Kim Cương Bất Hoại

Chương 21: Ngũ lão đồng bàn

Từ mấy hôm nay, khu vực nhà bếp cứ mở rộng lớn thêm. Việc hỏa thực cung
cấp cơm nước cho các thực khách và võ sĩ tá túc trong trang trại trở nên vô cùng bận rộn.

Trời đã tối mịt, Vương Nhi vẫn chưa được nghỉ ngơi. Người ta giao cho
chàng công việc làm thêm món nhắm để chiêu đãi đám đông các quan binh
vừa mới đến Diên Bình phủ.

Món chả nướng của Vương Nhi đặc biệt ngon vì chàng thiếu niên biết cách
lựa chọn những miếng thịt tươi mềm mại, kẹp với những miếng mỡ thái mỏng trộn đều với gia vị hành tỏi tiêu muối nên khi đặt cặp chả trên lò than hồng, mỡ chảy xèo xèo bốc lên mùi khói thơm ngon làm cho người nào đã
thưởng thức các món ăn do chàng đầu bếp của Quảng Mục trường nấu thì sẽ
nhớ mãi không quên!

Món đồ nhắm mà tối nay Vương Nhi đang làm để dâng lên những quan binh là món đùi ếch nướng bọc lá bao ngoài. Khi cả trăm cái đùi “gà đồng” được
đặt lên than hồng thì mùi thơm của món ăn đặc biệt đó bay đến khứu giác
một kỳ nhân.

... Đó là một ông lão hành khất, người ốm hom hem, râu tóc người già đã
quá lục tuần, rối bù, áo quần xốc xếch, bên sườn đeo quả bầu kếch sù
đúng là bầu rượu của một tử quỷ trứ danh.

Lão hành khất này bị bọn người áo đen bắt cùng với hai trăm lão ông và
lão bà khác trong khu vực tình nghi đã được chỉ định. Để cho dân chúng
và con cháu những gia đình có người già bị bắt khỏi bị sổng, bọn thủ hạ
Hắc Y đã hiện nguyên hình là quan chức triều đình bẩm cáo với Trang chủ
để đưa lão ông lão bà vào trong trại.

Chúng nói với Trang chủ Thanh Diện Thần Quân là những lão ông này được
Thiên tuế ra lệnh cho mời đến để Thiên tuế được biết mặt và ban thưởng
riêng.

Trang chủ tưởng thực nên truyền thủ hạ dọn nơi ăn chốn ngủ cho dân chúng và không khỏi thắc mắc vì hành động kỳ lạ các quan trong triều đình?

Từ lâu đám bô lão bị giam lỏng trong trang trại, việc vào trang trại
được canh phòng rất nghiêm ngặt. Thanh Diện Thần Quân nghe lời khuyên
của bạn là Xích Tu Lân không nên gây sự khó dễ với mọi sự đụng chạm với
viên chức triều đình. Ông cố gắng chiêu đãi họ để chờ ngày Thiên tuế tới dự đại hội.

Vì vậy mà cha mẹ bị sinh cầm ngay trong trang trại mà Vương Nhi cũng
chẳng được ai thông báo cho biết để tìm cách len lỏi tìm đến hỏi thăm.

Tuy nhiên việc người nhà liên lạc tìm cách thăm hỏi cũng rất nguy hiểm
và khó khăn. Bọn áo đen canh gác vòng trong, vòng ngoài nơi quán xá,
tưởng con kiến cũng khó chui lọt.

Đêm nay, tụi quan binh canh gác mua rượu ăn uống nhậu nhẹt với nhau.
Muốn có đồ nhắm ngon, chúng yêu cầu nhà bếp cung cấp cho chúng.

Mặc dầu khu nhà bếp ở xa nơi quán xá nhóm quan binh canh gác ban đêm
uống rượu, nói chuyện quát tháo ồn ào, ở xa cũng nghe rõ tiếng. Gia nhân phục dịch chạy đi chạy lại, hối thúc nhà bếp bày các món nhắm đem lên.

Càng về khuya, tiếng cười nói ồn ào cũng bớt đi, nhưng vì món ăn quá
ngon, nên thực khách vẫn đòi đem lên thêm ăn cho khoái khẩu.

Lẽ tất nhiên Vương Nhi vẫn là kẻ vất vả, phải chăm lo cung ứng đầy đủ món ăn nếu không muốn bị la rầy phiền bực.

Đột nhiên chàng nhận thấy một số đùi ếch thơm ngon, nóng vừa mới gắp ở kẹp nướng ra, bày lên đĩa, chưa ai ăn mà biến đâu mất?

Có kẻ nào ăn vụng chăng?

Luật lệ trong kho nhà bếp cũng rất nghiêm ngặt, tên gia nhân có tính xấu như vậy bị đánh đòn rất đau và bị giam cầm là khác! Cố giữ bình tĩnh,
Vương Nhi bèn đứng nấp sau cánh cửa nhà bếp. Quả nhiên chàng bắt gặp một ông cụ đang tiến tới bên dĩa đùi ếch thơm ngon, bốc lấy một cái đưa lên miệng ăn trông vô cùng khoái trá...

- Ngon thực! Tuyệt ngon! Chà chà là... ngon!

Từ trước tới giờ, Vương Nhi làm ăn chưa từng được nghe thấy người nào
khen ngon cho lấy một tiếng, bây giờ thấy một cụ già bằng tuổi dưỡng phụ mình vừa ăn lại luôn miệng khen ngon, trong bụng lấy làm sung sướng.
Chàng không thịnh nộ như tên quản gia hay mắng nhiếc mọi người, trái lại chàng chắp tay đứng chờ ông cụ nhấm nháp, ăn xong mấy chiếc đùi ếch,
uống liền nhiều ngụm rượu rồi mới lên tiếng :

- Kính thưa lão trượng, lão trượng cần đồ nhắm thêm nữa không?

- Có phải mi đã nướng những đùi ếch ta ăn vừa rồi không?

- Dạ chính con nướng những đùi ếch đó. Lão trượng ăn thấy ngon miệng chăng?

- Ngon lắm! Mi là một tên đầu bếp hảo hạng có khác!

Lão ta gật gù cái đầu tóc mọc rối bù như tổ quạ, lẩm bẩm nói :

- Ta cứ tưởng đến cái xứ chuồng ngựa này phải nhai thịt ngựa dai như giẻ rách! Ai ngờ ở đây có đồ nhắm ngon hơn cả thức ăn trong ngự trù. Hảo
tử, mi là thằng đầu bếp tuyệt giỏi! Mũi ta còn ngửi thấy trong bếp của

mi có nhiều món ăn khác lạ nữa!

Nói rồi lão hành khất lại hếch mũi lên đánh hơi trong bếp, miệng thì lè lưỡi ra liếm quanh vành môi rồi nhắm mắt lại.

- Hảo tửu! Hảo tửu! Mũi ta báo hiệu cho ta có rượu thịt cồng chiên, có
lý ngư. Mi đem cả ra đây để ta dùng lưỡi của ta nếm thử coi!

- Lão trượng ăn nhiều, uống nhiều như vậy không sợ bị bội thực sao?

Lão hành khất trả lời :

- Thấm thía vào đâu! Ta có thể ăn uống cả ngày không biết chán, bắt buộc món nhắm phải ngon lành. Ta nhiều lần cả tuần không được một hột cơm vô bụng. Cả tháng nay ta chưa nhấp một giọt rượu nào!

Vương Nhi ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao vậy?

- Vì ta không thấy có gì ngon để ăn, không có rượu tốt để uống thì ta
ngủ. Mà ta đã ngủ thì ta ngủ cho thực sướng mắt, vài chục ngày mới tỉnh
giấc. Mi thấy thế có lạ không? Và khi ta thấy không thích ngủ nữa thì ta thức, ta đã thức vài tuần liền không ngủ cũng không sao.

Vương Nhi lại hỏi :

- Thế thì cụ là một quái nhân phải không?

- Đúng! Bởi vì trời sanh ta như vậy.

- Lão trượng thực là một thánh về khoa ăn, ăn món nào biết thưởng thức
vị ngon của món đó. Giống này là giống ếch da vàng được nuôi trong hốc
đá. Nó quen ăn giống cua nhỏ, mai vàng nên thịt nó ngọt và thơm ngon hơn các giống ếch ở hồ, ao, đồng ruộng. Nhưng đặc biệt giống ếch núi trên
chỉ có thể tìm thấy tại phủ Diên Bình, dưới chân rặng núi Lão Quạ có
nhiều suối chảy ra. Trang chủ mất công cho người bơi thuyền ra tận chân
núi, lặn mà vào khe suối mới bắt đặng đem về. Mỗi năm tới mùa mới có,
không phải có tiền ra chợ là mua được.

Lão hành khất kêu lớn :

- Nhà ngươi không nói đến “ếch” thì thôi, bây giờ mi nhắc tới làm các
con tỳ, con bị trong bụng ta nó đương nhốn nháo sắp sửa mở mở cuộc đại
nổi loạn khiến ta phải điên cuồng lên bây giờ. Mà ta đã điên cuồng lên,
nếu không có đùi ếch để dẹp yên chúng nó thì dù có phải thiêu cháy cả
trang trại này ta cũng không từ nan.

Vương Nhi ngạc nhiên :

- Ủa! cụ nói thiệt vậy sao? Từ nãy con kính dâng cụ bao nhiêu thức ăn, chưa đủ no sao?

- No sao đặng! Các con tỳ, con vị trong bụng ta nó đòi hỏi dăm trăm chiếc đùi ếch nữa ta mới hài lòng.

- Trời ơi! Con làm sao mà có cả trăm đùi ếch da vàng để cống hiến cụ?

Lão hành khất mỉm cười, hếch mũi lên hít hơi dài rồi nói rằng :

- Còn nhiều mà! Còn nhiều mà! Con giấu ta làm chi?

Vương Nhi nói :

- Ếch sống Trang chủ bắt về nuôi ở trong hồ thả cua, muốn ăn bao nhiêu
hỏa đầu trưởng phải xin lệnh cô chủ mới được lội xuống hồ bắt lấy bấy
nhiêu. Bây giờ nửa đêm, không có lệnh của chủ, ai dám lội xuống hồ để
bắt ếch lột da đem chiên cho cụ nhậu. Cụ muốn tôi bị đánh đòn sao? Thật
đáng buồn, có món ăn ngon, thấy cụ khổ sở thì đem bố thí, ơn chẳng thấy
đâu đã thấy oán!

Lão hành khất lắc đầu nói rằng :

- Ta vừa đánh hơi thấy mùi ếch sống thì ta bảo là có ếch sống chứ ta có
nói tới chuyện hỏi ngươi nơi nuôi ếch để lội xuống bắt giữa lúc đêm
khuya này đây? Giả thử có lội xuống bắt ếch ban đêm thì cũng chẳng thể
có đủ số để làm khoái hoạt thần khẩu của ta. Nè! Nè! Mùi ếch sống ở đâu
cứ như muốn xộc thẳng vào mũi ta...

Ngay lúc đó Vương Nhi nghe tiếng chân động, quay đầu lại thì thấy ở khung cửa hiện ra một ông cụ tay xách một xâu ếch vàng lớn.

Chẳng phải ai xa lạ đó chính là ông già Vương Thế Cát (do Lý Thanh Hoa
cải dạng) đương cùng Vương phu nhân bước vào trong phòng. Dưới ánh đèn
leo lét, Vương Nhi bàng hoàng như trong giấc hôn mê chạy lại ôm lấy
Vương phu nhân quỳ xuống như muốn nói, mà chẳng ra lời, như muốn khóc mà chẳng ra nước mắt.

Vương phu nhân nâng đỡ con đứng dậy. Hai mẹ con dìu nhau lại cạnh giường trong khi lão hành khất nét vui hiện rõ trên đôi mắt sáng trông vào
những con ếch vàng mà ông già vừa mang tới.

Lão thích chí vỗ tay chỉ trỏ :

- Coi kìa những con ếch này toàn là những con ếch cái, da bụng nó căng
phồng và lớn dữ a. Đúng rồi, đúng là da bụng màu vàng. Hoàng Oa, mau đi
lột da làm thịt đem chiên cho ta! Mau lên không thì... ta không chịu
đặng nữa!

Biết rằng trên giang hồ có nhiều loại người kỳ quái, muốn ăn thì đòi ăn, muốn nhậu thì đòi nhậu thích cái gì thì muốn có ngay cái đó mà không
cần hỏi ở đâu mà có! Tại sao mà ra?

Biết vậy nên Vương phu nhân (do Văn Tú Tài cải dạng) nhẹ nhàng bảo con :

- Chuyện chúng ta con khỏi phải lo. Bây giờ con để mẹ lo làm món ăn
chiều ý ông cụ khó tính, thích ăn mà chẳng biết làm này đã. Để cho ông
cụ ăn no ngủ yên, me con ta sẽ hàn huyên sau. Coi chừng ông cụ không
được hài lòng, ông cụ làm dữ, nghe con.

Vương Nhi thương mẹ nói :

- Mẹ khỏi phải lo, mình con làm là đủ. Con làm đã quen tay. Con chỉ cần
nhờ phụ thân coi chừng cho con hễ giờ này có ai vô nhà bếp thì bảo cho
con biết để con cất giấu che mắt họ. Hỏa đầu trưởng biết thì con sẽ bị
đánh đòn nguy lắm. Còn mẹ, mẹ đương đau yếu nên nằm nghỉ trên giường
con. Con khép cửa phòng, không ai tới nơi đây làm gì cả.

Lão hành khất cười lớn ha hả :

- Còn sợ có người tới quấy rầy chúng ta à. Từ lúc ta tới đây gặp con,
còn thấy có ai tới làm mất hứng cuộc nhậu của ta không? Con cứ yên tâm
lo đồ nhậu cho ta, trong vòng năm trăm bước chung quanh bếp này, có ta
đây, không một ai kể cả thiên tử cũng không dám bén mảng tới.

Nhưng nói tới đây, lão hành khất rời mắt khỏi Vương Nhi ngắm nhìn ông
già Vương Thế Cát với bộ mặt đăm chiêu. Vì câu nói của ông ta đã vô tình mâu thuẫn với ý nghĩa của “trong vòng năm trăm bước” không ai có thể
bén mảng tới mà sao một ông già, tay xách xâu ếch khổng lồ nặng cả trăm
cân, tay nâng đỡ bà cụ già mà đi lọt qua vòng năm trăm bộ của lão hành
khất mà tai lão không nghe thấy tiếng động, may mà chỉ có cái mũi thần
tình đánh hơi được mùi tanh của loài ếch... báo hiệu là có “ếch sống” mà thôi.

Trong hai luồng nhỡn quang của ông già khất cái chiếu một cách soi mói
vào thân phụ Vương Nhi thì cậu ta cũng phải ngạc nhiên nhận thấy những
con ếch mà ông già Vương Thế Cát mang tới là những con ếch “bự”.

Cậu hỏi :

- Phụ thân làm cách nào lội xuống hồ, bắt được những con ếch vàng lớn “số dách” này vậy?

Vương Thế Cát đằng hắng một cái rồi lấy giọng (y như giọng Vương Thế Cát thiệt) trả lời rằng :

- Không phải cha lội xuống hồ, ăn cắp ếch của trang trại này. Cha không
phải là phường ăn cắp ăn trộm. Cha phải lặn lội lên tận núi Quạ già (Lão Quạ) mới bắt được. Chúng vừa bị lôi tứ hốc đá ra nên con nào con nấy
đều béo lớn.

Vương Nhi vừa muốn gặng hỏi xem cha mình già yếu như vậy làm cách nào mà lên tới rặng núi Lão Quạ bắt ếch đem về, và mang theo Vương phu nhân vô trang trại trong lúc đêm khuya làm gì? Nhưng chưa nói được chi cả vì
lão hành khất cứ giục đòi ăn rối rít. Kết cục Vương ông, Vương bà cũng
phải phụ họa, đành nói là đói, muốn nếm đùi ếch ngon của con. Bốn người
đều coi việc nấu nướng ngả món “gà đồng” thành vấn đề phải làm xong
trước đã.

Vương Nhi nhóm lửa, lão hành khất lo múc nước, Vương ông lột da ếch.

Chừng khi chảo mỡ bắt đầu sôi thì Vương ông cũng đã chặt xong trăm đùi ếch lớn.

Lão hành khất khoái chí xoa tay bước vô phòng thì lạ thay, hắn thấy
trong phòng nhỏ của Vương Nhi lù lù có một lồng ếch vàng, cũng loại to
lớn không kém những con ếch bụng vàng Vương ông vừa mang tới.

Bên cạnh lồng ếch còn bày la liệt nhiều vò rượu lớn còn nguyên dấu niêm phong. Toàn là những vò rượu tốt loại quý mắc tiền.

Lão ta kinh ngạc :

- Ủa, lại ếch, lại rượu! Ai đã mang vô đây? Ai? Ai? Không lẽ người đàn bà già yếu nằm trên giường đã mang vô?

Thấy lão hành khất lớn tiếng, hai cha con Vương Nhi ờ trái bếp chạy vô. Vương Nhi nói :

- Trời! Lại ếch nữa! Ông cụ này hên thực. Muốn ăn chi có người mang thức đó lại. Cụ này có phép lạ chắc không phải cụ hóa phép, ếch ở đâu mà bay được đến đây? Ai mà qua được vòng phép năm trăm bộ của cụ?

Có tiếng cười lớn từ giữa những hũ rượu để trong gầm bàn vọng ra :

- Ếch này không phải là giống ếch bụng vàng trên núi Quạ Già mà đúng là
ếch ta ăn cắp ở dưới đáy hồ nuôi trong trang trại. Ta mất công lặn hụp
từ tối đến giờ mới bắt được có bấy nhiêu con! Ai! Già ăn mày này được ăn ngon có biết nhớ đến ta chăng?

Từ trong gầm bàn, bước ra một ông già lùn đạo sĩ, râu dài lê thê chạm đất, lão ta cao không hơn hũ rượu là bao.

Vương phu nhân (giả) nằm trên giường.

- Thần Hành Nụy Cước đã lo bảo vệ trang trại.

Vương Thế Cát (tức Lý Thanh Hoa) từ từ bế ông già lùn đặt ngồi trên ghế và nói :

- Tôi không ngờ thế huynh cũng tới đây đêm nay. Thế huynh quen biết ông già thích nhậu này chăng?

Ông già lùn gật đầu nói :

- Biết chứ! Biết lắm! nhưng không biết ý định chính của thằng cha quên
ăn bữa, uống quịt, “tay dài” này nó xuất hiện tại đây với mục đích gì.

Lão hành khất phân minh :

- Ta vô đây vì tự nhiên ta bị những người trong trang trại bắt đem vô
cùng với nhiều người già khác, ta... hình như có thấy cái lão này...
(tay chỉ Vương Thế Cát) và mụ kia (tay chỉ Vương phu nhân) cũng bị giam
cùng bọn. Ngửi thấy mùi thịt ngon ta thèm nhậu thì lần mò tới đây để ăn
nhậu thế thôi. Ta có ý định, mục đích gì đâu mà thằng già lùn đã nghi
ta.

Vương Nhi thấy người lạ mặt thì chàng sợ hãi nói chen vô :

- Tối nay trong bếp tùm lum những ếch là ếch, nấu nướng chiên xào, hỏa đầu trưởng hay những người khác tới thì chết con...

Ông già lùn cười :

- Con trẻ đừng lo ngại. Có mấy tên phu bếp, lính canh bất chợt lảng vảng tới đây đã bị thằng già ăn mày này nó vươn tay dài cả trăm bộ điểm
huyệt cứng đơ ngay xương, nắm cong queo ngoài kia kìa... Con cứ yên chí
làm đồ nhậu cho ngon cung phụng. Nếu không nó khùng lên, nó vặn cổ con
đằng trước ra đằng sau, chết hết ngáp.

Vương Nhi sợ hãi, rụt đầu le lưỡi, nhìn lão hành khất tỏ ý khủng khiếp vô cùng. Vương phu nhân nói :

- Vương Nhi con! Con chớ sợ ông ăn nhậu. Ông yêu con có tài nấu nướng,
không làm hại con đâu! Con cứ xuống lo chảo mỡ kẻo cháy khét. Xong việc
sẽ nói chuyện, để mặc thân phụ con tiếp đãi các lão ông...

Vương Nhi vâng lời mẹ sang nhà bếp phục vụ những món nấu chiên làm sao cho thật nổi vị món ăn lão khất cái sở thích.

Trong lúc mọi người nhấm nháp ly trà nóng Vương Thế Cát rót ở bình tích
ra thì lão ăn mày “chết đói” đã mở những hũ rượu nếm thử ừng ực như trâu uống nước.

Lão luôn miệng khen rượu ngon, rượu ngon!

Kế tiếp, hắn hối thúc cậu nhỏ Vương Nhi chiên được đĩa nào thì mang lên
ngay lập tức. Muốn tỏ cho mọi người biết rằng hắn còn biết một chút thế
nào là lịch sự, hắn khề khà mời mọi người cùng ăn chung, uống chung với
hắn một vài miếng cho vui.

- “Tứ lão đồng bàn”, bốn người già cùng một bàn cho đủ nghĩa là tứ quý chứ!

Nhưng chưa dứt lời, một tiếng nói oang oang như lệnh vỡ đã áp đảo tiếng nói đầy giọng rượu của lão ăn mày.

Lại một ông già nữa đẩy cửa bước vô phòng nhỏ. Tiếng chân đi nhẹ nhàng
như gió thoảng, không gây một tiếng động nhỏ. Mọi người nhìn lại thì là
một ông cụ đầu óc tuy trắng xóa, nhưng hình vóc cao lớn, mặt mũi thô
bạo, nước da ngăm đen, trông có vẻ hung hãn, dữ tợn.

Vị tân lão này nói rằng :

- “Ngũ lão đồng bàn” chứ đâu phải tứ lão. Rượu ta mang đến mà ta chẳng được ai mời. Như vậy thực là khiếm nhã lắm!

Nhưng Vương Thế Cát lão ông nhanh nhẹn, khoát tay chận lại :

- Nhất hiền đệ đừng vội lỗ mãng mà mang lỗi với bậc tiền bối ở đây.

Vị tân lão chính là sư Nhất Tiếu cải trang không thoát khỏi làn nhỡn
tuyến của Lý Thanh Hoa nhận rõ chân dạng, nghe vậy trấn tĩnh hỏi rằng :

- Thưa đại ca, em vâng lệnh mẫu thân cùng Thần Hành Nụy Cước đại hiệp
lẻn vô đây để tiếp ứng đại ca và đại tẩu. Đại ca đã tìm thấy Vương Nhi
chưa?

- Câu chuyện còn dài, nói không hết được. Hiền đệ hãy ngồi vào đây nhậu chơi cái đã, rồi chúng ta sẽ tính chuyện sau.

Vốn tính tình nóng nảy, Nhất Tiếu chỉ lão ăn mày hỏi rằng :

- “Tửu quỷ” này là tiền bối của chúng ta ư? Y là bạn hay thù, tên họ là gì? Chưa chi nó đã nốc gần hết hũ rượu ngon của em rồi!

Vương Thế Cát lão ông nói :

- Hiền đệ không được vô lễ!


Nói rồi lấy tay chỉ lão ăn mày giới thiệu :

- Tiền bối đây chính là Nhiếp Thủ Lão Cái...

Vừa nói xong chữ Nhiếp Thủ Lão Cái thì lão ăn mày giật mình đánh thót
một miếng đùi ếch đang nhai dở từ trong miệng bắn vọt ra rơi xuống
đất... mồm lão vẫn há hốc, đưa mắt trừng trừng nhìn Vương Thế Cát ông
không hiểu sao tên bí mật của mình lại bị mọi người biết một cách dễ
dàng như vậy.

Vương Thế Cát tảng lờ như không biết, chỉ tay về phía Nhất Tiếu nói tiếp :

- Hiền đệ vào đây để tiếp ứng chúng ta. Nhưng hiền đệ lấy những hũ rượu này và lồng ếch ở đâu ra?

Nhất Tiếu bày tỏ sự tình :

- Ngũ Độc Thiên Nhân đã tới Diên Bình phủ từ chập tối, trang trại này đã hoàn toàn bị bao vây cả ngàn giáp sĩ, kỵ binh và cung thủ, trong ngoài
có tới chục lần đai sắt. May mắn em và Nụy Cước tới trước nên lọt vào
trong này mà chúng không hay biết. Bây giờ trở ra rất khó khăn. Mẫu thân em (tức Mã phu nhân) đã tính biết trước nên hóa trang chúng em thành
các bô lão để tiện bề lẫn lộn với những người giam giữ, bắt liên lạc với anh. Những hũ rượu mà em mang đến đây thì thấy nằm lăn lóc bên cạnh
những người đầu bếp bị điểm huyệt nằm ngoài kia, cả lồng ếch này cũng
vậy.

Lão ăn mày lúc bấy giờ mới tỉnh ngộ biết rằng lúc mình rời trại giam bô
lão tới khu nhà bếp bị các người này theo bén gót mà không biết, nhất
định những người này đều là những nhân vật có tiếng trên giang hồ chứ
chẳng phải người thường.

Lão gật gù tiếp lời Nhất Tiếu :

- Đích thị ta là Nhiếp Thủ Lão Cái, tuyệt tích giang hồ đã nhiều. Tuy
ngồi uống rượu trong này ta phóng cánh tay dài ra điểm huyệt những kẻ
tới gần khu nhà bếp trong vòng năm trăm bộ. Ta có hơi thấy mùi lồng ếch, những hũ rượu này niêm phong kín quá nên ta chưa thể đánh hơi. Nếu ta
ngửi thấy thì ta đã uống hết từ lâu rồi chẳng còn để cho các ngươi
thưởng thức như bây giờ. Ta chỉ lấy làm lạ kẻ nào lại gần ta trong vòng
năm trăm bộ, ta phải ngửi thấy mùi lạ mà sao các ngươi tới sát gần mà ta chẳng thấy.

Thần Hành Nụy Cước vừa uống rượu, gã vừa nói :

- Mũi anh đánh hơi mãi “mùi ếch” nên bị điếc mất rồi còn thấy mùi gì nữa!

Riêng Lý Thanh Hoa mỉm cười không nói năng gì cả. Chàng biết các thuốc
hóa trang mà Mã phu nhân chế tạo có công hiệu làm tịt mất tài đánh hơi
thính mũi của lão ăn mày già ma quái nọ.

Trong lúc Lý Thanh Hoa (hóa trang thành Vương Thế Cát) mỉm cười thì mặt
lão ăn mày bỗng tái xanh, xám ngắt. Mọi người chẳng hiểu sao.

Thì ra trong lúc miệng nói, cánh tay ma quái của lão đã bí mật vươn dài
như con rắn bò dưới gầm bàn sờ soạng vào sau lưng Lý Thanh Hoa định đoạt thanh Siêu Tử Kiếm.

Nhưng chẳng may cho hắn... bàn tay đã bị siêu điện hút chặt không rút về được.

Nhất Tiếu không hay biết cứ gắp thịt ếch, rót rượu mời mọc hoài mà chẳng thấy lão ta tiếp nhận. Mặt lão ta xanh lại càng xanh thêm.

Nhất Tiếu nói :

- Lão bối say rượu rồi không nhậu được nữa sao? Đùi ếch chiên ngon quá xá, thôi để tôi ăn đỡ hộ cho.

Lúc này, Lý Thanh Hoa chỉ khẽ chuyển mình dùng tay gỡ hộ cho, để lão
quái rút tay về. Mọi người chung quanh không hay biết gì hết.

Lý Thanh Hoa nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Thủ Lão Cái, biết rằng lão đến đây với mục đích muốn thâu đoạt cả Đại Hoàn kim đao và Hắc Kim Cương đao
chứ chẳng phải là mục đích gì khác.

- Em Nhất Tiếu tôi có mang theo cây Đại Hoàn kim đao. Lão huynh có muốn
coi xem không? Và lão huynh muốn dùng cây đao đó thì chúng tôi kính dâng người. Nhưng lão đại huynh cần thỉnh tọa nhập quan phục nguyên trước,
vì vừa bị phân tán ở tâm chưởng về nội kình, nếu như vậy thì sau này lão huynh càng ngày tiến gấp mười khi xưa.

Nghe Lý Thanh Hoa chậm rãi nói vậy, lão ăn mày mồ hôi toát ra như tắm, đưa tay xua lia lịa, miệng nói :

- Không dám, không dám! Tôi bỏ mục đích đó rồi. Tôi xin vui lòng tuân lời người dạy!

Nói xong, hắn ta đi ra phía góc phòng, ngồi phịch xuống đất quay mặt vào tường, xếp

chân bàn tròn tĩnh tọa khôi phục lại chân khí đã bị tổn hại rất nhiều.

Lúc này Vương Nhi cũng vừa vào ngồi cạnh mẹ, ân cần mời mọc món ăn vừa
mang lên. Vương Thế Cát (tức Lý Thanh Hoa) móc túi lấy ra một lọ thuốc
nhỏ, đổ ít bột trắng vào chum rượu đưa cho Vương Nhi nói rằng :

- Vương Nhi, hôm nay con làm việc nhiều, tâm thần bị xúc động. Con nên
uống chất Bạch Tuyết Dương Sâm để thêm sức mạnh. Con nên đi nghỉ sớm,
mai chúng ta có nhiều việc phải làm.

Vương Nhi vâng lời thân phụ cầm chén thuốc uống ngay. Chàng cảm thấy buồn ngủ đành phải leo lên giường nằm dưỡng sức.

Ngọn đèn dầu được khơi cho nhỏ bấc. Căn phòng gần như tối đen thui. Bốn
người già hóa trang ngồi chung quanh chiếc bàn, chụm đầu lại nhỏ tiếng
bàn kế hoạch, những gì không ai nghe rõ.

Ngoài sân tối mịt. Đằng xa chỉ còn tiếng mỏ cầm canh dội lại đều đặn. Mọi vật rơi vào trong tịch mịch vô biên...