Kim Cương Bất Hoại

Chương 32: Bảy vị sát tinh cứu mạng

Vị Hải nghe tiếng gọi quen quá. Nàng ngoảnh nhìn lại trong đám đông ồn ào.

Nàng thấy một cô gái mặc xiêm áo lụa trắng, hai mắt thắt ngang một dải
lụa bạch, hai tay chống cây gậy ngắn, đương quờ quạng tiến lần từng bước lại phía nàng. Vừa lần mò bước đi vừa gọi tên nàng.

Người đứng xem thương hại dẫn lối cho cô ta đi. Nhìn kỹ thì ra là Tiểu
Bạch, cô bạn chí thiết của mình, con gái duy nhất của vị Minh chủ Võ lâm miền Nam sông Hoàng Hà.

Trời ơi, Tiểu Bạch bị “mù” thật sao? Vị Hải chạy lại, đúng là Tiểu Bạch
rồi, hai người mừng rỡ vô cùng, ôm choàng lấy nhau mừng rỡ.

Vị Hải suýt bật ra tiếng khóc, hỏi rối rít :

- Tại sao em lại bị khổ sở đến nông nổi này? Em bị hỏng mắt rồi sao?

Vị Hải liến thoắng còn muốn hỏi dồn dập nhiều hơn thế nữa, nhưng Tiểu Bạch đã ngắt lời :

- Chị đương lâm nguy! Chị đừng hỏi gì em nữa. Phải cẩn thận đề phòng! Kẻ thù đương bao quanh chúng ta.

Vị Hải ngơ ngác nhìn quanh, tìm kiếm xem ai là kẻ thù của mình?

Giữa lúc đó, Thất Tình Tú Sĩ cùng Tả Thừa Vu ra tới cửa, viên quản lý trông thấy Vị Hải công nương reo lớn :

- Kìa cô chủ tôi đã tới kia kìa!

Thất Tình Tú Sĩ thấy Tiểu Bạch đứng nép cạnh bên, tay nắm chặt cây gậy
chống biết thì rằng nàng đang ở vào thế phòng ngự, chàng vội đặt tay lên chuôi kiếm Song Nhạn Thiên Linh kiếm lùi lại núp vào chỗ kín để chờ
địch nhân xuất đầu lộ diện trước.

Một tên đại hán cởi trần đẩy xe chẹn ở đầu phố, bỗng thò tay kéo then
ngang dưới chiếc hòm gỗ lớn trên xe, tức thời một con ác thú từ trong
đáy thùng tụt xuống gầm lên một tiếng long trời lở đất.

Nơi đường phố trung tâm thị thành, người đi lại tấp nập mà có tiếng beo
gầm hổ thét như giữa chốn sơn lâm. Mọi người kinh hồn bạt vía, dáo dác
nhìn quanh, rồi ù té chạy trốn tứ phía.

Con kim tiền báo lớn hơn con cọp rằn đã nhảy tót ra giữa phố xá, chiếc
đuôi lớn vẫy đi vẫy lại, há miệng nhe nanh, hốc miệng đỏ lòm, hai mắt
nhìn về phía cô gái.

Viên quản lý là người đầu tiên trông thấy con kim tiền báo, ông ta run
bần bật, hai chân mềm nhũn như bún, lảo đảo té ngửa trên mặt đất. Con
beo chồm tới, chân sau nó chỉ cào mạnh một cái mà ruột gan viên quản lý
đã vung vãi trên thềm, ngay trước cửa tiêu cục.

Tên đại hán thứ hai thả con gấu ngựa, ác thú cũng gầm lên một tiếng như
sấm động, người dựng thẳng, đi trên hai chân sau nhe răng vuốt, nom rất
kinh hãi!

Ở cỗ xe thứ ba lại vọt ra một con khỉ đột có bộ lông hung hung đỏ. Nó
thở hộc như bể lò rèn, hai tay đấm ngực kêu bịch bịch như chân voi nện
xuống đất mềm, gầm thét xông về phía cổng Quảng Phát Lợi thương xá. Nó
chận đường chạy vô thành ra hai cô gái đứng chơ vơ giữa đường không còn
biết chạy đâu cho thoát.

Người thị nữ theo hầu Vị Hải bị con khỉ đột túm bắt, nó xé xác cô ta thành hai mảnh quăng ra giữa lộ.

Trước cửa tiêu cục vừa rồi đông đúc là thế mà trong khoảnh khắc vắng
tanh vắng ngắt, không còn bóng người nào ngoại trừ hai xác chết và hai
cô gái đẹp.

Ba tên đại hán đứng chặn ba góc phố, điều khiển ba con ác thú tấn công hai nàng. Lão sư hét to :

- Cái nhà cô gái mù tịt kia lui ra xa! Chậm trễ bị ác thú của chúng ta
xé thịt thì đừng oán trách! Này Vị Hải tiểu thư, vểnh lỗ tai nghe cho
rõ. Trước khi ngươi xuống thăm Diêm Vương, thì cũng nên trách móc chúng
ta vô cớ sát hại mi! Hai cha con mi vô phúc đã bị “bảy sát tinh” chiếu
mạng! Nghe không?

Con kim tiền báo đã nằm mọp bụng sát đất, chỉ chờ hiệu lệnh của chủ nó là nhảy chụp hai cô gái.

Mé đối diện, con gấu ngựa cũng gầm gừ dọa dẫm.

Lão báo trông bộ điệu hai nữ lang đứng sát nhau, một người bị tật
nguyền, không người nào có khí giới trong tay, thấy chắc ăn tỏ vẻ khinh
thường nói lớn rằng :

- Đại ca ơi! Hai con nha đầu này coi ngộ và “ngon lành” quá! Nếu để cho
ác thú giày vò, rất uổng! Chi bằng đại ca cho phép em út lãnh hai đứa về nhốt vô lồng sắt, để giải sầu có hơn không?

Hai cô gái từ nãy vẫn đứng sát bên nhau không nhúc nhích. Nếu quan sát
kỹ thì thấy vẻ mặt hai người chẳng chút chi sợ hãi. Hai nàng dùng “nhĩ
ngữ truyền âm” trao đổi ý kiến cho nhau.

- Vị Hải tỷ tỷ, nghe em dặn đây: Chị đừng rời xa em nữa bước. Có xảy ra
việc chi nguy hiểm đến đâu, để mặc một mình em đối phó. Chỉ cần chị
trông thấy gì cho em biết. Chị là “đôi mắt” của em.

Từ trước đến nay Vị Hải chưa hề dám làm sai lời Tiểu Bạch lần nào. Bây
giờ tuy trong bụng có đôi chút hồ nghi về khả năng của Tiểu Bạch, nhưng
thấy nàng xuất hiện báo trước mình bị kẻ địch bao quanh thì hiểu mọi
việc xảy ra không ngoài dự liệu của Tiểu Bạch. Vậy ắt Tiểu Bạch có dụng ý chi đây?

Nàng hỏi lại rằng :

- Ngoài ba con ác thú, bọn chúng có ba tên. Chị có biết là ai không?

- Có biết. Tất cả bảy tên trong đoàn Thất sát của Hắc Y. Ba tên đã rõ
mặt, còn bốn tên nữa rất lợi hại! Phải coi chừng cẩn thận mới được!

- Sao chúng ta không sử dụng khinh công đào tẩu thoát hiểm, tội vạ gì đứng ì giữa vòng vây của bọn chúng đông những bảy tên?

- Một mình tỷ tỷ phi hành lanh lẹ được. Còn vướng em, làm sao chạy nhanh được? Biết chúng phục kích lối nào mà tránh đi.

- Không lẽ đứng đây để mà chịu chết hay sao?

- Tỷ tỷ không lo. Chúng ta có nhiều đồng bạn yểm trợ. Em tính toán có
đường cự nổi thì mới lò dò ra đây với chị chứ. Chúng ta cứ đứng yên bất
động. Bọn chúng không làm gì được đâu. Nếu tỷ tỷ không tin em thì cứ nắm lấy bàn tay em sẽ rõ...

Vị Hải nắm lấy bàn tay Tiểu Bạch thấy một luồng chân lực cuồn cuộn
truyền vào người nàng làn trấn tĩnh tinh thần, không cần phải vận công
mà thấy cánh tay chuyển động, sức mạnh gia tăng tột độ.

Vị Hải nghĩ thầm, nếu lúc này mình bất ngờ động thủ trước, tên ăn nói
xấc láo kia thế nào cũng mất mạng, Thất sát chỉ còn Lục sát.

Tiểu Bạch dường như đoán được ý của Vị Hải nên nói nhỏ :

- Em đã dặn tỷ tỷ đừng ra tay trước mà! Để xem chúng giở trò gì! Ba tên
này không đáng sợ. Cái thằng mang kiếm gỗ là đáng sợ nhất.

Hai cô gái ở thế bất động.

Bốn bề yên lặng như tờ. Xưa nay, ai cũng biết tại nơi tiêu cực danh
tiếng này, võ sư thủ hạ của Xích Tu Lân rất đông đảo. Khu vực đó rất an
ninh. Những tên trộm cướp hai đạo tầm thường không bao giờ dám bén mảng
tới.

Nếu có xảy ra việc gì, quan binh cũng không dám đến can thiệp vì một số
người làm trong tiêu cực làm giáo đầu trong võ đường. Quan quân phải
kính nể, e dè. Việc gì xảy ra trước cổng tiêu cục, trêu chọc tới Vị Hải
công nương là việc trọng đại phi thường nên ai nấy chui rúc vào một xó.

Tiền bạc trong tiêu cục được các thương chủ ký thác rất nhiều, các võ sư lo thủ tiền bạc trước tiên. Vì nay cảnh huyên náo bỗng dưng trở thành
cảnh tịch mịch nghẹt thở.

Người bị nghẹt thở nhất là Ái Huê hòa thượng. năm lần bảy lượt, định
xông ra giải vây cho tiểu thư. Nhưng lần nào cũng bị Nhất Tiếu ngăn cản.

Nhất Tiếu biết rằng Tiểu Bạch đã xông ra tất nàng dư lực đối phó với ba
anh em con “tên chôn xác người”. Sở dĩ, nàng chưa động thủ là vì nàng
biết còn những tên “giết mướn” khác núp quanh đâu đó, chưa ra mặt.

Lão sư nghe Lão Báo nói vậy, hạp với sở thích dâm dục của hắn, cười hô hố reo vang :

- Tam đệ nói rất đúng ý ta. Ta càng ngắm càng thấy hai con nhỏ này xinh
tệ. Nhốt vào lồng sắt, thỉnh thoảng đem ra giải phiền thì tuyệt thú. Lấy dây trói chúng cho ta.

Lão Báo lấy ra một cuộn dây, thắt thòng lọng và đứng trên xe định tung dây bắt trói hai thiếu nữ.

Ái Huê trong rèm xe cao trông thấy rõ mồn một hành động của Lão Báo quay lưng lại phía chàng. Hòa thượng không thể cầm lòng được nữa, từ trong
xe phi thân ra, dùng kim câu ngoặc lấy cẳng Lão Báo kéo cho đứt một giò.

Cử động của Ái Huê trong lúc cấp tốc giải nguy cho cô chủ quá bất thần, Nhất Tiếu không thể can ngăn kịp.

Lão Báo đứng trên xe không đề phòng phía sau, định tung dây ra bắt trói
gái đẹp, ai ngờ sợi dây chưa ra khỏi tay đã cụt mất một cẳng, mất thăng
bằng té nhào, đâm bổ đầu xuống đất.

Hắn kêu ối chao một tiếng lớn, ngã lăn ra.

Ái Huê được đà, múa song câu nhảy vọt lên tấn công Lão Hổ. Vừa vung câu chém, vừa la hét :

- Chém chết những tên cuồng khấu này đi, ban ngày ban mặt, tha ác thù giết người như vậy được sao?

Nhưng từ trên lan can lầu cao một tòa nhà gần đấy vun vút ba ngọn phi
đao lá liễu đã tỏa hình nan quạt, nhằm ba mục tiêu bay tới.

Nhất Tiếu là người đầu tiên trông thấy ám khí, lo sợ cho Ái Huê, gọi rống lên :

- Phi đao! Phi đao!

Ái Huê thấy gió lạnh nơi sau gáy, chưa kịp né đầu thì lưng đã hứng lấy
ngọn phi đao cắm vào thịt nghe đến bụp. Hòa thượng ngã lăn quay ra đất.

Hai luồng sáng bạc nhắm thẳng cổ họng hai cô gái bay tới. Tiểu Bạch
ngoảnh đầu về phía có tiếng gió rít, khẽ vẫy nhẹ bàn tay tức thời, hai
ánh thép khi bay tới gần hai người, hình như bị yếu sức dần, tốc độ chậm lại rồi rơi xuống đất, kêu leng keng như hai con cá nhảy trên mặt đất.

Hai tai Tiểu Bạch rất đổi tinh tường. Nàng khẽ vung tay, tức thời nhiều
tiếng rẹt rẹt phát ra như xé không khí, một loạt chín mũi phi trâm bắn
thẳng về nơi xuất phát ra ba ngọn phi đao ở rất xa.

Mau mắn lắm trông theo mới thấy các vết mũi trâm cắm thành một hàng đều
đặn từ tay vịn lan can đến bờ thành cửa sổ trên lầu cao. Từ lúc khởi đầu không ai trông thấy có bốn người nào thấp thoáng tại nơi đây?

Tuy vậy, từ trên ván lầu nhiều giọt máu tươi nhểu xuống mặt đường. Vẳng nghe có tiếng rên khẽ và có tiếng người nói nhỏ :

- Chà! Con tiện tỳ phóng trâm mạnh và giỏi thiệt!

Chính Vị Hải đứng sát cạnh Tiểu Bạch mà cũng không nom thấy bóng người
ném phi đao và chỉ khi thấy hai lưỡi phi đao rớt xuống đất kêu leng
keng, trông thấy một vị hòa thượng trúng phi đao ngã lăn, mới biết mình
cũng là mục tiêu để ám toán.

Nàng kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Nàng ngạc nhiên không hiểu Tiểu Bạch, hai mắt bị bịt kín làm sao có thể phản trâm một cách thần sầu đến thế.

Thương hại cho Ái Huê tỷ bị phi đao găm trúng lưng vẫn gắng sức lồm cồm bò dậy, nhưng máu ra ướt đẫm vai áo.

Rõ ràng là vị hòa thượng si tình đã bị trọng thương.

Nhất Tiếu kêu khổ luôn miệng, nhảy vụt ra đỡ Ái Huê, định bồng hắn về xe để cấp cứu. Nhưng Lão Hổ đã lôi từ trong thùng xe một cuộn xích rất
nặng. Hắn cuốn tròn vào cánh tay, bắp thịt nổi lên chằng chịt những múi
lớn. Hắn vung sợi xích sắt, xông tới để ngăn cản Nhất Tiếu cứu bạn mình.

Lão Hổ ra tay rất hung tợn, xích sắt quay tít vù vù như sấm động, quất trúng đâu, chỗ đó ắt phải tan vụn ra cám.

Nhất Tiếu cười lạt nói rằng :

- Thằng khốn kiếp chuyên môn nấu xác người, bọn mi là Thất sát nhưng cố nội bây đây là “Cửu sát”, nghe không?

Nói rồi, chàng khẽ hụp đầu né tránh, vươn tay bắt lấy sợi xích sắt, kéo về phía mình, dùng sức giựt đứt một đoạn dài.

Nhất Tiếu cũng vung xích đánh lại, miệng la hét :

- Mày muốn chết vì xích sắt thì ông cho chết vì xích sắt!

Hai đoạn xích sắt va chạm nhau kêu đến xoảng một tiếng, sức mạnh của Lão Hổ làm sao chống cự được thần lực của Nhất Tiếu nên Lão Hổ bị đánh dập
nát một cánh tay, máu thịt bê bết rã rời, tiện đà, Nhất Tiếu quất chéo
một đòn nữa, Lão Hổ bị vỡ óc, thi thể văng xa hơn chục bộ.

Nếu bên này có Nhất Tiếu la lối đập phá, thì bên kia con khỉ đột cũng nhảy nhót không kém.

Con thú này hình như ngửi thấy hơi người trong tiêu cục, nó dùng cánh
tay đập bể nát cánh cửa xông vào giữa đám đông võ sư trấn cổng, tha hồ
cắn xé. Sức mạnh con khỉ đột thật phi thường nó đấm một cái, đổ cả mảng
tường, đao thương đâm tua tủa vào mình nó, nhưng nhờ bộ lông dày nên nó
không bị thương tổn.

Đám võ sư đông nhưng không quen chiến đấu với ác thú nên nhiều người bị
nó túm bắt được, xé xác làm đôi trong giây lát, số võ sư tiêu cục tử
thương đến hơn chục mạng. Thịt xương vung vãi khắp nơi.

Kẻ sống sót chạy tứ tán.

Ngoài việc giăng bẫy sát hại cha con Thần Đao đại hiệp, bọn Thất sát còn dự mưu tàn sát tiêu cục, ăn cướp tiền nữa. Nếu không có người ngăn cản, con khỉ đột sẽ triệt tất cả nhà cửa kiến trúc trong khu phố.

Cao Kỳ Nhất Phương chẳng thể để con vật càn dở, phá hoại tung hoành.

Chàng buộc phải rút gươm động thủ. Chàng dùng một thế “Điểm Tuyết Trên
Hoa”, ngực con đười ươi đã bị đâm lủng năm, sáu nhát kiếm, máu từ trong
tim nó vọt ra như vòi nước.

Ác thú hộc lên những tiếng như quỷ ré, lảo đảo chạy ra phía chủ nó, tay

nó ôm ngực cho máu khỏi ộc ra đằng trước, nhưng tia máu lại vọt ra phía
sau lưng.

Ác thú kiệt lực nằm vật xuống đất thở dốc... không thoát khỏi tử thần.

Đến lúc này, Lão sư biết rằng đối phương có lực lượng rất hùng hậu. Bọn
Thất sát giăng mẻ lưới, nhưng không ngờ lại bị người khác giăng lưới
vòng ngoài, đánh tỉa dần đến hết.

Hắn gầm lên một tiếng lớn lao người đẩy cỗ xe chạy thẳng về phía hai cô
gái. Đồng thời, hắn hối thúc con beo gấm và con gấu ngựa cùng xông vào
cắn xé.

Vị Hải cả sợ, kêu rú lên báo cho Tiểu Bạch biết, kế nàng thò tay vào ống tay áo rút ra một thanh kiếm ngắn sáng loáng, nhưng chưa kịp vun ra thì cả xe ác thú đã nhào tới nơi rồi.

Vị Hải định nhảy tránh, nhưng không nỡ bỏ Tiểu Bạch một mình nên đâm ra
luýnh quýnh, chỉ kịp nhằm con gấu ngựa đương xông tới phía mình, phóng
đoản kiếm ngăn nó lại. Phập! Đoản kiếm găm sâu vào ngực thú dữ.

Tiểu Bạch phát động tuyệt chiêu.

Một luồng gió nóng lạnh của Hỗn Nguyên khí công tung ra, phát sinh một
tiếng nổ lớn như sét đánh làm cỗ xe tan tành thành nhiều mảnh vụn. Bánh
xe, thùng xe, càng xe tung bay tứ phía.

Rồi trong đám mảnh vụn nhiều tia chớp sáng lấp loáng chói mắt, cả người
lẫn thú tấn công bị chém tan nát thành nhiều mảnh bay ra xa trong khoảng hơn mười trượng.

Uy lực của chưởng phong và kiếm phong rất kinh hoàng. Vị Hải chưa hề mục kích sức mạnh như thế bao giờ. Lão Sư tàn mạng trong nháy mắt.

Lão Báo bị cụt chân nằm xa hơn trượng cũng bị sức ép của phát chưởng làm bể lồng ngực và ói máu mồm, chết tốt.

Những người trong bọn Nhất Tiếu cũng phải ngẩn ngơ trước kết quả phản
công khốc liệt không ngờ của cô gái tật nguyền. Nhìn kỹ lại, Tiểu Bạch
vẫn đứng lặng yên chống cây gậy ngắn, hai chân không di động nữa bước,
giữa cảnh thịt nát, xương tan.

Bỗng nhiên Vị Hải nhảy vụt ra xa, Tiểu Bạch kêu lớn :

- Ô hay! Tỷ tỷ bỗng dưng muốn chạy đi đâu? Em đã bảo tỷ tỷ đừng rời xa em kia mà.

Vị Hải trả lời :

- Không có đi đâu đâu, em thâu lại cây đoản kiếm cắm vào mảng lồng ngực con gấu ngựa nằm kia kìa.

Nói chưa dứt lời, một mụ già không biết nấp sẵn bao lâu từ chỗ kín nào
bay vụt ra vung tay phóng một chưởng rất mạnh về phía Vị Hải. Chưởng
phong màu trắng đục tỏa ra một luồng khí lạnh buốt thấu xương.

Nhất Tiếu đương ấn mạch cầm máu cho Ái Huê thấy vậy kêu lớn :

- Nhảy né mau! Coi chừng Hàn Băng âm chưởng.

Nhưng Vị Hải đương cúi lom khom, mải miết rút thanh đoản kiếm không thể
tránh kịp. Bỗng từ phía sau lưng nàng lại xẹt ra một luồng hỏa phong
khác hứng đỡ lấy luồng gió lạnh.

Hai luồng kình lực chạm nhau gây thành một tiếng nổ lớn, nhưng không chạm vào thân thể cô gái.

Tiểu Bạch vút phóng mình nhảy vụt tới che đỡ cho Vị Hải, tay nàng chém
ngang một nhát, ánh kiếm sáng như cầu vòng bạc bao phủ hai người. Nàng
thét lớn :

- Hắc Hồ song quái định tỷ thí cùng bản cô nương phải không?

Từ phía cổng, Thất Tình Tú Sĩ cùng hoa gươm nhảy tới trợ chiến. Hai hàng lông mi xếch ngược, chàng thiếu hiệp dằn giọng hỏi :

- Lão Báo sao lại bội lời ước khi còn ở sơn trang? Định phản lại chúng ta hay sao. Xin ra tay cùng ta quyết thắng bại.

Hắc Hồ song quái nhìn hai cây kiếm báu có vẻ e dè, chưa biết quyết định ra sao.

Riêng Nhất Tiếu thì căm tức bội phần, múa kim đao xông lại chém mụ bà
túi bụi. Thấy khí thế hung dữ, Hắc Hồ song quái biết không thể thủ
thắng, lão bà khoa tay nói lớn :

- Ta có đánh các ngươi đâu mà các ngươi đánh ta? Ta đánh địch thủ của ta là cô con gái con Thần Đao đại hiệp mà?

Lão ông phàn nàn :

- Khổ lắm! Ta đã bao phen khuyên ngăn con “mụ vợ” ương ngạch của ta mà
không được. Ta bảo mụ hành động như thế là thất tín lắm, nhưng nó cứ cãi nhau với ta là nếu không giết hai cha con “thằng râu đỏ” thì phi tiếng
Thất sát từ nhiều năm nay, lừng lẫy khắp giang hồ. Đã uống rượu phải
nhắp tới giọt cuối cùng, còn thây kệ ráo trọi. Ta đã bảo tiếng là cái
quái gì? Ở đời, bao nhiêu kẻ đã chết vì danh vọng hảo huyền. Nó lại mắng ta là đồ khiếp nhược. Thế là nó nghe con mụ áo đỏ dụ dỗ ngon ngọt sao
đó, nhất định giúp đỡ cho bọn Thất sát nổi danh. Ta bảo là ta không có
ra tay đánh hai cha con cô này, còn ngoài ra ai làm gì ta mặc kệ, không
biết. Vừa rồi, mụ phóng chưởng đánh lên, ta đã ngăn cản. Vậy các vị đừng nổi sùng đánh mụ, mất cả sự vui vẻ tử tế, rồi ra ta biết ăn nói làm sao khi gặp Mã phu nhân.

Nói rồi, lão quay lại chửi mắng lão quái bà rất thậm tệ. Hình như đôi vợ chồng đó suốt đời chỉ cãi cọ, xung khắc với nhau.

Bọn Nhất Tiếu hình như đã hiểu rõ tính nết lẩm cẩm của đôi vợ chồng quái gỡ, hễ chồng muốn thế này, mụ vợ nhất quyết phải làm ngược lại mới
nghe. Giả tỷ nếu lão ông chủ trương ra tay tấn công Vị Hải thì lão bà
lại ra tay hộ vệ cũng nên.

Nếu cả hai cùng “hợp công” thì chưa chắc gì thiên hạ mấy người địch nổi.

Vì vậy, nên bọn Nhất Tiếu, Tiểu Bạch không cần cãi lý, đôi co với họ, mà cùng nhau bảo vệ Vị Hải và nâng đỡ Ái Huê ra xe, lên ngựa tiếp tục hành trình tới nơi cư trú của Thần Đao đại hiệp, bỏ mặc đôi vợ chồng lớn
tiếng đấu khẩu với nhau mãi không dứt.

Hai Cẩu đầu quái đi theo hai bên tả hữu cỗ xe để đề phòng địch thủ bất thần xông ra cản trở.

Ngồi trong xe, Tiểu Bạch hỏi Vị Hải rằng :

- Tỷ tỷ có nhận biết hai người cùng đi với em để yểm trợ cho chúng ta là ai đó chăng? Em nghĩ chị không quên họ nhưng cũng nên nói một đôi lời
cám ơn với họ mới phải chứ?

Vị Hải chẩu môi đáp :

- Em có nhận mặt hai gã đó. Nhưng cả hai rất đáng ghét. Nhất là thằng
cha cưỡi con ngựa trắng. Em “hận” hắn lắm vì có lần hắn làm em chạy...
mệt ngã sóng xoài, xụm bà chè.

Ái Huê nằm sấp trong xe, lúc đó vết thương đã được đắp kim sang, băng
bó, đau đớn rên hừ hừ. Hắn ta nghe vậy cũng cố góp một câu :

- Đàn bà đẹp, thực là khó tánh. Người ta từ công phu, lặn ngòi ngoi nước đến để trợ cứu mà vẫn tỏ ý ghét người ta hoài. Hai anh chàng cưỡi ngựa
ngoài đó trông còn bảnh hơn mình nhiều. Thế mới rõ, làm đẹp lòng phụ nữ
đẹp thực là khó khăn lắm thay.

Tiểu Bạch nghe Ái Huê rên la thì cũng tội nghiệp, lấy tay xoa cái đầu trọc bảo Vị Hải rằng :

- Vị tăng này chỉ vì đào hoa trắc nết mà hai ngày nay bị Phật quở nặng nề quá đỗi.

- Quở phạt ra sao?

- Bị ăm đấm, tát tay, tung cầu, thăng thiên, nhập thủy, đếm ngược, đau
đầu và vừa rồi bị “lủng lưng” sâu nửa tấc. Chỉ chệch một chút thì trúng
tim, hồn đã du địa phủ, xác ngủ với...

- Với ai?

Ái Huê ngóc đầu lên đáp rằng :

- Với “giun” với “dế” ở huyệt sâu ba thước đất ngoài mộ địa.

Nghe nhà sư nói vậy, Vị Hải công nương mủi lòng, ôn tồn an ủi :

- Thực không ngờ vì tệ muội, các vị bị khó nhọc và quý tăng mang thương tích trong mình. Tệ muội xiết bao cảm kích.

Tiểu Bạch lấy ngón tay xoa nắn huyệt đạo cho thông huyết trên lưng hắn
ta. Được hai mỹ nhân săn sóc, Ái Huê mặt mũi tươi tỉnh không nhăn nó
nữa.

Tiểu Bạch cũng nói :

- Thôi từ nay, không phải làm công tác đếm xuôi đếm ngược nữa.

Được Tiểu Bạch ban khen, nhà sư thống khoái lim dim đôi mắt.

Xe đi được một quãng rất xa. Lúc ra khỏi cổng thành mới thấy một viên
sai quan của thị trấn đầu tỉnh dẫn một toán lính cưỡi ngựa phóng nước
đại tới xin gặp Vị Hải để hỏi thăm tin tức, vấn an nàng có bị bọn sát
nhân gây thương tích gì không?

Vị Hải nhờ dừng xe lại để nán nói chuyện. Nàng nhờ sai quan lo liệu thu
xếp chôn cất những nạn nhân, vừa sửa chữa mặt tiền Quãng Phát Lợi thương xá.

Tiểu Bạch hỏi Vị Hải lúc ra đi có nói cho cha nàng biết nàng đi đâu
chưa? Người làm trong tiêu cục đã có ai phi báo cho phụ thân nàng hay
biết biến cố xảy ra không?

Vị Hải ngẫm nghĩ mới trả lời :

- Tả Thừa Vu xưa nay là người được gia phụ tín nhiệm nhất. Không hiểu
tại sao bọn Thất sát lại biết hôm nay tệ muội tới tiêu cục lãnh tiền để
đón chờ vây hãm? Chắc chắn, người trong tiêu cục đã phi báo gia phụ biết chuyện ám toán xảy ra vừa rồi.

- Bọn Thất sát trù trừ hồi lâu không tấn công ngay là vì bọn chúng còn
muốn chờ lệnh nghiêm cùng tới, sa vào vòng vây, rồi mới nhất tề động
thủ. Không may, Ái Huê bất cẩn xông ra dùng kim câu chặt chân Lão Báo
nên bọn chúng không thể trì hoãn, phải giao đấu ngay.

Vị Hải hỏi :

- Thất sát phải là bảy người, tên thứ bảy chưa thấy lộ diện? Chị nói tên “mang kiếm gỗ” là kẻ lợi hại nhất. Tên đó đâu?

Tiểu Bạch lộ vẻ lo lắng :

- Như vậy thì Lãnh Diện Băng Tâm đã theo dấu người chạy đi phi báo, tìm
gặp lệnh gia nghiêm rồi. Thảo nào, em chờ mãi nó để thử tài một trận mà
không thấy. Ngựa lưu tinh của tiêu cục chạy rất mau. Chúng ta phải gấp
rút mới giúp lệnh phụ kịp.

Vị Hải sốt ruột nói rằng :

- Chị cho phép em khinh thân phi hành đi cứu gia phụ em mới được.

Tiểu Bạch nói :

- Tỷ tỷ tới cũng chẳng ích lợi chi, chỉ thêm nguy hiểm. Để em sai phái hai Cẩu đầu quái đi sẽ được việc hơn.

Tiểu Bạch lấy hai chiếc kiểng bạc nhỏ cầm tay, gõ mấy cái, hai Cẩu đầu
quái tiếp lệnh, nhảy vụt xuống xe và phóng mình về phía trước nhanh hơn
tên bắn. Tài phi hành của hai quái nhân này chỉ thua sút Lý Thanh Hoa có chút ít. Nếu người mang kiếm gỗ có chặn Thần Đao đại hiệp ở dọc đường
cũng không dễ gì hạ được ông ta một cách dễ dàng nhanh chóng. Nếu có hai Cẩu đầu quái tới trợ chiến thì phần thắng chỉ về tay Thất sát dễ dàng.

Trên trời mây đen ùn ùn kéo tới. Một cơn mưa lớn ào ào trút nước khiến
khắp vùng mù mịt một màu trắng đục. Mọi người đội mưa mà đi thật là vất
vả.

Sắp sửa qua một ngọn đồi, Tiểu Bạch nghe thấy lẫn trong tiếng gió thổi,
mưa rào, tiếng gió ngựa dồn dập trên quan lộ, có tiếng binh khí chạm
nhau xung sát. Một trận giao đấu dữ dội xảy ra quanh đây.

Nàng hối mọi người tiến nhanh về phía đó. Đỉnh đồi còn che lấp tầm mắt,
mọi người thấy một bóng người lăn lông lóc, tung cao lên không rồi rớt
xuống, nghe một tiếng ùm.

Nước mưa tạt vào mặt mũi nên ngửa mặt trông cao không dễ. Lát sau, lại
một người nữa vọt lên trên không, cây trường thương cũng quay tít như
chong chóng vụt lên theo, rồi lại rớt xuống tiếp, và lại nghe thấy tiếng ùm nữa. Hình như hồ ao sông nước ở cạnh sau đồi.

Liền sau đó, có tiếng ngựa hí lớn rồi lại có thân hình một con phi mã
đầu đuôi bốn vó chổng ngược bay lên cao như bị một sức vô hình đẩy lên,
rồi cũng rớt xuống, nhưng lần này tiếng ùm rớt xuống nước mạnh hơn, mọi
người trông rõ cả ngọn cây nước tóe lên...

Tiểu Bạch không trông thấy gì, nàng hỏi Vị Hải tả lại những gì kỳ lạ cô ta vừa mục kích.

Xe ngựa vẫn leo đồi chưa ai hiểu việc gì đã xảy ra. Tiểu Bạch suy luận và nói lớn :

- Thôi chết rồi! Đúng là hai “cụ đầu... có hai tai biết vẫy” của tôi
đương đánh nhau với ai rồi? Hai ông đó đương thi triển chiêu thế “quả
cầu truyền” vừa mới áp dụng hồi hôm với quí tăng nằm đây.

Nghe thấy nói ba chữ “quả cầu truyền”, Ái Huê đương lim dim đôi mắt nửa
thức nửa ngủ, giật mình choàng dậy bật kêu khẽ “trời ơi”, xương sống ớn
lạnh.

Tiểu Bạch phải giải thích :

- Tôi nói chuyện đánh nhau ở bên kia đỉnh đồi chứ không nói đến “quý tăng”, xin cứ an tâm nằm dưỡng thân yên trí...

Quả nhiên tới đỉnh đồi, dưới nước mưa tầm tả, mọi người trông thấy hai
Cẩu đầu quái đương bị một đoàn đông người ngựa, vây đánh túi bụi, cuộc
ác đấu rất kịch liệt. Đoàn dũng sĩ cố gắng dùng lưới quăng chụp lấy hai
người “trùm đầu”. Giáo đâm, gươm chém rối mắt...

Song tấm lưới nào quăng vô cũng bị móng vuốt bàn tay hai quái nhân xé
rách nát. Mũi nhọn gươm giáo đâm trúng thân thể hai quái nhân chẳng hề
hấn gì.

Trái lại, hai quái nhân cứ tuần tự tóm bắt từng kỵ binh bị ngã ngựa,
tung đi ném lại rồi quăng xuống hồ nước lớn tại đấy y như phương cách
hành tội Ái Huê.

Hai quái nhân có vẻ rỡn cợt, thích thú với lối chơi cầu chuyền của mình. Chốc chốc lại có người bị túm bắt tung lên cao, bắt lấy, giao đi giao
lại rồi tung cao hơn và sau hết, cả hai cầm tay, cầm chân quăng ra giữa
hồ. Túm bắt người thì ném người, túm bắt ngựa ném cả ngựa.

Mưa càng to, cuộc chơi tung người, tung ngựa càng hào hứng.

Trong khoảng nhai dập bã trầu dưới hồ đã có hơn hai chục người và ngựa đương vùng vẫy bơi lội vào bờ.

Nhưng đoàn dũng sĩ vẫn gắng sức vây đánh trong tuyệt vọng. Tất cả đám
người trên bờ cũng như dưới nước đều ướt như đàn chuột. thực là thiểu
não và tức cười.

Bỗng nhiên tiếng Vị Hải kêu lớn vang lên góc đồi :

- Hãy dừng tay, không được đánh nữa. Cả hai đàng đều là người nhà cả mà.

Đoàn dũng sĩ thấy Vị Hải công nương xuất hiện thảy đều ngưng tay, xuống ngựa cúi chào rất cung kính.

Đây là đoàn dũng sĩ trung thành với gia phụ. Người đã ra lệnh giải tán,
nhưng những môn hạ đều họp nhau từng đoàn, từng đám lảng vảng quanh nơi
trú ngụ của cố chủ, không muốn bỏ đi.

Trong đám đông những dũng sĩ này, có nhiều người trước từng sinh sống ở
Quảng Mục trường, trông thấy Vương Nhi bước xuống xe. Họ đều khiếp sợ
phủ phục sát đất, không dám ngửng mặt trông lên.

Họ thì thào nói với nhau :

- “Cậu” là vị thiếu hiệp đã từng ngồi vào ghế Võ Lâm Ngũ Bá, đã đánh bại Câu Hồn giáo chủ và khuất phục Ngũ Độc Thiên Nhân. Cậu đến thì hai tên
lạ mặt trùm đầu kia sẽ bị đánh thua, nhừ đòn.

Tiểu Bạch cũng xuống xe. Đám gia nhân cũ trong đám tráng sĩ reo to :

- Tiểu thư của chúng ta cũng giáng lâm. Gia chủ được biết Tiểu thư còn sống thì sẽ vui mừng lắm.

Hai Cẩu đầu quái lúc này đã lễ phép khoanh tay, tiến lại đứng hầu hai
bên sau lưng Tiểu Bạch. Nàng hỏi mọi người duyên cớ ra sao.

- Chúng tôi đang ở trang trại gần đây, thấy có tin nói cô chủ bị địch
nhân vây đánh tại trong thành nên vội rủ nhau đem binh khí đi tiếp ứng.
Bất ngờ, dọc đường, dưới cơn mưa, thấy hai người trùm đầu này chạy rất
nhanh có vẻ khả nghi. Chúng tôi chia nhau chặn ngang lộ, hỏi y. Nhưng cả hai chẳng nói chẳng rằng, vung tay đánh liền. Chúng tôi bắt buộc phải
vây bọc, định bắt sống đem về cho cô chủ sửa trị. Nhưng không ngờ cả hai ổng đều khỏe mạnh kinh hồn, da dầy như da “tượng”, giáo đâm gươm chém
chỉ kêu bình bịch, không lủng lại còn bắt chúng tôi, tung lên cao rồi
quẳng ra hồ nước. May cho chúng tôi là người nào cũng biết bơi, nếu
không thì bị chết đuối rồi.

- Ngoài hai vị trùm đầu này, có trông thấy ai khác chạy về phía núi không?

- Chúng tôi trên đường đến đây thì không thấy ai cả, mọi người đi đường đều tìm chỗ đụt mưa cả.

Tiểu Bạch không cần nghe nói dài dòng, hối mọi người lên xe và cho chạy
về núi, trong đó có thảo am là nơi ẩn cư của hai cha con Thần Đao đại
hiệp.

Đường tuy xa nhưng ngựa tốt, lừa tốt chạy vèo vèo, khoảng dài mấy dặm
thu lại chỉ ngắn như vài đỗi tên. Đoàn kỵ mã chạy theo bị bỏ xa lắc xa
lơ.

Tới chân núi thì trời tạnh ráo. Phong cảnh sơn cốc rất hùng vĩ. Dãy nhà
cỏ dựng lên lẫn màu cây cối bụi cỏ xanh um, đứng xa không thể nhận biết.

Cổng đá, thạch kiều có vẻ thiên nhiên hơn là do bàn tay nhân tạo sắp
xếp. Càng đi vào sâu, càng thấy u cốc này rất thích hợp cho kẻ ẩn náu để tu đạo.

Cỗ xe và hai ngựa dừng trước ba gian nhà cỏ lớn nhất, nhưng trước sân
rộng đã thấy một cỗ xe khác lớn hơn đóng bốn con ngựa trắng, yên cương
rất sang trọng.

Về tới nhà, Vị Hải công nương không lý gì tới lũ gia nhân phục dịch cỗ
xe nọ. Nàng bỏ mặc mọi người, phóng mình như bay vào gian nhà giữa, chủ ý để gặp thân phụ nàng và báo cho biết sự nguy hiểm có kẻ đến ám sát và
sự tìm thấy cô bạn thâm giao Tiểu Bạch.

Đẩy cánh cửa phòng lớn, nơi thân phụ nàng đang ngồi đọc sách, Vị Hải
thấy tại trên ghế lớn đặt giữa nhà, một thiếu nữ choàng tấm áo nhung đen thêu giữa ngực con rồng bạc, mặt đeo một chiếc mặt nạ tỏa ánh sáng lung linh, an tọa như pho tượng sống.

Sự kinh ngạc quá ư đột ngột làm Vị Hải đứng ngây người như kẻ bị mất hồn! “Ai đây?”.

Trời, cô gái có bộ “mặt cùi” kinh tởm mà nàng đã gặp tại địa ngục U
Linh? Con “quỷ cái”, tại làm sao lại xuất hiện nơi đây? Thân phụ nàng
đâu? Bị con mụ cùi này giết mất rồi chăng? Nỗi lo sợ, sự kinh hoàng, tất cả như có bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ nàng, làm nàng bất giác thét to
một tiếng... không khác gì lúc U Linh nữ chủ rớt mặt nạ, xạ luồng nhãn
quang vào cô gái.

Hai chân lảo đảo Vị Hải sắp sửa té khụy thì Thanh Diện Thần Quân tự sau bình phong và Thần Ma Mật Tăng chạy ra.

Sự khiếp hãi chưa nguôi, nỗi vui mừng lại đến! Vị Hải líu cả lưỡi lại gọi :

- Bá phụ! Bá phụ! Đã gặp cha cháu chưa? Tìm thấy Tiểu Bạch rồi!

Bây giờ đến lượt Thanh Diện Thần Quân biến sắc mặt. Ông ta quá xúc động, nâng đỡ Vị Hải và hỏi dồn dập :

- Trời, Tiểu Bạch nó gặp con à? Nó đâu rồi? Con gái tôi đâu?

Trông ra phía cửa đã thấy Vương Nhi đương dắt Tiểu Bạch vô phòng. Ông ta lại tưởng nhầm Vương Nhi là Lý Thanh Hoa công tử. Ông giương to hai mắt vì không hiểu vừa đây cùng Lý Thanh Hoa đàm đạo, mà ra đây đã thấy
chàng thiếu hiệp phục trang một cách khác. Ông ta ngỡ bị hoa mắt, hay Lý Thanh Hoa có phép “phân thân”?

Nhưng tại sao, con gái ông ta lại bịt mắt bằng giải lụa trắng? Tiểu Bạch bị mù mắt rồi. Sự mừng, sự lo, sự thương, sự lạ, ngỡ ngàng tất cả đều
đảo lộn trong trí óc vị Trang chủ danh tiếng một thời!

Tiểu Bạch nghe thấy tiếng cha mình cũng mừng rỡ quá, chạy lại ôm choàng lấy ông, không biết nên khóc hay cười?

Tất cả hỉ nộ ai lạc... đều diễn biến xung quanh U Linh nữ chủ.

Nàng thản nhiên ngồi, chiếc mặt nạ bạc kiều diễm bất động thêm lạnh
lùng, bí ẩn. nhưng nếu ai để ý nhìn đôi mắt long lanh, hai đồng tử thu
hình của nàng, thì nhận biết U Linh nữ chủ cũng đương bị dao động vì mối “phụ tử tình thâm”, thấy cha con người sung sướng gặp nhau thì chợt nhớ tới hoàn cảnh cha con mình.

Thất Tình Tú Sĩ và nhà sư Nhất Tiếu thì đứng đó nhìn nhau.

(mất 2 trang)

Bàn tay bọc nhung của nữ chủ nắm chặt lấy bàn tay trắng muốt của Tiểu Bạch dắt vào hậu đường.

Vị Hải buồn bã hỏi :

- Phụ thân tôi đâu? Sao các vị không nói cho tôi biết cha của tôi ở đâu?

- Cháu đừng lo ngại. Khi tới đây, việc đầu tiên ta làm là tìm phụ thân
cháu để nói cho biết biến cố gia đình ta tại Quảng Mục trường và báo cha con hay tin phải đề phòng có kẻ đang tìm cách mưu hại. Nhưng gia nhân
cho biết là sau khi cháu lên kiệu đi vô thành, thì cha con tiếp kiến một vị “sư trưởng” râu mày trắng xóa. Đàm đạo hồi lâu hai người đưa nhau
lên Thượng Vân am trên đỉnh núi làm gì không biết.

Nghe Thanh Diện Thần Quân nói vậy. Vị Hải vội giắt cây đao sắc sau lưng
và định mở cửa ra đi lên núi. Thanh Diện Thần Quân ngăn lại mà rằng :

- Cháu vừa đi xa về mệt nhọc. Trong nhà đông khách phải thay mặt thân
phụ cháu tiếp khách, đã có Lý công tử lo liệu bảo vệ cha con thì địch
nhân có tới mười đầu sáu tay cũng chẳng làm gì được. Theo ta biết thì có lẽ U Linh nữ chủ cần một phòng ngủ rộng rãi, tĩnh mịch để người thăm
bệnh cho Tiểu Bạch và chữa mắt càng sớm càng hay. Chúng ta nên cắt người chia phiên canh gác lối ra vô. Còn những người khác nên nghỉ ngơi thì
tốt hơn.

Mọi người khen phải, chia nhau mỗi người một việc. Vương Nhi nói :

- Hòa thượng Ái Huê trúng phi đao mất nhiều máu. Vết thương xem ra rất
nặng. Chúng ta nên nhờ U Linh nữ chủ cứu giúp giùm cho ông ta mau lành
bệnh.

Duy có Nhất Tiếu, tính hiếu động bày tỏ ý kiến :

- Thế nào tên Lãnh Diện Băng Tâm cũng mò tới đây. Ai có bộ râu đỏ cho
tôi mượn hóa trang thành Đại hiệp để tôi làm cho nó mờ mắt một mách. Có
thế tôi mới hả lòng căm tức tên đao phủ khát máu khốn nạn.

Từ trong hậu đường nghe thấy tiếng nói oang oang của Nhất Tiếu. Nữ chủ đeo mặt nạ nói vọng ra :

- Xin hiệp tăng nhẫn nại. Ý kiến của quý vị rất hay. Nên để cho con Bạch Viên của tôi phái đi thám thính trở về, hiệp tăng sẽ hành động. Muốn có đồ vật dị dung, trong xe tôi có rất nhiều...

Một lát sau Nhất Tiếu hóa trang thành Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân, râu tóc đỏ bẻm, nghênh ngang vác kim đao đi đi lại lại, điệu bộ hung hãn
trông rất buồn cười.

Xét ra từ lúc rời khỏi Vạn Diệu sơn trang ngoài trận sơ đấu với Ái Huê.
Đại Hoàn kim đao của Nhất Tiếu chưa được thỏa sức tung hoành và nhuốm
máu địch nhân.

Trong lúc Nhất Tiếu “diệu võ dương oai” háo chiến thì tiếng nói từ trong hậu đường vọng ra làm chàng chưng hửng :

- Hiệp Tăng có oai phong hào khí xứng đáng là dòng dõi của một vị hổ
tướng. Xin nói rõ cho hiệp tăng biết. Tên Lãnh Diện Băng Tâm đã lọt vô
sơn cốc trước khi Hiệp Tăng tới đây. Nó theo gót Thần Đao đại hiệp. Hai
bên có lẽ đã đụng đầu nhau trên Thượng Vân am. Bạch Viên đã trở về báo
cáo rõ ràng. Hiệp tăng muốn gặp tên mang kiếm gỗ, thủ phạm của vụ án
giết sư từ mấy hôm nay thi cứ thẳng đường lên Thượng Vân am sẽ gặp nó.

Nhất Tiếu nói lớn :

- Thượng Vân am ở đâu?

- Lên Thượng Vân am chỉ có một “độc đạo”. Bọn Thất sát đã mạo hiểm lên
đó thì không khác gì hùm tự dẫn mình vào bẫy, cá tự bơi vào rọ. Để tôi
tình nguyện làm người dẫn lộ.

Vị Hải xăm xăm ra ngoài. Thần Ma Mật Tăng nhanh tay cản lại. Tiếng nói từ trong hậu đường tiếp theo :

- Vị Hải tiểu thư vô đây, bạn tiểu thư muốn tiểu thư ở gần chăm nom
trong lúc tôi “mổ mắt”. việc trên Thượng Vân am đã có người lo không nên nóng nảy lỡ việc. Con vượn trắng của tôi sẽ hướng đạo cho Nhất Tiếu và
Cao thiếu hiệp lên tiếp ứng. Tôi khuyến cáo hai vị là không nên coi
thường Lãnh Diện Băng Tâm. Phải công nhận là cứ một chọi một, khắp mặt
chúng ta đây chưa ai có bản lĩnh thắng thế về môn kiếm thuật.

Mọi người đều biết U Linh nữ chủ võ nghệ cao cường, nữ chủ đã nói vậy ắt không sai. Tuy nhiên hai thiếu hiệp cũng tự tin ở tài nghệ của mình,
hăm hở theo con bạch viên phi thân lên núi...

Hai chàng thiếu hiệp không biết rằng cũng trên con đường độc đạo leo lên đỉnh núi này, sau lúc cơn mưa lớn vừa tạnh. Lý Thanh Hoa đã tìm cách
chặn lối đi của tên sát nhân.

Số là thính lực của Lý Thanh Hoa rất tinh tường, tiếng đá nhỏ lăn từ
trên cao xuống làm chàng nghi ngờ có người leo núi. Chàng liền Di hình
biến ảnh dõi theo. Quả nhiên chàng bắt gặp tên giết mướn đương băng băng theo đường độc đạo tiến bước.

Lý Thanh Hoa đang nghĩ kế để làm chậm bước tiến của hắn. Phóng luồng
nhãn quang sang bụi rậm um tùm ở sườn núi, chàng tinh mắt thấy con vượn
trắng cũng bám càn cây dõi theo bóng người.

Lý Thanh Hoa liền nhặt một viên sỏi nhằm phía con vượn trăng ném mạnh.
Bạch viên thấy có ám khí ném tới vội nhảy xa né tránh. Tiếng động sột
soạt làm tên giết mướn quay đầu trông sang bên, thấy vệt trắng ẩn hiện
trong lùm cây. Hắn nghi ngại có người theo dõi nên phóng mình như chim
bay về phía đó để tìm địch thủ.

Lợi dụng lúc đó, Lý Thanh Hoa phi thân vọt lên phía trên, chặn ngang đèo lên núi. Chàng cũng hy vọng tiếng động do chàng gây ra vừa rồi, cảnh
báo người ở trên Thượng Vân am biết là có người đương leo núi.

Người dù khinh công giỏi thế nào cũng không lanh lẹ bằng vượn nên Lãnh
Diện Băng Tâm không thể tìm ra được bạch viên. Hắn hậm hực trở về lối
cũ, thủng thỉnh bước lên.

Lẽ tất nhiên, quay sang chỗ rẽ, hắn thấy lù lù Lý Thanh Hoa đương ngồi
xếp trên bậc đá, giả vờ mặt mũi nhăn nhó, hai tay xoa bóp hai chân.

Lãnh Diện Băng Tâm không thể nào ngờ rằng có người gan to mật lớn dám
trêu cợt hắn. Hắn giương to đôi mắt đầy hung khí, nhìn kẻ vào kẻ ngồi
chắn ngang đường. Càng nhìn kỹ càng nhận thấy rõ là anh chàng đầu bếp
nướng thịt công trong rừng cây nọ. Anh đầu bếp này đã sợ hãi nép mãi sau đống củi thui chim lúc hắn thi tài bắt tên của Điền Quách.

Hắn hất hàm hỏi lớn, giọng đầy nạt nộ :

- Anh kia! Anh có phải là người trong bọn cô gái mù ăn thịt chim công hôm nọ không?

Lý Thanh Hoa nghe hỏi như vậy, biết ngay là tên giết mướn đã lầm tưởng mình là Vương Nhi, vội làm bộ sợ hãi, khúm núm đáp :

- Kính thưa hiệp sĩ, kẻ này chính là tên đầu bếp...

- Các người trong bọn mi đâu? Sao mi lại cô độc ngồi đây? Trèo lên đây làm gì?

Câu hỏi hóc búa, rất khó khăn, nếu không bình tĩnh thì sẽ bị lộ tẩy ngay.

- Dạ bẩm hiệp sĩ, cô chủ tôi sai đánh xe trước tới đây để báo tin cho Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân một việc quan trọng.

Lãnh Diện Băng Tâm đặt tay lên chuôi kiếm :

- Việc gì quan trọng?

- Việc cô chủ muốn nhờ con gái Xích tôn ông chỉ giùm thầy lang chữa bệnh nhãn khoa.

- Có vậy thôi à? Như vậy đâu phải việc quan trọng?

- Đối với cô chủ tôi, việc chữa mắt là việc tối ưu quan trọng vì xinh
đẹp như cô chủ tôi mà không khỏi mắt thì cũng phí... một đời người! Hiệp sĩ có muốn ăn nhậu món ngon không? Cô chủ tôi khỏi bệnh sẽ mở đại hội,
đãi ăn uống một đại tiệc... nhiều món mê hồn.

Phần vì đường xa phi hành gấp rút, phần vì bị mưa đói bụng, nghe nói đến món ăn ngon Lãnh Diện Băng Tâm buông tay kiếm, cười mà rằng :

- Đáng lẽ ta chặt đứt cổ ngươi rồi, nhưng nói đến sự ăn nhậu, ta nhớ đến bữa thịt công nướng nhậu với Bách Hợp tửu thèm nhỏ nước miếng. Vậy ta
tha giết ngươi. Nhưng từ nay ngươi phải là tên đầu bếp làm món nhậu cho
ta. Nếu ta ăn không ngon miệng thì mi sẽ thành con ma cụt đầu xuống nấu
bếp cho Diêm chúa nghe không?

Lý Thanh Hoa giả bộ sợ hãi, chắp tay vâng dạ luôn miệng. Tên giết mướn còn hỏi tiếp :

- Hai thằng trọc và tên đánh cờ với ta tối đó, tụi chúng bây giờ ở đâu?

- Các ông đó và cô chủ tôi sẽ tới sau.

- Ngươi không biết đã xảy ra chuyện giao tranh trong thành Trực Lệ sao?

- Tôi dong xe đi trước nên không rõ.

Lãnh Diện Băng Tâm gãi cằm nói nhỏ :

- Ta tin chắc bọ cô chủ bây khó thoát khỏi tay Hồng Y nữ hiệp, hai vợ
chồng Song quái và anh em họ Lão... Có lẽ bọn cô chủ bay đã “ngủm cù
đèo” hết cả rồi.

- Úy, trời ơi! Thiệt vậy sao? Cô chủ tôi tội tình gì mà bị người ta giết đi vậy?

Miệng tuy hỏi vậy nhưng Lý Thanh Hoa được an lòng vì biết tên này đã
không giao đấu với bọ Tiểu Bạch. Như vậy không có gì nguy hiểm cho nhóm
người Tiểu Bạch cả, vì lực lượng Tiểu Bạch có phần mạnh hơn. Tên sát
nhân chưa biết Hắc Hồ song quái đã bí mật giao thiệp với Vạn Diệu sơn
trang là phe Thất sát hư hao tiềm năng chiến đấu rất nhiều.

Lãnh Diện Băng Tâm tiếp tục leo núi :

- Theo ta lên đây. Để ta thanh toán xong tên râu đỏ, ta sẽ tính chuyện làm món nhắm với mi sau.

Lý Thanh Hoa ì ạch, tập tễnh đi theo. Như vậy làm tên giết mướn không đi nhanh hơn được, vì hắn không muốn bỏ xa tên đầy tớ hắn vừa thu nạp.

Thượng Vân am là cái am nhỏ xây bằng đá ở chót vót trên cao. Ba bề là
vách núi dựng thẳng. Bốn phía lặng ngắt như tờ. Tên lãnh tụ Thất sát
đứng chặn ngoài lên tiếng gọi lớn :

- Thằng râu đỏ ra chịu chết. Ta mất công tìm mi lâu lắm rồi!

Ở trong không có tiếng trả lời. Lãnh Diện Băng Tâm rút kiếm gỗ ra khỏi
bao, cẩn thận bước vô trong am. Hắn không thấy Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân đâu hết, chỉ thấy một hòa thượng già đang thí phát quy y cho người
quỳ dưới đất.

Vì vậy hắn la lối hai ba lần, mắng nhiếc “tên râu đỏ” mà chẳng thấy ai trả lời. Hắn tức mình quát to :

- Lão sư già kia! Hãy dừng tay trả lời ta Xích Tu Lân đâu?

Một giọng yếu ớt thều thào cất lên :

- Ở đây không có ai tên Xích Tu Lân, râu đỏ, râu xanh gì hết.

- Người đang quỳ là ai vậy?

- Đó là người đã quy y Tam Bảo mang pháp hiệu là Tịnh Không hòa thượng.

Nhìn xuống đất thấy đám râu tóc đỏ bẻm vương vãi, Lãnh Diện Băng Tâm tức tối chửi thề :

- Thằng khốn nạn, mày sợ chết nên chạy lên đây cắt râu cạo tóc thành sư để trốn nợ

làm ma cụt đầu. Như vậy là ta hỏng việc rồi, làm thế nào để chứng minh
với thiên hạ là Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân, Minh chủ Võ lâm bị rụng
đầu bởi tay ta? Cái đầu trọc thì trăm ngàn cái, cái nào ta trông cũng
giống cái nào. Ta ngán chặt đầu trọc lắm rồi.

Hai người trong am mặc kệ Lãnh Diện Băng Tâm nói lảm nhảm một mình, không đáp nửa lời.

Hắn đi vòng quanh am sục sạo tìm, không thấy người nào khác hơn là hai
người trong am. Duy chỉ thấy trên vách đá cứng rắn, một lưỡi đao cắm
ngập vào khối đá chỉ thò cái cán chuôi. Người nào cắm ngập được lưỡi đao vào đá phải thi triển công lực có một không hai trên đời.

Trông trước trông sau không thấy ai dòm ngó, hắn vận sức định rút cây
Hắc Kim Cương đao ra khỏi vách đá tảng, không ngờ lưỡi đao như đúc liền
với vách đá không lung lay tí nào.

Lãnh Diện Băng Tâm kinh ngạc quá đỗi, mồ hôi đọng lại thành hạt trên
trán. Hắn tự hỏi: “Không lẽ Thần Đao đại hiệp có công lực thâm hậu như
vậy, chỉ một trò ‘phong bảo đao trong thạch khối’ mà mình không rút ra
nổi, thì còn động... động sao được tới lông chân hắn? Huống hồ xung
quanh y lại còn bao nhiêu kẻ tài giỏi khác”. Nhưng nghĩ đến tài năng
kiếm thuật của hắn, hắn cũng đỡ lo.

Hắn cố giữ bộ dạng tự nhiên quay ra phía trước. Hắn không ngờ là mọi cử
chỉ của hắn không lọt qua được đôi mắt của Lý Thanh Hoa lúc nào cũng
giám thị sát bên.

Lãnh Diện Băng Tâm dịu giọng hỏi :

- Cụ sư già kia! Tên cụ là gì? Ở đâu? Tại sao lại lên đây cắt râu tóc
cho tên chó chết râu đỏ? Ai đã cắm cây Hắc Kim Cương đao vào vách đá?
Cắm như vậy để làm gì? Mau phân trần cho ta hay, xem thanh Mộc kiếm này
có thể dung tha cái đầu trọc già một phần nào không?

Vị thiền sư hai mắt lim dim, chắp tay :

- Mô Phật! Thiện tai!

Thần Đao đại hiệp cũng đứng dậy chắp tay, thái độ rất nghiêm trang cung kính.

- Thôi đừng Mô Phật lôi thôi dài dòng làm gì nữa. Trả lời thẳng những câu hỏi của ta.

- Mô Phật! Thần Đao đại hiệp đã chán bỏ việc đời, nghe theo lời bần tăng quy y ngũ giới, nguyện từ đây không tham gia vào việc đánh nhau chém
giết nữa!

- Quy y hay không quy y, việc đó không ăn nhằm với việc ta tới đây tìm
giết lão râu đỏ, tốt hơn y nên lại vách đá rút cây đao ra đây cùng ta tỷ thí vài chục chiêu, như vậy có bị giết cũng không còn oán thán. Nếu
không giao đấu ta cũng sẽ giết. Như vậy lại bảo ta là ỷ có khí giới giết kẻ tay không.

Tịnh Không hòa thượng tức Thần Đao đại hiệp đã quy y, lắc đầu trả lời :

- Ta không giao đấu với mi đâu. Đừng nhiều lời vô ích. Còn mi muốn giết
ai thi mi giết. Có cần thì ta quỳ xuống vươn dài cổ cho mi chém gọn tay.

Lãnh Diện Băng Tâm cười nhạt :

- Ta không ngờ ở xa nghe tiếng mi nổi vang như sóng cồn đại hải. Ai ngờ, mặt giáp mặt mi lại biến thành anh trọc đầu gàn dở, nhút nhát. Ta định
giết ai thì người đó khó toàn mạng. Mi đã nhút nhát sợ hãi không dám
cùng ta giao đấu, chịu vươn cổ cho chém thì ra quỳ trước sân kia, ta sẽ
khai đao... ta chém cụt đầu mọi người rất nghề. Sự chết rất êm ả, còn
lão sư già lụ khụ này tên tuổi là gì? Muốn sống hay muốn chết?

Lão thiền sư chậm rãi trả lời :

- Mô Phật! Bần tăng đã già nua tuổi tác, đã từng nhiều phen chết đi sống lại, hiệp sĩ bức bách bần tăng phải khơi lại đống tro tàn quá khứ, nói
ra tên tuổi buồn phiền lắm. Hiệp sĩ cứ coi bần tăng như kẻ vô danh là
đủ.

Tên giết mướn nổi giận :

- Hôm nay thực là xui xẻo hết sức, thôi không nhiều lời nữa. Cả hai tên
trọc ra ngoài sân, quỳ xuống vươn cổ cho ta chém đầu. Ta không có thời
giờ cãi vã với lũ bây.

Hai người trong am không có phản ứng, dắt nhau ra sân, bình tĩnh quỳ xuống đưa cổ ra cho chém.

Thần Đao đại hiệp chỉ lẩm bẩm trong miệng :

- Ma kiếp! Ma kiếp đúng thực! Lão hòa thượng vừa dạy tiền nhân hậu quả
bất tất phải chờ tìm, tự nó đến là nó đến. Ta không có điều gì ân hận
cả...

Lãnh Diện Băng Tâm đứng dang hai chân nói lớn :

- Ta muốn xuất một nhát kiếm rụng gọn hai cái “bình vôi” nhẵn thín, hai
người nên quỳ sát vào nhau, lão già nên nhích lên một chút.

Bỗng có tiếng nói :

- Hãy khoan! Xin chủ nhân khoan tay cái đã. Tôi là phận đầy tớ xin trình bày, nếu chủ nhân có thể xuất một nhát kiếm rụng ba đầu thì cho em quỳ
xuống chụm đầu chịu chết luôn.cEm ngán sống lắm rồi. Em nghe nói ‘chim
khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ’. Em cũng tưởng được
làm bếp hầu hạ hiệp sĩ đại tài thì em chịu, còn làm đầy tớ một anh chàng ‘ỷ lực hiếp cô’, cậy có kiếm dài dao sắc bắt nạt hai ông già thì em lấy làm hổ thẹn..., muốn chết lắm. Hiệp sĩ cho em vinh hạnh chết chung với
ông râu đỏ Thần Đao đại hiệp, Minh chủ Võ lâm với cụ Lữ Huệ thiền sư đạo hạnh vang lừng khắp cõi. Như vậy em thỏa mãn vong linh em lắm.

Lãnh Diện Băng Tâm nghe tên đầu bếp nói vậy, hai mắt tròn xoe, nạt nộ :

- Mi là đồ nói láo! Tên này là Lữ Huệ thiền sư ở Ngũ Đài sơn ư? Lữ Huệ thiền sư đã chết từ đời kiếp nào rồi còn gì?

- Không tin thì hỏi lại cụ xem.

Cả hai người đang quỳ chờ nhát kiếm hạ xuống, nghe nói vậy đồng nghểnh cổ nhìn lên xem người nói câu đó là ai...

- Vị thanh niên công tử có đôi “ngọc nhãn” thực là quý hóa. Bần tăng xin nhận là Lữ Huệ thiền sư tại Ngũ Đài sơn.

Thần Đao đại hiệp cũng nhận ra con người tự xưng đầu bếp này là ai rồi, lẩm bẩm nói :

- Cứu tinh đã đến! Thế mới biết muốn sống không dễ, muốn chết cũng khó, con người có “thiên số” thực.

Tên đao phủ khát máu thấy người đã quỳ sẵn, chẳng ai có thể ngăn hắn làm việc quen tay của hắn, cắn môi nói càn :

- Lữ Huệ thiền sư ta cũng giết có can chi?

- Nếu chủ nhân giết Lữ Huệ thiền sư thì cũng như quân vô đạo “thí quân sát phụ” vậy.

Tên giết mướn hai mắt bật hung quang, đưa tay vuốt mặt, dí mũi Mộc kiếm sát ngực Lý Thanh Hoa dọa dẫm :

- Tại sao mi nói vậy? Cho hay lý do, ấp úng kiếm chọc thủng tim ngươi.

Ly Thanh Hoa giơ tay lên như muốn đỡ cho mũi kiêm khỏi đâm lủng da thịt, thủng thỉnh nói :

- Ấy chớ giết em! Tội nghiệp lắm mà. Chủ nhân không biết Thiền sư đây là sư huynh của Mộc Kiến Tính đại sư sao? Chủ nhân quý nể chữ “Mộc” lắm
thì phải.

Nói rồi, Lý Thanh Hoa một tay nắm chặt lưỡi kiếm gỗ, xoay tay vặn chéo
một cái, Lãnh Diện Băng Tâm như bị một luồng điện mạnh truyền qua cánh
tay lên đến bả vai, rùng rùng cả gân thịt, bàn tay cầm kiếm rời ra và cả thanh kiếm chui tọt vào tay Lý Thanh Hoa một cách nhẹ nhàng.

Chừng đến khi định thần lại thì hóa ra hai tay mình đã không binh khí. Lý Thanh Hoa cười lớn :

- Hiệp sĩ là đồ đệ của Mộc đại sư thì kiếm pháp đệ nhất thiên hạ ai
đương cự nổi. Nhưng Mộc đại sư chỉ là tên tử tội, không có thời gian
truyền nghề chu đáo cho hiệp sĩ, chỉ dạy chiêu pháp sử dụng kiếm mà
không dạy cách thức đừng để người ta đoạt kiếm.

Lãnh Diện Băng Tâm tức giận đến tím bầm cả mặt mày, định xông lại cướp
kiếm, nhưng Lý Thanh Hoa đã cầm thanh kiếm gỗ lao thẳng về phía vách đá
sau am.

Một đạo hắc quang bay vụt đi như khói xẹt, đâm vào vách đá tóe tia lửa,
thanh kiếm báu đả cắm ngập vào đá tảng, chuôi kiếm song hàng với chuôi
đao, thật là hy hữu.

- Mộc kiếm có một không hai trên đời. Bằng gỗ mà không thua gì cương
đao, hèn chi mà hiệp sĩ tha hồ dọc ngang thiên hạ. Nay đao đã phong,
kiếm đã tỏa, sinh linh đỡ cụt đầu, rụng chân tay, đức Phật tại Thượng
Vân am linh ứng vô cùng.

Lãnh Diện Băng Tâm thấy chàng thanh niên lạ mặt thi triển võ công ghê hồn, xương sống ớn lạnh, không biết xử trí ra sao nữa!

Hai hòa thượng thấy vậy đứng dậy chắp tay, miệng niệm Phật không ngớt :

- Mô Phật! Đấng Từ Bi đã sai khiến thiếu hiệp cứu nạn cho chúng tôi, cho cả nhiều nhân mạng khác nữa. May mắn thay! Thiện duyên túc mãn vô cùng!

Nhưng từ phía dưới có tiếng la hét oang oang như lệnh vỡ đưa lên :

- Quân đao phủ khốn nạn, mau ra đây đối địch với ông tổ Thần Đao đại
hiệp nhà mi đây! Tên giết mướn ta tìm mi từ lâu. Quân sát nhân hèn mạt.

Mọi người ngoảnh lại trông xem thì thấy một vị râu tóc đỏ hung, mũi lân, to lớn như hộ pháp múa tít kim đao, cứ nhè Lãnh Diện Băng Tâm chém
nhầu. Lưỡi đao xoay tít như cánh quạt, hào quang lấp lánh, hơi gió mạnh
làm rạp cả cỏ cây hai bên.

- Cẩu tặc! Mày là Thất sát, cố nội mày đây là cửu sát nghe chưa?

- Này nhất sát này, “soạt”, Này nhị sát này, “soạt”.

Lãnh Diện Băng Tâm tay không tấc sắt, hoảng sợ nhảy nhót né tránh. Hắn
vừa cúi hụp đầu thì búi tóc và giải buộc bị chém đứt băng ra xa. Mỗi
nhát chém vun vút, nếu hắn không nhanh lẹ thì thân thể tan nát thành mấy mảnh rồi. Tuy nhiên vạt áo, vải lưng bị lưỡi đao chém tới rách toạc tả
tơi, trông thực thiểu não.

Hắn kinh hãi quá kêu vang lên :

- Đại sư phụ ơi, cứu tiểu đồ đệ với! Đừng để thằng râu đỏ chém chết tôi mất.

Lữ Huệ thiền sư động lòng bất nhẫn, bước ra can ngăn Nhất Tiếu. Trông
thấy thiền sư, Nhất Tiếu ngưng tay đao, không dám động thủ, sợ thất lễ.
Chàng kinh ngạc, vứt bỏ bộ râu tóc giả, sụp xuống đất mà rằng :

- Sư thúc còn sống sao? Tiểu đồ là Nhất Tiếu xin bái kiến. Nhưng không
thể tha tội cho tên đồ tể khát máu kia được. Nó sát hại không biết bao
nhiêu mạng người vô tội. “Sát nhân giả tử”, tiểu đồ có chặt nó ra làm
muôn mảnh cũng chưa giúp nó đền tội được đâu!

- Mô Phật! Tội nó đáng chết như sư phụ nó là Mộc Kiến Tính! Xưa kia, qua Tây Phương học được kiếm pháp chuyên về dùng mũi nhọn đầu hơn chém, Mộc Kiến Tính trở về Trung Nguyên ngạo mạn khinh khi các phái võ, vô cớ sát hại nhiều người.

- Sư phụ con là cụ Tịnh Hải đại sư răn dạy nhiều lần không chừa, chỉ cho hắn dùng kiếm gỗ, không được dùng kiếm thép. Ai ngờ với Mộc kiếm hắn
tạo ra Chiêu Minh kiếm pháp rất lợi hại không ai địch nổi. Sư phụ con
phải thân hành bắt hắn giao quan xử trảm.

Thất Tình Tú Sĩ đứng bên hỏi :

- Mộc đại sư mắc tội gì mà ghép vào tội trảm?

- Tội đánh cờ người.

- Đánh cờ sao bị kết tội chém, tứ đổ tường chỉ phạt tội đồ, tội lưu cũng nặng lắm rồi.

- Lối đánh cờ tướng của Mộc đại sư kỳ lạ khác đời. Một hôm sư phụ của
Nhất Tiếu sai ông ta dẫn độ mười sáu nhà sư sang thăm ta ở Ngũ Đài sơn.
Dọc đường Mộc đại sư gặp một cao thủ phái Hoa Nữ chuyện trò thách thức
nhau làm sao không rõ, đôi bên mang người của nhau ra làm quân cờ, bày
thành bàn cờ người, bên sư bên nữ. Đôi bên đi quân, nhưng thay vì chặt
quân như thường lệ, đằng này giao hẹn cứ mỗi lần chặt quân nào thì tiện
tay cầm gươm chém người đó chết liền. Ván cờ đi vào tàn cuộc, mỗi bên
chỉ còn vài quân cờ co đi kéo lại, nhưng cả đôi bên đã làm chết hơn chục mạng người một cách hết sức vô lý. Cụ Tịnh Hải giận lắm, không còn vị
nể tình sư huynh sư đệ gì nữa, bắt trói mang quan ghép vào tội trảm.

- Như vậy chắc tên đao phủ lãnh việc chém đầu Mộc đại sư phải là Lãnh Diện Băng Tâm đây?

(Mất 4 trang)

Trông lại thì Lý Thanh Hoa vẫn đứng yên lặng trước mặt Lãnh Diện Băng
Tâm, tưởng chừng như địch nhân có phép phù thủy làm mình hoa mắt! Hắn
không ngờ anh đầu bếp chiên thịt cũng có biệt tài đến mức độ tuyệt vời
như vậy.

Địch thủ khinh thị tay không đối chọi với mộc kiếm, trong khoảng khắc đã hóa giải chục chiêu kiếm phi thường như đùa bỡn.


Tình trạng bắt buộc hắn phải mang hết tuyệt kỹ Chiêu Minh kiếm pháp ra để quyết thắng.

Thanh Mộc kiếm bỗng nhiên lay động, mũi kiếm chỉ thẳng sống mũi Lý Thanh Hoa.

Chàng thiếu hiệp biết tên giết mướn muốn khai triển tuyệt chiêu.

Chàn đã biết gốc rễ kiếp pháp đối phương xuất tự Tây Phương dùng kiếm
mũi nhọn dài và nhẹ, chuyên điểm và đâm nhiều hơn chém. Phép đánh kiếm
này rất tinh diệu, cổ tay chỉ khẽ chuyển động, hai chân tiến thoái nhịp
nhàng, địch nhân đã bị trúng thương vì mũi nhọn.

Trong trận này đối phương không cần đâm chết mình, chỉ khéo tay là rách
hoặc lủng lần vải áo là đã loại mình ra ngoài vòng chiến như lời giao
ước.

Đằng này Chiêu Minh kiếm pháp sử dụng Mộc kiếm đã thu hút rất nhiều tinh huyết nạn nhân, có thề nhờ thần lực ma công biến thành phi kiếm điều
hành theo ý tập trung của người sử dụng nó.

Lãnh Diện Băng Tâm đương tập trung ý lực sai khiến kiếm ma. Tất nhiên những miếng đánh ra rất nguy hiểm cho đối thủ.

Lý Thanh Hoa không thể khinh thường. Chàng thiếu hiệp vội rút thanh Siêu Điện Tử Quang kiếm ra để đối phó. Chung quanh thân hình chàng được bao
bọc một làn cương khí có năng lực tự đánh ra ngoài những vật lạ muốn xâm phạm tới thân thể.

Điều may mắn nhất là các tế bào thể chất và máu huyết trong người Lý
Thanh Hoa ba năm tu luyện trong tinh cầu, nhiễm tính chất thuần dương,
không giống như máu huyết tanh hôi của người thường! Vì vậy Mộc kiếm
không thể ảnh hưởng đến chàng. Thân thể chàng không đồng chất, nên không bị ma lực của thanh kiếm đã thành tinh uy hiếp.

Mũi Siêu Điện Tử Quang kiếm cũng chĩa thẳng vào sống mũi của Lãnh Diện
Băng Tâm làm tiêu tan ý lực tập trung của tên ma đầu ngoại hạng.

Hắn kinh ngạc không hiểu Lý Thanh Hoa đã có binh khí trong tay từ hồi
nào và lai lịch thanh Siêu Điện Tử ra sao? Chỉ thấy lưỡi gươm phát ra
tia xanh lè, thân kiếm trong suốt như kim cương, thực là một thanh bảo
kiếm kỳ lạ nhất trên thế gian.

Hy vọng đánh thắng Lý Thanh Hoa tan ra mây khói. Nhưng nhớ tới lời đối
phương phải đoạt được Mộc kiếm y mới bị coi là thất trận. Vậy tốt hơn
hết là vận công lực giữ chặt lấy chuôi kiếm, thanh kiếm như gắn liền với bàn tay, cánh tay thì không thể bị thua dễ dàng được.

Vì vậy tên giết mướn vững chí nhập cuộc đấu, quyết đem hết các chiêu thế tổ truyền ra phô diễn kỳ hết để loại địch nhân ra khỏi vòng chiến.

Cuộc đấu trở nên trì chậm. Cả hai đầu dụng thần nhiều hơn dụng trí. Bên
nào cũng cố đọc trong mắt nhau ý nghĩ thi hành động tác, hơn là hò hét
nhảy nhót, múa may quay cuồng như các trận giao đấu của nhiều tay võ lâm khác.

Thực là một dịp may mắn có một không hai cho những người đứng ngoài theo dõi cuộc chiến. Tha hồ mà học tập rút tỉa những miếng đâm miếng đỡ, bộ
thế tiến lùi, dáng điệu thân hình uyển chuyển lúc né tả tránh hữu.

Thất Tình Tú Sĩ đứng ngây người như pho tượng, y đã xuất hồn. Chàng mải
mê phân tích các chiêu thế tuyệt học của hai tay danh thủ đệ nhất kiếm
thuật gia.

Chàng nhận thấy Nga Mi phái của mình của mình tuy có thêm độ căn bản
Đông Dương, biểu dương cử động mềm mại của một xử nữ múa kiếm, nhưng gò
bó trong cổ lệ, từ lúc bái tổ đến lúc xuất kiếm thu kiếm thấy đều quá
tôn trọng hoa mỹ bên ngoài, bỏ mất phần tinh diệu kỹ thuật bên trong.
Nói thế tức là có nhiều động tác thừa, làm phí sức vô ích.

Lúc đâm thì chỉ biết đâm, đâm lấy đâm để, tinh thần đôi mắt nhìn chú mục vào điểm muốn đâm. Hễ đâm trượt là đâm ra luống cuống nhảy lui một cái
thực dài về phía sau, rồi mới nghĩ ra cách tấn công mới, vừa chậm chạp
vừa kém cỏi.

Đằng này trong trận chiến của hai “thứ dữ” này, họ tấn công liên tục,
thủ thế liên tục, không bỏ lỡ một cơ hội nhỏ. Lúc chậm hàng giờ, lúc
đánh thì mau hơn chớp, ào ào như mưa rào không ngớt... chỉ thấy mỗi lần
hai thanh kiếm ngáng đỡ va chạm nhau thấy đều xẹt ra những tia lửa kêu
“rèn rẹt”.

Nhất Tiếu không kìm hãm được sự thích thú được mục kích một trận đấu
“không tiền khoáng hậu”, hi hữu nhất trên đời. Chàng vỗ tay, la hét, có
lúc tự tung mình nhảy cao cả trượng vì thống khoái :

- Hay! Ôi chao! Tuyệt! Cha chả là hay!

Có lúc không kìm được kích thích, Nhất Tiếu cũng rút đao múa tít, nhái
lại điệu bộ, vừa đâm vừa chém như “bổ củi” vào các tảng đá xung quanh
làm bụi cát bay mù mịt.

Thần Đao đại hiệp quên cả chắp tay Mô Phật, hai bàn tay Hộ pháp nắm chặt nổi gân lên, giơ lên giơ xuống như dọa dẫm một người vô hình đứng gần
đó :

- Úi chao! Hoàn Hoàn Bộ như thế tuyệt luân! Thế bí truyền?... không
“Giao Long Đoạt Ngọc” sao lại biến sang “Ông Tiên Ngắt Hoa”?... Lạ nhỉ. A ra vậy!

Miệng nói lảm nhảm, Tịnh Không tân hòa thượng quên cả mình là người xuất gia, tay nọ đấm vào tay kia, hoan hô cổ xúy như tục nhân ở chốn đấu
trường.

Duy có Lữ Huệ thiền sư, càng ngắm Lãnh Diện Băng Tâm xuất bài Chiêu Minh kiếm pháp động lòng nhớ tới cụ Tịnh Hải sư huynh và Mộc Kiến Tính sư đệ năm xưa, trên bộ mặt từ bi hai dòng nước mắt chảy thành hai vệt dài nơi khóe mắt.

“Nhất thế tài tình”... ngàn năm lụy! Tài lắm thì mang “tai” nhiều.

Giả sử Mộc đại sư chẳng phát minh ra phép đánh kiếm gỗ thì đâu đến nỗi
bêu đầu giữa chợ! Tài nghệ khôn lanh của con người, rút cuộc càng sớm
đưa con người tới gần tha ma mộ địa. Ngu dốt hèn kém may ra lại được
sống bình yên “trường thọ”!

Cuộc đấu kéo dài... trên trời chim đã chiêm chiếp gọi nhau bay về tổ.
Khở đầu từ Ngọ nay đã sang Thân, chiết chiêu mỏi mệt gần tới năm trăm
lần hai người vẫn mải mê trong cuộc tranh tài cao thấp.

Y phục Lý Thanh Hoa vẫn nguyên vẹn không sây sát hay bợn sợi chỉ nhỏ như Lãnh Diện Băng Tâm phần vì đói, mệt, và sợ hãi hoang mang đã thấm mệt
lắm rồi. Mồ hôi ướt đẫm người. Tay chân không được linh hoạt như lúc mới bắt đầu nhập cuộc khởi đấu.

Trái lại Lý Thanh Hoa thần thái vẫn ung dung, vẻ mặt tươi tỉnh, nụ cười
luôn nở trên môi. Toàn bộ Chiêu Minh kiếm pháp đã lọt vào óc cực kỳ
thông minh mẫn tiệp của chàng rồi.

Quen lệ thông thường, Lý Thanh Hoa hay dùng nhiều thế “gậy ông đập lưng
ông”. Chàng muốn áp dụng chiêu thế vi diệu nhất của đối phương, biến
thành đòn đem tặng kẻ địch.

Chàng khẽ xoay cổ tay, mũi Siêu Điện Tử Quang kiếm đã vạch một đường
ngang ngay dưới yết hầu địch nhân thành một vệt đỏ rướm máu. Nếu không
nương tay thì có lẽ Lãnh Diện Băng Tâm chỉ còn dính vào thân mình một
mảnh da sau cổ.

Muốn đánh bật kiếm gỗ ra khỏi tay đối thủ cũng chẳng khó khăn gì! Nhưng
Lý Thanh Hoa không nỡ vì chàng tinh mắt nhìn rõ hai ngấn lệ chảy trên má vị hòa thượng đầy đạo hạnh ở ngôi vị sư bá của Lãnh Diện Băng Tâm.

Chàng liền dồn địch thủ lùi dần, lưng sát vào vách đá. Tên đồ đệ của Mộc đại sư lúc bấy giờ thế cùng lực kiệt, tay cầm kiếm buông thõng xuống
đất, cơ hồ không còn sức nhấc nổi thanh kiếm giơ cao lên nữa. Mặt mũi
lợt lạt như thây ma trôi sông, hơi thở gấp rút, đầu tóc lởm chởm xỏa
xuống hai vai, trông y không còn khí phách kiêu hùng, ngạo mạn như trước nữa.

Lý Thanh Hoa nương tay nói rằng :

- Lúc này ta biết chỉ khẽ đụng tay là thâu đoạt Mộc kiếm của ngươi dễ
như thò tay vô túi lấy đồ. Như vậy là xử tử ngươi rồi đó. Ta có thể trói cổ ngươi giao cho gia đinh mang nạp quan, khép mi vào tội trảm quyết
bêu đầu ngoài chợ như Mộc đại sư. Nhưng ta tiếc công phu luyện tập Chiêu Minh kiếm pháp của mi đã tới mức cao thâm tột độ, trong đời hồ dễ tìm
đâu được người thứ hai. Tiếc thay Mộc đại sư chỉ biết luyện kiếm cho mi
mà không luyện “đức”, dạy mi đem tài võ nghệ tuyệt luân mà giúp đời. Tài võ của mi để thỏa mãn tính tự kiêu tự đại, “nhất khoản anh hùng” vô ý
thức. Ta tha mi hôm nay là để mở cho mi một con đường hối cải. Nếu không về đường chánh thì hãy trông mõm núi đá kia kìa.

Lý Thanh Hoa vận dụng toàn thể công lực chém một nhát kiếm vào đỉnh đá
nhô cao, một tiếng ầm nổi lên như trời long đất lở, đá núi bị chém sạt
một mảng lớn như ngôi nhà lăn xuống sườn dốc, gây ra tiếng vang động như sấm, làm rung chuyển cả một vùng.

Đá lớn đá con thi nhau lăn xuống chân núi như thác đổ. Bụi cát tung bay
mù mịt. Lãnh Diện Băng Tâm thấy vậy kinh hoàng quá đỗi, hai chân mềm
nhũn không đứng vững nữa. Thanh kiếm gỗ rớt xuống đất cũng chẳng hay,
quỳ mọp xuống đất, dập đầu tạ lỗi, không ngửng mặt trông lên.

Y biết rằng dù sư phụ y có tái sinh cũng chẳng thể đương cự uy lực to
lớn của cây kiếm thần. Nếu Lý Thanh Hoa có kéo dài cuộc đấu tới hơn năm
trăm chiêu chẳng qua cũng chỉ là để giúp cho những người đứng xem rút
tỉa kinh nghiệm, nhận thức lấy các chiêu thế mới lạ của Chiêu Minh kiếm
pháp mà thôi.

Từ phía dưới thấy nhiều bóng người ồ ạt chạy lên.

Nhìn kỹ thì thấy Thanh Diện Thần Quân và Vị Hải tiểu thư, tay cầm binh
khí cùng hai Cẩu đầu quái xông lên trợ chiến. Có lẽ những người này thấy núi đá đổ xuống ào ào, lại đã chờ từ trưa tới chiều mà không thấy âm
tín, nên nhất quyết xông lên để rõ kết quả.

Vị Hải thấy cha nàng bình yên thì mừng quá, chạy lại ôm chầm lấy. Thanh
Diện Thần Quân lại gần Thần Đao đại hiệp, hai ông bạn già tái ngộ, mừng
rỡ hỏi han sự thể :

- Tôi tưởng không bao giờ gặp lại quý hữu nữa. Đương ở địa vị Trại chủ mà xuống làm anh phu mỏ đục đá, cực khổ quá đỗi!

- Còn đệ cũng may mắn vô cùng, Thiền sư đến báo cho biết là bị “hạn” rất nặng, có những “bảy sát tinh” chiếu mạng. Hôm nay, nếu không nghe lời
người lên đây cắt tóc quy y, rủi gặp Lãnh Diện Băng Tâm mà giao đấu với y thì có lẽ... không còn đầu để được nói chuyện với tôn huynh nữa. Tài
đánh đơn kiếm của y độc đáo thực. Chiêu Minh kiếm pháp của y hoàn toàn
kỵ lối đánh đơn đao của tiểu đệ. Nếu có chém y đứt một cánh tay hay một
giò thì mình cũng bị tử thương không cứu gỡ được.

Vị Hải hỏi phụ thân nàng :

- Hắc Kim Cương đao đâu? Bị đoạt mất rồi hả?

- Cha đã phát nguyện “phong” nó vào thạch khối. Từ nay về sau không bao
giờ cầm nó giết người nữa. Từ nay không còn con “Lân râu đỏ” mà chỉ còn
Tịnh Không hòa thượng theo Lữ Huệ thiền sư đi ra hải đảo, để xa lánh
cuộc đời đầy chém giết buồn phiền.

Lữ Huệ thiền sư ngắm nhìn cô gái, nói rằng :

- “Làm con phải nối chí cha, làm trò phải nối chí thầy”. Nếu tiểu thư
phát nguyện dùng đao cứu khổ cho đời thì cho phép thu dụng lấy. Đại Hoàn kim đao và Hắc Kim Cương đao không bao giờ vắng mặt trong thiên hạ.

Nói rồi, Lữ Huệ thiền sư đi lấy cây đao trao cho Vị Hải.

- Tiểu thư là một cô gái rất can đảm, có lần xông lên Ngũ Đài sơn, chạm
trán với Tứ đại pháp sư để đòi đao báu, tiểu thư có chí nguyện muốn
thành “đệ nhất thần đao” thay thế thân phụ tiểu thư mà.

Nghĩ tới câu nói khoác lác mà nàng nói trước mặt mọi người và Mã phu
nhân hồi nọ, cô gái thẹn thùng, hai má đỏ ửng như trái đào. Tuy nhiên
cũng sung sướng đỡ lấy cây đao.

Luồng nhỡn quang của nàng chạm phải đôi mắt Nhất Tiếu đang nhìn chằm chằm. Chàng bĩu môi dẩu mỏ làm cô gái tức giận :

- Ghét cái anh này ghê! Ngườt ta đã mắc cỡ còn trêu chọc người ta hoài!

Lãnh Diện Băng Tâm bái tạ mọi người. Nhưng Lữ Huệ thiền sư khước từ đáp :

- Ta tự xét khó có thể nhận là sư bá nhà ngươi. Ta chỉ nhận khi nào Nhất Tiếu chịu ưng thuận làm sư huynh mi mà thôi.

Lãnh Diện Băng Tâm rụt rè tiến lại trước mặt Nhất Tiếu, chưa dám cất lời thì Nhất Tiếu quát lớn :

- Cái thằng “Tu la kiếp sát” đã gây biết bao “thiên tai địch họa” này,
tại sao trời đất không tru diệt mày đi? Tao làm sao nhận mày làm “em”
tao được? Lúc mày bị tao rượt chém, mày nói là mày tay không, tao cậy có kim đao nên áp bức mày. Vậy bây giờ mày bỏ kiếm, tao bỏ đao ra một bên, chúng ta quần thảo nhau một trận. Tao đánh thua mày, tao chịu xuống làm em út của mày, chịu không?

Thất Tình Tú Sĩ đứng sau khen phải :

- Ý kiến Nhất huynh rất xây dựng. Tiểu đệ tán thành. Nếu Nhất huynh bằng lòng nhận anh em với túc hạ, mạt đệ là kẻ đầu tiên vui lòng “thí phát”
cho túc hạ cái đầu nhẵn bóng nhất thiên hạ.

Tiện tay chàng giật thanh Mộc kiếm cài ở sau lưng Lãnh Diện Băng Tâm vứt ra xa. Nhất Tiếu thấy vậy bèn quăng bỏ kim đao và hoa quyền xông đến.

Về phương diện quyền cước, Lãnh Diện Băng Tâm thua sút Nhất Tiếu rất xa. Cánh tay y vừa chạm phải cánh tay sắt của Nhất Tiếu tức thời bị tê dại, đau buốt như đập vào cột đá.

Hắn liền nhảy lùi lại né tránh, Nhất Tiếu đương hăng tay chân đấm đá như máy.

Phàm người giỏi kiếm thuật, đương nhiên rất tinh thâm về môn điểm huyệt, Lãnh Diện Băng Tâm chỉ chờ địch thủ sơ hở sẽ dụng phép “chấm bút rơi
tinh đẩu”, Nhất Tiếu biết ý, giả bộ sẩy tay để lộ hai mắt và yết hầu cho đối phương tấn công, nhưng ngón tay đối thủ vừa chấm tới thì chàng đập
hai cánh tay như ngáng bẩy định làm gãy tay kẻ địch.

Lãnh Diện Băng Tâm hết vía, rụt tay lại thì ngọn chưởng “Thôi Sơn Phá
Đỉnh” đã buông tiếp theo làm hắn ta hoảng hồn chao người lẩn tránh.

Quả đấm đánh trúng vách đá làm đá vụn bắn ra tứ phía. Thiếu chút nữa thì đầu tên đao phủ nát bét như tương. Thấy Nhất Tiếu hạ đòn toàn những
miếng hiểm độc làm chết người như bỡn. Lữ Huệ thiền sư chắp tay :

- Mô Phật! Trẻ hư phải đánh, phải dạy, nhưng bậc huynh trưởng không nên quá tay gieo sát nghiệp.

Câu nói vừa dứt thì Nhất Tiếu đã cho thêm một đá trúng bàn tọa Lãnh Diện Băng Tâm khiến hắn vọt lên cao quay lông lốc. Hắn vừa uốn cong người để hai chân hạ xuống trước, cho khỏi bị té đầu dộng ngược thì thấy thân
hình lơ lửng giữa trời như con người nằm võng.

Hai Cẩu đầu quái, kẻ nắm tay, người nắm chân, kéo thẳng người hắn ra như sắp thi hành lệnh xé xác. Lúc này Lãnh Diện Băng Tâm mặt cắt không còn
hạt máu, chân tay như bị kềm nguội kẹp chặt không hề giãy giụa.

Lý Thanh Hoa vội quát hai Cẩu đầu quái không được làm dữ, nhưng hai quái nhân này đã quen tay chơi trò “quả cầu chuyền”, ném vút Lãnh Diện Băng
Tâm lên cao như cánh diều giấy bay cao hơn chóp núi.

Mở mắt nhìn xuống chỉ thấy chỗ nào cũng lởm chởm mũi đá nhọn, hắn chắc
phen này thịt nát xương tan nên kêu ầm ĩ như con heo đương bị hoạn.

Nhưng mắt hắn trông rõ Lý Thanh Hoa đứng ở dưới đất giơ tay đánh về phía hắn một ngọn chưởng phong đỡ cho hắn rớt nhẹ xuống lùm cỏ dưới sườn
núi. Tuy sức mạnh chạm đất không làm thương tổ xương cốt, nhưng mình mẩy hắn cũng đau nhừ, ê ẩm như bị chân voi tẩm quất một hồi đau điếng.

Hắn nằm sóng sượt thở dốc và hú hồn...

Ngửng mặt lên đã thấy Thất Tình Tú Sĩ người đã thắng hắn trong cuộc cờ
đi quân không cần kỳ bàn, đứng sững trước mặt. Thất Tình Tú Sĩ ném trả
thanh Mộc kiếm và chiếc bao vải rách nát nói rằng :

- Nhất huynh đã nhờ mạt đệ nói lại với túc hạ biết, Nhất huynh nhận
thằng em mắc dịch, nhưng không muốn nhìn mặt nó. Vì nghĩ tới tình đệ tử
đối với cụ Tịnh Hải đại sư nên không tuyệt tình quá khứ. Nhưng Nhất
huynh căn dặn mạt đệ lưu ý tôn huynh rằng. Nhất huynh không bao giờ có
thằng sư đệ danh tính là Lãnh Diện Băng Tâm, Nhất huynh chỉ có sư đệ tên là Thập Thiện Đan Tâm. Vậy tôn huynh từ bỏ cái thú tính đồ đệ khát máu
và cải thiện thành một người hùng gieo rắc tấm tình thương trong thiên
hạ. Vậy một là tôn huynh nguyện làm mười điều thiện để chuộc lỗi xưa để
thành Thập Thiện Đan Tâm đại sư, hai là... tôn huynh chịu khó vuốt
mặt... để ta...

Lưỡi Song Nhạn Thiên Linh kiếm tỏa ánh sáng lạnh gáy. Lãnh Diện Băng Tâm hiểu rõ phải trả lời thế nào cho toàn mạng. Hắn không dám vuốt mặt, gật đầu thều thào đáp :

- Tiểu đệ xin nhận điều kiện thứ nhất.

- Vậy xin lãnh chiêu kiếm thứ ba mươi ba “Liềm trăng cắt cỏ” của Chiêu Minh kiếm pháp.

Dứt lời, lưỡi kiếm xoáy một vòng, bao nhiêu tóc mọc lởm chởm trên đầu bị lưỡi sắc cạo hết còn trơ chiếc đầu trọc nhẵn như chiếc lọ lộc bình bằng sứ... Lãnh Diện Băng Tâm nghiễm nhiên biến thành một vị hòa thượng khôi ngô, sáng sủa nhưng mặt vẫn lầm lì, lạnh hơn tiền.

Chừng đến khi Thập Thiện Đan Tâm hòa thượng đứng dậy, nhặt Mộc kiếm thì thấy bốn bề không một bóng người.

Xa xa tiếng chuông thu không của một am thờ hẻo lánh đổ hồi, cảnh vật
hoàng hôn đã tĩnh mịch lại thêm tĩnh mịch. Hắn lảo đảo chống kiếm đứng
dậy nhưng mệt quá ngồi bệt xuống tảng đá gần đấy ngẫm nghĩ việc đã qua.

Tay đưa lên sờ đầu. Thực là mọi sự trái ngược. Mình ráng tìm kẻ trọc đầu để sát hại thì chính mình lại bị người ta cạo trọc đầu. Không lẽ ta lại giết ta?

Mình là tên sát nhân giết mướn xuất thân từ chức vụ đao phủ thủ, bây giờ lại đeo vào người danh hiệu Thập Thiện Đan Tâm. Tim lạnh lại bắt biến
thành tim nóng, kẻ ác lại bắt buộc phải làm việc của người thiện.

Theo thói quen hắn đưa tay lên vuốt mặt. Nhưng ai giết ai bây giờ, khi đã được người ta tha giết mình.

Trước là kẻ cô độc, bây giờ lại có sư huynh, sư bá. Đầu óc nghĩ lung
tung, bất giác hắn ôm đầu kêu lớn và chạy xuống chân núi biến vào sau
rặng cây xanh um tùm.

Màn đêm từ từ buông phủ xuống bao trùm cả vùng sơn cốc.