họ đã thay chúng ta ra mặt, giờ có lẽ phái Bao Nhị đến thông báo tin tức gì chăng.
Giang Ngọc Phàn nghe liền nhớ lại gã khuất cái trung niên đã giúp họ tìm nước tiểu lạc đà, liền gật đầu hiểu ý, nhưng cũng cẩn thận dặn phòng một câu:
- Khi tiếp chuyện với Bao Nhị, tốt nhất không nên nói đến chuyện Vạn Diễm bôi.
Phong Lôi Quải cúi đầu “dạ” một tiếng, lại kiến nghị:
- Nhân tiện đây thuộc hạ sẽ nhờ bọn họ truy giùm tung tích của bọn Vạn Lý Phiêu Phong, người của Cái bang vốn có mặt khắp nơi trong thiên hạ....
Lời lão nói chưa xong, bên ngoài đã thấy thấp thoáng bóng người, một gã hành khuất tuổi trung niên, đầu tóc bồng bềnh, mặt lem luốc, nhoẻn miệng cười tươi bước vào phòng.
Giang Ngọc Phàn vừa nhìn thấy, liền ghé tai thấp giọng nói với Phong Lôi Quải:
- Cũng được, nhờ Bao Nhị giúp đỡ truy tìm tung tích bọn chúng một phen.
Phong Lôi Quải cung kính gật đầu, đồng thời đứng lên rời khỏi ghế bước ra cửa tiếp khách với nụ cười trên mặt.
Gã hành khuất trung niên thấy Phong Lôi Quải thì sải bước dài hơn, miệng cười tay bắt, nói ngay:
- Lưu lão ca, tiểu đệ phụng mệnh Đàn chủ đến bái kiến Giang minh chủ của quý Đồng Minh.
Phong Lôi Quải chấp tay vui vẻ nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh Bao Nhị ca.
Vừa nói vừa chìa tay mời Bao Nhị vào phòng.
Lúc này bọn Giang Ngọc Phàn đều đã đứng lên hết rồi.
Trung niên khất cái nhìn thấy Giang Ngọc Phàn, vội vàng chấp tay cung kính thi lễ, nói:
- Tổng chấp sự Phân đàn bảy chín Cái bang, xin yết kiến Giang minh chủ.
Giang Ngọc Phàn liền chấp tay đáp lễ, cười nói:
- Bao tổng chấp sự đêm hôm mà đến thế này hẳn có chuyện, nhưng trước hết mời cùng nhập tiệc rồi thong thả nói chuyện vậy.
Vừa nói vừa chia tay mời.
Bao Nhị cung kính nói:
- Đa tạ Giang minh chủ, trong Phân đàn hiện tại đang có cấp sự nên không tiện ở lại lâu, báo cáo xong tình hình, tôi phải quay lại Phân đàn ngay.
Giang Ngọc Phàn thấy Bao Nhị nói năng thận trọng, không khỏi chút ngạc nhiên ồ lên một tiếng, quan tâm hỏi:
- Chẳng hay quý Đàn chủ có chuyện gì kiến giáo?
Bao Nhị nghiêm túc đáp:
- Tệ Đàn chủ nhận lời phó thác của Lục cô nương ở Phi Phụng cốc chuyển cáo với Minh chủ là: Từ sau khi Minh chủ cùng chư vị bằng hữu đây rời khỏi Thái Hồ Tân Sơn trang thì Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ, hai trợ thủ đắc lực nhất của Đặng Thiên Ngu tự nhiên mất tích....
Giang Ngọc Phàn vừa nghe xong giật mình, nhướn người tới hỏi ngay:
- Bao huynh nói như vậy nghĩa là Đặng Thiên Ngu hoàn toàn không hay biết sao?
Bao Nhị gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lúc đầu Đặng trang chủ mấy lần phái người đi tìm hai người của họ, thế nhưng không có tin tức. Về sau thì cũng biết được Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ đều dùng thuyền đơn một mình rời sơn trang. Đặng trang chủ lúc ấy thực chẳng vui tí nào, nhưng cũng không nói gì thêm....
Bọn Ngộ Không nghe đến đây thì cùng nhau ngơ ngác không hiểu chuyện hư thực thế nào nữa.
Bao Nhị tiếp tục:
- Có điều chừng như Đặng Thiên Ngu biết rằng Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ ngầm bám theo chân các vị đến tận Nghi Hưng thành này.
Phong Lôi Quải bỗng lắc đầu, nói:
- Hoàng Diện Lang đi hướng nào thì chúng tôi không hề biết, nhưng cứ theo những lời bàn tán của anh hùng các lộ sáng nay chúng tôi gặp trên đường khi họ đi đến Thái Hồ thì họ nhìn thấy có bốn lão già và một phụ nhân mang một thiếu nữ thân vận hồng y đi về hướng Tây.
Bao Nhị hơi biến sắc, kêu lên:
- A, nói vậy vị hồng y cô nương kia chính là Hồng Phi Hồ Đinh Nguyệt Mai hay sao?
Nhất Trần lập tức tiếp lời, nói:
- Đúng hay không thì chúng tôi không dám khẳng định, thế nhưng nhiều người nhìn thấy thì cho rằng rất giống Hồng Phi Hồ.
Bao Nhị “Ồ” lên một tiếng, cảm thấy hơi bất ngờ, lại hỏi:
- Vậy còn Hoàng Diện Lang thì sao?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vừa nghe hỏi đã nặng giọng, nói ngay:
- Bao Nhị, ngươi đến đây bái kiến Minh chủ chúng ta là để giúp Đặng Thiên Ngu dò la tin tức Hồng Phi Hồ, hay là để truyền đạt lời của Lục cô nương?
Bao Nhị tợ hồ như biết rõ sự lợi hại của Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa, bấy giờ nghe hỏi vội vàng giải thích:
- Bởi vì Đặng Thiên Ngu hoài nghi chư vị sau khi phát hiện ra bọn Hồng Phi Hồ hai người ngầm bám theo, tức giận lên rất có thể ra tay sát hại.
Hắc Sát Thần lạnh giọng hỏi:
- Nếu giết thì sao chứ?
Bao Nhị vội vàng nói:
- Lục cô nương nói: Nếu như nội trong hai ngày nữa mà không thấy bọn Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ trở về, thì Đặng Thiên Ngu sẽ công nhiên tuyên bố trước võ lâm là Du Hiệp Đồng Minh của các vị vừa lấy được một bảo vật quý báu nhất mà người trong thiên hạ ai ai cũng mơ có nó.
Giang Ngọc Phàn cười nhạt một tiếng, nói:
- Lão già này rõ mười mười đã lừa thiên hạ quần hào một lần rồi, vậy mà giờ còn định lừa tiếp lần thứ hai sao?
Nói đến đó, chàng ngưng lại, đưa mắt nhìn Bao Nhị nghiêm giọng nói:
- Bao tổng chấp sự, xin trở lại hồi báo với quý Đàn chủ đồng thời báo Lục cô nương rằng: Du Hiệp Đồng Minh chúng tôi tuyệt đối không giết hại bọn Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ, trong chuyện này chính bọn họ hai người ngầm có âm mưu riêng.
Bao Nhị thấy Giang Ngọc Phàn nói vẻ trịnh trọng thì cung kính cúi đầu “Dạ” một tiếng, rồi chấp tay thi lễ, nói:
- Xin ghi nhớ lời chỉ thị của Giang minh chủ, tệ nhân trở lại sẽ lập tức hồi báo cho tệ Đàn chủ và Lục cô nương.
Giang Ngọc Phàn cũng chấp tay hoàn lễ, nói khiêm tốn:
- Phiền Bao tổng chấp sự đến đây, gửi lời thăm sức khỏe quý Đàn chủ.
Nói xong, chàng lại nhìn Phong Lôi Quải căn dặn:
- Lưu đường chủ, xin thay mặt tôi tiễn chân Bao tổng chấp sự.
Bao Nhị vừa nghe đã vội vàng xua tay từ chối:
- Tuyệt đối không nên....
Giang Ngọc Phàn nghe lấy làm kinh ngạc:
- Tại sao?
Bao Nhị cười bất đắc dĩ:
- Thực chẳng giấu gì Giang minh chủ, lúc này anh hào các phái số thì từ bốn phương kéo về, số thì từ Tân Sơn trang trở ra, nên tập trung trong Nghi Hưng thành này không ít. Tối hôm qua màn diễn của Phương đàn chủ thực ra có không ít người đã nhận ra là gã, do vậy người trong võ lâm hiện tại đang chú ý đến quý Đồng Minh, đây chính là lý do mà tệ Đàn chủ cố tránh để bọn họ biết có cuộc viếng thăm tối nay của tệ chức.
Giang Ngọc Phàn nghe chợt hiểu ra “ồ” lên một tiếng, lại nghĩ: “Tuy Du Hiệp Đồng Minh chỉ vừa xuất đạo giang hồ đúng hai ngày, nhưng xem ra người trong giới võ lâm đã biết tiếng không ít, người ta thường nói “cây lớn gió nhiều, người tài thường bị đố kỵ” đúng là vậy. Cứ thế này thì từ nay về sau càng gặp không ít phiền hà đây”.
Chàng gật đầu đồng tình với suy nghĩ của Bao Nhị, tiện lời:
- Vậy thay tôi đưa Bao chấp sự ra đến cửa vậy.
Phong Lôi Quải “Dạ” một tiếng, đồng thời đứng lên tiễn chân Bao Nhị.
Bao Nhị thấy không tiến thoái từ lần nữa, ấy cũng là điều tế nhị trong phép xã giao, cho nên chấp tay nói “tạm biệt” rồi cùng với Phong Lôi Quải đi ra cửa.
Ngộ Không chờ cho đến khi bọn Bao Nhị và Phong Lôi Quải đã khuất sau cửa, mới nhìn Giang Ngọc Phàn hỏi vẻ hoài nghi:
- Minh chủ, Hồng Phi Hồ dùng thuyền đơn bám theo chúng ta, Đặng Thiên Ngu làm sao lại không biết được nhỉ?
Giang Ngọc Phàn ngần ngừ giây lát, rồi nghiêm mặt nói:
- Có lẽ Đặng Thiên Ngu thực sự không biết.
Nhất Trần đạo nhân xen vào bàn:
- Lẽ nào bọn chúng hai tên có âm mưu riêng?
Giang Ngọc Phàn gật nhẹ đầu nói:
- Vừa rồi tôi cũng có nghĩ như vậy, nếu bọn Hồng Phi Hồ không vì một nguyên nhân nào đó mà không tiện nói liền với Đặng Thiên Ngu như là tại trường người đông chẳng hạn, thì nhất định giữa bọn chúng hai tên ngầm mặc khẽ với nhau một mưu đồ.
Cả bọn nghe xong, im lặng một lúc, bỗng Đồng Nhân Phán Quan lên tiếng nói vấn đề khác:
- Như Bao Nhị vừa rồi đã nói, nếu Đặng Thiên Ngu thực sự công bố chân tướng nội tình cho toàn võ lâm, thì Du Hiệp Đồng Minh của chúng ta sau này chỉ e một bước khó tiến.
Giang Ngọc Phàn cười nhạt, rồi bỗng nhiên ánh mắt chàng sáng rực lên, cao giọng nói:
- Nếu được vậy thì há chẳng là vừa khéo với tôn chỉ của Du Hiệp Đồng Minh chúng ta sao?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lập tức giọng đầy phẫn nộ:
- Minh chủ chí lý, kẻ nào dám cưỡng đoạt Vạn Diễm bôi trong tay chúng ta, kẻ nào dám tham bần vô độ, thì chúng ta sẽ ra tay trừng trị kẻ đó.
Trọc Tử, Cảm Cô và Hắc Sát Thần cũng nhao nhao lên:
- Không sai, trừ phi có người nói rõ được lời mật ngữ nằm trong bảo bôi...
Nhất Trần bỗng nhớ ra một chuyện, giọng thoáng chút lo lắng, nói:
- Chẳng biết vị trung niên bị Hồng Phi Hồ bắt về Tân Sơn trang đã bị Hoàng Diện Lang sát hại hay chưa?
Ngộ Không nói:
- Thuộc hạ nhận thấy, người ấy có thể chưa bị đánh chết mà cũng không hề nói ra điều gì, bằng không thì Hoàng Diện Lang hoặc Hồng Phi Hồ đã sớm lấy mảnh giấy ám ngữ tìm đến lấy lại bảo bôi rồi.
Độc Tý Hổ có chút nôn nóng, nói:
- Nhỡ như Đặng Thiên Ngu quả công nhiên tuyên bố bí mật chuyện này chủ nhân đích thực của Vạn Diễm bôi tìm đến chúng ta lấy lại Vạn Diễm bôi, mà chúng ta thì chưa lấy lại nó được trong tay thì làm sao đây?
Đồng Nhân Phán Quan không chút do dự, đáp ngay:
- Đến nước ấy thì chúng ta chỉ còn biết tình thực mà nói cho người ấy biết là Vạn Diễm bôi đã bị bọn Vạn Lý Phiêu Phong cướp mất rồi.
Giang Ngọc Phàn nghe đến đây, trong lòng một cơn sóng phẫn nộ trỗi dậy, mặt đỏ ửng lên, mắt rực hàn quang, thầm phát thệ sẽ lấy lại bằng được Vạn Diễm bôi, mà thời gian phải là trước Trung Thu năm nay.
Nói chuyện đến đây thì Phong Lôi Quải đã quay trở lại, Giang Ngọc Phàn hơi nôn nóng, không đợi Phong Lôi Quải ngồi trở lại ghế, đã hỏi ngay:
- Chuyện Bao Nhị thế nào rồi?
Phong Lôi Quải vừa đi đến chỗ ngồi vừa đáp từng tiếng một rõ ràng:
- Bao Nhị thuận lòng giúp chúng ta điều tra tung tích bọn Vạn Lý Phiêu Phong, hễ có tin tức gì về chúng thì sẽ lập tức thông báo cho chúng ta ngay....
Giang Ngọc Phàn dướn người tới hỏi dồn:
- Khả năng bao giờ thì có tin?
- Chậm nhất chừng năm ba hôm. - Phong Lôi Quải ngồi xuống đáp.
Giang Ngọc Phàn ngã người ra vẻ hơi thất vọng:
- Chậm đến thế sao?
Phong Lôi Quải giải thích:
- Bao Nhị nói không chỉ thông báo cho đệ tử trong Phân đàn Cái bang Nghi Hưng thành này chú ý điều tra, mà còn dùng chim bồ câu truyền lệnh đi các Phân đàn huyện thành lân cận cùng tiếp trợ, cho nên phải cần chí thiểu năm ba hôm mới hy vọng có tin tức.
Giang Ngọc Phàn đưa ánh mắt dò hỏi ý kiến bọn Ngộ Không, rồi hỏi:
- Giả sử sáng ngày mai mà vẫn chưa có chút tin tức gì từ phía Cái bang, thì chúng ta nên theo hướng nào để truy đuổi bọn Vạn Lý Phiêu Phong.
Cả phòng chìm vào im lặng một lúc, Nhất Trần mới lên tiếng trước, gợi ý:
- Chúng ta tuy biết nhà của Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành là ở Lục Hoành đảo, Đông Hải, nhưng chúng ta cũng không thể đuổi mù về hướng đông một khi chưa có tin tức manh mối gì đó rồi mới hành động....
Phong Lôi Quải không nghĩ thế, bác lại:
- Chúng ta nếu như không lập tức rời khỏi Nghi Hưng thành này, thì bọn Vạn Lý Phiêu Phong sẽ vẫn còn chưa hành động.
Giang Ngọc Phàn gật đầu tán đồng:
- Không sai, cho dù bọn Vạn Lý Phiêu Phong đã rời khỏi Nghi Hưng thành này hay chưa, thì rạng sáng ngày mai chúng ta trước hết đi về huớng Bách Trượng phong.
Cuộc thương nghị đến đó coi như kết thúc, bọn họ ăn uống rồi nghỉ lưng tạm chờ trời sáng là lên đường.
Khi những mảng sáng hồng nhờ nhợ đầu tiên xuất hiện ở chân trời đông, mảnh trăng lưỡi liềm hạ tuần mờ nhạt còn lơ lửng trên ngọn dương liễu, mảnh sáng mảnh tối không đủ để nhìn thấy mặt người trong làn sương mai, một đoàn người ngựa nối đuôi nhau nhằm hướng nam phóng ra khỏi Nghi Hưng thành rồi phi như bay.
Giang Ngọc Phàn gọn gàng trong võ phục cưỡi trên con Tiểu Long Mã màu lông trắng như bạc, đây chính là con ngựa quý của chàng cưỡi nói từ khi vừa rời chân khỏi Cửu Cung bảo. Một người một ngựa phóng trước, đoàn người mày kiếm nhíu lại, mắt sao ngưng tụ ở chân trời xa xa, chứng tỏ trong lòng chàng đang nặng trĩu nhiều tâm sự.
Cách sau lưng chàng khá xa, trên lưng mười một con tuấn mã khác là bọn Nhất Trần, mười một nhân vật quái kiệt hung sát thường khi đến đây là nhao nhao ầm ĩ tiếng cười cuồng ngạo, vậy mà giờ đây im phăng phắc, nghe rõ tiếng móng ngựa dẫm trên đất cồm cộp, như thay họ trút căm phẫn vào những gì mà vó ngựa lướt qua.
Chuyện Vạn Lý Phiêu Phong lừa cướp Vạn Diễm bôi ngay trước mũi những nhân vật thành danh lịch duyệt giang hồ như Ngộ Không hòa thượng, Nhất Trần đạo nhân... thì quả là một chuyện sỉ nhục nhất trong đời họ, điều này càng khiến cho bản tính tự cao tự đại của họ càng bị tổn thương nghiêm trọng. Căm phẫn hóa thành cuồng nộ, đấy là những gì nung nấu cháy ngầm trong lòng họ lúc này, họ căm hận tận xương cốt bọn Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành và Hồng Phi Hồ Đinh Nguyệt Mai.
Hồi hôm lúc về khuya, bọn họ mười một người cũng từng nhắc lại chuyện xảy ra để tìm nguyên nhân dẫn đến sơ suất trầm trọng này, rõ ràng ai cũng chỉ vì chút tính hiếu kỳ của con người mà trúng gian kế của Vạn Lý Phiêu Phong.
Tuy vậy, mà nghĩ cũng phải, Vạn Lý Phiêu Phong vừa vào đã nói trúng đích những biến hóa khi rượu rót vào trong Vạn Diễm bôi, thử hỏi ai lại không tin là thật chứ?
Đã vậy, một nguyên nhân thứ hai là bọn họ quá chủ quan, và tự cao quá mức, khi nghe Vạn Lý Phiêu Phong bốc mấy câu ca tụng bọn họ mười một tên đều là nhân vật thành danh bây giờ ở chung với nhau lên minh thành Du Hiệp Đồng Minh thì còn ai dám thất lễ, chính điều này làm cho bọn họ hí hửng đắc ý nên mới trúng kế của Vạn Lý Phiêu Phong.
Có thể nói đây là bài học thấm thía nhớ đời nhất trong mỗi người bọn họ, tính cuồng ngạo tự cao phải trả một giá khá đắt.
Theo hành trình, bọn họ trước hết dừng chân lại ở Dương Điếm trấn, khi đến đây thì trời đã gần trưa. Dương Điếm trấn là địa điểm họ sẽ nhận tin tức từ phía Cái bang, nên cả bọn tìm một quán rượu nhỏ nghỉ ngơi ăn uống và chờ tin tức luôn thể.
Sau Ngọ đã lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía Cái bang, Độc Tý Hổ không kiên nhẫn được, lên tiếng hỏi Phong Lôi Quải:
- Lưu đường chủ, sáng sớm nay Bao Nhị nói thế nào?
Phong Lôi Quải thấy mọi người ngồi ủ rũ chờ tin, thì trong lòng rất nôn nóng. Thế nhưng khi nghe hỏi lại kiên nhẫn ôn hòa đáp:
- Hễ có tin là báo ngay.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nóng tính, ré lên:
- Đến giờ mà chẳng có chút tâm hơi, chẳng lẽ lão cẩu họ Triệu mua đứt căn nhà nào trong Nghi Hưng thành rồi chui rúc lẩn tránh trong đó suốt đời hay sao?
Hắc Sát Thần lập tức phụ họa theo ngay:
- Đúng nhá! Nhỡ như con khỉ già Triệu Cảnh Thành kia trốn nhủi trong Nghi Hưng thành, mai danh ẩn tích suốt đời, thì chúng ta cũng phải ngồi đây mà đợi suốt đời hay sao chứ?
Nói đến đó, đột nhiên ngoài cửa thấy một gã hành khất thò đầu vào như tìm kiếm gì đó.
Giang Ngọc Phàn vừa nhìn thấy, buột miệng la lớn:
- Mau vào đây.
Lời chàng chưa dứt, Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh còn nhanh hơn, thân hình lướt như làn chớp thoát ra hướng cửa.
Gã hành khất bên ngoài cửa chừng như cũng đã nhận ra người cần gặp nên lách người vào nhanh bên trong.
Trọc Tử nắm lấy tay gã ăn mày đi đến bàn, Giang Ngọc Phàn nhìn kỹ thì nhận ra sau khuôn mặt lem luốc áo quần te tua kia chỉ là một gương mặt rất trẻ, chỉ chừng mười sáu mười bảy gì đó. Gã ăn mày có đôi mắt tinh anh chứng tỏ rất thông minh lanh lợi, chính vì thế nên mới được nhận trọng trách mang tin đến đây.
Bọn Ngộ Không hành cước giang hồ lâu năm, từng thâm hiểu người Cái bang rất trọng chữ “Tín”, hành động trượng nghĩa, nên họ ai ai đều khâm phục trong lòng, bởi vậy trước nay rất ít khi đụng chạm đến người của Cái bang.
Một điều nữa họ cũng biết, là Cái bang thường dùng người chính xác, cho nên lúc này tuy nhìn thấy gã tiểu hành khất tuổi mười sáu mười bảy mà nhận trọng trách mang tin đến, thì bọn họ không dám xem thường, hiểu rằng gã tiểu hành khất này ở trong Phân đàn Dương Điếm trấn này, nhất định thân phận không nhỏ.
Bấy giờ Trọc Tử đã dẫn gã tiểu hành khất đến trước mặt Giang Ngọc Phàn, cung kính chỉ tay vào chàng giới thiệu:
- Tiểu huynh đệ, vị này chính là Giang minh chủ của Du Hiệp Đồng Minh chúng ta.
Gã tiểu hành khất nhìn Giang Ngọc Phàn thấy cũng chỉ là một thiếu niên hơn tuổi gã không bao nhiêu, nhưng mày kiếm mắt phụng, thần thái khí độ uy nghi hơn người, thảo nào mà được cả bọn mười mấy tay giang hồ kỳ thủ tôn xưng lên ngôi vị lãnh tụ. Được giới thiệu, gã vội vàng cung kính tiến lên hai bước, chấp tay thi lễ, nói:
- Tiểu khả là Mã Cửu xin khấu kiến Giang minh chủ.
Giang Ngọc Phàn nghe hai tiếng “khấu kiến” biết gã dùng đại lễ ra mắt mình, nên cũng vội vàng đứng lên đỡ lấy hai tay, ôn hòa cười nói:
- Tiểu huynh đệ miễn lễ cho, xin ngồi xuống cùng dùng tiệc.
Á Tử nghe vậy, liền chạy lại kéo thêm một chiếc ghế nữa xếp vào bàn.
Mã Cửu liền xua tay, khiêm tốn nói:
- Trước mặt chư vị cao nhân, tiểu khả nào dám đồng tọa.
Phong Lôi Quải là người am tường tình hình trong Cái bang nhất, trên từ Bang chủ, dưới đến Đàn chủ các phương, ai ai cũng quen mặt. Lúc này nhân muốn biết nhanh tin tức bọn Vạn Lý Phiêu Phong, cho nên không cậu nệ, gấp gáp nói:
- Không ngồi cũng được, nhưng nói nhanh tin tức cho Giang minh chủ biết đi.
Mã Cửu “Dạ” ran một tiếng, rồi cung kính đến trước mặt Giang Ngọc Phàn nói:
- Vừa rồi nhận được thư bồ câu từ Phân đàn Trường Hưng báo rằng: Sáng sớm nay có bốn lão già và một lão bà mang theo một thiếu nữ vận áo hồng....
Gã nói chưa xong, Hắc Sát Thần đã buột miệng la lên:
- Ái, nhất định là Hồng Phi Hồ.
Phong Lôi Quải trừng mắt giáng tay lên ra hiệu “im đi”, nhưng nhìn thấy Giang Ngọc Phàn bình tĩnh không có biểu hiện gì, nên ôn tồn hạ giọng hỏi Mã Cửu:
- Trong thư có nói rõ thiếu nữ áo hồng kia là ai không?
Mã Cửu lắc đầu đáp:
- Không, chỉ miêu tả rõ áo quần và tuổi tác của bọn họ mà thôi.
Giang Ngọc Phàn đến đây mới hỏi vẻ quan tâm:
- Tuổi tác và quần áo bọn họ thế nào?
Mã Cửu lắc đầu đáp:
- Bốn lão già đều ở tuổi thất tuần, vận toàn trường bào trắng lam, lão bà tuổi cũng độ thất tuần, quần áo xám lam, còn vị cô nương thì tuổi chừng hai mươi hai hai mươi ba, mày ngài mặt ngọc, nét đẹp hơn người.
Giang Ngọc Phàn nghe xong bất giác đưa mắt nhìn bọn Ngộ Không, như muốn nói bọn người này có vẻ không giống bọn Vạn Lý Phiêu Phong.
Nhất Trần đạo nhân thì phán đoán:
- Bọn năm lão già bốn nam một nữ này xem ra giống năm người mà chúng ta nhìn thấy đêm hôm trước trên khu vực núi Huệ Sơn....
Hắc Sát Thần thì võ đoán:
- Còn phải nói gì nữa? Năm con khỉ già bốn nam một nữ ở chung với nhau, mang theo một con hồng hồ ly, chẳng phải là Hồng Phi Hồ, thì còn ai vào đây nữa?
Chung Ngọc Thanh ngược lại, thận trọng điềm tĩnh, nói:
- Thế nhưng chúng ta muốn tìm bọn Vạn Lý Phiêu Phong, lão ta vận áo màu hoàng thổ. Giả sử thiếu nữ áo hồng theo năm lão già kia đúng là Hồng Phi Hồ, thế nhưng trong bọn bốn nam một nữ kia lại không có mặt Vạn Lý Phiêu Phong thì cũng không phải là đối tượng chúng ta cần kiếm.
Mọi người nghe lời này đều thấy có lý, thế nhưng bọn họ cũng hiểu rằng:
- Người trong Phân cục Trường Hưng Cái bang không ai biết mặt Triệu Cảnh Thành, mà cũng không nhận mặt được Hồng Phi Hồ? Nếu không thì trong thư tất đã nói rõ trong bọn năm lão nhân bốn nam một nữa kia có mặt Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành hay không? Và hồng y tiểu nữ kia có phải là Hồng Phi Hồ hay không?
Độc Tý Hổ bỗng nhiên chen vào hỏi:
- Bọn người kia đi về hướng nào?
Mã Cửu liền đáp:
- Ra cửa Đông thành, rồi đi về hướng Hồ Châu.
Độc Tý Hổ vừa nghe xong, lập tức khẳng định:
- Quyết không sai, nhất định là bọn Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành, nhà của lão ta ở Lục Hoành đảo Đông Hải mà....
Trọc Tử cũng phụ họa theo:
- Đúng, đúng từ Hồ Châu đi Túc Sơn, rồi sẽ qua Triệu Hưng đến Ninh Ba, đó chính là lộ tuyến đến Lục Hoành đảo.
Giang Ngọc Phàn thấy Trọc Tử nói đường lối vanh vách nghe cũng có lý, nhưng lại quan tâm hỏi:
- Từ Trường Hưng đi Trường Hồ đảo nên theo lộ tuyến nào?
Cảm Cô vội nói:
- Theo đường bộ thì cũng được, thế nhưng từ Thiệu Hưng rẽ qua Trấn Hải, hoặc giả từ Trường Hưng đi thẳng đến Bình Hồ, xuống bến Sạ Phố đáp thuyền....
Nói chưa dứt, Phong Lôi Quải đã nhìn Giang Ngọc Phàn chú ý hỏi:
- Minh chủ đoán định bọn người đó là Tây Vực Càn Khôn ngũ tà nên chúng đi Trường Hồ đảo ư?
Giang Ngọc Phàn nghe hỏi thoáng chút do dự, nói:
- Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi, rõ ràng bọn người đó không phải là Càn Khôn ngũ tà thì nhất định là bọn Vạn Lý Phiêu Phong.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa bỗng nhiên lên tiếng góp ý:
- Minh chủ, từ đây cách Trường Hưng không xa, dù chúng ta có chờ đợi đây cũng chỉ thêm vô vị, không bằng kéo nhau đi Trường Hưng hỏi cho rõ ràng, như vậy hơn không.
Bọn Ngộ Không nghe vậy cũng đều gật đầu, tỏ ra rất tán thành ý kiến bà ta đi Trường Hưng một chuyến.
Giang Ngọc Phàn ngẫm nghĩ bọn Càn Khôn ngũ tà đều là những kẻ tà đạo, nếu lần này xáp mặt bọn chúng ra tay trừ khử thì cũng là một đại phúc cho võ lâm Tây Vực cũng như Trung Nguyên, như vậy đây không phải là một cơ hội tốt hay sao? Thứ đến, không đi nhỡ như bọn người này đúng là bọn Vạn Lý Phiêu Phong thì chẳng phải là để hỏng một cơ hội tốt cướp lại Vạn Diễm bôi đó sao?
Nghĩ thế rồi, chàng gật đầu trầm giọng nói:
- Tốt, vậy thì bảo tiểu nhị chuẩn bị ngựa, lập tức lên đường đến thành Trường Hưng.
Bọn Trọc Tử, Cảm Cô và Hắc Sát Thần nghe vậy phấn chấn hoan hô ầm lên.
Mã Cửu thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, bèn chấp tay nói:
- Minh chủ như không còn gì căn dặn, tiểu khả xin cáo từ.
Giang Ngọc Phàn vừa nghe, liền nhìn Phong Lôi Quải dặn dò:
- Thưởng cho anh em Cái bang trong Phân đàn ở đây mười lạng.
Phong Lôi Quải ứng thanh “dạ” một tiếng, rồi lấy trong túi hành lý ra mười lạng bạc ròng trao cho gã tiểu hành khất. Mã Cửu nhận lấy cảm tạ rồi quay lưng đi ngay.
Chừng sau một tuần trà, mười hai con tuấn mã sung mãn phóng vó dài ra khỏi Dương Điếm trấn.
Không riêng gì Giang Ngọc Phàn mà cả bọn Ngộ Không ai nấy đều nôn nóng truy kịp bọn sáu người già trẻ kia, cho nên không ngừng ra roi thúc ngựa, mười hai con tuấn mã bám riết nhau như một cuộc đua nước rút. Tiếng vó câu rầm rập, tiếng ngựa hí vang dài, bụi đường cuộn lên từ phía sau như những đám mây mù, khiến bao nhiêu khách thương bộ hành hoặc xa mã đều sợ hãi tránh dạt ra hai bên nhường đường.
Nhờ tin tức từ phía Cái bang đưa đến nhanh chóng, bọn Giang Ngọc Phàn lại phóng ngựa không một giây nghỉ ngơi, cho nên chỉ đến trưa hôm sau, bọn họ đã đuổi theo kịp bọn người sáu già một trẻ kia rồi. Còn từ ngoài xa hai ba dặm, ngưng mục chăm nhìn Giang Ngọc Phàn cũng đã nhận ra trên quan đạo là sáu bóng người, bốn lão già, một lão bà và một tiểu nữ thân vận áo hồng.
Vừa thoáng nhìn, Giang Ngọc Phàn đã trong lòng rộn lên, chàng thúc ngựa mạnh hơn, như muốn trông thấy ngay mặt bọn họ. Thế nhưng, lúc này thì chàng cũng nhận ra một điều là bọn người kia đi rất thong thả, mặc dù tiếng ngựa vang ầm khiến người đi đường ai cũng phát khiếp, vậy mà sáu người này đến quay đầu lui một lần cũng không.
Lúc ấy, Hắc Sát Thần bỗng hú dại một tiếng, rồi vung chiếc roi trong tay lên quất mạnh trong gió phát ra những âm thanh “vèo vèo”. Giang Ngọc Phàn nhìn thấy đã hiểu ra dụng ý của Hắc Sát Thần, quả nhiên tiếng roi da rít lên trong không trung, đã thấy vị tiểu nữ áo hồng kia quay đầu nhìn lui.
Khoảng cách bấy giờ chỉ còn non nửa dặm, nhưng chẳng riêng gì Giang Ngọc Phàn mà cả bọn Ngộ Không đều đã nhìn thấy rõ khuôn mặt tiểu nữ kia, bất giác trong bọn họ nhiều người kinh ngạc “Ái” lên.
Nguyên là, tiểu nữ áo hồng kia từ áo quần tướng mạo xem ra rất giống Hồng Phi Hồ, nhưng khuôn trăng tròn trĩnh trắng nõn kia phải nói là kiều diễm đẹp hơn Hồng Phi Hồ rất nhiều.
Giang Ngọc Phàn vừa nhận ra đối phương không phải là Hồng Phi Hồ thì trong lòng cơn hứng thú bất chợt ngấm tắt, chính vì vậy mà chàng vô ý thức buông lỏng dây cương, khiến tốc độ của ngựa cũng chậm lại hẳn.
Chàng chạy ngựa chậm lại thì cả bọn Ngộ Không cũng đồng thời giảm tốc độ, những tiếng ngựa dồn dập bất thần giảm hẳn rõ rệt, chính đến lúc này mới khiến cho bốn lão già và lão bà kia hơi dừng bước ngoái đầu nhìn lại.
Đến lúc này Giang Ngọc Phàn mới nhận ra mình hơi sơ suất, lẽ ra không nên giảm tốc độ ngựa đột ngột như vậy. Vì chỉ một hành động này cũng đủ khiến cho sáu người kia biết đội người ngựa sau lưng chính là truy đuổi theo mình.
Bốn lão già kia đưa mắt nhìn nhanh tình hình, sắc mặt hơi sầm lại nhưng chỉ mấy giây là quay đầu tiếp tục bước đi như không có chuyện gì.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn nhau ấy, cũng đủ cho Giang Ngọc Phàn nhận rõ khuôn mặt hình tướng của bọn họ.
Lão già đi đầu tóc trắng phủ vai, râu bạc dài qua ngưc, trên chiếc trường bào trắng lam đính một hàng khuy nút lớn bằng hạt long nhãn màu hồng ngọc sáng lấp lánh.
Lão già thứ hai đầu tóc bạc trắng nhưng lại ngắn ngủn, dưới cằm là vành râu bạc cũng ngắn xồm xoàm như ít khi cắt tỉa chăm sóc, trên tràng bào trắng lam của lão ta lại là một hàng khuy nút lớn màu lam sáng.
Lão già thứ ba đầu hói tóc thưa, chòm râu bạc dưới cầm lại dài xuống tận tiểu phúc, trên tràng bào lam trắng thì lại là một hàng cúc tròn lớn màu xanh biếc.
Lão già thứ tư râu tóc vừa phải, chỉ có điều mặt đen nên càng tôn thêm ánh bạc trắng của râu tóc, tràng bào lam trắng đính một hàng cúc màu trắng hồng nhạt.
Lão bà áo lam, quần xám, ăn mặc giản dị trên người không hề có thứ trang sức nào, mặt hồng môi mỏng, ánh mắt từ hòa, thoạt trông chừng như lúc nào cũng mang nụ cười hiền hòa đôn hậu.
Giang Ngọc Phàn thấy cả bọn sáu người như vậy, lòng càng rầu hơn chẳng dè lại toi công không hai ngày mà chẳng thâu được kết quả gì.
Chính đang lúc ấy, bỗng thấy từ sau lưng Phong Lôi Quải thúc ngựa tiến lên gần mình, chàng biết rõ chuyện nên lập tức ghì ngựa dừng hẳn lại. Lúc này bọn họ chỉ còn cách bọn sáu người kia chừng ngoài mươi trượng.
Phong Lôi Quải lúc này nhìn thấy bọn người kia cũng thất vọng, nhưng nghĩ ra điều gì nên tiến lên thấp giọng nói nhỏ với Giang Ngọc Phàn:
- Minh chủ, xem bọn họ chừng như không phải Càn Khôn ngũ tà....
Giang Ngọc Phàn không đợi nói hết câu, đã gật đầu tỏ ý đồng tình:
- Tôi thấy họ không có vẻ gì là tà ác.
Lúc này bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa từ sau cũng đã tiến lên vây quanh, nhao nhao la lên hỏi:
- Bọn người xúi quẩy này là ai chứ?
Phong Lôi Quải lập tức trợn mắt, đưa ngón tay cái lên dứ dứ trước mặt Trọc Tử muốn nói “cẩn thận” đồng thời thốt lên nói:
- Bọn họ là Tây Đề ngũ lão nhân.
Vừa nghe xong, cả bọn Á Tử và Cảm Cô đều “oái” lên một tiếng, tròn mắt nhìn nhau không thành lời, vì nên biết rằng: Khi bọn họ còn để tóc chỏm, thì nhóm Tây Đề ngũ lão nhân đã giương danh trên toàn võ lâm.
Ngay bọn Ngộ Không, Nhất Trần đều đã cao niên mà nghe đến Tây Đề ngũ lão nhân đều không khỏi thất kinh, bởi vì năm nhân vật này đều thuộc hàng cao thủ hai thế hệ trước, có thể nói rằng võ công tạo chỉ đã đạt đến cảnh giới thặng thừa.
Giang Ngọc Phàn trầm ngâm một lúc mới nhận xét:
- Bọn người chúng ta nhìn thấy trên cốc sơn hình như không phải là họ, vì lão bà này trong tay có nắm gậy đâu?
Nói đến đây chàng đưa mắt nhìn lại thì bỗng phát hiện ra bọn sáu người kia cũng đã dừng lại tự bao giờ, bọn họ vây tròn nhỏ to như đang thương lượng điều gì.
Ngộ Không vừa thấy đã giật mình cảnh giác:
- Bọn họ chừng như đã hoài nghi, có lẽ sẽ quay lại chất vấn chúng ta.
Giang Ngọc Phàn tuy cũng không khỏi có chút bất an, thế nhưng hai tiếng “chất vấn” thì chàng không chịu nổi, nên “hừ” một tiếng lạnh lùng nói:
- Bọn họ cớ gì dám cật vấn chúng ta chứ? Quan đạo là chung, chúng ta muốn đi thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ. Bọn họ dừng lại nói chuyện được, há chúng ta không thể dừng lại nghỉ ngơi....
Chàng nói chưa dứt, Phong Lôi Quải đã lên tiếng đề nghị:
- Minh chủ, việc của chúng ta cần nhất là truy theo bọn Vạn Lý Phiêu Phong, nếu như đã không phải là bọn Càn Khôn ngũ tà và Hồng Phi Hồ thì tốt nhất chúng ta nhanh quay trở lại truy tìm.
Giang Ngọc Phàn nghe ra có lý, thế nhưng lúc này chàng lại nhìn thấy năm lão nhân nhóm Tây Đề ngũ lão hình như đang cản trở tiểu nữ, còn tiểu nữ thì lại ré giọng nhỏ to, vùng vằng thân hình, tợ như đang giận dỗi, quyết làm cho được chuyện gì đó.
Phong Lôi Quải vừa nhìn, nhân lúc này nhắc Giang Ngọc Phàn chú ý:
- Minh chủ nhìn thấy rồi chứ, lão già áo đính cúc hồng ngọc chính là Hồng Châu lão nhân, lão cúc màu lam thạch chính là Lam Thạch lão nhân, lão áo có hàng cúc màu xanh biếc lại là Bích Hổ lão nhân, lão áo cúc màu trắng hồng thì là Bạch San lão nhân, lão thái bà khuôn mặt từ hòa kia chính là Từ Huy bà bà sư tỷ của bốn lão già kia.
Giang Ngọc Phàn vừa lắng nghe Phong Lôi Quải giới thiệu bọn họ, vừa dõi mắt chú ý mọi hành vi của họ lúc này.
Chàng nhận thấy bốn lão già và Từ Huy bà bà xem ra rất sủng ái vị tiểu nữ áo hồng này, họ không ngừng vuốt ve vỗ về nàng, còn tiểu nữ ngược lại cứ làm mình làm mẩy, hết dậm chân đến vung tay như không chịu nghe lời họ, đồng thời đôi mắt luôn nhìn về bọn Phong Lôi Quải vẻ bực tức.
Chung Ngọc Thanh là người mẫn cảm nhất, nàng đã nhận ra có điều không ổn từ trong hai ánh mắt của hồng y tiểu nữ, trong ánh mắt long lanh vừa bực tức nhưng pha chút thích thú đã tỏ ra có chút chú ý đến chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú Giang Ngọc Phàn.
Ý nghĩ lóe lên, nàng liền thúc giục:
- Lưu đường chủ nói chí phải, như đã không phải là Càn Khôn ngũ tà thì chúng ta nhanh quay trở lại đi đến Phi Phụng cốc, Bách Trượng phong, không chừng Lục cô nương đã trở lại.
Giang Ngọc Phàn vừa nghe, nhất thời nhớ đến Lục Trinh Nương, vị biểu thư của chàng. Chàng nghĩ cần phải nhanh chóng trở lại Phi Phụng cốc để hỏi xem, không chừng Lục thư tôi đã truy ra ai là chủ nhân của Vạn Diễm bôi, đồng thời báo cho biết là nó đã bị bọn Vạn Lý Phiêu Phong lừa cướp mất rồi.
Nói rồi chàng phất tay ra hiệu quay ngựa trở lại, chính ngay khi cả bọn trở ngựa thì bỗng nghe tiếng quát của tiểu nữ áo hồng từ đằng kia vọng lại:
- Đứng lại!
Bọn Giang Ngọc Phàn đều ngớ người, liền quay đầu lại nhìn thì thấy hồng y thiếu nữ đứng chống tay vẻ kiêu ngạo, đưa đôi mắt đầu thách thức lẫn tức giận nhìn chăm bọn họ.
Hồng y tiểu nữ thấy Giang Ngọc Phàn đã quay đầu nhìn lại, liền hất mặt lên hỏi lớn:
- Chúng ta còn chưa làm gì các ngươi, các ngươi sao đã quay bỏ về?
Tây Đề ngũ lão nhân đứng sau tiểu nữ nghe vậy chỉ lắc đầu không biết làm gì hơn, thở dài sườn sượt.
Bọn Ngộ Không thấy hồng y tiểu nữ tuy kiêu căng nhưng không có tà ý, xem ra cũng đã tuổi đôi mươi, nhưng nói chuyện thì cứ như một cô bé mười bốn mười lăm. Vì vậy, bọn Cảm Cô, Trọc Tử và Á Tử không nhịn được, hoắt miệng cười lên ha hả.
Hồng y tiểu nữ bị cười thì ửng hồng đôi má lên, giọng hàm chút tức giận:
- Các ngươi cười gì chứ, ta bảo các ngươi đến đây.
Vừa nói vừa đưa cánh tay ngọc lên chỉ thẳng Giang Ngọc Phàn.
Từ Huy bà bà đứng ngay bên cạnh hồng y thiếu nữ thấy vậy, bất đắc dĩ phải lên tiếng khuyên bảo:
- Tiểu Lý, có lẽ bọn họ quên cái gì đó, vừa khéo đúng lúc đến đây thì sực nhớ cho nên mới quay ngựa về lấy.....
Bà chưa nói hết câu thì bỗng hồng y tiểu nữ đã chu miệng cãi lại:
- Không đâu, quên cái gì thì chỉ cần phái một người trở lại lấy là được, cần gì phải trở về hết cả bọn chứ?
Lam Thạch lão nhân vẻ không vui, nói:
- Tiểu Lý, trước khi đi đã hứa là con không được gây chuyện rồi mà.
Hồng y tiểu nữ vẫn không chịu thua, dẩu môi cãi:
- Bọn họ kiếm chuyện trước chứ không phải con gây sự với họ nhá.
Giang Ngọc Phàn nghe đoạn đối thoại của bọn họ đã nhận ra bọn họ nghi ngờ, nếu không cho người đến giải thích rõ ràng thi e rằng sẽ dẫn đến song phương hiểu lầm mà sinh chuyện không hay.
Nghĩ vậy, chàng quay đầu lại định phái Nhất Trần làm chuyện này, không ngờ vừa lúc ấy gã Á Tử vốn ít lời đột nhiên nhìn chàng, vừa đưa tay ra dấu vừa ú ớ nói gì đó.
Á Tử chỉ vừa ú a ú ớ được mấy câu thì đột nhiên từ đằng kia hồng y tiểu nữ bỗng ré giọng đầy tức giận:
- Thế nào? Đã vậy ngươi còn dám dùng Tạng ngữ chửi ta là con nha đầu hử?
Vừa nói dứt, tay ngọc vung lên, một vệt sáng bạc xé gió “vu vu” nhắm hướng Á Tử bay đến.
Chính gần như đúng lúc hồng y tiểu nữ vung tay phóng ám khí, thì bọn Tây Đề ngũ lão bất lực không kịp cản trở, đành đồng thanh la lên:
- Ai dà, Tiểu Lý, đó là một người câm.
Thế nhưng vừa hết câu nói thì một ám khí đã bay đến trước ngựa bọn Giang Ngọc Phàn.
Giang Ngọc Phàn rất tinh mắt, vừa thấy đạo ngân quang phát ra đã vận nhãn thần chú nhìn thì kịp nhận ra đó là một con hoàng anh bằng vàng nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay, đôi cánh nó khi lướt đi trong gió mới phát ra tiếng kêu “vi vu” êm tai.
Chàng thích thú liền phát ra một đạo kình hấp lực, chỉ thấy con hoàng anh vàng “viu” một tiếng bay lọt vào trong tay chàng.
Hồng y tiểu nữ thấy vậy thất thanh la lên:
- Coi chừng, trong miệng chim có kim châm.
Tiếng nàng thánh thót hàm ẩn một nỗi lo lắng quan tâm rõ rệt.
Giang Ngọc Phàn vốn sợ bắt mạnh sẽ làm hỏng con chim xinh xắn này, cho nên chỉ dùng ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa, vận nhu kình đón bắt nó một cách nhẹ nhàng. Vì không bị va động mạnh, cho nên chiếc kim chế đặt tinh vi trong miệng con chim không phóng ra.
Một chiêu tuyệt học “Hư Không Nhiếp Vật” chàng vừa thi triển, chẳng riêng gì hồng y tiểu nữ và Tây Đề ngũ lão mà ngay cả bọn Ngộ Không lần thứ hai được chứng kiến cũng sững người kinh ngạc.
Duy nhất chỉ có một người trấn tĩnh tâm thần, đó là Chung Ngọc Thanh, đôi mày liễu nàng nhíu lại lộ nét vừa đố kỵ vừa tức giận.
Ấy là vì nàng nghe trong giọng thét lanh lảnh của hồng y tiểu nữ có chút tình cảm tha thiết, điều này khẳng định sự suy đoán trong lòng nàng tuyệt đối không sai là: hồng y tiểu nữ đã phải lòng vị Minh chủ khôi ngô tuấn tú của họ.
Nàng đố kỵ, nguyên nhân là nàng không thể để cho hồng y thiếu nữ bỗng chốc phô diễn tình cảm lột vào mắt xanh của chàng, để rồi phút chốc hất nàng rời khỏi vị trí Cửu Cung bảo Tôn thiếu phu nhân mà nàng ngày đêm ôm ấp trong mộng.
Vì vậy, chính lúc mọi người đang trong phút sững người, nàng đã thốc ngựa phóng đến, chỉ thẳng vào mặt hồng y tiểu nữ quát lên the thé:
- Vô cớ xen vào chuyện người khác, lại ra tay ám hại người, như vậy còn không phải là con nha đầu man rợ là gì hử?
Bọn Ngộ Không sự thấy biết nguy rồi, ai cũng định phóng ngựa lên cản trở nhưng xem ra đã không còn kịp.
Giang Ngọc Phàn ngược lại chàng định bụng hỏi cho ra lẽ vị hồng y tiểu nữ đã lớn ngần này rồi lẽ nào lại không phân biệt nổi người bình thường và người câm hay sao?
Không ngờ đã bị Chung Ngọc Thanh thúc ngựa xông lên trước nên đành đứng yên. Hồng y tiểu nữ thấy đối phương sấn tới, cũng không nhượng bước hất mặt hỏi lớn:
- Ngươi có phải là cầm đầu cả bọn không?
Chung Ngọc Thanh chẳng ngờ thiếu nữ hỏi như vậy, bèn hậm hực đáp:
- Chúng ta là Du Hiệp Đồng Minh, ta là Tam đường chấp sự, Minh chủ chúng ta là vị kia.
Hồng y tiểu nữ vừa nghe nói, nhìn thấy người mà Chung Ngọc Thanh chỉ lại chính là người mà cô ta đã chú ý là Giang Ngọc Phàn, bất giác nheo nheo mắt vẻ tinh nghịch cười phá lên:
- A a.... Ta hiểu ra rồi, xem khuôn mặt ngươi vừa rồi chốc thì ửng đỏ, chốc thì biến thành tái mét, tức giận như thế thì nhất định ngươi là phu nhân của vị Minh chủ này rồi.
Bọn Ngộ Không nghe không khỏi sửng sốt kinh ngạc, vị hồng y tiểu nữ này quả nhiên nhãn quang lợi hại, đứng cách ngoài bảy tám trượng mà vẫn nhận ra được tâm tình đố kỵ lẫn tức giận của Chung Ngọc Thanh.
Chỉ có điều, trước ba mặt bảy mày đông người thế này mà cô ta không chút tế nhị nói năng khéo hơn một chút, ngược lại, nói toạc nói trắng ra thực đưa Chung Ngọc Thanh vào tình thế lúng túng ngượng ngập. Nàng giận đen mặt đỏ tai, nghiến răng canh cách, hồi lâu chưa biết nên đốp lại một câu như thế nào.
Bản thân Giang Ngọc Phàn cũng không khỏi ngượng ngùng dù chàng chỉ là nạn nhân của hai vị cô nương đang đấu khẩu tranh tình này.
Bấy giờ, người gần gũi thân cận nhất với Chung Ngọc Thanh là Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa, bà chừng như không chịu nổi thái độ và lời lẽ của hồng y tiểu nữ, liền tung người phi thân rời khỏi yên ngựa, chân vừa chạm đất đã sấn tới ré giọng quát:
- Con tiểu nha đầu này không hiểu thế nào là quy luận giang hồ ư? Mở miệng chẳng hỏi sư thừa, vấn môn phái, mà lại huỵch toẹt chuyện bí mật riêng tư của người....
Hồng y tiểu nữ chẳng đợi bà ta nói hết, tức giận cắt ngang:
- Chuyện của bổn cô nương, cần ngươi xen vào à?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng tức giận thét:
- Bà hôm nay nhất định xen vào bằng được.
Vừa nói vừa lấy cặp Quỷ Đầu đao xuống, khiến nó chạm vào nhau khiến nó vang lên những tiếng lanh canh, tay phải nắm chắc đao chỉ vào hồng y tiểu nữ thách thức:
- Mau lấy binh khí ngươi ra.
Phong Lôi Quải vừa nhìn thấy, liền nhỏ giọng nói với Giang Ngọc Phàn:
- Minh chủ, Tiết chấp sự xem ra không phải là đối thủ của vị cô nương kia, chỉ e nộp mạng không.
Vừa nói xong, phía bên kia đã thấy Bạch San lão nhân đưa tay ra hiệu cho Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa, ý muốn nói “hãy chậm tay” rồi lão trầm giọng nói:
- Bà nên trở lại, bà không phải là đối thủ của Tiểu Lý đâu, đối thủ của nói phải là vị Minh chủ của các người....
Lão nói tuy giọng ôn hòa bình thản, thế nhưng bên trong không khỏi hàm chứa tự cao ngạo nghễ.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe càng tức giận hơn, giận như không còn gì giận hơn, bà nhổ toẹt một bãi nước bọt, huơ đao thét lớn:
- Ha... Đây chẳng phải là chiêu nhân kén rể mà ngươi muốn chọn ai thì chọn, muốn gì thì trước hết phải thắng cặp Quỷ Đầu đao của ta đây rồi mới hòng gặp được Minh chủ của ta.
Bọn Ngộ Không thấy Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không kể gì hạng trưởng bối, cử chỉ lời nói vô lễ với Bạch San lão nhân thì thầm lo trong lòng. Chính khi bọn họ định chạy lên kéo bà ta trở lại, thì đã nghe giọng hồng y tiểu nữ đầy phẫn nộ:
- Mụ kia, ngươi dám xúc phạm đến sư thúc ta?
Vừa dứt lời, thân hình lướt tới, “soẹt” một tiếng, hàn quang tỏa ra, chẳng biết như thế nào mà trong tay hồng y tiểu nữ đã nắm chắc một thanh trường kiếm vừa dài vừa mảnh, mà thiếu nữ vừa rút ra ngay trên thắt lưng của nàng chính là thanh bảo kiếm nổi tiếng Đằng Long kiếm.
Bấy giờ trong đầu chàng chợt vụt lên một suy nghĩ, buột miệng la lớn “Ngừng tay”.
Trong tiếng quát, thân hình chàng như chiếc lá rơi khỏi yên ngựa lướt đến, đồng thời ngón tay trỏ phải búng ra một cỗ đạn chỉ nhằm đích lưỡi nhuyễn kiếm Đằng Long kiếm trong tay hồng y tiểu nữ.
Chỉ nghe “Koo..ng” một tiếng, hồng y tiểu nữ “á...” lên một tiếng, cả người dao động rồi phải thoái lùi sau đến năm bộ.
Đến lúc này bọn Ngộ Không mới phát hiện ra chiếc đai bạc quanh hông hồng y tiểu nữ không còn nữa, họ mới hiểu ra đó chính là thanh nhuyễn kiếm đặc chế được cuộn tròn lại.
Sau một chiêu bị đẩy lui này, hồng y tiểu nữ mặt chợt trắng bệt ra, từ trong đôi mắt hai tia hàn quang đầy sát khí nhìn chăm vào Giang Ngọc Phàn, mọi người ai cũng đã nhận ra cô gái thẹn thành nộ mà dấy lên sát cơ.
Giang Ngọc Phàn bình tĩnh chấp tay cười, nói:
- Vừa rồi, vì cấp bách nên đành phải xuất thủ mạo phạm cô nương, xin cô nương bớt giận.
Hồng y tiểu nữ lúc này thấy Giang Ngọc Phàn đã đến trước mặt, cỗ sát khí trông đôi mắt mới dịu đi, bỗng chốc còn nhoẻn miệng cười, như tự nói với mình:
- Chẳng sợ chàng đâu nhé.
Cô ta nói chưa dứt đã nghe từ sau lưng vang lên giọng nói trầm lãnh của Bạch San lão nhân:
- Tiểu Lý, con quay trở lại.
Hồng y tiểu nữ nghe giọng, quay đầu lui nhìn thì thấy Bạch San lão nhân mặt hầm hầm nộ khí đã bước đến bên mình. Cô ta bỗng hốt hoảng chạy đến núi tay lại, giọng khẩn cầu:
- Tứ sư thúc, xin đừng động đến chàng.
Giang Ngọc Phàn nghe vậy thì tức giận, bất giác bật ra tiếng cười nhạt, ngạo nghễ nói:
- Chớ nói đả thương được tại hạ, chỉ cần động tới vạt áo của tại hạ thì lão ta cũng đã đủ xem là cao thủ nhất lưu thiên hạ rồi.
Một câu này đủ làm chấn động cả bọn Ngộ Không.
Hồng y tiểu nữ nghe thế giật thót mình, quay phắt lại nhìn Giang Ngọc Phàn giọng phẫn hận:
- Ngươi?....
Lời cô ta chưa thốt được khỏi miệng, thì Bạch San lão nhân phẫn nộ cực thành tiểu, bật lên tiếng cười gằn, nói:
- Lão phu vốn nghĩ hỏi xem đại hiệu cao tính của lệnh sư, không ngờ ngươi chỉ một nhúm tuổi mà lại dám cuồng ngạo như thế, thực bất đắc dĩ lão phu phải ra tay cho ngươi bài học làm người.
Chính vào lúc tình hình căng thẳng nhất này, từ phía sau lưng vọng lại tiếng người, gọi rất gấp:
- Giang minh chủ, Giang minh chủ, đã có tin tức chính xác về Vạn Lý Phiêu Phong và Hồng Phi Hồ....
Cả bọn Giang Ngọc Phàn mười hai người đều giật mình, nhìn thấy một gã trung niên hành khất vừa chạy vừa dùng tay rẽ đám người hiếu kỳ vây quanh đứng xem chạy đến hướng Giang Ngọc Phàn.
Khi đến trước mặt Giang Ngọc Phàn, gã mới chắp tay cung kính thi lễ bẩm cáo:
- Bẩm Giang minh chủ, hành tung của Vạn Lý Phiêu Phong và Hồng Phi Hồ đã truy ra chính xác rồi.
Hắc Sát Thần là người đầu tiên nôn nóng hỏi ngay:
- Bọn chúng hiện tại ở đâu?
Trung niên hành khất đáp:
- Hồng Phi Hồ thì theo bốn lão già và một thái bà qua Kim Đàn, đến Đan Dương rồi đi thẳng Lục cốc...
Phong Lôi Quải nghe đến đó thấy có chuyện khác thường, bèn cắt ngang hỏi:
- Nói vậy trong bốn lão già kia không có Vạn Lý Phiêu Phong?
Trung niên hành khất gật đầu đáp:
- Vạn Lý Phiêu Phong cùng ba lão già khác và một trung niên phụ nhân hộ tống một kiệu trúc ra khỏi Nghi Hưng thành, qua Cao Định rồi đến Yến Hồ.
Giang Ngọc Phàn “á” lên một tiếng cả bọn Ngộ Không theo đó cũng sững sờ ngơ ngác. Thực sự bọn họ nghĩ không ra chuyện là thế nào nữa, người lừa cướp “Vạn Diễm bôi” sao lại là vị “tiểu thư” ngồi trong kiệu trúc ấy? Và vị “tiểu thư” ấy là ai?