Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm

Chương 8: Bình giấm chua? Tức chết người! Giả heo ăn thịt hổ

Giang Nguyện bỏ của chạy lấy người vô cùng phấn chấn bước vào phòng học, ngồi vào vị trí nói chuyện phiếm với Hàn Tử Phong vài câu.

"Giang Nguyện." Hàn Tử Phong hắng giọng một cái, không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần, "Có phải cậu dùng miếng dán kích mí không."

Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, thấy mí mắt còn hơi xót, dùng di động làm gương soi.

Hàn Tử Phong nhanh chóng an ủi cậu, "Dán rất khéo, không nhìn rõ, tôi chỉ tò mò thôi."

Giang Nguyện dở khóc dở cười kéo mí mắt cho cậu xem.

"Cậu còn có kỹ năng này nữa hả?" Hàn Tử Phong quan sát cậu từ trên xuống dưới một chút, mắt Giang Nguyện rất to, thế nhưng hai mí mắt hẹp mà mỏng, bình thường trông như một anh chàng đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, nhưng lúc này mắt hai mí thâm thúy hơn, cộng thêm sống mũi thẳng, toát lên vẻ phong tình đặc biệt lạ thường.

Giang Nguyện ậm ừ, "Tối hôm qua uống nước nhiều thôi." Chuyện mất mặt như là khóc lóc này không cần nói ra bên ngoài đâu.

"Vậy hôm nay tôi cũng thử xem." Hàn Tử Phong sờ sờ cằm.

Giang Nguyện: "..." Nhanh chóng kéo Hàn Tử Phong nhỏ giọng nói: "Gì chứ, hôm qua tôi khóc nên mí mắt sưng lên."

"Xảy ra chuyện gì à?"

"Không." Giang Nguyện sờ sờ mũi, "Cãi nhau thôi."

Hàn Tử Phong chỉ chỉ trên tầng.

Giang Nguyện gật đầu.

Giọng Hàn Tử Phong cũng đè xuống thật thấp, "Bình thường thôi, trước đây tôi cũng thường hay cãi nhau với cha nuôi tôi."

Giang Nguyện lắc đầu, "Anh ấy cũng không phải cha nuôi tôi."

"Quan hệ không khác nhau lắm." Hàn Tử Phong đột nhiên nghĩ đến liền giải thích một câu, "Tôi nói cha nuôi thật ý, có điều chênh lệch tuổi tác không lớn như cha con ruột, tuy rằng... Chúng tôi là loại quan hệ đó, nhưng không phải là kiểu cha nuôi nhập nhằng rối loạn mà bây giờ người ta nói đâu."

Giang Nguyện mặt nhăn nhó nhìn cậu, "Cha nuôi không phải là cha trên giấy tờ sao? Còn có cha nuôi kiểu khác à?"

Hàn Tử Phong: "...", cậu quên mất có lẽ Giang Nguyện căn bản không biết hàm nghĩa rộng của từ cha nuôi hiện giờ.

Miêu Nhiễm đã đứng trên trên bục giảng, hai người không hẹn mà cùng dừng câu chuyện.

Hàn Tử Phong suy nghĩ tìm một cơ hội phổ cập một chút kiến thức về mấy thứ này cho Giang Nguyện, nhỡ ngày nào đó đụng phải giới truyền thông mà nói nhầm thì không ổn.

Kể ra, Hàn Tử Phong cũng có tính cách lãnh đạm, thế nhưng hẳn là Giang Nguyện nhìn qua quá vô hại, hơn nữa tính cách thẳng thắn, hai người cứ thế kết bạn.

Ban đầu Hàn Tử Phong biết quan hệ giữa cậu và Khương Kỳ không bình thường, còn từng muốn cách xa cậu. Có điều buổi tối Giang Nguyện thêm WeChat của mình vào, mấy cái sticker vèo vèo bắn sang mấy lượt, Hàn Tử Phong cũng không kìm lòng được. Chỉ là mỗi lần Giang Nguyện gửi sticker cán bộ kỳ cựu sang làm cậu cảm thấy Giang Nguyện người này cũng thật hài hước.

***

Giang Nguyện không biết mắt của cậu hôm nay cũng gây ra không ít rắc rối, bạn học cùng lớp ngấm ngầm xì xào bàn tán--

"Không thể chịu được, cậu ta cũng quá hư vinh đi?"

"Dù sao thì tôi cũng không thể chịu nổi mấy đứa con trai đi dán miếng kích mí."

"Shh, tôi thấy chuyện không đơn giản vậy đâu."

"Nói gì cơ?"

"Tôi thấy cậu ta chắc chắn đã biết nội dung kiểm tra ngày hôm nay từ trước rồi."

"Đúng đấy, hoàng tử ngoại quốc, đáng lẽ ra cũng không tới phiên câu ta làm nhân vật chính đi? Ê ê, mấy người nhìn sắc mặt Vệ Hân kìa."

"Đừng liếc lung tung, gần đây danh tiếng người ta đang trên đà đi lên đấy."

...

"Có người nhìn cậu à?"

Vừa kết thúc phần diễn xuất ngẫu hứng, Giang Nguyện còn đang mải suy nghĩ, nghe vậy nhìn theo hướng mà Hàn Tử Phong chỉ.

"Ai vậy?"

"Vệ Hân, cậu không biết?"

Giang Nguyện lắc đầu, Hàn Tử Phong nhún vai một cái, "Trước mắt, trong số những người ký hợp đồng cùng một đợt với chúng ta, là người nổi tiếng nhất. Nam chính một bộ phim thần tượng IP cải biên vừa quay vừa phát sóng."

*IP chỉ một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình,... Hầu hết các tác phẩm IP xuất phát từ các cuốn tiểu thuyết (Nguồn: lamphimquangcao.tv)

"Cậu không thích cậu ta?" Giang Nguyện quan tâm nói.

Hàn Tử Phong cũng cười, "Giang Tiểu Nguyện, có đôi khi cậu bất thình lình nghiêm túc như thế rất đáng sợ đấy, giả heo ăn thịt hổ."

"Heo có thể ăn được hổ?" Đôi mắt Giang Nguyện sáng lấp lánh, "Chủng loại heo gì vậy? Ăn ngon không?!"

"..." Hàn Tử Phong khó khăn giải thích: "Cùng hàm ý với câu chân nhân bất lộ tướng."

Giang Nguyện bỗng nhiên tỉnh ngộ, có chút tiếc nuối chép chép miệng, "Tiếc thế, nếu quả thật có giống heo như vậy, mùi vị nhất định sẽ rất ngon."

Hàn Tử Phong: "..." Cậu không phải sao?

***

"Tiểu Nguyện? Không thoải mái?" Khương Kỳ sờ trán cậu, đột nhiên bị Giang Nguyện nắm lấy ngón tay.

"Vị mỹ nhân này, phu như ngưng chi, mạo nhược phù dung, Cửu Trùng tiên nữ mất Ngọc Dao, trác thành hồng ngọc thiên thiên chỉ." Giang Nguyện thuận thế sờ cằm Khương Kỳ, "Mỹ nhân, theo bổn công tử, bao ngươi..."

*phu như ngưng chi, mạo nhược phù dung: da trắng như mỡ đông, dung mạo đẹp như đóa phù dung

Nếu không thể nhẫn thì không cần nhẫn nữa.

Khương Kỳ kéo Giang Nguyện vào lòng, Giang Nguyện đầu tiên là kinh hỉ, sau kinh hỉ lại có cảm giác không ổn, cái tư thế này... Hình như cậu thấy hơi quen quen.

Một giây sau, bàn tay người nào đó vỗ lên mông Giang Nguyện.

"Au -- anh đánh em!" Giang Nguyện tủi thân, hôm qua làm cho cậu khóc, hôm nay lại bắt đầu bắt bạo hành, sao anh trai có thể như vậy...

"Vẫn đùa giỡn anh sao?" Khương Kỳ đâu nỡ lòng dùng sức, chỉ giơ lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, Giang Nguyện tiểu bại hoại này, cứ như thể anh thật sự dùng sức vậy.

"Em đâu có đùa giỡn anh, em đang đùa giỡn mỹ nhân!" Giang Nguyện lời lẽ chính đáng mà phản bác.

"Au --" Khương Kỳ giơ tay chém xuống một lần nữa.

Giang Nguyện tủi thân hít mũi.

Khương Kỳ buồn cười đỡ cậu lên, "Oan ức thế sao?"

Giang Nguyện gật đầu.

Khương Kỳ lau khuôn mặt trơn nhẵn của Giang Nguyện, "Mỹ nhân cười với gia một cái?"

Giang Nguyện bất ngờ, bỗng nhiên đỏ mặt, nhếch miệng nở nụ cười với Khương Kỳ.

Cổ họng Khương Kỳ lăn lăn, "Được rồi, nghịch ngợm xong rồi thì đi chọn muốn ăn cái gì nhé?"

Giang Nguyện khó hiểu bò dậy từ trên người Khương Kỳ, không vui, "Anh, em đâu phải đang nghịch ngợm đâu, anh xem, đây là bài tập mà giáo viên giao cho bọn em đấy. Muốn tìm người đối diễn, nhưng em không sống cùng người khác, chẳng lẽ em đi tìm Hàn Tử Phong..."

"Anh đối diễn với em." Khương Kỳ quyết đoán kịp thời nói.

Giang Nguyện nhịn cười, híp mắt cười đến gần, "Chà, anh có phải là đang ghen không?"

Khương Kỳ muốn vò con linh vật nhỏ này lại nhét vào trong túi, không để nó đi gieo họa cho người, nghiêm trang gật đầu, "Ừ, hôm nay thấy ghen, sườn xào chua ngọt, thịt lợn chua ngọt, cá chua ngọt, thêm cả khoai tây thái sợi với giấm chua nữa, đi gọi thức ăn ngoài đi."

Giang Nguyện nghe mà cảm thấy chua quá mức, nhanh chóng từ chối, "Em không phải muốn nói kiểu ghen kia."

Khương Kỳ một mặt vô tội, "Bình giấm chua nhỏ nhà em, vậy thì lại nói với chủ quán, cho lấy thêm cả một chai giấm lão Trần Sơn Tây, nếu em muốn thì giấm Trấn Giang hương cũng được."

Giang Nguyện mếu máo.

"Không lẽ Tiểu Nguyện muốn uống giấm táo tây sao? Uống cũng rất ngon đó." Khương Kỳ chân thành đề cử.

Giang Nguyện giơ tay đầu hàng, thầm nghĩ, cậu mà phân cao thấp với anh trai mình thì đại khái là một trên trời một dưới đất.

Thực sự là người so với người càng làm người ta tức chết.

Không biết rằng người khác lúc đứng trước mặt Giang Nguyện cũng có ý nghĩ như thế.

Ăn cơm trưa, cọ ngủ trưa, lúc Giang Nguyện rời khỏi phòng làm việc thì nhận được cặp mắt kính nể của Sở Yến.

"Chị Sở Yến, sao vậy ạ?"

"Tiểu Nguyện tố chất thân thể rất tốt? Nhìn cậu gầy vậy mà."

"Cũng tạm ạ, hồi bé sinh bệnh tương đối nhiều, khả năng miễn dịch hơi thấp." Giang Nguyện trò chuyện thêm vài câu, thành công kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Sở Yến cuối vô tình cố ý tiết lộ vài câu, gần đây thiên kim tiểu thư của Giám đốc Tùy Ánh thường gọi điện thoại tới đây.

Trong đầu Giang Nguyện chuông cảnh báo kêu vang, biểu cảm vẫn khống chế được, khéo léo nghe nhiều thêm vài câu.

Cậu không biết lúc này trong đầu Sở Yến đã bắt đầu lo lắng, cái đứa trẻ ngu ngốc này rốt cuộc có thể trói chặt trái tim đại Boss không đây.

Sau khi Giang Nguyện rời đi, lúc Khương Kỳ định đến phòng hội nghị cũng thành công nhận được ánh mắt tinh tế của Sở Yến.

Khương Kỳ không hiểu lắm, rút ra nửa phần tâm tư suy nghĩ một chút, đúng là thư ký của anh cũng nên được tăng lương thật.

Kỳ thực Sở Yến chỉ muốn nói, hai vị chơi thực sự hơi bị lớn đấy, nào là đánh, nào là dạy dỗ, Giang Tiểu Nguyện cũng kêu gào như vậy, Boss còn có thể hạ thủ được, thật không hổ danh là hồ ly mặt lạnh có tiếng trên thương trường.

***

Giang Nguyện vừa bước vào phòng học thì phát hiện một đám người tụ tập lại một chỗ.

Cậu vừa đến, những người khác vô thức nhường ra một lối đi.

Ở vị trí ngồi của cậu, Hàn Tử Phong đang đối đầu với một thanh niên.

"Chuyện gì đây? Không lên lớp sao?"

"Xin chào, tôi là Vệ Hân." Vệ Hân khẽ nhếch cằm, ngữ khí kiêu căng, lại cố tình treo lên nụ cười khiêm tốn, đặc biệt đáng ghét.

Giang Nguyện gật đầu, "Xin chào. Tôi là Giang Nguyện."

"Đây là chỗ ngồi của tôi." Vệ Hân gõ mặt bàn.

Giang Nguyện chợt nhớ tới biểu tình muốn nói lại thôi của những người khác trong ngày đầu tiên mới đến, thấy hơi buồn cười, cũng không phải học sinh tiểu học, mấy ngày nay trong lớp học chuyện đổi chỗ ngồi liên tục cũng không phải là không có, không phải sao?

Hàn Tử Phong vừa muốn nói gì.

Giang Nguyện liền xách túi của cậu lên.

"Cậu làm gì thế?" Hàn Tử Phong mở to hai mắt.

"Đổi chỗ ngồi." Giang Nguyện cười cười, "Gần đây thị lực của tôi không tốt lắm, vừa định đổi lên hàng trước, chúng ta không phải là cùng bàn sao? Cùng ngồi với tôi đi."

Một hồi tĩnh lặng, mọi người xung quanh thất vọng tản đi, cảnh tượng trong tưởng tượng của bọn họ không diễn ra.

"Cậu cứ để cậu ta bắt nạt như vậy?"

Tính cách Hàn Tử Phong đại khái cũng như tóc của cậu, khá cứng.

"Cậu xem qua vẻ mặt của cậu ta đi. Cậu nói xem, là ai đang bắt nạt ai?"

Hàn Tử Phong liếc nhìn một cái, phát hiện Giang Nguyện nói không sai, lúc này Vệ Hân mím môi, sắc mặt âm trầm, như thể nắm đấm đã chuẩn bị từ lâu mà một quyền lại rơi vào khoảng không.

Chỉ có điều, bạn học Giang Tiểu Nguyện vẫn hiểu biết quá ít về văn hóa Trung Quốc, cậu không biết có một thành ngữ là được một tấc lại muốn tiến một thước, có một điển cố gọi là được voi đòi tiên, có một câu tục ngữ là đặng tị tử thượng kiểm*.

*Câu này theo như mình tra thì nó nôm na như trèo lên đầu người khác hay được đà lấn tới ấy.

***

"Cậu đã biết chưa, Giám đốc Khương sắp kết hôn?"

"Hình như là với thiên kim của Tùy Ánh?"

"Đúng đúng đúng, chưa kể cô gái kia vóc dáng siêu chuẩn, ngoại hình cũng đẹp nữa."

"Cậu cũng đừng có mơ tưởng."

"Tôi đâu có mơ tưởng, vậy cậu nói xem Giám đốc Khương trước đây nọ kia..."

Lỗ tại Giang Nguyện dựng phắt lên, nghe tiếng xì xào bàn tán phía sau, tiểu thư này, nam diễn viên kia, nữ minh tinh nọ.

Trong lòng bác bỏ từng chuyện một, đùa chứ, cậu còn biết rõ mấy scandal về anh trai mình hơn bọn họ nhiều, cậu có cả một túi hồ sơ đầy tư liệu nhé.

"Cho nên là, tình nhân cái gì chứ, đều chẳng thể công khai, vui đùa một chút còn chưa tính, thái độ lại còn ngạo mạn, đến khi bị đá cũng không biết sẽ khóc khó coi bao nhiêu."

Hàn Tử Phong nhíu mày, quay đầu về phía hai bạn học phía sau, nói: "Mấy người bớt bàn luận về mấy chuyện không đâu đi."

Người kia trông lại có vẻ hả hê nói: "Bây giờ thiên kim của Tùy gia đến thăm, không phải là scandal nhé, hẳn là muốn để mấy thể loại đầu trâu mặt ngựa cách xa vị hôn phu một chút đi?"

Giang Nguyện đứng phắt dậy, Vệ Hân cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, xem ra tin đồn là thật rồi. Thú vị đấy, tình nhân nhỏ được sủng ái làm loạn trước mặt vợ chưa cưới, không biết giám đốc Khương có chịu được không, chưa kể đây lại còn là nam tình nhân không thể công khai.

...

Văn phòng Giám đốc

"Giám đốc Khương đang gặp khách hàng trong phòng, cậu chờ ở bên ngoài một lúc đi." Sở Yến sốt ruột khuyên can.

Giang Nguyện mặt không cảm xúc, gằn từng chữ hỏi, "Gặp ai?"

____________________

Preview:

"Chị Tùy, để em gọi cho chị suất cơm lươn đi."

Tùy Minh Nguyệt tăng lên 120% cảnh giác, tùy tiện tìm cớ nói: "Tôi không ăn lươn."

Giang Nguyện chợt bừng tỉnh, cố ý liếc mắt nhìn ngực cô, thầm nói: "Chẳng trách."

Tùy Minh Nguyệt: "..."